Chương 1
Cả tháng nay Lý Văn Bác không động vào người vợ mình là Hoàng Y Đồng rồi. Đừng nói là chuyện vợ chộng, ngay cả những cái hôn cũng không có. Họ lấy nhau mới mấy tháng, theo lý mà nói thì đây là giai đoạn nồng nàn nhất của mỗi cặp vợ chồng, sao có thể lạnh nhạt như vậy được?
Chồng không động vào người mình khiến Y Đồng cảm thấy rất u uất. Trước đây làn da cô mịn màng, láng bóng và hồng hào, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Thế mà giờ đây, da cô khô ráp, sắc mặt vàng vọt. Đàn bà mà thiếu hơi đàn ông thì chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Một hôm, hết giờ làm việc, Y Đồng lên mạng chat với mấy người bạn, chủ đề tán chuyện của họ xoay quanh vấn đề quan hệ vợ chồng.
Có một người bạn hỏi Y Đồng mỗi tháng làm chuyện đó với chồng mấy lần? Y Đồng chẳng nghĩ ngợi nhiều và tiện tay gõ luôn “hai lần”.
Sau đó cô hỏi lại đối phương làm chuyện đó với chồng mấy lần? Người kia trả lời là mười lần.
Cô cảm thấy khó hiểu, liền hỏi tình hình vợ chồng của mấy người bạn kia, phần lớn mọi người đều trả lời cô là cứ hai, ba ngày một lần.
Nếu là như vậy thì đừng nói là một tháng hai lần, có làm một tháng bốn lần thì cũng vẫn không bình thường. Y Đồng không tin, liền lén hỏi một cô bạn thân nhất trong số đó. Cô ấy nói, chỉ cần cô ấy đồng ý thì ngày nào chồng cô cũng muốn làm việc đó. Sự khác biệt quá lớn ấy khiến Y Đồng vô cùng hoang mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Y Đồng tự dày vò mình mấy ngày trời mà không giải đáp được uẩn khúc này. Cô liền tìm đến bạn thân là Ngô Liễu để tâm sự. Ngô Liễu ít hơn cô một tuổi, là bạn thân nhất của Y Đồng. Hai người cùng lớn lên bên nhau, cùng học chung tiểu học, trung học và cả đại học. Mặc dù đã kết hôn nhưng họ vẫn thường xuyên rủ nhau đến bar, đi dạo... Hai người họ có thể coi là những người bạn thân thiết như keo sơn.
Đến nhà Ngô Liễu, cô thấy Ngô Liễu chỉ mặc mỗi cái váy ngủ màu hồng phấn. Mặt đắp mặt nạ đen xì, bộ dạng rất uể oải. Ông xã cô là Tần Văn không có ở nhà, nghe nói là đi công tác rồi. Vừa vào đến cửa, chưa để Y Đồng kịp ca thán gì, Ngô Liễu đã lên tiếng: “Chị Đồng à, nhìn sắc mặt của chị không được tốt, có chuyện gì thế?”
Y Đồng nói: “Haiz, đừng nhắc nữa, đang buồn chết đây!”
- Sao thế? Mới lấy được trai đẹp mà còn không thấy vui à?
Y Đồng thở dài rồi nói:
- Dạo này hình như chồng chị chẳng có hứng thú với chị, làm thế nào bây giờ?
- Sao lại không có hứng thú?
- Gần đây anh ấy chẳng động đến chị!
- Hả? Thế một tháng hai vợ chồng chị làm chuyện đó mấy lần?
- Chắc là khoảng ba, bốn lần.
Ngô Liễu bật cười khiến Y Đồng cảm thấy rất khó hiểu: “Có gì buồn cười chứ?”
Ngô Liễu liền hỏi: “Chị nói thật hay giả vờ thế hả?”
- Đương nhiên là thật rồi!
- Ở độ tuổi này của chúng ta, một tháng làm có ba, bốn lần là không bình thường. Em với chồng em gần như mỗi ngày một lần.
