Chương 2.1: Đợi anh lâu chưa??

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Từ Tâm đứng dậy, bước đến ôm người đàn ông đang đi về phía Lâm Trận Trận cùng cô gái kia rồi giới thiệu: “Xin giới thiệu với hai cô gái xinh đẹp, đây là nhóm trưởng nhóm chat ‘Sáu phút đầu hàng’ của chúng ta , Sơn Phong.”

“Sơn Phong, cho cậu một cơ hội, đoán xem một trong hai mỹ nữ này ai là support của đội 1?”

Cố Sơn Phong vừa vào cửa đã bị Từ Tâm túm lấy, lúc đầu anh còn tưởng là người mà anh mong chờ sẽ không đến nên không hào hứng gì, nhưng khi nhìn hai cô gái ngồi trên sô pha, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng.

Thế nhưng, người nào là em

Ánh mắt Cố Sơn Phong nhìn lướt qua hai cô gái, cuối cùng dừng lại trên người cô gái mặc váy đỏ hai dây, mái tóc hơi xoăn xõa dài, hoạt bát mà lại gợi cảm, cô gái đẹp như một đóa hoa tường vi nở rộ.

Từ Tâm thấy ánh mắt Cố Sơn Phong chỉ dừng lại trên người Lâm Trận Trận, trong lòng có chút bất mãn, cậu ta cũng thích Lâm Trận Trận, còn muốn đợi sau khi buổi họp mặt này kết thúc sẽ nghĩ biện pháp để phát triển thêm một bước với cô.

Cho nên cậu ta không thể không đứng ra tạo cho Cố Sơn Phong chút áp lực.

“Cậu chắc chắn là cô gái này sao?” Cậu ta khoác tay lên vai Cố Sơn Phong, bóp hơi mạnh, muốn làm xao nhãng phán đoán của anh, “Đoán sai cũng không chỉ là phạt uống rượu thôi đâu, còn sẽ làm cho cô bé tổn thương nữa đó!”

Nhưng không biết vì sao, Cố Sơn Phong lại rất tin tưởng vào phán đoán của mình, anh đi về phía Lâm Trận Trận, đưa tay về phía cô: “Xin chào, anh là Sơn Phong.”

Nhìn thấy anh đưa tay về phía mình, Lâm Trận Trận đặt ly rượu trong tay mình xuống, cô đứng dậy nở nụ cười ngọt ngào, nắm lấy bày tay to lớn của anh, ngón tay sạch sẽ, thon dài, đáp lại: “Em là Trận Trận.”

Cố Sơn Phong có dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai, mái tóc cắt ngắn cùng với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối thêm quần tây càng tôn lên vẻ ngoài sáng sủa gọn gàng, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Anh hoàn toàn khác với những người đàn ông ăn mặc tùy tiện trong căn phòng này.

“Thật không ngờ nhóm trưởng của chúng ta là một người vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai đến vậy!” Cô gái kia đứng dậy cầm ly rượu đi đến bên cạnh Cố Sơn Phong, vờ như vô tình chạm vào cánh tay anh:“Uống một ly?”

Cố Sơn Phong cảm nhận được sự trêu chọc như có như không của cô gái kia, nhưng anh không có hứng quan tâm, mượn động tác xoay người lấy rượu trên bàn để né tránh cô ta.

“Rất vui khi có sự góp mặt của mọi người, nào ta cùng nâng ly!”

Cố Sơn Phong chỉ muốn cụng ly với Lâm Trận Trận, nhưng anh cũng không muốn làm lơ khiến cho cô gái kia quá khó xử, vì vậy đành cụng ly uống cùng với tất cả mọi người.

Hết một ly, Cố Sơn Phong ngồi xuống cạnh Lâm Trận Trận một cách tự nhiên, kế đến trong suốt buổi họp mặt, mặc kệ là chơi trò chơi hay uống rượu, anh đều vô tình hoặc cố ý thay cô ngăn lại.

