Chương 7

Náo loạn với Ưng Tôn Chi một hồi, Mặc Hy lại chạy ra khu vườn, vui vẻ trò chuyện cùng người làm vườn, nhìn đến bộ dạng cười nói tít cả hai mắt, Ưng Tôn Chi cũng chỉ biết cười trừ. Cô cảm thấy nàng ta thật nhiều chuyện đi, ở đâu cũng có thể lắm lời, mặc kệ người kia là xa lạ hay thân quen, đều bắt chuyện để nói được, oanh oanh yến yến như một con sẻ nhỏ.

Phải chi nữ nhân này không quá mức ngu ngốc, cô liền phân phó nàng ta đến phòng chăm sóc khách hàng ở công ty, ở đó dùng dung nhan với cái miệng lắm chuyện kia chắc cũng làm nên chuyện lắm.

Gọi đến bồi bàn, tính tiền xong, Ưng Tôn Chi đi đến tấm kính, dùng ngón tay gõ gõ. Lập tức Mặc Hy chạy tới, tươi cười với cô, còn mấp máy môi, nhìn khẩu miệng chắc chắn là gọi tên mình. Ưng Tôn Chi dùng đầu ngón tay viết lên chữ "ra về", Mặc Hy mở to mắt bất ngờ, nhìn đồng hồ đeo tay một chút liền hớt hả chạy ra, không quên quay lại chào chào chú làm vườn rồi mới chạy vào với Ưng Tôn Chi.

Nhìn thấy cái khuôn mặt ngốc manh lần nữa tới gần mình, hai tay dang ra bộ dáng muốn ôm lấy cô, Ưng Tôn Chi cũng không né tránh, mặc cho Mặc Hy làm loạn.

"Tôn Chi đừng về nhà vội, chúng ta đi dạo chút đi nha."

Lâu rồi mới có một ngày ra ngoài chơi bời, Mặc Hy tham lam muốn đi đâu đi đó nhiều một chút. Trở về nhà thật sự là rất buồn tẻ, thế nào Ưng Tôn Chị cũng chui vào phòng làm việc, bỏ mặc mình ở ngoài chán muốn chết. Mặc Hy cảm thấy tâm trạng Tôn Chi cũng không tệ, liền khẩn hoảng ở trong lòng cô mà cầu xin, đôi mắt như mèo con xin cơm, đáng thương chịu không nổi.

Trước bộ dạng đáng yêu đó, Ưng Tôn Chi nói không động tâm là giả, Mặc Hy xinh đẹp là điều cô từ lâu không thể phủ nhận.

"Ừm."

Né tránh khuôn mặt yêu họa ra, Ưng Tôn Chi quay đầu không nhìn Mặc Hy nữa, ậm ừ đồng ý, chỉ sợ nhìn lâu thêm nữa sẽ thật sự hôn lên má nàng ta. Đây là nhà hàng, có nhiều người đang nhìn cả hai, cô không muốn bị chú ý thêm nữa.

Được đồng ý, Mặc Hy trong lòng như mở cờ, cười đến vui vẻ, lợi dụng lúc Ưng Tôn Chi không chú ý, nhón lên hôn lên má cô cái chóc rồi co giò chạy đi hình như là quên mất cái vụ mình bị đau chân luôn rồi, để lại Ưng Tôn Chi đứng cứng ngắc. Bối bàn đem hóa đơn ra, thấy một màn như vậy liền đỏ mặt cười cười nhìn cô, cảm thán.

"Muội muội của Ưng Tổng đáng yêu quá đi, nhất định Ưng Tổng yêu nàng lắm đây."

Ta cùng nữ nhân vô lại kia có gì giống máu mủ ruột thịt? Nàng ta ngày nào cũng muốn đè ta ra, muội muội cái loại gì.

Ở trong xe, Mặc Hy hí hửng tâm trạng, ôm mặt cười cười, đập đập lên cửa ô tô trông ngớ ngẩn vô cùng, người đi đường nhìn thấy liền né chiếc xe đó ra đến năm bước. Tôn Chi của nàng hôn một cái liền cứng đờ như khúc gỗ, thật đáng yêu nha, Mặc Hy càng nhớ thì cười càng thêm lớn, quay qua quay lại như cán lăn bột.