Y Đồng kinh ngạc há hốc mồm: “Thật à? Em thật là hạnh phúc!”
Ngô Liễu lại hỏi: “Là chị không muốn hay anh ấy không muốn?”
Y Đồng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hình như đã lâu lắm rồi chồng chị không chủ động làm chuyện đó với chị.”
Ngô Liễu mỉm cười, đùa đùa: “Thế thì e là chồng chị đã có bồ nhí ở ngoài rồi. Chị Đồng à, chị phải cẩn thận đấy!”
Thực ra Ngô Liễu chỉ nói đùa. Nhưng Y Đồng bắt đầu sinh nghi. Một gã trai trẻ như Văn Bác, thân hình cường tráng, sinh lực dồi dào, một tháng quan hệ với vợ có ba, bốn lần thì chắc chắn không bình thường. Đàn ông phải ngoài bốn mươi mới bắt đầu xuống dốc, giờ vẫn còn chưa đến lúc mà?
Về đến nhà, Y Đồng càng nghĩ càng tức, bực bội chất vấn Văn Bác: “Rốt cuộc anh có còn yêu em không?”
Văn Bác nằm dài trên ghế sô pha, im lặng không nói. Câu hỏi này anh đã nghe không ít lần, nghe đến phát ngấy lên rồi. Nếu cô còn hỏi nữa chắc anh phải nhảy lầu mất.
Y Đồng thấy chồng không nói gì càng bực mình hơn, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao anh không muốn quan hệ với em?”
Văn Bác im lặng một lát rồi thờ ơ nói: “Anh cũng chẳng biết, nói chung là không muốn thôi!”
Y Đồng nghe xong suýt ngất, đây là thứ lý do gì vậy? Văn Bác thậm chí còn chẳng tìm được một cái cớ cho ra hồn. Điều này khiến cô càng sinh nghi, mình là người có tiền, hơn nữa dung mạo lại không kém ai, thân hình đầy đặn, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ. Thế mà tại sao chồng lại không có hứng thú với mình chứ?
Y Đồng không sao hiểu nổi, lúc mới cưới nhau, đời sống vợ chồng của hai người vẫn rất ổn, thời gian sinh hoạt mỗi lần cũng phải nửa tiếng, điều đó đủ để chứng minh khả năng sinh lý của Văn Bác không có vấn đề gì. Vậy tại sao bây giờ anh lại không chịu quan hệ với vợ?
Cô đã nhiều lần ngầm ra hiệu cho chồng nhưng anh chẳng có chút phản ứng gì. Anh thật sự không biết hay giả vờ không biết? Y Đồng có một linh cảm không lành, lẽ nào anh đã có vấn đề gì đó thật? Nhưng theo quan sát của cô, anh vẫn ổn về mọi mặt, chẳng có gì bất thường cả.
Lúc còn học đại học, Y Đồng từng là một hoa khôi nổi tiếng trong trường, đàn ông theo đuổi cô có thể xếp thành hàng dài. Sau khi đi làm, bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông theo đuổi. Cô có một dáng hình khiến mọi gã đàn ông phải nhỏ dãi thèm thuồng và có rất nhiều phụ nữ phải ghen tỵ. Chiều cao của Y Đồng là 1,68m; số đo ba vòng là 84,62,86, đây chính là số đo tiêu chuẩn của phụ nữ châu Á. Nếu cô mặc áo cổ trễ cùng váy ngắn đi ra đường, đảm bảo trăm người thì cả trăm đều phải ngoái đầu nhìn, không chỉ có đàn ông mà rất nhiều phụ nữ cũng không thể không ngoái đầu lại nhìn cô. Cô luôn rất tự tin về thân hình và dung mạo của mình. Vậy nguyên nhân gì khiến chồng cô thờ ơ với cô vậy?
