Chương 8

Mặc Hy tâm tình loạn như ma, hai chân run rẩy muốn té. Không phải là lần đầu tiên nàng hôn môi, nhưng so với những lần khác thật sự khác biệt, cảm giác thật sự rất tốt, cơ hồ như kéo lên chín tầng mây.

Chậm rãi thoát ra, Mặc Hy khó khăn hô hấp, khuôn mặt động tình đỏ đỏ kéo đến cả hai tai nàng. Ánh mắt mê ly nhìn Ưng Tôn Chi. Mặc Hy nghiêng đầu, quấn lấy cổ đối phương, cọ cọ cánh mũi tham lam ngửi mùi hương nhàn nhạt thơm trên mặt.

Ưng Tôn Chi sau khi hôn hít lâu như vậy vẫn có phần tỉnh táo hơn, không bị mất sức quá nhiều, chủ động đứng thẳng, làm cho người kia bị kéo lên, khó khăn nhón nhón chân ôm cô.

"Chi~"

Nũng nịu kêu lên, thanh âm toàn là giọng mũi nên không giấu được nhu nhuyễn, giống cọng lông chim quét lên vành tai, khiến Ưng Tôn Chi một thân có chút cứng đờ, đôi mắt chằm chằm nhìn Mặc Hy.

Lần ngày Mặc Hy lại cảm thấy thật hối hận với đôi giày thể thao này, nàng vốn thấp hơn Ưng Tôn Chi, lần này chị ấy đứng thẳng liền khiến nàng ôm không tới nữa, hai chân ráng nhón lên đều không đủ. Mặc Hy ủy khuất nhìn đối phương, mong Ưng Tôn Chi có thể cuối xuống một ít cho nàng ôm ôm một chút.

"Ôm đủ?"

Vòng tay ngày càng siết chặt, mềm mại của đối phương dán lên người làm Ưng Tôn Chi hơi khó chịu, muốn lùi lại, trong lòng thầm nghĩ của nàng ta sao có thể lớn như vậy, muốn đè chết ngực của mình rồi.

Mặc Hy lâu rồi mới được thân mật, tham luyến không muốn nhả ra cục mỡ tươi ngon trước mặt mình. Thân thể nàng như mất xương cốt quấn chặt lấy đối phương, không biết vô tình hay cố ý cọ cọ thân thể, làm mi tâm Ưng Tôn Chi có chút nhíu lại.

"Tôn Chi, Tôn Chi em yêu chị, yêu chị..."

Nỉ non kêu lên, kích động tâm tình nên Mặc Hy không ngừng lầm bầm tiếng "yêu chị" trong miệng.

"Tôi biết."

Đối diện ánh mắt mông lung của Mặc Hy, không biết trong đầu Ưng Tôn Chi đang nghĩ gì, cứng đờ hai chân, thân thể vẫn cứng ngắt trước ôm ấp của nàng, trong ánh mắt có một tia xao động khó thấy.

Mặc Hy nhìn ra bất thường trong mắt đối phương, tâm tình lại càng thêm kích động, du͙© vọиɠ chôn giấu lâu năm bùng phát. Nàng không ngu ngốc đến nổi không nhận ra, đó là ánh mắt yêu thích của Ưng Tôn Chi đối với mình.

Hơi thở cả hai lập tức hòa trộn, gang tấc lại gần sát nhau, Mặc Hy lại muốn được hôn, muốn được âu yếm. Nàng đã chịu đựng rất nhiều, mỗi ngày bên cạnh Ưng Tôn Chi đều phải chịu đựng. Đối phương là người nàng yêu, là người Mặc Hy muốn ở bên cạnh nhất từ trước đến giờ. Từ nhỏ Mặc Hy đã là người thiếu thốn tình thương, lớn lên đều muốn được mọi người chú ý, được muốn nhận lấy quan tâm, nhưng người khác cho Mặc Hy bao nhiêu nàng cũng không thấy đủ, đều cảm giác trống rỗng nhàm chán. Nhưng Ưng Tôn Chi thì khác, càng ở bên cạnh, Mặc Hy càng tham luyến ánh mắt của chị ấy dành cho mình.