Lau lau nước mắt, nhớ đến nóng rực giấu kín trong đáy mắt, Ưng Tôn Chi, tim nàng liền nhảy nhảy như mở hội. Ưng Tôn Chi không có lãnh cảm, ánh mắt đó nàng nhìn liền biết, chính là loại ánh mắt ham muốn, dù ít ỏi nhưng Ưng Tôn Chi vẫn có, chứng tỏ Ưng Tôn Chi là người có du͙© vọиɠ.

Nghĩ đến đối phương không lãnh cảm, Mặc Hy mừng rỡ đến muốn dâng đàn cúng cảm tạ ông trời, cả đời sau này không lo tự thủ tiết nữa a~.

Mà cái quan trọng, là Ưng Tôn Chi chưa muốn ăn nàng nha, đem bộ não của mình vận động một chút, Mặc Hy nghĩ được cách hay nhất bây giờ chỉ có thế ở bên vuốt vuốt chị ấy kiên trì mê hoặc thật cẩn thận một chút, liền có thể ăn được hồng đào nhỏ.

Ngày trước, Mặc Hy đơn thuần cho rằng Ưng Tôn Chi cũng sẽ mê luyến dung nhan nàng, như bao lần cùng nhau vui vẻ đến ông mặt trời ló đầu nhìn xem. Nhưng không, khi thấy được bộ dạng quần ảo mỏng manh, khiêu gợi quần người của nàng, Ưng Tôn Chi liền khinh bỉ ném một cái liếc, còn đem thu dọn quần áo Mặc Hy vào ba lô, trong mắt không chút xao động nói.

"Cô mà còn ở bên người tôi ăn bận thiếu vải, tôi liền đem đống quần áo này bồi táng. Lúc đó đến cái qυầи ɭóŧ cũng không có mà vận."

Từ đó Mặc Hy nhớ tới già, đem đống áo ngủ mỏng kia đi làm từ thiện, không dám bên cạnh Ưng Tôn Chi mở ra ba cái cúc áo, kín cổng cao tường như mấy bà cô cổ hủ. Đống đồ đó đều tỷ tỷ cùng Âu Liên mua cho nàng, chứ thân phận nghèo đói như Mặc Hy lấy đâu ra tiền mà mua đống hàng hiệu đó đây, đã ăn nhờ ngủ đậu, Ưng Tôn Chi mà bồi táng đống đó chắc nàng sẽ thành vượn cổ, nude quanh năm trong nhà Ưng Tôn Chi mất.

Ưng Tôn Chi bước vào xe, bực bội nhìn con người vui vui vẻ vẻ kia do ăn được đậu hũ của mình. thầm nghĩ nàng ta được mỗi cái đó thì giỏi thôi.

Cô lạnh lùng phun ra câu hỏi.

"Muốn đi đâu?"

"Công viên."

Không một chút do dự chính là có ý đồ từ trước.

Ưng Tôn Chi nhíu mày, nhìn ngón tay chỉ thẳng về phía trước như kim chỉ nan dẫn đường, không nghĩ Mặc Hy một phát liền muốn dắt mình chạy đến loại địa điểm đó.

Trưa nắng đi công viên, nữ nhân này trong não chứa gì vậy?

Xe bắt đầu di chuyển, tâm trạng Mặc Hy theo đó hưng phấn, tiếp tục oanh yến bên tai Ưng Tôn Chi, làm bên trán cô có vài cái gân xanh bé bé xinh xinh.

Quậy phá một lúc, không biết từ đâu Mặc Hy trong hộc xe lôi ra một con gấu nhỏ, đem ôm vào lòng liền bị bụi từ gấu bay ra làm cho nàng một màn hắt xì liên hồi. Nhìn vật kia lôi ra, Ưng Tôn Chi mờ mịt nghi hoặc, sao trong xe mình lại có thứ này?

"Tôn Chi này, tiểu gấu bông em tặng chị thế nào bụi không thế này?"

À nhớ rồi.

Đây là đồ Mặc Hy vào sinh nhật mà tặng cô. Ngày đó nhận được không ngờ nàng ta lại đi tặng loại đồ vật vô tri này, ghét bỏ vứt nó nào trong hộc xe. Không ngờ, cô bỏ quên luôn nó gần một năm trời.

Ưng Tôn Chi không nói gì, chuyên chú lái xe, không để ý từ khi nào khuôn mặt người kia đã toàn là bất mãn.

Khi đó mình tặng, nhìn thấy chị ấy vứt vào trong xe liền không thấy nữa, lần này tùy tiện mở ra hộc xe, không ngờ nó lại thật ở đây, đã vậy còn đóng bụi nhiều như vậy, chắc chắn Ưng Tôn Chi không ngó ngàng tới. Biết vậy năm đó không mua tặng cho chị ấy rồi.