Y Đồng năm nay 26 tuổi, sinh ra ở một thành phố lớn, gia đình rất giàu có, sau khi tốt nghiệp xin vào làm thư ký tổng giám đốc của một doanh nghiệp nước ngoài, lương tháng 8000 tệ, là một người đẹp văn phòng rất được nhiều người ngưỡng mộ. Năm 24 tuổi, trong một hoạt động của công ty, cô đã gặp và quen biết với Văn Bác, chính là chồng cô hiện giờ. Văn Bác có thân hình cao lớn, tráng kiện, khuôn mặt rất đẹp trai, lớn hơn cô hai tuổi, chỉ có điều xuất thân từ nông thôn, điều kiện kinh tế tương đối kém, khó khăn lắm mới học xong đại học. Sau khi tốt nghiệp, anh trở thành nhân viên quèn trong một công ty nhỏ. Điều đáng tiếc là tiền lương mỗi tháng của anh rất thấp, còn chưa đến 2000 tệ. Trong thời buổi hiện nay, với số lương ít ỏi ấy, cuộc sống của anh tương đối đạm bạc.
Người khác ngưỡng mộ Văn Bác tìm được một người vợ tuyệt vời, nhưng Văn Bác thấy khổ mà không dám than. Không phải là vì vợ kiếm được nhiều tiền hơn mình khiến anh cảm thấy mất mặt mà sau khi lấy nhau xong, vợ anh thay đổi 180 độ, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay. Suốt ngày đứng ở trên cao nhìn xuống, coi anh như kẻ dưới. Trong mắt cô, cô chính là lãnh đạo, là kẻ thống trị, còn anh chỉ là một nô ɭệ, là kẻ bị thống trị.
Văn Bác còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp mặt, Y Đồng vô cùng nổi bật trong đám đông, áo hai dây xanh nhạt, váy ngắn màu hồng phấn, để lộ bờ vai thon thả và đôi chân nuột nà, trắng muốt, có thể gọi là mặt đẹp, dáng xinh. Những người phụ nữ xinh đẹp và sεメy đều có sức hấp dẫn với đàn ông. Tối đó Văn Bác nhiều lần để mắt đến Y Đồng. Có thể là vì Y Đồng đã biết Văn Bác đang nhìn mình nên mỗi khi Văn Bác nhìn cô, anh đều bắt gặp ánh mắt của cô, đôi mắt của cô rất sáng với ánh mắt cực kì dịu dàng khiến tim Văn Bác chỉ chực bắn ra khỏi l*иg ngực. Sau buổi gặp gỡ tối đó, Văn Bác bắt đầu đem lòng yêu cô, có thể nói tình yêu đã vô tình tìm đến như vậy đấy.
Điều trùng hợp là Y Đồng cũng có ấn tượng không tồi về Văn Bác, cảm thấy anh chàng này không chỉ là người có văn hóa mà còn rất phong độ, điều quan trọng là anh rất đẹp trai. Đàn ông thích đàn bà đẹp, đương nhiên đàn bà cũng thích đàn ông đẹp. Họ phải lòng nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Về sau, qua mấy lần hẹn hò và tiếp xúc thân mật, Văn Bác và Y Đồng đã yêu nhau. Y Đồng và Văn Bác đã yêu nhau hai năm, cuối cùng quyết định cưới nhau lúc Y Đồng 26 tuổi. Cô cảm thấy đàn bà càng lớn tuổi càng mất giá, đến ba mươi tuổi sẽ thành gái ế, chẳng ai muốn lấy nữa rồi. Đàn bà không thể bỏ lỡ tuổi thanh xuân, nếu không sẽ trở thành phế phẩm.
Lúc mới kết hôn, hai vợ chồng rất tình cảm, suốt ngày bám dính lấy nhau, vô cùng ngọt ngào. Ngày nào hai người cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Y Đồng bản chất là một cô gái bé bỏng, thích làm nũng, thích dựa dẫm vào anh, làm gì cũng muốn có anh làm cùng, kể cả khi tắm cũng bắt anh phải đợi ở bên ngoài, đến khi nào cô tắm xong, đi ra mới thôi. Hai ba ngày như vậy còn được, chứ ngày nào cũng vậy khiến Văn Bác chịu không nổi, anh thích có không gian riêng, nhưng Y Đồng không cho anh có không gian riêng. Văn Bác rất bực, nhưng cưới nhau không bao lâu nên anh kiềm chế không cãi cọ. Nhưng có thể chính sự dựa dẫm này khiến Văn Bác không thể chịu đựng được nữa. Mỗi lần anh không đáp ứng yêu cầu là Y Đồng lại nổi trận lôi đình.