Ưng Tôn Chị vẫn không động đậy, bối rối chuyển mắt rời khỏi đôi mắt mê tình của Mặc Hy chuyển qua đôi môi tấy đỏ của đối phương, trầm ngâm thưởng thức. Nơi đó căn mọng như quả đào, hương thơm khe khẽ từ son môi, làm Ưng Tôn Chi có chút khó nhịn muốn cắn lên.

Đôi môi lần nữa đang trên đường tìm đến nhau thì bỗng dưng bị chặn lại, Mặc Hy mở to mắt, nhìn thấy bàn tay Ưng Tôn Chi che miệng mình.

"Đi về."

Sau đó Ưng Tôn Chi đẩy nàng ra, quay đầu bỏ đi, trông có chút gấp gáp như đang chạy trốn.

Mặt nóng bị dán mông lạnh, Mặc Hy khó chịu không thôi, không buông tha người đốt lửa xong bỏ chạy kia, lao đến kéo tay đối phương lôi kéo, ủy khuất.

"Chị có yêu em không?"

Nghe câu hỏi kia của Mặc Hy, Ưng Tôn Chi cũng không có quay đầu, khựng lại đôi chút rồi im lặng.

Sự im lặng kia của đối phương là cho Mặc Hy bất an vô cùng, nàng ở bên cạnh Ưng Tôn Chi lâu như vậy, là lần thứ hai nàng hỏi câu hỏi này, lần đầu là thời điểm nửa năm trước. Trong lúc nàng bệnh nặng được Ưng Tôn Chi ở bên chăm sóc, được một chút ôn nhu của chị ấy, nàng liền ảo tưởng đối phương có một chút thích mình, mặc kệ cổ họng đau rát, hỏi Ưng Tôn Chi liệu có thích mình hay không.

Kết quả bị sự tuyệt tình năm đó của Ưng Tôn Chi làm cho ám ảnh tới tận bây giờ, không dám hỏi đối phương thêm một lần nào nữa.

"Kẻ tùy tiện như cô, cả đời này tôi chả ưa thích nổi."

Tới tận bây giờ, thấy được ánh mắt kia của Ưng Tôn Chi, nàng moi hết can đảm mà hỏi. Nhìn thấy sự chần chừ của đối phương, tâm Mặc Hy kéo đến lo sợ, sợ đối phương sẽ đem ra một loạt từ ngữ tổn thương nàng.

Ưng Tôn Chi cuối cùng buông ra một hơi thở dài, quay lại nhìn Mặc Hy, kéo nhẹ cánh tay Mặc Hy về phía mình.

"Đi thôi, sắp đóng cửa rồi."

"Dạ?"

Mặc Hy ngơ ngác nhìn Ưng Tôn Chi, cực kỳ hoang mang không biết đối phương đang nói đến cái gì, trên đầu chỉ thiếu mỗi cái dấu chấm hỏi lớn để phụ họa cho bộ dạng của nàng bây giờ.

"Không phải cô nói muốn ăn bánh ngọt sao, đi thôi."

Chớp chớp mắt, Mặc Hy vẫn chưa nhớ cái gì, chờ bộ não loading một lúc mới đập tay một cái.

"A"

Khi sớm nàng có chỉ một tiệm bánh ngọt, nói muốn cùng Ưng Tôn Chi đi ăn. Chi ấy vẫn còn nhớ a.

Nghĩ đến đó Mặc Hy liền sáng mắt, trong đầu đều là bánh sô cô la, chạy đến chỗ Ưng Tôn Chi, ôm lấy cánh tay cô, háo hức lôi kéo.

"Chúng ta đi thôi, mau lên kẻo hết đó."

Thế là Mặc ăn hại của chúng ta quên luôn cái câu hỏi của chính mình, gấp gấp gáp gáp chạy theo Ưng Tôn Chi để đến tiệm bánh ngọt. Bộ dạng thập phần giống tiểu cẩu được cho ăn, thiếu mỗi cái đuôi cắm ngay mông phẩy phẩy.