Bất mãn dụi dụi mũi, ít nhất cũng nên đem đi giặt chứ, cái đồ Tôn Chi đáng ghét.

Ưng Tôn Chi vẫn giữ một bộ mặt không cảm xúc, đôi mắt hờ hững lướt qua khuôn mặt Mặc Hy thăm dò tâm trạng, bàn tay đánh vô lăng một cái. Thuận tiện mở lời.

"Bỏ sau xe đi, bẩn."

"...không muốn"

Mặc Hy khước từ Ưng Tôn Chi thoáng chốc khựng người, nhíu mày xuyên qua kính chiếu hậu xem khuôn mặt của nàng.

Nữ nhân này đang dỗi à?

...đúng là dỗi rồi.

Hai người im lặng, không khí trong xe đang tốt đẹp bỗng trở nên gò bó, khó thở. Mặc Hy ôm chặt thú ngồi bông, đưa tay khẽ vuốt ve, mặc kệ bụi bám lên áo của mình.

Nàng vốn người không có nhiều tiền, ở chung với Tôn Ưng Chi coi như nấu cơm cho cô mà lấy chỗ ở, Ưng Tôn Chi cũng không đưa nàng tiền, đơn giản Mặc Hy mỗi tháng được tỷ tỷ của nàng gửi đến chi tiêu tiền không cần tiền của cô.

Nhớ đến hôm đó thế nào lại ngớ ngẩn làm mất sạch, một xu lẻ cũng không thấy, đã vậy ngày phát hiện mất tiền còn chính ngày sinh nhật của Ưng Tôn Chi.

Không còn cách nào, nàng trốn đi phát tờ rơi, giữa lạnh lẽo mùa đông đứng ở lề đường đưa tờ rơi. Mặc Hy trước giờ chưa từng chịu khổ, đứng có chút nản lòng nhưng vẫn kiên trì vì muốn tặng cho Ưng Tôn Chi cái gì đó, lấy lại tinh thần, hào hứng chạy đi đưa tờ rơi, cũng may nhờ dung nhan, rất nhanh liền hết.

Lúc ở siêu thị không biết chọn cái gì, thứ gì cũng quá đáng tiền, nàng không có đủ. Đi qua đi lại thì đập vào mắt chính là con thú nhồi bông đáng yêu này, vừa vặn đủ tiền trong túi, không nghĩ nhiều liền móc túi đem hết tiền cho thu ngân, không thèm lấy tiền thừa hay hóa đơn, chạy thẳng về nhà. Mặc Hy đơn thuần nghĩ chỉ cần có tấm lòng thì Ưng Tôn Chi sẽ cảm động, nhưng cuối cùng tấm lòng của mình bị vứt ở đây chả thèm được ngó ngàng tới.

Ủ rủ ngồi trong góc, Mặc Hy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nhìn đến cái người vô nhân đạo kia nữa.

Ưng Tôn Chi xác thật bản thân có chút không đúng, bất quá chỉ là một con gấu thôi có cần nạnh hẹ cô như vậy không? Ưng Tôn Chi cũng lười nói chuyện, chú tâm lái xe, nên không khí trong xe vẫn tiếp tục rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi đến được công viên.

Mặc Hy chủ động bước xuống xe, đi vào trong công viên trước, Ưng Tôn Chi lái xe vào nơi đỗ rồi đi vào sau. Chỉ là lay hoay một hồi, cô liền không thấy thân ảnh của Mặc Hy đâu nữa. Ưng Tôn Chi nhăn mi, chủ trương tìm kiếm nữ nhân kia, cái công viên này thật sự rất rộng đi một hồi thật lâu vẫn chưa có thấy, l*иg ngực phập phồng tức giận, cái nữ nhân kia muốn chơi trò trốn tìm hay gì?

Ưng Tôn Chi chán nản đứng ở gốc cây lớn trong công viên, cầm lên điện thoại gọi cho Mặc Hy, mãi vẫn chưa thấy trả lời, cô chợt nhận ra nàng ta không có cầm theo mà để ở nhà rồi. Tức giận nắm chặt điện thoại, nữ nhân kia nhất định vì chuyện kia mà bỏ đi, đúng là quá tùy hứng. Ưng Tôn Chi quay bước đi về, không muốn tiếp tục với công việc vô bổ này, muốn mặc kệ cái con người kia. Nhưng vừa bước ra cửa liền ngừng lại, quay đầu nhìn vào trong, cuối cùng lần nữa chạy vào trong.

