Chương 2.1: Đợi anh lâu chưa??

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Từ Tâm đứng dậy, bước đến ôm người đàn ông đang đi về phía Lâm Trận Trận cùng cô gái kia rồi giới thiệu: “Xin giới thiệu với hai cô gái xinh đẹp, đây là nhóm trưởng nhóm chat ‘Sáu phút đầu hàng’ của chúng ta , Sơn Phong.”

“Sơn Phong, cho cậu một cơ hội, đoán xem một trong hai mỹ nữ này ai là support của đội 1?”

Cố Sơn Phong vừa vào cửa đã bị Từ Tâm túm lấy, lúc đầu anh còn tưởng là người mà anh mong chờ sẽ không đến nên không hào hứng gì, nhưng khi nhìn hai cô gái ngồi trên sô pha, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng.

Thế nhưng, người nào là em

Ánh mắt Cố Sơn Phong nhìn lướt qua hai cô gái, cuối cùng dừng lại trên người cô gái mặc váy đỏ hai dây, mái tóc hơi xoăn xõa dài, hoạt bát mà lại gợi cảm, cô gái đẹp như một đóa hoa tường vi nở rộ.

Từ Tâm thấy ánh mắt Cố Sơn Phong chỉ dừng lại trên người Lâm Trận Trận, trong lòng có chút bất mãn, cậu ta cũng thích Lâm Trận Trận, còn muốn đợi sau khi buổi họp mặt này kết thúc sẽ nghĩ biện pháp để phát triển thêm một bước với cô.

Cho nên cậu ta không thể không đứng ra tạo cho Cố Sơn Phong chút áp lực.

“Cậu chắc chắn là cô gái này sao?” Cậu ta khoác tay lên vai Cố Sơn Phong, bóp hơi mạnh, muốn làm xao nhãng phán đoán của anh, “Đoán sai cũng không chỉ là phạt uống rượu thôi đâu, còn sẽ làm cho cô bé tổn thương nữa đó!”

Nhưng không biết vì sao, Cố Sơn Phong lại rất tin tưởng vào phán đoán của mình, anh đi về phía Lâm Trận Trận, đưa tay về phía cô: “Xin chào, anh là Sơn Phong.”

Nhìn thấy anh đưa tay về phía mình, Lâm Trận Trận đặt ly rượu trong tay mình xuống, cô đứng dậy nở nụ cười ngọt ngào, nắm lấy bày tay to lớn của anh, ngón tay sạch sẽ, thon dài, đáp lại: “Em là Trận Trận.”

Cố Sơn Phong có dáng người cao gầy, gương mặt đẹp trai, mái tóc cắt ngắn cùng với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối thêm quần tây càng tôn lên vẻ ngoài sáng sủa gọn gàng, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Anh hoàn toàn khác với những người đàn ông ăn mặc tùy tiện trong căn phòng này.

“Thật không ngờ nhóm trưởng của chúng ta là một người vừa trẻ tuổi lại vừa đẹp trai đến vậy!” Cô gái kia đứng dậy cầm ly rượu đi đến bên cạnh Cố Sơn Phong, vờ như vô tình chạm vào cánh tay anh:“Uống một ly?”

Cố Sơn Phong cảm nhận được sự trêu chọc như có như không của cô gái kia, nhưng anh không có hứng quan tâm, mượn động tác xoay người lấy rượu trên bàn để né tránh cô ta.

“Rất vui khi có sự góp mặt của mọi người, nào ta cùng nâng ly!”

Cố Sơn Phong chỉ muốn cụng ly với Lâm Trận Trận, nhưng anh cũng không muốn làm lơ khiến cho cô gái kia quá khó xử, vì vậy đành cụng ly uống cùng với tất cả mọi người.

Hết một ly, Cố Sơn Phong ngồi xuống cạnh Lâm Trận Trận một cách tự nhiên, kế đến trong suốt buổi họp mặt, mặc kệ là chơi trò chơi hay uống rượu, anh đều vô tình hoặc cố ý thay cô ngăn lại.

Chơi đến gần mười hai giờ đêm, mọi người đã gần như say hết, mấy người mới ồn ào bắt Từ Tâm hoàn thành nốt nhiệm vụ của ngày hôm nay để kết thúc buổi họp mặt.

“Cởi truồng chạy! Cởi truồng chạy! Cởi truồng chạy!”

Mấy người thanh niên vừa reo hò, vừa ra tay đè Từ Tâm lại, lột sạch quần áo của cậu ta, chỉ để lại đồ lót, sau đó đẩy cậu ta ra khỏi phòng.

Bọn họ đứng ngay trước cửa xem trò hay rồi nói hùa, giám sát Từ Tâm, Cố Sơn Phong cùng Lâm Trận Trận cũng theo ra đến cửa, nhưng ánh mắt cũng như tâm tư hai người thì lại không đặt trên người trước mặt.

“Chút nữa xong tiệc, anh đưa em về nhé!” Cố Sơn Phong dựa vào tường, anh nhìn Lâm Trận Trận, nhẹ nhàng nói.

Lâm Trận Trận cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ trên cổ tay, đã qua thời gian giới nghiêm của ký túc xá, tối nay cô không thể quay về được nữa rồi.

“Không cần, em ở cách đây không xa lắm.” Cô từ chối ý tốt của anh.

Cố Sơn Phong bị từ chối thì có hơi thất vọng, nhưng anh vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, không nói thêm gì nữa.

Buổi tiệc kết thúc, mấy thanh niên uống quá chén thay phiên đỡ nhau xuống tầng, Cố Sơn Phong cũng cùng đi xuống, gọi xe cho bọn họ.

“Trận Trận đâu? Đại mỹ nữ của chúng ta đâu? Tôi còn muốn, còn muốn đưa cô ấy về nhà…” Từ Tâm uống quá say, bám chặt lấy cửa xe nhất quyết không chịu vào, la hét muốn đi tìm Lâm Trận Trận.

Nghe cậu ta nói như vậy, Cố Sơn Phong không khỏi nhíu mày , đã giữ hình tượng người đàn ông tốt dễ tính suốt cả buổi tối, sau khi nghe thấy có người muốn đưa Lâm Trận Trận về nhà, anh lập tức trở nên mất kiên nhẫn.