Cho đến khi nhét xong ba cái bánh ngọt vào bụng, liền nhớ ra mình vừa quên cái gì, đập bàn đứng dậy chỉ vào Ưng Tôn Chi đang thong thả khoanh chân, thưởng thức trà hoa cúc thơm thơm.

"Chị còn chưa trả lời em."

Thả xuống tách trà, Ưng Tôn Chi hững hờ xinh đẹp khuôn mặt làm Mặc Hy có chút loạn nhịp tim.

"Không biết."

Trước câu trả lời của cô, Mặc Hy ỉu xìu ngồi lại, cầm lại nĩa của mình ghim vào trái dâu lớn trên bánh, tâm trạng lại vừa vui vừa buồn đi. Vui là Ưng Tôn Chi không như năm đó phun ra câu nói gây sát thương diện rộng, làm nàng đêm về đều gặp ác mống, buồn chính là người kia vẫn chưa có nói có yêu nàng hay không.

Há miệng lớn đem bỏ trái dâu trong miệng, oán niệm nhai xuống, đã hai năm rồi, mà Ưng Tôn Chi cũng chưa có nói yêu mình, tức thật đó.

Ngồi đối diện, hơi tựa người lên ghế gỗ, Ưng Tôn Chi nhìn nhìn bộ dạng ăn uống có chút khó coi của người kia, ánh mắt không mấy ghét bỏ mà chỉ nhàn nhạt ngắm nhìn, liếc đến ba cái đĩa chồng lên và vẫn có xu hướng tăng thêm, có hơi lo lắng nữ nhân này lát nữa sẽ bỏ cơm tối.

"Ăn vừa thôi, lần sau lại đến ăn tiếp."

Mặc Hy ngước đầu từ đĩa bánh, bên khóe môi vẫn còn dinh dính vụn bánh.

"Lần sau của chị còn lâu mới có nha, suốt ngày đều làm việc. Nên hôm nay phải tận dụng mà ăn thật nhiều."

"Thế tự đi ăn đi, tôi cũng không phải ở không."

Lấy từ túi ra khăn tay, Ưng Tôn Chi lau lau miệng cho cái nữ nhân không ra thể thống này, nhíu nhíu mi. Ăn kiểu gì mà còn để lại nhiều như vậy tính cho ai đây?

Nhắm nhắm mắt để cho đối phương lau miệng cho mình, khóe môi chốc chốc cong cong lên.

"Đi ăn một mình rất chán nha, có chị cùng ăn vẫn có tư vị hơn."

Kẽ nhìn qua chồng đĩa lần lượt kê cao, Ưng Tôn Chi nghĩ chắc cái cái "tư vị" nữ nhân này nói chính là cái này đi.

.

Hai người trở về nhà không ngoài dự đoán, đều không ăn nổi bữa tối nữa. Mặc Hy không biết như thế nào có "tư vị" tốt, ăn đến bảy cái bánh sô cô la, định kêu thêm cái thứ tám liền bị Ưng Tôn Chi kéo về, sợ nếu tiếp tục nữ nhân này sẽ ăn đến phát ách. Mà nữ nhân kia lại cầu xin cô ăn tiếp, mắt long lanh các kiểu khiến cô không đành lòng được, thế là Ưng Tôn Chi đành phải mua thêm cho nàng vài cái bánh loại nhỏ đem về.

Nhìn đống bánh nhỏ xíu Mặc Hy chu chu mỏ, ủy khuất chỉ trích cô keo kiệt làm Ưng Tôn Chi khinh bỉ hừ lạnh một cái.

Nếu không keo kiệt thì để cô chết trong nhà tôi vì bội thực à.

Tạm bỏ qua chuyện đó, hai người về nhà liền làm việc riêng của mình, tiếp tục sinh hoạt như mọi khi, Ưng Tôn Chi đi vào phòng làm việc, không phận sự cấm làm phiền, còn Mặc Hy ngơ ngác ôm gối ngồi ở sofa chờ đợi Ưng Tôn Chi, nhìn cảnh này khiến người ta liên tưởng cô phụ đang chờ chồng ở chiến trường.

