Chương 6

"Hai phần bít tết và một chai rượu vang, nhớ là loại nhẹ nhất."

"Dạ vâng"

Nam bồi bàn ghi xong món ăn liền rời đi, đôi mắt không giấu được mê luyến nhìn qua Mặc Hy một cái. Thật đẹp quá đi.

"Ơ."

Nghe được Ưng Tôn Chi gọi đến rượu vang, nhưng lại là loại nhẹ nhất. Mặc Hy oán hận bĩu môi. Rượu mà đi gọi loại yếu sinh lí đó thì khác nào nước trái cây chứ, với kinh nghiệm lăn lộn trong quán bar của mình, rượu phải mạnh nhất, nồng nhất, cay sống mũi nhất mới đủ cho Mặc Hy giải khát.

"Có gì sao?"

Sống quá lâu với nàng, Ưng Tôn Chi dễ dàng hiểu được nữ nhân này đang bất mãn điều gì, khoanh tay liếc qua một cái, ánh mắt kèm theo sắc lạnh thường ngày.

"Rượu vang mà chị gọi như vậy uống chẳng ngon tí nào, phải mạnh xiu xíu mới ngon nha."

Mặc Hy nhỏ giọng trình bày, còn đưa hai ngón tay diễn tả cái xíu xíu của mình, thành khẩn như học sinh trình bày tình sự cho lão sư.

Trước hành động có vẻ thành thật, Ưng Tôn Chi đó cũng chỉ hừ lạnh một cái.

"Thế tôi mang rượu mạnh nhất đến cho cô nhé."

"Đúng r...ấy ấy không cần không cần. Em uống rượu nhẹ xíu xíu này là được rồi."

Mặc Hy xém nữa thì lở miệng nói bậy, lập tức sửa lại. Chuyển qua đồng ý nuốt xuống "nước trái cây" này, trong lòng vẫn còn mấy phần oán niệm, ỉu xìu như bong bóng bị xì hơi. Ưng Tôn Chi không thích rượu thì thôi vậy, có uống là được rồi.

Ưng Tôn Chi cũng không tiếp tục đề tài này, tựa người lên ghế, đưa mắt ra tấm kính ngắm nhìn mảnh vườn xanh tốt. Ở nhà cô cũng có một mảnh sân nhỏ đầy đủ loại hoa, đáng tiếc cô không có nhiều thời gian chăm sóc, đem giao cho cái Mặc Hy thế nào hoa của cô cũng bị chết vì đói khát. Nên đám hoa đó Ưng Tôn Chi cuối cùng đem lên nhà kính trong công ty, để chúng có thể bung nở.

Theo ánh mắt của đối phương, Mặc Hy buồn chán nhìn ra theo, nơi đó thì có gì vui chứ toàn cây với cỏ, vô vị gần chết. Chả lẽ nhìn mình không thú vị sao?

Nhìn nhìn hồi, Mặc Hy với thị lực tốt liền phát hiện có một tiểu thỏ ngọc đang lấp ló, trắng muốt cùng đôi mắt đỏ rực vô cùng đáng yêu, kích động đứng lên. Đây là lần đầu Mặc Hy thấy được thỏ, chỉ toàn thấy nó trong phim hoạt hình nàng hay xem ở nhà, cảm thấy ngoài đời thật chúng còn đáng yêu hơn nữa.

"Tôn Chi, nhìn kìa là thỏ đó. Ở đây có thỏ nữa sao?"

Nắm lấy tay áo Ưng Tôn Chi kéo kéo, Mặc Hy chỉ đến tiểu bạch thỏ rụt rè bò ra ngoài, hai mắt sáng rực như tìm được lục địa mới.

Bị kéo áo, Ưng Tôn Chi có chút bất ngờ, khó chịu vì tay áo thẳng trắng sắp bị kéo đến nhăn nheo. Nhưng bộ dạng thích thú như vậy của Mặc Hy, cô cũng không đành phá hỏng, mặc nàng cầm tay mình, phụ họa thêm vài câu.

"Ừm, ở đây có nuôi vài con."