Chơi đến gần mười hai giờ đêm, mọi người đã gần như say hết, mấy người mới ồn ào bắt Từ Tâm hoàn thành nốt nhiệm vụ của ngày hôm nay để kết thúc buổi họp mặt.

“Cởi truồng chạy! Cởi truồng chạy! Cởi truồng chạy!”

Mấy người thanh niên vừa reo hò, vừa ra tay đè Từ Tâm lại, lột sạch quần áo của cậu ta, chỉ để lại đồ lót, sau đó đẩy cậu ta ra khỏi phòng.

Bọn họ đứng ngay trước cửa xem trò hay rồi nói hùa, giám sát Từ Tâm, Cố Sơn Phong cùng Lâm Trận Trận cũng theo ra đến cửa, nhưng ánh mắt cũng như tâm tư hai người thì lại không đặt trên người trước mặt.

“Chút nữa xong tiệc, anh đưa em về nhé!” Cố Sơn Phong dựa vào tường, anh nhìn Lâm Trận Trận, nhẹ nhàng nói.

Lâm Trận Trận cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, đã qua thời gian giới nghiêm của ký túc xá, tối nay cô không thể quay về được nữa rồi.

“Không cần, em ở cách đây không xa lắm.” Cô từ chối ý tốt của anh.

Cố Sơn Phong bị từ chối thì có hơi thất vọng, nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, không nói thêm gì nữa.

Buổi tiệc kết thúc, mấy thanh niên uống quá chén thay phiên đỡ nhau xuống tầng, Cố Sơn Phong cũng cùng đi xuống, gọi xe cho bọn họ.

“Trận Trận đâu? Đại mỹ nữ của chúng ta đâu? Tôi còn muốn, còn muốn đưa cô ấy về nhà…” Từ Tâm uống quá say, bám chặt lấy cửa xe nhất quyết không chịu vào, la hét muốn đi tìm Lâm Trận Trận.

Nghe cậu ta nói như vậy, Cố Sơn Phong không khỏi nhíu mày , đã giữ hình tượng người đàn ông tốt dễ tính suốt cả buổi tối, sau khi nghe thấy có người muốn đưa Lâm Trận Trận về nhà, anh lập tức trở nên mất kiên nhẫn.

Chương 2.1: Đợi anh lâu chưa??

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Anh kéo mạnh tay Từ Tâm ra, nhét cậu ta vào trong xe, sau tiếng “cạch”, cửa xe đóng lại.

Sau khi tiễn mọi người về hết, Cố Sơn Phong vẫn chưa vội rời đi, anh đứng cửa khách sạn nhìn ngó xung quanh, lúc đi xuống Lâm Trận Trận nói rằng cô ấy phải dùng nhà vệ sinh nên bảo họ xuống trước.

Cho nên anh chỉ cần đứng đợi ở cửa là có thể đợi được cô. Nhưng đến tận lúc tiễn mọi người về hết rồi, anh vẫn không thấy bóng dáng Lâm Trận Trận đâu.

Có khi nào cô uống say quá không đi nổi nữa!

Nghĩ đến khả năng này, Cố Sơn Phong bèn gấp rút chạy vào trong khách sạn, nhưng anh vừa mới bước vào, đã thấy cô gái mặc váy đỏ kia.

Vì không chú ý thời gian quy định của ký túc xá, đêm nay Lâm Trận Trận đành phải qua đêm ở bên ngoài, cô vừa xuống tầng liền đến trước quầy lễ tân, chuẩn bị thuê một căn phòng.

Lúc Lâm Trận Trận lấy thẻ căn cước ra chuẩn bị đặt lên quầy thì Cố Sơn Phong đã xuất hiện bên cạnh cô.

“Trận Trận, anh đã tiễn hết mọi người về rồi, em đợi anh lâu chưa?”

Cố Sơn Phong đột nhiên xuất hiện từ phía sau, còn nói một câu không đầu không đuôi như thế, thấy thẻ căn cước của cô trên quầy lễ tân, anh tự động nhặt lên, cầm trong tay.