Đến tám giờ Ưng Tôn Chi đi ra từ phòng làm việc, cầm theo nhiều sách đi đến sofa ngồi, sóng mũi có một cái kính cận dáng vẻ trưởng thành, chăm chú đọc sách. Mặc Hy thấy người kia bước ra có phần sớm hơn mọi khi, vui vẻ tắt hoạt hình, hí hửng đi đến chỗ đối phương ngồi.

Là người của Ưng Gia lại là trưởng nữ, cô từ nhỏ đã được quy củ giáo dục đến biến thành một nữ nhân nhàm chán. Ngoài làm việc thú vui hiếm hoi của cô là đọc sách, từ nhỏ phụ thân Ưng Tôn Chi có nói. Không để thời gian phí hoài trong những thú vui vô bổ, con tốt nhất nên đọc sách, ngoài đọc sách ra cũng không được có thứ nào khác. Đối với một đứa nhỏ, loại giáo dục này có hơi cực đoan, nhưng tính cách của cô cũng không quá thích náo nhiệt, từ nhỏ đã tách biệt một mình khỏi đám hài tử ồn ào, đọc sách như phụ thân nói cũng khá hay ho.

Ưng Tôn Chi năm bốn tuổi biết đọc viết đã bắt đầu đọc sách, dù không hiểu thì phải đọc lại đến khi nắm rõ từng câu chữ, ý nghĩa của tác giả trong từng câu từ trong sách của hắn. Thậm chí khi tám tuổi, Ưng Tôn Chi đã tự lần mò học tiếng Nga cũng chỉ để hiểu rõ cặn kẽ hàm ý trong một tác phẩm văn học của Lev Nikolayevich Tolstoy.

Ưng Tôn Chi chính là người như vậy, thích một thứ gì đó sẽ biến sở thích của mình thành hoàn mĩ, đỉnh cao.

Khác với bộ dạng nghiêm túc của Ưng Tôn Chi Mặc Hy lười biếng nằm trên sofa, kê đầu lên đùi của mĩ nhân như một con mèo lười. Hôm nay Ưng Tôn Chi lại lôi sách ra đọc, nàng hiểu rõ khi đối phương đã bắt đầu hiến ánh mắt mình cho đống chữ trong trang sách dài như số tình nhân của nàng, lập tức liền rơi vào tình trạng thế giới này là của chúng mình cùng với cái cuốn sách đáng ghét đó.

Mặc Hy dù có làm cách nào, cũng không lay động nổi, chỉ có thể lợi dụng khi này mà ôm đùi đối phương chiếm tiện nghi.

Lần đầu có bị Ưng Tôn Chi khó chịu xua đuổi, nhưng lâu rồi cũng thành quen mặc cho nàng nằm trên đùi mình. Nên cứ thế, mỗi lần Ưng Tôn Chi đọc sách, Mặc Hy liền biếng thành còn mèo béo phe phẩy cái đuôi của mình trên đùi cô.

Trộm vờn lấy, một cuốn sách, Mặc Hy buồn chán mở ra xem thử, chỉ là vừa đọc được một chữ liền sợ hãi đóng lại, vứt trở về trên bàn.

Sao chữ trong đó so với con giun đất bò không mấy khác biệt?!

Cái này người có thể đọc sao?!

Mặc Hy trộm lau mồ hôi, nhìn nhìn Ưng Tôn Chi cảm thán. Chị nhất định là người ngoài hành tinh nha.

Trước loại ánh mắt khϊếp sợ của đối phương, Ưng Tôn Chi cũng không có để ý, ngón tay kẽ động lật qua trang giấy tiếp theo, nghiêm túc ngẫm nghĩ từng câu chữ.

Mặc Hy như thế liền chú ý ngón tay của cô, ngón tay tinh tế thon dài, đầu ngón tay như ngọc điêu, móng tay lúc nào cũng được tỉa tót nghiêm chỉnh vô cũng có mị lực với cong nữ nhân. Mặc Hy nhìn ngón tay Ưng Tôn Chi đến mê mẩn, ánh mắt theo từng cử động của đối phương, không biết từ khi nào hai tai đã hồng hồng.