Có một hôm đi làm về, Văn Bác rất mệt, về đến nhà liền đi tắm. Mới vào phòng tắm chưa bao lâu thì điện thoại anh để trên bàn đổ chuông báo có tin nhắn. Y Đồng ngồi bên cạnh liền tiện tay mở ra xem. Xem rồi cô như bị điện giật. Nội dung tin nhắn là: “Cưng ơi, tối nay anh có đến nữa không? Em mới mua bộ đồ lót rất đẹp đấy! Hôn cưng!”
Y Đồng xem xong, máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt. Tin nhắn rõ ràng là của một người đàn bà gửi đến. Sau cơn phẫn nộ cô lại thấy hơi hoang mang. Ôi trời ơi, chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ rồi, anh ta có bồ nhí ở bên ngoài. Máu nóng dồn lêи đỉиɦ đầu, cô lao vào phòng tắm, đang định chất vấn Văn Bác thì đột nhiên cô lại nghĩ, sao không âm thầm theo dõi, đợi đến khi có chứng cứ hoặc bắt tại trận xem anh ta còn chối cãi được không? Nghĩ đến đây Y Đồng liền ghi lại số điện thoại ấy rồi nhắn lại một tin bằng giọng điệu của Văn Bác: “Xin lỗi nhé, anh vừa bất cẩn xóa tin nhắn ấy rồi, em gửi lại cho anh nhé! Đợi em.”
Gửi tin nhắn xong, Y Đồng liền đặt điện thoại vào chỗ cũ rồi lặng lẽ vào bếp làm cơm, vừa nấu nướng vừa âm thầm quan sát. Văn Bác tắm xong liền đi ra, cầm điện thoại lên xem rồi vội vã mặc quần áo, vừa lau giày vừa nói với Y Đồng: “Bà xã à? Anh phải ra ngoài một chút, hôm nay có sinh nhật của đồng nghiệp, tối anh không ăn cơm ở nhà đâu!”
Hừ, có tật giật mình, chắc chắn anh ta định đến hú hí với con gian phụ ấy đây mà! Mới kết hôn chưa được bao lâu mà đã vậy rồi! Cơn giận dữ của Y Đồng lên đến đỉnh điểm. Cứ làm theo kế hoạch của mình đi, đầu tiên là giả vờ như không biết rồi âm thầm theo dõi, bắt tại trận. Nghĩ đến đây, Y Đồng liền nói: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài à? Sinh nhật ai thế?”
- Ừ, là một đồng nghiệp. Bà xã à, tối nay anh không ăn cơm với em được rồi! -Nói rồi Văn Bác đi ra cửa, trước khi đi còn chải đầu bóng mượt và soi gương rất kỹ.
Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn anh ta đi hẹn hò với con đàn bà kia rồi! Không kịp thu dọn nhà bếp, Y Đồng vội vàng lén đi theo.
Văn Bác đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khu đô thị rồi vội vàng bắt một chiếc taxi. Y Đồng cũng bắt một chiếc taxi rồi bám theo. Đến trước cửa một khách sạn, Văn Bác liền xuống xe. Lúc này có một cô gái trẻ đang đứng ở cửa khách sạn chạy ùa đến, kéo tay Văn Bác, nôn nóng nói: “Mau lên, em sắp không chờ nổi rồi!”
