“Không có việc gì, đi chơi một thời gian ngắn chị cảm thấy Tiểu Lâm ngày càng trẻ ra.” Mâu Khởi Huyên vui vẻ nói.
Tiểu Lâm cười ha ha không ngừng, “Chớ có nói đùa, chị Huyên, chị đã kết hôn, nên về về nhà chăm sóc chồng, để sớm sinh được một đứa bé chứ!”
Đứa bé? Điều này đối với cô là hi vọng xa vời.
“Cho dù đã kết hôn, nhưng vẫn sống cuộc như trước kia.”
“Thật sao? Vậy sao vào chủ nhật không thấy anh ấy đếm tìm chị? Lúc trước em chỉ nghĩ hai người là bạn bè, kết quả là, không thể ngờ hai người lại kết hôn, em đã nói rồi, làm gì có người đàn ông chủ nhật nào cũng đến tìm bạn?” Tiểu Lâm cảm thấy hai người bọn họ rất hạnh phúc.
Ngực Mâu Khởi Huyên nhất thời co rút đau đớn, “Nếu như có thể lựa chọn, chị thà rằng đợi từng anh ấy đến vào mỗi chủ nhật, không hi vọng bọn chị trở thành như bây giờ.” Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, đã không còn cách nào để như trước.
Tiểu Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Mâu Khởi Huyên, không phải là được gả cho một người chồng tốt sao, làm sao mà vẫn không vui?
“Em về đi, còn lại để chị dọn dẹp là được.” Mâu Khởi Huyên dặn dò cô ấy.
Hiếm khi Tiểu Lâm được tan ca sớm, lập tức chạy mất không thấy bóng người.
Mâu Khởi Huyên dọn dẹp xong liền kéo cửa sắt của cửa hàng xuống, bởi vì đã trễ nên rất khó gọi taxi, cô tính đi bộ một đoạn, nhưng vừa mới tới chỗ rẽ, đã có một chiếc xe thể thao màu trắng dừng bên cạnh.
“Huyên Huyên, tại sao mà em đi về một mình?” Người đàn ông ngồi trong xe kéo cửa kính xuống hỏi cô.
“Anh Tiệp?” Kiều Tiệp là bạn thời trung học của Lận Viễn Thao, cũng vì vậy mà trở thành bạn tốt của cô.
“Lên xe đi, anh đưa em về.” Kiều Tiệp ra hiệu cho cô lên xe.
Mâu Khởi Huyên không từ chối, thay vì đi về một mình buồn chán, không bằng nói chuyện phiếm cùng với Kiều Tiệp.
Sau khi lên xe Kiều Tiệp nổ máy xe, liếc mắt nhìn Mâu Khởi Huyên ngồi bên cạnh sau đó hỏi: “Ở Lận gia, cuộc sống rất khó khăn sao? Tại sao sắc mặt có vẻ không tốt.”
Mâu Khởi Huyên cười khổ, “Anh thấy sắc mặt của em không tốt, vậy mà anh ấy lại không thèm đếm xỉa đến.”
“Thao ư?” Kiều Tiệp cười, “Vậy thì anh ta thật là quá đáng.”
Mâu Khởi Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh ấy đã nói với anh, anh ấy không muốn kết hôn với em.”
“Có nói.” Kiều Tiệp cảm thấy được được giọng điệu thương cảm của cô, “Thật sự thì hai người kết hôn, anh và An không cảm thấy bất ngờ, chỉ là thời gian so với dự đoán là hơi sớm.”
Thịnh An là bột người bạn khác của bạn họ, đó là một cô gái có tâm tư kín đáo, đối với người nào cũng đều rất cẩn thận.
“Tại sao?”
“Tụi anh đả sớm nhận thấy em thích Thao, nhưng rõ ràng người trong cuộc lại không nhận ra.” Anh biết là do Thịnh An nói với mình, khi đó bọn anh vừa mới quen biết Mâu Khởi Huyên, từ lúc đó đến bây giờ cũng đã rất lâu, có thể tình cảm của cô đã rất sâu đậm.
Tâm tình của Mâu Khởi Huyên càng thêm chua xót, “Thật sao? Tại sao anh ấy lại ngốc như vậy, cũng không phát hiện ra.”
“Tuy vậy, em cũng bức hôn được mà.” Kiều Tiệp cảm thấy cô rất cam đảm, rõ ràng biết Lận Viễn Thao là ranh giới cuối cùng, vậy mà cô còn dám dẫm lên.
“Em không có bức hôn.” Cô nhìn về phía Kiều Tiệp, “Anh ấy đã nói với anh những gì?”
“Nó nói em bày tỏ với với nó, nhưng không thành công sau đó bỏ chạy đi tố cáo, khiến nó nhất định phải cưới em.” Nhưng mà cách giải quyết này rất phiến diện, có lẽ nên nghe người trong cuộc nói xem, như vậy mới có thể biết có thể biết được sự thật.
Mâu Khởi Huyên cười lạnh, “Anh cảm thấy như vậy sao?”
“Sự thật là như thế nào?”
“Thật ra sau khi bày tỏ, em rất hối hận, em vẫn muốn làm bạn với anh ấy, cho nên em mới đi tìm anh ấy, muốn nói cho anh ấy biết là lúc đó em chỉ nói vớ vẩn thôi, bởi vì anh ấy muốn hỏi tới cùng, cho nên em mới lừa anh ấy, nhưng anh ấy nhìn thấy em thì quay người đi, khiến em rất tức giận mà cũng rất đau lòng, lúc ấy bà nội hỏi em, em cảm thấy rất oan ức, không cẩn thận đã nói ra, sau đó em tìm bà nội để nói đây không phải là sự thật, nhưng bà không nghe, nên mới xảy ra những chuyện như thế này.”