Mặc Hy rơi vào tình trạng ngây người, đầu óc đều là suy nghĩ viễn vông. Nàng tưởng tượng hai ngón tay của Ưng Tôn Chi tiến vào bên trong, thẳng tấp đâm vào nơi sâu nhất. Càng tưởng tượng, thân thể của nàng càng rục rịch, nóng rát từ dưới thân không biết khi nào đã mở lớn, triệt để làm Mặc Hy kéo đến du͙© vọиɠ.

"Bệnh?"

Không biết từ bao giờ Ưng Tôn Chi đã rời tầm mắt ra khỏi trang giấy, nhìn lên khuôn mặt đỏ ửng của Mặc Hy, đem bàn tay lạnh lẽo của mình đặt lên trán nàng.

Mặc Hy mê mang nhìn khuôn mặt của cô, khuôn mặt ngay cả trong mơ cũng không quên được, hỉ nộ ái ố của người này đều khiến nàng động tâm không ngừng, dù cho quanh năm khuôn mặt này có ích kỉ, không muốn cho nàng một ít cảm xúc, Mặc Hy vẫn không nhịn nổi lúc động tình nghĩ đến.

Mặc Hy không chịu thêm được nữa, bò dậy, bộ dạng gấp gáp, liều chết chạy vào nhà tắm.

"Em tắm chút."

Ưng Tôn Chi nhìn bóng lưng của Mặc Hy biến mất quay qua nhìn bàn tay mình lơ lững trên không trung, nắm thành quyền, đôi mắt như cũ không chút cảm xúc. Cô buông hơi thở dài, lại cầm lên cuốn sách của mình, đẩy cao gọng kính.

Chỉnh mức độ thấp nhất, nước mạnh mẽ chảy ra thô lỗ bọc kín Mặc Hy, run rẩy vì cái lạnh đột ngột, thân thể nóng bỏng bị dội nước cách nào cũng không tuyên giảm, nàng tựa hai tay lên tường, hơi thở thế nào cũng gấp gáp không ngừng.

Phòng tắm bị cơ thể của Mặc Hy tỏa nhiệt làm cho vạ lây, không khí tăng cao rõ rệt, nóng nảy muốn khiến người ta bốc hỏa.

Đầu cuối thấp, tùy ý cho nước lạnh chảy xuống, tóc tai ướt đẫm bị lôi kéo lộn xộn dính trên má. Mặc Hy cắn chặt môi, chịu đựng mãnh liệt cảm xúc từ hạ thân. Nước lạnh như muốn giúp nàng, men theo đường cong cơ thể chạy vào nơi đó làm Mặc Hy rùng mình, không biết thoải mái hay khó chịu, từ mũi nức nở kêu ra.

Ở bên cạnh Ưng Tôn Chi lâu như vậy, Mặc Hy tất nhiên sinh ra động tình, nhưng người kia chưa bao giờ chịu ngó ngàng, đều không muốn chạm vào cơ thể nàng, đều phải dùng cách này để cho qua đi khó chịu.

Mặc Hy không ngốc, nàng biết người kia ghét bỏ thân thể mình không sạch sẽ.

Ngày trước hạ thân Mặc Hy quy nạp không biết bao nhiêu ngón tay, bao nhiêu đầu lưỡi nữ nhân xa là. Người quy cũ như Ưng Tôn Chi thấy nàng kinh tởm là đúng. Bây giờ nhìn lại quãng thời gian đó, Mặc Hy nhìn lại còn thấy bản thân nàng thật lem luốc dơ bẩn, nói chi Ưng Tôn Chi.

Nhưng mà nàng thật sự không có cách nào khác.

Thế giời ai cũng chẳng cần nàng.

Mặc Hy hốc mắt chảy nước, hòa cùng nước lạnh đi xuống thân thể nàng. Càng ngày du͙© vọиɠ càng đè ép, bức sắp điên rồi. Bàn tay chậm rãi đưa xuống chân tâm, xuyên qua đám cỏ thưa thớt liền chạm đến hạt đậu sưng đỏ trốn kĩ. Chỉ vừa chạm đến, liền có tia sét từ đó lan ra, tê giật cả người Mặc Hy.