Hoá ra tên thật của cô là Lâm Trận Trận.

*Trên game nhân vật chỉ lấy tên là Trận Trận nên lúc này Cố Sơn Phong mới biết tên đầy đủ của cô là Lâm Trận Trận.

“Sơn Phong?”

Lâm Trận Trận ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

“Quý khách, quý khách vẫn muốn thuê phòng ạ?” Cô nhân viên tại quầy lễ tân nhận ra ý khác trong lời nói của Cố Sơn Phong, cô ta không rõ ý định thực sự của hai người, bèn cất lời hỏi.

Lâm Trận Trận quay đầu lại, nhìn thoáng qua quầy, sau đó lại liếc mắt nhìn Cố Sơn Phong, cô nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt anh, và bàn tay đang siết chặt vì căng thẳng, cô chợt bật cười.

“Cảm ơn, không cần nữa.”

Cố Sơn Phong nghe cô nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh dắt tay cô một cách hết sức tự nhiên, ra vẻ hệt như bạn trai của cô rồi dắt cô đi khỏi quầy lễ tân, đi về phía cửa thang máy.

Trong thang máy vào khoảng 12 giờ đêm khá vắng người, hai người hoàn toàn không cần chờ đợi gì mà có thể vào ngay. Sau khi bước vào, Cố Sơn Phong nhấn chọn tầng 38.

Từ tầng 10 trở lên đều là phòng dành cho khách đến tận tầng 18, tầng 38 đã là tầng cao nhất.

“Đồ của em” Lâm Trận Trận đưa tay về phía anh.

Cố Sơn Phong nhìn tay cô, sực nhớ ra thẻ căn cước của cô vẫn còn trong tay mình.

Anh trả lại cho cô, sẵn tiện tự giới thiệu lại lần nữa: “Anh là Cố Sơn Phong, tên thật đấy!”

“Ừ.” Lâm Trận Trận lạnh nhạt đáp lại một tiếng, cất thẻ căn cước của mình đàng hoàng.

Anh cũng xem như là lịch sự, sau khi thấy được tên thật của cô còn biết giới thiệu tên thật của mình, ít ra cũng là một người đàn ông chân thành.

“Ting!”

Thang máy dừng lại ở tầng 8, một nhóm người cao tuổi vừa ăn khuya xong tràn vào, trong nháy mắt thang máy trở nên chật chội, Lâm Trận Trận cũng buộc phải lùi vào một góc.

Cố Sơn Phong sợ người ta chen lấn va phải cô, ngay lúc nhóm người ồ ạt bước vào, anh đứng chắn trước người cô, bảo vệ cô trong một góc thang máy, giữ cho cô một khoảng cách an toàn.

Các cô chú lớn tuổi trò chuyện với nhau có vẻ đang rất vui vẻ, tay chân múa may loạn xạ, đã vài lần vô tình đυ.ng phải Cố Sơn Phong, Cố Sơn Phong cũng vì vậy mà càng lúc càng áp sát gần kề Lâm Trận Trận hơn, gần đến mức tưởng như không còn khoảng cách.

Lúc này Lâm Trận Trận mới nhận thức được rõ ràng anh cao cỡ nào, một cô gái cao 1m63 như cô, dù đã mang giày cao gót cũng chỉ miễn cưỡng cao đến cằm anh. Chỉ cần anh hơi ngẩng đầu, cằm của ánh đã có thể chạm được đỉnh đầu của cô.

Nhưng Cố Sơn Phong không hề ngẩng đầu mà chỉ cúi xuống nhìn cô, thân hình nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong lòng anh, bờ vai mảnh khảnh cùng đường nét xương quai xanh tuyệt đẹp, bên cạnh là vài lọn tóc xoăn rũ xuống, khiến anh khó lòng rời mắt.

Có vẻ như Lâm Trận Trận đã cảm nhận được ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu lên ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, nhịp tim thoáng chốc đập nhanh điên cuồng.