Tốt nhất trốn cho kĩ, đừng để tôi tìm được cô.

Mặc Hy ôm gấu bông trong lòng, đẩy đẩy xích đu, tâm trạng có chút ê ẩm. Không hiểu tự nhiên sinh ra ý tưởng chạy trốn khỏi tầm mắt Ưng Tôn Chi, chính là Mặc Hy muốn xem thử liệu người kia có đi tìm mình hay không. Nhưng khi ngồi ở đây rồi, nàng lại hối hận vô cùng, thế nào Ưng Tôn Chi cũng sinh khí mà bỏ về, lúc nàng trở về cũng lạnh nhạt với mình cho coi. Trong người lại không có tiền, thế nào lại phải chạy bộ về.

Đưa lên hai chân, đung đưa trong không trung, nhìn đôi giày trắng tinh xinh đẹp. Lần này đã mang theo giày chạy, khỏi lo đau chân nữa nha.

Bỗng nhiên từ đau xuất hiện hai hài tử, Mặc Hy nhìn nhìn một chút liền nhớ ra đây chính là hai nữ hài lần trước châm chọc mình. Thật có duyên nha, lúc nào cũng lựa thời điểm không tốt của ta mà xuất hiện.

Bọn chúng nhận ra kia là tỷ tỷ lần trước khóc nhè trong nhà chơi bên kia, liền chạy đến, chủ động bắt chuyện.

"Tỷ tỷ, chị lại đến đây làm gì thế?"

Triết Cơ đứng trước mặt Mặc Hy, cười lộ ra hàm răng thiếu mất vài cái, phía sau có một nữ hài đứng, rụt rè nhìn ra..

Mặc Hy thấy hai đứa nhỏ cũng rất đáng yêu, còn cởi mở hòa đồng, liền cùng hai đứa nhỏ nói chuyện.

"Ta đến để đi dạo, hôm nay trời mát như vậy đi dạo một chút để giảm mỡ đó nha"

"Không có đâu khi nãy em thấy tỷ tỷ buồn...nhất định là thất tình chạy đến đây khóc."

Triết Cơ đặc biệt lanh lợi, khi nãy ở trong nhà chơi đã thấy vị tỷ tỷ này lại đến đây, khuôn mặt buồn bã muốn khóc rồi.

Đông Linh kéo áo đối phương ngẩn đầu, đôi mắt nghi hoặc mở lớn.

"Có sao Triết Cơ?"

"Có mà, mắt đã muốn chảy nước rồi kìa"

Bị đám nhóc tì vạch trần, Mặc Hy liền đen mặt, giãy này không muốn thừa nhận, sợ mất mặt.

"Không có nha, chị có đi với người yêu chị, rất vui."

"Thế sao nãy giờ người ấy không đến tìm chị, nhất định là muốn bỏ rơi chị rồi."

Lần này Mặc Hy thật sự câm nín, mặt với cái đít nồi chả mấy khác biệt.

Nhìn đến khuôn mặt khó coi của Mặc Hy, Đông Linh liền cảm thấy vị tỷ tỷ thật đáng thương, bị người ta hết lần này đến lần khác bỏ rơi, nhất định rất thương tâm.

Từ sau Triết Cơ đi đến trước mặt, cầm cầm lấy bàn tay của Mặc Hy, an ủi vỗ về.

"Không sao, em sẽ ở đây cùng tỷ tỷ, đừng buồn."

Trước đứa nhỏ thiện lương, đáng yêu như vậy làm tâm trạng Mặc Hy liền khởi sắc, vui vẻ đến híp mắt, cười cười với hài tử nhu thuận này.

"Cảm ơn em, mau tới cho vị tỷ tỷ đáng thương này ôm một cái nào~"

Triết Cơ đứng bên cạnh nghe thấy liền xông tới ôm lấy Đông Linh, trợn mắt nhìn Mặc Hy, phồng má lên, giống như sợ bị cướp lấy món đồ trân quý của mình.

"Không cho, Đông Linh là của em, không có ôm ấp gì hết."

Mặc Hy nhìn thấy một màn cẩu lương từ hai đứa nhỏ, trên trán liền nổi gân xanh. Các ngươi biết ta khổ sở còn phát cẩu lương, muốn chọc ta tức chết hay gì.