"Rờ nó một chút được không?"

Đồ ăn được bồi bàn đem đến. Tên bồi bàn này khi Ưng Tôn Chi cùng Mặc Hy đã bị hớp hồn, hắn có chút quen thuộc với Ưng Tổng, nhưng người kia là lần đầu đi tới đây, lần đầu tiên hắn thấy được có nữ nhân đẹp như vậy, tuy Ưng Tổng không thua kém gì nhưng khí tức của cô ta quá bức người, sớm làm cho hắn bị dọa sợ. Vẫn là bị dung mạo của Mặc Hy là làm cho ngây ngất, liền nắm lấy cơ hội mà dành lấy phục vụ bàn này.

Hắn dời không được nụ cười của Mặc Hy hắn dù gì cũng là nam nhân, mà nam nhân tên nào cũng bị nữ sắc làm cho động lòng. Hết sức lấy lòng.

"Thực khách có thể chơi cùng chúng được chứ ạ."

"Thật sao?"

Bộ dạng nam nhân kia Ưng Tôn Chi nhìn là biết, ném cho hắn cùng nữ nhân kia cái nhìn khinh bỉ. Đi đâu cũng có ruồi muỗi đu theo, không thấy phiền phức à. Quay qua, an ổn dùng bữa trưa của mình, cũng không muốn quan tâm nữa.

"Tôn Chi ơi, em sờ chúng nha~"

Loại giọng điệu ngọt ngào này cả đời Ưng Tôn Chi đặc biệt kích ứng, đặt biệt từ miệng của Mặc Hy phát ra, một lời liền khiến cô rùng mình, da gà theo đó mọc lên. Thật phải cũng không quá ghét bỏ, chỉ là âm thanh này trong miệng của Mặc Hy quá mức nhu nhuyễn dụ hoặc, vô cùng không tốt cho thính lực.

Nam nhân kia cũng bị loại âm điệu này của nàng làm cho mềm nhũn, ánh mắt cũng không giấu được kích động.

"Ăn xong muốn đi đâu thì đi."

Đẩy tới chỗ Mặc Hy là đĩa bít tết được cắt tỉ mỉ, Ưng Tôn Chi cầm lên đĩa của nàng bỏ qua chỗ mình, cô từ lâu biết được Mặc Hy không dùng tốt dao nĩa, mỗi lần ăn mấy món dùng đến chúng đều ăn vô cùng lâu, Ưng Tôn Chi đơn giản chỉ muốn không hao tổn thời gian của mình để chờ Mặc Hy cắt thịt, coi như giúp người giúp mình.

Nháy nháy mi nhìn đĩa thịt được cắt đến xinh đẹp, rồi ngước lên nhìn khuôn mặt nhàn nhạt kia. Mặc Hy dùng sức đem kéo mạnh bên má mình một cái.

Rất đau nha~

Chấm chấm nước mắt, đây không phải là mơ!

"Em biết rồi~"

Trò ngớ ngẩn kia sao có thể chui lọt ánh mắt Ưng Tôn Chi, cô chỉ cười trừ, tiếp tục động dao nĩa. Nàng ta cả ngày cũng chỉ biết đem cái bộ dạng mình diễn mấy trò con bò, nhằn nhít như hài tử chả giống gì nữ nhân hai mươi tư tuổi.

Bây giờ Ưng Tôn Chi mơ hồ ngẫm lại, nữ nhân như Mặc Hy sao có thể ngày trước lăn lộn được ở nơi hỗn tạp kia được chứ? Vừa đơn giản lại vừa ngu ngốc, ở bên cô nhố nhăn như hài tử trong thân xác người lớn, tuy bộ dạng quả thật rất câu nhân, nhưng vẫn không hợp là loại người có thể tùy tiện lên giường với người khác...

Càng nghĩ lại càng nhức đầu, cô lắc đầu, không muốn làm khó đầu óc mình nữa, để nó bình đạm tận hưởng ngày nghỉ này vẫn tốt hơn.

Tên bồi bàn kia bị bỏ lơ liền lập tức rời đi, hắn như thế cũng ngắm được mỹ nhân, tâm trạng coi như vui vẻ.