Hai chân run lên muốn té, Mặc Hy vô pháp dựa người lên bức tường lạnh lẽo chống đỡ không ngã xuống đất, khỏa cầu no đủ ép chặt lên tường, bị lạnh kia sớm làm cho cứng ngắt, chạm lên thô cứng tường cảm giác vô cùng kí©h thí©ɧ. Đùi khẽ tách ra một chút, dịch đặc từ chân tâm liền thuận thế chảy xuống sàn hòa cùng nước lạnh trôi đi.

Ngón tay lần nữa động đậy, thoải mái làm Mặc Hy kêu lên, ngâm nga xuân khúc. Trong đầu lần nữa hiện lên hình ảnh ngón tay Ưng Tôn Chi, thon dài tinh xảo làm cho nàng không nhịn được, đem ngón tay chính mình tưởng tượng là ngón tay của người kia mà liếʍ mυ"ŧ.

"Chi...ưmm.."

Tiểu hạt bị chà xát lại càng trướng lên, cứng ngắc muốn dọa người, Mặc Hy càng xoa thì càng cảm thấy không đủ, ngón tay chính mình cũng bị nàng liếʍ cho ướt nhẹp nước bọt, từ đầu lưỡi kéo ra một chỉ bạc dài, đứt đoạn rồi dính bên khóe môi.

Run rẫy đưa tay tắt nước, chỉ đơn giản động tác đó nhưng Mặc Hy gần như dùng hết sức lực, chân muốn khụy ngã, vết thương cũ vẫn còn rất đau, đứng như vậy liền dâng lên tê nhức. Và đúng thật là nước vừa tắt Mặc Hy liền ngã xuống, ngồi bệt trên sàn thạch anh, mông có chút đau nhưng bị khó chịu từ hạ thân lấn át. Đem hai chân dang ra, triệt để phơi bày nơi tư mật trong không khí, đóa hoa như cũ đỏ tấy hững hờ đóng mở phun ra mật dịch thơm ngọt như đang cầu xin một sự giúp đỡ, giúp nó được vỗ về yêu thương.

Tầm mắt bị mờ nhạt hơi nước che khuất, như sương mù dày đặc che đi tâm trí. Mặc Hy trong vô thức tưởng tượng ra trước mặt một cái Ưng Tôn Chi đang ngồi giữa chân tâm mình, ánh mắt không còn thường ngày lạnh lẽo mà là nóng rực, chằm chằm nhìn đến nơi đó của nàng.

Không biết mơ hay thực, Mặc Hy nhướn người, ánh mắt cầu xin Ưng Tôn Chi hư ảnh, khàn khàn giọng mũi.

"Chi...ngón tay...mau mau bỏ vào..."

Không nhiều lời, đối phương liền đem hai ngón tay, không một chút lưu tình đâm mạnh vào bên trong, chạm đến tử ©υиɠ, làm Mặc Hy trong sung sướиɠ hét lên.

Ánh mắt của Ưng Tôn Chi nhìn nàng khi này là ham muốn, là du͙© vọиɠ là yêu thương. Mặc Hy càng mơ tưởng càng thấy hạnh phúc, nước mắt ào ạt chảy ra, rơi rớt xuống ngực ưỡn cao của nàng.

Có một lại hoang tưởng, sinh ra từ ham muốn, khao khát quá độ, càng không đạt được, tâm trí lại càng ảo tưởng, tự tạo ra để thỏa mãn khao khát của của chủ thể, càng về lâu càng dễ mắc bệnh. Mặc Hy bây giờ như kẻ hoang tưởng nặng, đầu óc tự nhiên tạo ra một cái Ưng Tôn Chi như mong ước, ở đây muốn mình. Nhưng Mặc Hy phải biết làm gì hơn đây, ngoài kia Ưng Tôn Chi thật sự lại ghét bỏ nàng, chán ghét chạm vào thân thể này, làm sao mới có thể giúp được cho mình đây.