"Không sao Triết Cơ, chị ấy đang buồn, ôm một chút có sao đâu."

Đứa nhỏ Đông Linh này có phần hiểu chuyện hơn nhiều, thật sự làm Mặc Hy rất thích, cảm tưởng sau này mình cũng Ưng Tôn Chi có một hài tử như em ấy thật tốt.

Triết Cơ nghe vậy liền nghe lời, buông Đông Linh qua, biểu hiện trên đời chỉ nghe lời mỗi Đông Linh. Hài tử yêu yêu vừa đi đến chỗ nàng thì liền liếc cho Mặc Hy một cái sắc lẹm rõ ràng muốn nói "ngươi đυ.ng vào Đông Linh ta sẽ đánh chết ngươi" làm cho nàng chảy xuống vài giọt mồ hôi.

Ây da cái đứa này thật đáng sợ nha, vẫn là cái Đông Linh hài tử vẫn đáng yêu hơn.

Mặc Hy sờ sờ đầu Đông Linh, đứa nhỏ nhu thuận để rờ còn mỉm cười với nàng khiến trái tim Mặc Hy mềm nhũn. Nếu ở nhà có thêm một đứa nhỏ như em ấy thật tốt, không lo buồn chán. Mặc Hy thật muốn ôm đứa nhỏ đáng yêu này một cái hôn hôn lên cái má nhỏ kia, nhưng ánh mắt từ hài tử đáng sợ kia vẫn chưa thối lui, làm cho nàng cũng không dám động đậy, sợ khi thật sự hôn liền bị nữ hài kia đá chết.

"E...em rờ nó được không?"

Bỗng nhiên Đông Linh ngẩng đầu hỏi, ánh mắt long lanh mong chờ chỉ vào tiểu gấu bông trong tay Mặc Hy.

"Tặng em luôn đó."

Mặc Hy cưỡng không được ánh mắt kia, liền đưa ra gấu bông cho Đông Linh, hào phóng tặng luôn cho em ấy. Dù gì người kia cũng ghét bỏ nó như vậy, đem cho tiểu hài tử hiểu chuyện này vẫn là tốt hơn.

Chị không cần thì người ta cho người khác nha, được nữ hài này yêu thích ôm ấp trong lòng còn hơn bị đóng bụi tới hư trong xe chị.

Đông Linh chú ý cái gấu bông dễ thương này của Mặc Hy từ lâu, trước giờ chưa chạm được đồ chơi, dù hơi bẩn chút nhưng nhịn không được muốn ôm một chút. Không ngờ vị tỷ tỷ còn muốn tặng luôn cho mình, đứa nhỏ ngơ ngác không tin, trước giờ chưa từng ai cho nàng cái gì, đồ chơi cũng không có, đều bị người ta dành mất. Đông Linh nhịn không được, lần nữa hỏi lại.

"...thật không ạ?"

"Chị cho phép..."

"Tôi không cho phép!"

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện tiếng người, làm cho cả ba người kinh hoảng. Mặc Hy có chết cũng không thể không nhận ra giọng nói này, kinh ngạc mở to mắt.

Lúc tìm kiếm, Ưng Tôn Chi nghĩ ngợi một chút với tính cách trẻ con như nữ nhân kia thế nào cũng đến chỗ này, cô thử đến đây tìm thử, không ngờ người này ở đây thật. Định bước đến giáo huấn cái kia ấu trĩ hàng động của nàng ta thì từ đâu xuất hiện hai hài tử chạy đến, nghe đối phương trò chuyện cũng không muốn phá ngang, đứng ở đây sau gốc cây lớn ôm tay trước ngực lắng nghe hội thoại thú vị của cả ba.

Không ngờ nghe được Mặc Hy muốn cho đi đồ vật của mình, Ưng Tôn Chi không hiểu sao không muốn, xuất đầu lộ diện, lên tiếng không cho phép.

"Chị thật đi tìm em a"

Mặc Hy đứng phăng dậy sau liền lựng khựng vì đau, không tin được nhìn Ưng Tôn Chi, chị ấy không có bỏ về, đến đây tìm mình còn không muốn bị mất gấu bông của mình tặng chị ấy. Rốt cuộc hôm nay Ưng Tôn Chi bị cái gì nhập vậy?

Hôm nay trở về nhất định phải lập đàn cúng, nhất định có vong đu bám Ưng Tôn Chi của nàng.