Mặc Hy ghim miếng thịt tủm tỉm bỏ vào miệng, hương vị nhà hàng thật ngon nha, nàng cả đời cũng chưa ăn được miếng thịt nào ngon như vậy, một miếng rồi đến một miếng, càng ăn lại càng thấy ngon.

Mức độ ăn tương đối ác liệt của Mặc Hy làm cho Ưng Tôn Chi có chút sững sờ, miếng nào miếng nấy nhét trong miệng đều muốn nuốt trọn, giống như bị bỏ đói lâu ngày. Tuy thường ngày đối phương cũng không tính là ăn quá mỹ tục, nhưng với tốc độ ghim thịt còn nhanh hơn tốc độ chứng khoán dao động làm cho Ưng Tôn Chi vẫn không thể không để tâm được.

"Ách..."

Cuối cùng cũng nhẹn, Ưng nhíu mày, ném tới cho Mặc Hy chết đói ly rượu, đối phương không nói nhiều liền cầm lấy ừng ực cạn sạch, còn thỏa mãn thở ra một hơi. Thật quá đã.

Thời điểm chén sạch dĩa bít tết, Ưng Tôn Chi bên cạnh cũng chỉ mới bỏ vào miệng được vài miếng. Ăn xong phần mình Mặc Hy tông cửa chạy ra khu vườn, xém nữa bị người làm vườn lầm tưởng khủng bố, tính vứt luôn cái bịch phân bón tươi trong tay mà bỏ chạy.

Quản lý phát hiện có kẻ làm loạn chạy tới tính đuổi đi cái nữ nhân không biết điều này, nhưng chỉ nhìn đến dung nhan kia liền cái gì cũng không nói. Trưng ra bộ dạng mê gái, tận tay bắt đến cho mỹ nhân một con thỏ mập mạp nhất trong đám, dâng tới cho Mặc Hy mặc nàng ôm ấp, xoa xoa các kiểu, thỏ nhỏ trong ta bị nàng bóp bụng mỡ liền như muốn kêu tiếng người để cầu cứu.

Nguyên đám bồi bàn thấy cảnh đẹp liền tụ tập, chiêm ngưỡng mỹ nhân cũng thỏ trắng, nước từ miệng chảy ra không chùi kịp

Lạnh lùng liếc đám người đứng bên kia, xoa xoa mi tâm, nữ nhân này đi đâu cũng mê luyến được người, chả khác hồ ly, thật may nàng ta trước giờ chỉ dây dưa cùng nữ nhân nếu mà còn có thêm nam nhân, cô đã một chân đá đít ra khỏi nhà mình. Lần sau cô cũng không dẫn nàng ta đến nơi nào nữa, phiền chết đi được.

Chơi đùa đã đời, Mặc Hy cuối cùng cũng chạy vào, mồ hôi lấm tấm trên trán rơi xuống, bất quá trên mặt giữ được tươi cười, kéo ghế ngồi bên Ưng Tôn Chi đang ngâm nhi rượu vang, cầm lên ly rượu của mình mới được đổ vào, một hơi hết sạch. Chưa đã khát, bồi thêm vài ly nữa.

Chứng kiến đối phương nuốt rượu như nuốt nước lã, Ưng Tôn Chi cũng không nói gì, mặc cho nàng uống. Loại rượu này so với trái cây lên men cũng không mấy khác biệt, không đủ để khiến đối phương biến thành say xỉn mà náo loạn như lần trước, nhớ đến sự tình đêm đó, trán Ưng Tôn Chị nổi lên mấy đường hắc tuyết.

Từ túi rút ra khăn tay, nhẹ nhàng chấm cái trán trơn bóng, nữ nhân này ngoài làm người ta lo lắng ra thì cũng không mấy tích sự gì.