"...Chi...thật tốt...a...a...Chi a~"

Mặc Hy đem ngón tay tự xuyên qua, ánh mắt mơ màng nhìn vào hư không trước mắt, đều bị nước mắt cùng du͙© vọиɠ che phủ, miệng vì sung sướиɠ do bản thân tự tạo ra mà kêu tên người nàng yêu thương nhất, mơ tưởng đây chính là tốt đẹp do đối phương tạo ra.

Thanh âm đỏ mặt tía tai không kiêng nể phát ra, còn nhiều hơn cả nhiệt độ ở đây. Loại âm ngữ động tình câu nhân có bao nhiêu mềm mại, dụ hoặc, tùy tiện phát ra ngoài như thế này thật sự quá lãng phí.

Ngón tay gấp gáp ra vào, không khống chế được mà mà đâm có chút loạn, không còn thẳng tắp như ban đầu, Mặc Hy càng ngày càng không thấy thoải mái, vô thức đưa ngón tay cái bấm lên hoa hạch trướng lớn. Vừa chạm liền khiến nàng giật nảy người, ngước đầu kêu lớn, cằm không khống chế mà giật giật, bên khóe môi chảy ra chỉ bạc óng ánh. Cảnh sắc này quá da^ʍ mỹ câu người, tình nhân cũ của Mặc Hy đều vì cảnh tượng đẹp đẽ này cùng nàng khi làʍ t̠ìиɦ mà bị mê hoặc, cả đời đều trầm mê.

Một người xương cốt đã có mị hoặc, làm gì cũng không che giấu nổi, đặc biệt thời khắc động tình, thời khắc xinh đẹp nhất của một nữ nhân thì khí tức này như bùng nổ, trầm mê hết thảy những kẻ tầm thường, yếu ớt. Mặc Hy cả đời gây thương nhớ rất nhiều người, phần ít trong số đó nguyện vì tất cả mà muốn có được nàng, nhưng chỉ cũng có thể rước đau khổ, tương tư.

Cuối cùng Mặc Hy lại chọn trúng một người không động tâm với nàng, thậm chí trước khí tức quyến rũ tựa hồ ly của mình vẫn không chút nao núng. Ông trời đúng là trêu người mà.

Co quắp ngón chân, Mặc Hy cảm nhận rõ huyết mạch trong cơ thể đang nóng bỏng sôi sục trong từng mao mạch của mình, cả người vì lưu thông máu quá gấp đều hồng thấu giống như tôm luộc, mồ hôi lần lượt thay thế lạnh lẽo nước tắm, bao trọn thân thể Mặc Hy, dinh dính ướŧ áŧ. Nhưng nóng nhất, ướt nhất vẫn là nơi đóa hoa, giống như một khối kim loại đun lên tan chảy, nóng đến người ta sợ hãi.

Mặc Hy có chút không chịu nổi nữa loại dày vò này, bản thân bao nhiêu cũng chẳng thấy không đủ, dù có hoang tưởng chân thật hình ảnh Ưng Tôn Chi đến mấy, vẫn không giúp được nàng, Mặc Hy nước mắt bất mãn chảy xuống, tuyệt vọng không biết làm như thế nào, bàn tay không chịu nổi nữa, cả thân thể đều mỏi nhừ, tinh thần kiệt quệ muốn chết.

Đã hơn hai năm rồi, Mặc Hy vẫn không ra được, dù làm cách nào nơi đó cũng không chịu đạt cao triều, đối với nàng, sống mà mỗi ngày phải kiềm nén như vậy thật sự rất khó khăn.

Mặc Hy buông thả thân thể, ngón ta rút ra khỏi hạ thân mặc cho dịch nhày chảy xuống, tựa đầu lên thành bồn tắm, nước mắt chậm rãi tiếp tục chảy ra, không còn là vì kí©h thí©ɧ thư sướиɠ mà là bất lực mệt mỏi.