Triết Cơ nhìn nhìn vị tỷ tỷ vừa xuất hiện, lại nhìn biểu hiện của tỷ tỷ đáng ghét bên kia, liền nhận ra, chỉ chỉ hô to.

"A thì ra đây là người làm tỷ tỷ mít ướt bỏ vào đây khóc lớn a. Tỷ tỷ này chính là đồ bội bạc."

Ưng Tôn Chi liếc nhìn nữ hài hướng mình chỉ trích, tuy có chút phản cảm nhưng vẫn lười phản ứng, đi đến nắm lấy tay của Mặc Hy cùng con gấu trên tay nàng, kéo đi, kiên nhẫn của cô sớm giờ cũng đã đủ, không muốn tiếp tục dây dưa, nhất định khi về sẽ giáo huấn nữ nhân này một trận.

Đồ chơi đáng yêu xém nữa là của mình nhưng lại bị giật đi, Đông Linh trơ mắt nhìn, mắt nổi lên ẩm ướt. Triết Cơ nhìn thấy Đông Linh bị cướp mất quà mà đau lòng, tức giận chạy đến dang tay ngăn không cho kẻ cướp gấu bông chạy đi, đôi mắt trừng lớn không chút sợ hãi.

"Rõ ràng tỷ tỷ mít ướt cho Đông Linh. Mau trả đây!"

Bị cản đường, Ưng Tôn Chi có chút khó chịu, lãnh bức nhìn hài tử trước mắt.

"Cái này từ đầu là của ta"

Mặc Hy thấy khó xử nhìn cả hai người mắt đối mắt, bên băng bên lửa đối đầu, không ổn chút nào. Tuy chấp nhất với hài tử thật không hay ho gì, nhưng sự thật gấu bông này của Ưng Tôn Chi, chính mình tùy tiện đem cho người khác. Nhưng hôm nay bỗng nhiên kì lạ như vậy khiến Mặc Hy có chút khó hiểu.

Thấy có phần có lỗi, Mặc Hy dãy tay ra khỏi Ưng Tôn Chi, chạy đến Đông Linh, ngồi xổm xuống, vuốt ve cái má ướt nhẹp.

"Thật xin lỗi em, gấu bông kia thật ra của tỷ tỷ kia không phải của chị, là ta tùy tiện. Lần sau mua cho em con khác được không? Đừng buồn nha."

Đông Linh nhìn nhìn Mặc Hy, cảm a trân trọng của đối phương dành cho mình, nàng là hài tử rất rất mềm yêu, lần đầu tiên có người ngoài Triết Cơ đối với mình ôn nhu như vậy liền trở nên yếu đuối, nước mắt chảy ra ủy khuất, giống như tìm được điểm tựa liền dựa vào để yếu đuối làm nũng.

Mặc Hy càng thêm luống cuống, lay hoay lau nước mắt cho Đông Linh, trong lòng dâng lên đau xót.

Đứa nhỏ này sao có thể yếu ớt như vậy, thật giống mình trước kia a.

Đông Linh đưa tay lau lau nước mắt, hít hít mũi, ngừng khóc.

"Em biết rồi, em không khóc nữa. Chị đi đi, tỷ tỷ kia đang chờ kìa."

Vẫn là đứa nhỏ này hiểu chuyện nhất, Mặc Hy thật sự rất yêu thích, hận không thể trộm đem đứa nhỏ này về nhà mình mà nuôi dưỡng, mỗi ngày ôm ấp trong lòng. Chợt nghĩ lại mình còn đi ăn ở ké nhà Ưng Tôn Chi, bản thân còn chưa nên hồn lấy đâu ra điều kiện nuôi dưỡng hài tử. Ôi đau lòng quá đi.

Mặc Hy đứng dậy, hôn lên trán Đông Linh, mỉm cười ấm áp với đứa nhỏ.

"Nhà em ở đâu? Lần sau tỷ tỷ đem gấu bông đến cho em."

"Em cùng Triết Cơ ở cô nhi viện H ạ."

Hả?

"Về thôi."

Ưng Tôn Chi có vẻ không còn mấy kiên nhẫn, lên tiếng ngắt hội thoại của cả hai, đôi mắt toàn là bực bội. Hôm nay quá mức phí tổn thời gian của cô.