Kiều Tiệp gật đầu, thì ra là như vậy.
“Em biết không cẩn thận nói ra là lỗi của em, nhưng em yêu anh ấy là thật, tại sao anh ấy không thể chấp nhận sự thật trước mắt?” Mâu Khởi Huyên vẫn luôn xem Kiều Tiệp là anh trai, luôn nói tất cả những cảm nhận trong lòng, mà không dám nói với người khác.
“Nó nói cái gì làm tổn thương đến em?” Kiều Tiệp lo Lận Viễn Thao nói lung tung sau này sẽ hối hận.
“Sau khi kết hôn bọn em rất ít khi nói chuyện.” Mâu Khởi Huyên có chút bất đắc dĩ nói.
“Huyên Huyên, hẳn là em cũng biết tính tình của Thao, nó vốn không phải như vậy, là vì….” Nhất thời Kiều Tiệp không biết nên nói như thế nào, nói đến một nửa lại thôi không nói.
Mâu Khởi Huyên hiểu, “Em biết, anh ấy cho rằng tất cả đều là lỗi của em.”
“Nhưng mà chuyện này cũng không phải lỗi của em, chỉ là em muốn được nó yêu thôi, em nghĩ như vậy là đúng, thế nên em tiếp tục làm như vậy, cố gắng để được nó yêu.”
“Nhưng anh ấy nói là sẽ không yêu em.” Không ngờ Mâu Khởi Huyên cảm thấy khó chịu, lời nói của Lận Viễn Thao lại mang theo sát thương, mà lòng của cô yếu ớt như vậy sẽ không chịu nổi, làm sao có thể không bị tổn thương?
“Nó là đàn ông, đàn ông không thể chấp nhận phụ nữ hơn mình, huống chi thật sự nó không ghét em, chính là nhất thời không thể chấp nhận mà thôi, sau này nó yêu hay không còn phải xem em cố gắng hay không.” Kiều Tiệp hiểu rõ trình độ của Lận Viễn Thao có thể hơn Mâu Khởi Huyên một ít, chuyện này liên quan đến chuyện của đàn ông, anh là hiểu rõ nhất.
Mâu Khởi Huyên trở nên hoang mang, thật sự vẫn nên kiên trì tiếp tục sao? Thật sự Lận Viễn Thao sẽ yêu mình sao?
Chẳng qua Kiều Tiệp nói như vậy để cô mạnh mẽ hơn, cô vẫn nên kiên trì theo đổi thứ mình muốn.
“Đến nơi rồi.” Kiều Tiệp nhắc nhở Mâu Khởi Huyên.
Cô xuống xe sau đó nói với Kiều Tiệp: “Anh Tiệp, cảm ơn anh.”
Kiều Tiệp nhìn cô cười, “Hai người đều là bạn của anh, nói thật anh không biết nên giúp ai, nhưng trong chuyện này anh đứng về phía em.”
Mâu Khởi Huyên cười khổ, không là là mình và Lận Viễn Thao đang đánh giặc, Kiều Tiệp nói giống như là rất nghiêm trọng.
“Được rồi, em hiểu, dù sao, đêm nay cũng cảm ơn anh.”
“Vào nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.” Kiều Tiệp nói xong liền nổ máy đi luôn.
Lần đầu tiên Mâu Khởi Huyên cảm thấy mình gả vào Lận gia là đúng, bởi vì cô rất khao khao được Lận Viễn Thao yêu.
Biết được hôm nay Lận Viễn Thao sẽ về nhà ăn cơm, Mâu Khởi Huyên vội vàng xuống bếp giúp mẹ Lận.
“Huyên Huyên, trong khoảng thời gian này Lận Viễn Thao đối xử với con thế nào? Nó không tức giận chứ?”
Ngay từ đầu thì bà đã nhận ra hai người này không hợp nhau, trở về sau tuần trăng mật du lịch, con trai lại đến ngủ ở thư phòng, bà chỉ biết giữa hai người chưa giải quyết xong mâu thuẫn, không thể tiếp tục như vậy.
Mâu Khởi Huyên tươi cười, “Không có gì đâu, chúng con rất tốt.”
“Đừng gạt mẹ, không phải Viễn Thao dọn sang thư phòng sao?”
Mâu Khởi Huyên im lặng, chuyện này hoàn toàn không thể phản bác.
“Mẹ nghĩ hai con chỉ là to tiếng với nhau, sẽ nhanh làm hòa, lúc trước mọi người vì muốn tốt cho hai đứa, nghĩ thấy hai đứa sống chung cũng không tệ, kết hôn cũng rất bình thường, không ngờ đối với cuộc hôn nhân này nó lại chán ghét đến thế…” Mẹ Lận nhận thấy mình nói sai, “Mẹ xin lỗi.”
“Không sao, con biết, mẹ và bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con.” Mâu Khởi Huyên cúi đầu cắt thức ăn nói.
“Nhưng mà hai đứa như vậy cũng không được, khi nào thì mới cho mẹ một đứa cháu đây?” Mẹ Lận đã sớm muốn bồng cháu, nhưng mà hai đứa nó không hòa thuận, làm sao có cháu cho bà bồng.