Mặc Hy nhắm mắt hưởng thụ dịu dàng hiếm hoi từ Ưng Tôn Chi. Cảm thấy chị ấy có đặt mình trong lòng, trái tim yếu ớt hòa tan. Nàng là con người đơn giản, chỉ cần Ưng Tôn Chi còn để ý, thì nàng liền không muốn bỏ xuống chị ấy. Dù có bao nhiêu ác liệt nhưng cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi, ai bảo năm đó nàng hư hỏng đến như vậy đây, thật may có Tôn Chi đến kéo nàng ra đầm lầy đó, lần đầu cảm giác được yêu thương.

Nghiên nghiên đầu nhìn Ưng Tôn Chi, nếu mỗi ngày đều như thế thật tốt, Mặc Hy không cần nhiều, chỉ cần chị ấy không chán ghét mình, liền có cơ hội...lên giường cũng Tôn Chi.

Điều quan trọng xin nhắc lại n lần~

Bất ngờ mở miệng, đôi mắt Mặc Hy mắt híp thành trăng khuyết, cười cười chỉ vào khu vườn.

"Tôn Chi nè em phát hiện trong đám thỏ đó, có một con rất nhỏ, rất giống chị?"

"Giống?"

Động tác Ưng Tôn Chi vẫn chưa dừng, chăm chú lau đi mồ hôi cho Mặc Hy, nghe nói cũng tùy tiện thuận theo.

Mà thỏ giống cô?

Nữ nhân ngu ngốc này tính suy diễn vớ vẫn gì nữa đấy?

Đột nhiên Mặc Hy ghé sát, thu hẹp khoảng cách của cả hai, chỉ còn nữa gang tay là chóp mũi đã chạm nhau. Ưng Tôn Chi có chút giật mình nhưng vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhạt, nhìn chằm chằm người kia.

Mặc Hy như thế gần sát khuôn mặt mình yêu thích, nhàn nhạt hương thơm liền phát tán ở chóp mũi, nàng thật chỉ muốn hôn lên cánh môi mỏng nhạt yêu diễm này một cái. Nơi này thật lâu vẫn chưa ai được chạm lên, Ưng Tôn Chi gần hai năm này vẫn chưa chịu hôn môi cùng mình, thật ích kỷ nha, môi ngày nàng đều nhìn môi mỏng đáng yêu này, tưởng tượng nó đặt trên môi, trên da thịt mình. Ứ ừ thật tốt nha~

"Em phát hiện...thỏ nhỏ rất giống với ngực của Tôn Chi, đều nhỏ nhỏ đáng yêu, xoa xoa rất là thích. Không biết rờ của chị có thích như vậy không ha?."

"..."

Thôi được rồi Ưng Tôn Chi giờ chỉ muốn cầm lên nĩa đánh chết nữ nhân nhảm nhí này, lâu lâu phun ra mấy câu làm cho cô thật muốn câm nín.

.

Phòng ngủ hôn ám bóng tối, nhiệt độ tăng cao đến bất thường, dưới mặt đất là hỗn loạn quần áo rơi rớt, đâu đó còn thấy cả qυầи ɭóŧ ren nhỏ xinh bị vứt đi không chút lưu tình. Chân giường kẽo kẹt phát ra âm thanh, có chút lớn vì tác động mà kêu, kèm theo đó là âm thanh đứt quãng khó nhịn của nữ nhân.

P/s: qυầи ɭóŧ ren chắc biết của ai rồi nha :)))

Niêm Tư ngửa đầu, hông lại theo quán tính nhấp nhấp, bàn tay đưa ra sau tựa lấy đầu gối người dưới thân để duy trì động tác lên xuống, mồ hôi ngang dọc chảy trên thân thể chứng minh nàng đã hành sự rất lâu rồi. Ánh mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, bị thư sướиɠ từ nơi nhạy cảm nhất làm cho quay cuồng.

Mang theo bộ dáng lười biếng, Hứa Niên Khâm nằm dài trên giường, đầu kê gối cao, híp mắt chiêm ngưỡng bộ dạng động tình của nữ nhân trước mặt, khỏa đào tiên theo đưa đẩy tùy hứng đung đưa, nhịn không được đưa tay nắm lấy, không lưu tình nhu niết, ngón tay gảy gảy tiểu hạt đậu cứng ngắc.