Mặc Hy bị gọi liền sợ hãi, chậm chững chạy đến nơi Ưng Tôn Chi đứng, cuối đầu không dám nhìn đôi mắt của đối phương, khép nép thu người, có phần nhu thuận như hài tử trốn đi chơi bị phụ huynh tận tình cầm roi gọi về.

Triết Cơ đã sớm tránh đường, chạy đến chỗ Đông Linh ôm ôm đối phương, đau lòng hôn lên mắt ướt đẫm của nàng, an ủi lấy nhau, cả thân thể nữ hài này mang theo dáng vẻ có phần cường đại muốn bảo vệ lấy người trong lòng.

Mặc Hy nhìn hai đứa nhỏ thầm đoán ra hoàn cảnh của chúng, thật sự tội nghiệp. Thật muốn đem cả hai về nhà nuôi dưỡng nha.

Mặc Hy âm thầm rời đi, để yên cho hai đứa bao bọc lẫn nhau, vẫn là có chút luyến tiếc.

Cả hai người cùng nhau bước đi, hiện giờ cũng đã ba giờ mấy, nắng có điểm gắt gao nóng bức khó nhịn, thật may công viên ở thành phố cũng tính là lâu năm, cây cối rất lớn phủ trọn đường đi của cả hai người, mát mẻ hơn rất nhiều.

Đi một lúc, căng thẳng giữa hai người giảm đi không ít, tận hưởng cơn gió mát trong không khí, lắng nghe tiếng sinh vật đưa mình. Cảm giác thật yên bình.

"Chị đâu cần đối với hai đứa nhỏ chấp nhất như vậy, chúng thật đáng thương."

Người đầu tiên lên tiếng là Mặc Hy, nàng vẫn còn thấy có lỗi với hài tử đáng thương kia, mà Ưng Tôn Chi cũng thật quá đáng, trẻ con mà chị ấy cũng hung dữ được. Hung dữ không chừa một ai luôn.

"Là cô tùy tiện, đừng ở đó trách tôi."

Ưng Tôn Chi không thèm liếc nhìn đối phương, lạnh lùng đáp.

"Nhưng chị cũng đâu có cần nó, không phải chị còn quên mất sự tồn tại của nó sao? Nếu không phải em lôi nó ra chắc một ngày chị tìm thấy cũng đem nó vào thùng rác vứt đi thôi."

Cuối thấp đầu, hai tay đều nắm chặt váy đến nhăn nhúm, Mặc Hy ủy khuất hướng Ưng Tôn Chi nhỏ giọng chỉ trích, nước mắt đều lưng tròng.

Rõ ràng chị sai, còn hướng người ta mắng. Chị thật đáng ghét.

Siết chặt thứ đồ chơi trẻ con trong tay, Ưng Tôn Chi trầm mặc không truy tiếp vấn đề này. Thật sự cô cũng có một phần có lỗi, quà người khác tặng lại đem vứt nơi xó xỉn là cực độ không tôn trọng, đằng này là từ Mặc Hy người có thể coi như người yêu của mình. Cô biết đối phương năm đó bản thân quá mức quá đáng.

"Chân còn đau không?"

Mặc Hy nghe câu hỏi kia lập tức ngẩn đầu, ngơ ngác nhìn Ưng Tôn Chi.

Thật lâu vẫn chưa có hồi đáp, cô quay đầu thì thấy cái nữ nhân ngu ngốc kia chôn chân một chỗ, ngây trân nhìn mình. Ưng Tôn Chi có chút buồn cười.

"Chân đau đến mức không đi được?"

Mặc Hy ngây ra một lúc đến khi Ưng Tôn Chi hỏi mới lấy lại thanh tỉnh, đem váy của mình kéo lên một chút, liền lộ ra cái đầu gối tím tím, máu bầm cũng ít nhiều tan đi, nhưng vẫn quá mức dọa người. Đem tay chạm vô đó một cái, liền nhận lại cơn đau muốn lấy mạng. Hai mắt đều muốn nổi đom đóm.

Trước hành động tự làm đau bản thân của nữ nhân kia. Ưng Tôn Chi cũng chỉ biết thở dài.

Nữ nhân này rốt cuộc não dùng để là gì vậy?

Mặc Hy ôm ôm đầu gối của mình, nãy giờ có đau lắm đâu, sao vừa chạm đã như muốn gϊếŧ người, cái chân khốn kiếp này.