Y Đồng đứng cách đó không xa đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Cô đang định xông lên thì Văn Bác đã bị đứa con gái kia kéo tay đi như bay lên lầu, chẳng mấy chốc đã mất tích không còn chút dấu vết. Y Đồng lên lầu tìm mấy vòng mà không thấy đâu, đành nghiến răng nói: “Đồ khốn, tôi đứng đây chờ, xem các người bao giờ thì ra?”
Y Đồng quan sát những người ra ra vào vào ở bên ngoài, cô liên tục đi qua đi lại trước cửa. Chắc khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Văn Bác ra ngoài, không chỉ có đứa con gái ấy mà theo sau còn có một đám cả nam lẫn nữ nói nói cười cười. Văn Bác vừa ngẩng đầu lên đã thấy Y Đồng, anh sững người, hỏi: “Bà xã, sao em lại ở đây?”
“Bốp” một cái, Y Đồng thẳng tay giáng cho Văn Bác một cái bạt tai: “Anh đến hú hí với con khốn kia, anh tưởng tôi không biết chắc?”
- Cái gì? Sao em lại đánh anh? – Văn Bác ngơ ngác, những người đi cùng sững lại, ai nấy đưa mắt nhìn nhau.
- Anh làm trò xằng bậy với cô ta, còn tưởng tôi không biết à? – Y Đồng chỉ vào cô gái trẻ ban nãy và gào lên.
- Em nói bậy bạ gì thế? Đó là đồng nghiệp của anh, Lương Tuyết mà! Hôm nay là sinh nhật, cô ấy nhắn tin bảo anh đến tham gia, giữa bọn anh chẳng có chuyện gì cả! - Văn Bác thanh minh.
- Hừ, không có gì ư? Anh tưởng là tôi không biết cái tin nhắn ghê tởm ấy à? – Y Đồng giận tím mặt.
- Cái gì? - Văn Bác càng ngơ ngác hơn.
- Anh còn làm bộ làm tịch à?
- Anh không biết thật mà, trong máy của anh làm gì có cái tin nhắn ghê tởm nào? Chỉ có tin nhắn của đồng nghiệp gửi cho anh thôi mà!
Y Đồng giật lấy điện thoại trong tay Văn Bác, quả nhiên chỉ thấy tin nhắn của đồng nghiệp Lương Tuyết: “Mau đến dự tiệc sinh nhật của em đi, ở khách sạn Thắng Lợi, chỉ còn thiếu mình anh thôi đấy, mau lên!”
- Cái tin nhắn tình tứ ấy đã bị tôi xóa đi rồi! -Y Đồng nói.
- Chị à, chị hiểu nhầm rồi, hôm nay là sinh nhật Lương Tuyết, cô ấy mời bọn em đến tham dự mà. Thật đấy! Bọn em đều có thể làm chứng! - Trương Bân, Đồng nghiệp của Văn Bác lên tiếng bênh vực cho Văn Bác.
- Đúng đấy,mọi người đều có thể làm chứng mà! - Các đồng nghiệp khác của Văn Bác cũng lên tiếng.
- Thế thì lạ nhỉ, cái tin nhắn đó là ai gửi đến nhỉ?
- Em có nhớ số điện thoại không? Gọi đến hỏi là biết ngay mà! - Văn Bác ấm ức nói.
- Giờ tôi sẽ gọi đi! - Y Đồng nói rồi ấn số gọi đến số điện thoại ấy.
- A lô, xin hỏi ai đấy ạ? - Đối phương quả nhiên là một đứa con gái trẻ tuổi, cô ta nhẹ nhàng hỏi Y Đồng.
- A lô, cô đã gửi tin nhắn đến số điện thoại này phải không? Xin hỏi cô với anh ấy có quan hệ gì? - Y Đồng cố đè cơn giận xuống, điềm đạm hỏi.
- À, xin lỗi chị, tôi gửi nhầm ạ! - Đối phương nói.
- Thế à, không có gì!