Hai năm rồi, đã hai năm Mặc Hy phải trốn trong nhà tắm tự âu yếm chính mình, dù gần sát bên cạnh chính là người nàng người mình yêu thương

Thật sự mà nói, Mặc Hy đôi khi cảm thấy hình như Ưng Tôn Chi một chút cũng không có yêu mình như đối với mình yêu Ưng Tôn Chi. Hai năm nay bên chị ấy, toàn là lạnh lùng giọng nói cùng ánh mắt, có cũng rất ít, ít đến nổi mỗi lần Ưng Tôn Chi quan tâm một chút giống như là bố thí, Ưng Tôn Chi đối với cô chỉ cần một hành động sai lầm, liền hướng đến ánh mắt khó chịu làm Mặc Hy thật sự sợ hãi, cô thật sự sợ Ưng Tôn Chi đối với cô như thế, toàn là khó chịu cùng chán ghét.

Giống như hôm nay, hành động ân cần chắc cũng chỉ muốn bù đắp việc bỏ rơi nàng ngày hôm qua, chưa chắc gì là vì yêu thương mình.

Ngay cả câu hỏi kia, chị ấy cũng né tránh không muốn trả lời.

Nếu một ngày mình thật sự rời đi, chị ấy có hay không đi tìm?

...

Mặc Hy yếu ớt bò vào trong bồn tắm, bật lên nước lạnh, khổ sở nhắm tịt mắt ngủ thϊếp đi, mặc kệ mực nước dâng lên cao dần cao dần.

Cửa phòng tắm đột ngột mở toang, Ưng Tôn Chi gấp gáp chạy vào bồn tắm, liền nhìn thấy thân thể Mặc Hy bị nước gần như nuốt trọn, mà đối phương chính là bất tỉnh nằm đó, mặc kệ cho nước dâng cao sắp qua đầu mình.

Lập tức tắt nước, đem đối phương vớt lên, Ưng Tôn Chi ôm chặt Mặc Hi vào lòng giống như sợ hãi đối phương sẽ biến mất. Ánh mắt lần này không còn lạnh nhạt nữa mà là nóng nảy, suốt ruột. Lay lay người trong vòng tay mình.

"Mặc Hy, mở mắt ra. Mặc Hy!"

Người kia không chút đáp lại, mắt nhắm chặt, hờ hững buông thả cơ thể.

Ưng Tôn Chi thấy

không ổn, bế Mặc Hy vào giường, lấy điện thoại gọi đến cho bác sĩ riêng của mình, bộ dáng có hơi hốt hoảng.

"...ưʍ...Tôn Chi~ ngủ đi...ôm em..."

Bên kia vừa bắt máy, Mặc Hy tự nhiên mở miệng, khiến Ưng Tôn Chi sững sờ, chằm chằm liếc nhìn cái nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mê ngủ kia, không biết từ đâu trên trán mọc lên gân xanh dọa người.

"Ưng Tổng có gì sao? Alo..."

Tắt máy, Ưng Tôn Chi ánh mắt nóng nảy đặt trên khuôn mặt Mặc Hy ngủ như heo chết, tâm trạng vừa tức giận vừa không đành lòng. Sau cùng cô, đi lấy cho nữ nhân ăn hại này cái áo ngủ, cẩn thận mặc vào, động tác tự nhiên, thành thục không có ý niệm nào khác dư thừa.

Đối phương không biết như thế nào liền như rút xương ôm lấy eo Ưng Tôn Chi, nước mắt nước mũi tèm lem chảy ra, dụi đầu vào ngực cô, bộ dạng giống trẻ con bị ăn hϊếp ôm lấy mẹ.

Mặc cho Mặc Hy ôm mình, thấy nàng ta khóc có xu hướng nhiều thêm, bàn tay Ưng Tôn Chi có chút chần chừ rồi đưa lên vuốt ve mái tóc ướt, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều. Cuối cùng nhịn không được hôn lên đôi môi đang bĩu ủy khuất.

Đồ ngốc, mãi mãi vẫn là nữ nhân ngu ngốc.

P/s: Có ai thắc mắc Ưng Tôn Chi từ đâu xông vô không ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Tạm nghỉ ăn tết nha. Mọi người ăn tết vui vẻ~