Đang khổ sở ôm chân, đột nhiên có bàn tay nắm lấy cổ

chân, lôi kéo một chút, mở mắt ra liền nhìn thấy Ưng Tôn Chi nửa quỳ dưới chân mình, chăm chú xem xét vết thương. Mặc Hy lần nữa ngây ngốc, nháy mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương từ trên cao đến mê mẩn.

Mũi cao thẳng, mái tóc đen nháy khác với mọi ngày chỉnh tề bó cao, hôm nay cột lên hững hờ, rơi rớt vài lọng tóc trên vầng trán tinh tú, có phần trẻ trung hấp dẫn hơn rất nhiều. Mi dài của Ưng Tôn Chi rủ xuống có phần lãnh bạch câu người, ánh mắt mọi khí ẩn chứa nhiệt độ thấp, giống như trong mắt có thể phun ra nhiệt khí lạnh lẽo đó băng người khác, giờ phút này có chút nóng nảy nhìn lên vết thương của mình.

Trái tim yếu đuối trước cái đẹp của nàng nhảy cẩn lên vô số lần, sợ nhịn không được nó sẽ bay ra bỏ Mặc Hy mà theo Ưng Tôn Chi mất.

"Cẩn thận một chút, về nhà lấy thuốc thoa lên đi."

Ưng Tôn Chi ngẩn đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mê man của Mặc Hy nhìn mình, trong mắt nhu tình đậm đặc như có thể chảy ra, chạm lên khuôn mặt của cô. Ưng Tôn Chi nhíu mi một chút, nghiêng đầu nhìn đối phương.

Hai người như thế nhìn trong mắt nhau thật lâu, Mặc Hy ngắm ánh mắt sâu lắng lạnh lùng ẩn giấu tia xúc cảm khó nói của Ưng Tôn Chi, còn Ưng Tôn Chi nhìn nóng rực, thâm tình không che giấu Mặc Hy.

Càng nhìn trong mắt Ưng Tôn Chi, Mặc Hy lại càng muốn biết xúc cảm kia là gì, yêu thích hay chán ghét? Nàng bỗng nhiên Mặc Hy muốn nhìn rõ hơn nữa, ép sát khuôn mặt mình với Ưng Tôn Chi, gần đến nổi có thể ngửi được nhàn hương tỏa ra của đối phương.

Vì khi nãy Ưng Tôn Chi nửa quỳ để xem vết thương, Mặc Hy trên cao dễ dàng nắm quyền chủ động, đem người dưới thân khóa trong lòng, vây hãm đều là hương thơm của nhau.

Mặc Hy với mùi này có chút kích động, hai má đã bắt đầu ửng đỏ, nhìn mãi cũng không ra, nàng không thèm nhìn nữa tự giác chuyển qua chăm chú nhìn đến đôi môi mỏng nhạt của Ưng Tôn Chi, bị ham muốn làm cho có thêm dũng khí

Nơi này là của ta nha.

Cuối xuống đem môi của chính mình bao trọn, mềm mại làm cho nàng thoải mái đến mềm nhũn, chân tâm run rẩy muốn ngã trong người Ưng Tôn Chi.

Cảm giác thật tuyệt giống như cánh đào lướt qua môi thơm ngát mềm mỏng chịu không nổi, Mặc Hy cảm giác trên đời này khi hôn mang cảm giác thoải mái nhất chính là khi cùng Ưng Tôn Chi.

Kinh ngạc nhìn Mặc Hy hôn mình, còn là hôn môi. Ưng Tôn Chi ngỡ rằng đối phương chỉ là muốn trêu chọc cô một lúc, lần này quá xem thường dụng vọng của Mặc Hy rồi. Cả người cô có điểm căng thẳng cứng ngắc vì vòng tay của đối phương, nhưng rất nhanh bị sự dịu nhẹ của kia làm cho ổn định lại tâm, thân thể theo đó từ từ thả lỏng.

Nụ hôn này của Mặc Hy rất đơn thuần, chỉ bên ngoài ma sát không mấy bức người, Ưng Tôn Chi cũng là lần đầu hôn môi, vẫn có chút e ngại nhưng rất nhanh liền quen. Phải thú nhận so với hôn má thì cảm giác này tốt hơn rất nhiều, má Mặc Hy mềm mại, môi nàng như thế còn hơn gấp trăm lần khiến Ưng Tôn Chi có phần trầm mê.

Cuối cùng Ưng Tôn Chi coi như dung túng, mặc cho đối phương chà đạp môi mình, ôm lấy nữ nhân trước mặt để nàng không ngã xuống, tiếp tục công việc của mình.