Cúp điện thoại, Y Đồng xác thực được đám thanh niên trước mặt mình đúng là đến dự tiệc sinh nhật đồng nghiệp, nên thôi không chất vấn nữa. Nhưng đứa con gái đã gửi tin nhắn tình tứ ấy đến cho Văn Bác có phải đang lừa cô hay không? Y Đồng vẫn còn hoài nghi.
Hành động này của Y Đồng đã khiến cho Văn Bác mất hết thể diện trước mặt bạn bè.
Kể từ sau chuyện này, Văn Bác cảm thấy sự nghi ngờ của vợ càng ngày càng nghiêm trọng. Thỉnh thoảng Văn Bác về hơi muộn một chút vì công việc ở công ty rất bận rộn là Y Đồng lại liên tục gọi điện giục anh về, còn ở đó đến bao giờ? Có khi anh đang trên đường về, mà cô cứ gọi điện liên tục, hỏi anh đang ở đâu, mấy phút nữa thì về nhà...
Văn Bác nghĩ, có thể bản năng của người đàn bà là quấn lấy đàn ông. Cô ấy làm như vậy cũng là vì yêu mình, quan tâm đến mình. Nhưng lâu dần, anh cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy, dường như là Y Đồng không tin tưởng mình. Do đó mỗi lần tụ tập với bạn bè đồng nghiệp, Y Đồng lại chất vấn anh, hỏi anh đi với những ai? Chơi ở chỗ nào? Như vậy chưa đủ, cô còn gọi điện cho đồng nghiệp của anh để chứng thực, khiến anh trở thành trò cười của đồng nghiệp.
Có lần nghỉ tết, một nữ đồng nghiệp là bạn học cũ của Văn Bác gọi điện hỏi thăm anh, Y Đồng biết chuyện liền nghĩ anh có quan hệ mờ ám với họ, thế là cô liền in danh sách cuộc gọi của Văn Bác rồi gọi điện đến từng số điện thoại đó để chửi bới, sau đó cãi cọ một trận ầm ỹ với Văn Bác, nói rằng anh có quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy, đúng là một người ong bướm. Mặc cho Văn Bác giải thích, Y Đồng vẫn một mực không tin. Cô còn bắt Văn Bác phải đoạn tuyệt không qua lại với những người khác giới.
Chẳng mấy chốc bạn bè của Văn Bác đều biết chuyện và dần dần xa lánh anh, không qua lại với anh như trước đây. Lâu dần, Văn Bác chẳng có lấy một người bạn, vì chẳng ai muốn tự chuốc lấy phiền phức cho mình.
Từ đó về sau, cuộc sống của Văn Bác hoàn toàn bị phong tỏa, hết giờ làm là về nhà, lễ tết đều không đi ra ngoài, chỉ nằm nhà xem tivi, lên mạng hoặc dọn dẹp vệ sinh... gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Tuy nhiên Y Đồng vẫn không tin tưởng chồng. Có hôm, em gái của Y Đồng là Hoàng Thanh đến nhà chơi, Văn Bác nói dăm ba câu với Hoàng Thanh, thế mà Y Đồng đã sinh nghi, cho rằng anh với Hoàng Thanh có quan hệ ám muội. Ngay cả em gái mình mà cô cũng đa nghi như vậy, điều này khiến Văn Bác thực sự không thể chịu nổi, thế này thì còn sống với nhau được không?
Thường ngày Văn Bác bị Y Đồng quản lý rất chặt, cô không bao giờ cho Văn Bác ngủ qua đêm ở bên ngoài, anh có đi công tác thì cô cũng gọi điện thoại bất cứ lúc nào để kiểm tra. Y Đồng yêu cầu Văn Bác mỗi ngày đến công ty phải lấy máy bàn gọi cho cô, hết giờ làm cũng phải gọi điện báo cho cô mấy giờ về đến nhà, tuyệt đối không cho anh la cà ở ngoài dù chỉ một phút.
Mỗi khi hết giờ làm về nhà hoặc nghỉ ngày lễ tết, Y Đồng cũng không rời Văn Bác lấy một bước. Chồng ra ngoài mua sắm, cô cũng đi theo. Chồng tụ tập đồng nghiệp,cô cũng đi theo. Chồng đến tiệm cắt tóc, cô cũng đi theo. Ngay cả lúc chồng đi chợ mua đồ cô cũng đi theo gót. Nói tóm lại, trừ lúc đi làm thì dù anh đi đâu cô cũng đi theo. Không chỉ có vậy, cô còn kiểm tra điện thoại, hòm thư điện tử, nick chat của chồng. Thậm chí cô còn tra hỏi cụ thể về từng người có liên hệ với anh...
Theo lý luận của Y Đồng thì cô phải bóp chết mọi bất trắc từ khi nó còn trong trứng nước. Ai có thể chịu đựng nổi một cuộc sống thế này? Thói đa nghi của Y Đồng thực sự quá nghiêm trọng, Văn Bác cảm thấy cực kỳ áp lực. Y Đồng đã hạn chế sự tự do và không gian riêng của anh quá sức tưởng tượng. Văn Bác lúc này giống như đang sống trong một môi trường chân không, không thể thở nổi, chuẩn bị sụp đổ đến nơi. Với cuộc sống thế này thì đừng nói là làʍ t̠ìиɦ, ngay cả những chuyện khác anh cũng chẳng hứng thú.
Mỗi buổi tối, dù Y Đồng có mặc những bộ đồ lót gợi cảm lượn qua lượn lại trước mặt Văn Bác, anh cũng coi như không nhìn thấy. Y Đồng nhiều lần dùng lời lẽ ngầm ra hiệu cho chồng nhưng anh chẳng có phản ứng gì, anh đã lãnh cảm rồi. Lâu dần Y Đồng cảm thấy nếu cứ như thế này thì cuộc hôn nhân của mình chắc chắn sẽ đứng bên bờ vực thẳm.
Y Đồng vẽ ra viễn cảnh một cuộc hôn nhân ngọt ngào và nồng nàn. Nhưng thật không ngờ, kết hôn chưa đầy một năm mà hôn nhân của cô đã bật đèn đỏ. Chẳng phải người ta nói bảy năm sau kết hôn mới gặp nguy cơ sao? Sao cô chưa đến một năm đã bị đe dọa thế này? Lẽ nào mình không đủ gợi cảm? Y Đồng ngẫm nghĩ hồi lâu, thường ngày cô thể hiện cũng đâu có tồi, ăn mặc, trang điểm cực kì gợi cảm. Lẽ nào ông xã muốn mình chủ động? Trước đây, trong đời sống vợ chồng, mặc dù bản thân có hơi bị động nhưng dù gì cũng là đàn bà, nếu chủ động quá đàn ông lại nghĩ mình phóng đãng. Nhưng trước tình hình hiện nay, nếu bản thân không chủ động thì chắc chắn không xong. Thế là cô quyết định sẽ thử xem sao.
Tối hôm đó cô tắm rửa thật sạch sẽ, cố ý xịt nước hoa thơm phức, mặc một chiếc váy ngủ trong suốt vô cùng sεメy, rồi lả lơi đến trước mặt Văn Bác nũng nịu nói: “Ông xã à, muộn thế này rồi, nên đi ngủ thôi!”
- Em ngủ trước đi! - Văn Bác ậm ừ đáp, chẳng buồn quay đầu lại, mắt vẫn dán chặt vào màn hình ti vi.
- Anh à, mông em càng ngày càng to, anh nói xem, em có nên giảm béo không? - Y Đồng cố tình khıêυ khí©h.
Văn Bác không nói gì, mắt vẫn không rời khỏi màn hình ti vi. Lúc này anh thậm chí còn không buồn đáp lời để đối phó nữa.
- Ông xã, sao anh chẳng buồn nhìn em thế hả? - Y Đồng chất vấn. Cô có thể chịu được việc người khác thờ ơ với cô, nhưng tuyệt đối không chịu được sự thờ ơ của chồng với mình.
- Em để anh yên tĩnh một lát có được không? - Văn Bác nổi cáu.
- Hừ, có gì ghê gớm chứ? Đồ đáng ghét! - Y Đồng bực mình quay người bỏ đi.
Xem xong ti vi, Văn Bác liền vào nhà tắm. Lúc vào phòng, Y Đồng hất chăn ra, vòng tay níu cổ Văn Bác xuống, dịu dàng nói: “Ông xã à, chúng ta lâu lắm không thân mật rồi, anh có muốn không?”
- Đừng quấy nữa, anh mệt rồi, đi ngủ sớm đi, mai còn phải đi làm đấy! - Văn Bác nói rồi gỡ tay cô ra, chẳng chút hứng thú.
- Dạo này anh sao thế? - Y Đồng sững người, dường như không nhận ra người đang ở trước mặt mình chính là người đã từng yêu cô tha thiết và nuông chiều cô hết mực.
- Không có gì, ngủ đi! - Văn Bác thả người xuống giường.
- Hừ, không muốn thì thôi, anh tưởng anh là ai chứ? Nói cho anh biết, đàn ông thích tôi còn xếp hàng cả đống ngoài kia kìa! - Nói rồi Y Đồng kéo chăn trùm kín đầu.
Họ nằm quay lưng vào nhau như vậy suốt cả đêm...
Sáng hôm sau Y Đồng dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong, cô ngồi trước gương trang điểm. Thoa nước hoa hồng, bôi kem dưỡng ẩm, đánh phấn lót, đánh mắt, kẻ mắt, kẹp mi, kẻ lông mày, tô son. Bận rộn suốt cả buổi sáng, xong đâu đấy rồi mới ngoảnh sang vẫn chưa thấy chồng dậy. Cô liền giục: “Ông xã, mau dậy đi, sắp muộn giờ rồi đấy!”
Người ta đều nói vợ chồng chớ để chuyện cãi vã kéo dài đến ngày hôm sau, mặc dù mới cãi nhau với Văn Bác tối qua nhưng Y Đồng vẫn nói chuyện với Văn Bác trước, Văn Bác chỉ hơi động đậy người rồi lại ngủ tiếp, chẳng buồn đếm xỉa gì đến cô.
Y Đồng trang điểm và thu dọn xong, thấy vẫn chưa yên tâm liền soi gương lần nữa, ngắm nghía rất kỹ càng, chỉ sợ có chỗ nào chưa hoàn mỹ. Khuôn mặt của đàn bà còn quan trọng hơn bất cứ cái gì. Có câu: “Không có người đàn bà xấu, chỉ có người đàn bà không biết làm đẹp.” Vì vậy Y Đồng quyết tâm bỏ thời gian ra để trang điểm cho mình.
Y Đồng vỗ vai Văn Bác, hỏi: “Ông xã, anh thấy em trang điểm thế này có xinh không?”
- Ừm... - Văn Bác miễn cưỡng mở mắt ra nhìn cô, bụng thầm nhủ: lông mày tự nhiên đang đẹp, tự dưng lại cạo đi rồi tô vẽ vào, trông như quỷ ấy, đẹp ở chỗ nào chứ? Mặc dù thấy rất phản cảm nhưng anh không nói ra điều ấy.
- Anh lại ậm ừ cho xong phải không? Hừ, mặc xác anh! – Nói rồi Y Đồng tức tối bỏ đi.
Văn Bác thấy Y Đồng đi rồi mới lồm cồm bò dậy, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, chỉ ba phút là giải quyết xong mọi vấn đề và lao ra khỏi nhà.
Trước đây hai vợ chồng đều cùng nhau đi làm, lúc về còn hẹn nhau ở một chỗ rồi cùng về nhà. Thế mà bây giờ tất cả đã thay đổi, Văn Bác thường viện đủ lý do để không phải đi cùng cô, điều này khiến Y Đồng vô cùng ấm ức. Mặc dù sống chung dưới một mái nhà nhưng hai người chẳng khác nào người dưng nước lã.