"A~"

Kí©h thí©ɧ kêu lên, cả người Niêm Tư cuồn cuộn sóng lớn, căng cứng một điểm, móng tay gắt gao bấu chặt đầu gối, hạ thân trướng lên cảm giác khó nhịn, một khắc từ cánh hoa đỏ rực ngậm chặt đồ chơi phun ra chất dịch nhầy nhụa, nóng rực.

Mệt mỏi ngã đoài trên người Hứa Niên Khâm, Niêm Tư hồng hộc thở dốc, lấy lại sinh khí tiêu hao sớm giờ. Mồ hôi ướt đẫm cả cơ thể cả hai, chà sát thân thể liền cảm giác rất tốt, rất mềm mại, hai khỏa ngực đều một chỗ mà ôm ấp lấy nhau.

Bất chợt Hứa Niên Khâm giữ chặt hông của nàng, lần nữa dùng sức đẩy hông lên, đem đồ chơi mạnh mẽ tiến sâu trong vách thịt của Niêm Tư, làm nàng kinh hô một tiếng lớn.

Khóe môi Hứa Niên Khâm nghếch cao, đưa lưỡi liếʍ chỉ bạc từ khóe miệng Niêm Tư, rồi chuyển qua trong khoang miệng nàng, ép cho bằng được môi lưỡi quấn quýt.

Niêm Tư vừa nới ra được vài giây trước, nơi đó vẫn còn quá nhạy cảm, bị lộng như thế liền tuông nước mắt, thống khổ vặn vẹo đẩy ra ham muốn quá độ nữ nhân dưới thân ra. Đã sáu lần rồi mà vẫn còn muốn ư!

Hôn đủ, Hứa Niên Khâm liền xoay người, đặt Niêm Tư dưới thân mình, đập trong mắt chính là hình ảnh chi chít hôn ngân mờ nhạt, liền nhịn không được cảm giác tốt đẹp. Vẫn không có xuất hiện dấu nào mới lạ, rất tốt.

"Ư...ư chậm, đau..."

Hông như thế càng đẩy mạnh, triệt để làm cho Niêm Tư ngã bệt xuống giường mà rên lớn, nàng chưa bao giờ thích nổi thứ này, ở trong tay cái nữ nhân Hứa Minh Khâm quá đáng sợ, đâm đến đau chết nàng.

Giữ chặt eo nhỏ, Hứa Niên Khâm vẫn tiếp tục khai phá nơi tận cùng, rong ruổi hôn mυ"ŧ khắp nơi lưng trần trắng nõn. Chả mấy chốc khuôn mặt cô vì hưng phấn bừng đỏ, nụ cười vẫn như cũ duy trì càng có xu hướng đậm thêm, mãnh liệt trong ánh mắt không tài nào che giấu được.

Vùi đầu trong gối, Niêm Tư bất lực nức nở, không dám đem âm thanh của mình ra ngoài mà chỉ dám cắn lấy gối, nước mắt không tài nào ngừng chảy ta biểu hiện cho khoái nhục nàng chịu đựng. Chỉ có thể cam chịu nhận lấy chứ không được phép khước từ.

Lại lần nữa sóng chiều thứ bảy lao đến, mạnh mẽ đập lên thân xác Niêm Tư, trong phút chốc nàng xém bị đưa vào bất tỉnh, không nổi hết lần này đến lần khác bị ép lên cao triều, nhưng vẫn không thể ngất nổi, đau đớn từ đầu vai ép Niêm Tư phải tỉnh táo, để cảm nhận lần nữa loại đày đọa sung sướиɠ này.

Hứa Niên Khâm biết rõ Niêm Tư đã đến, nhưng du͙© vọиɠ của cô vẫn chưa được đủ đầy, vẫn còn đói khát không ngừng.

Ném đi đồ chơi, Hứa Niên Khâm lần nữa lật người, nữ nhân vẫn còn đang mơ hồ trong cảm giác lêи đỉиɦ đang vô cùng nhu thuận. Tách ra chân nàng đem trọng tâm của chính mình đè lên, giao hợp. Ẩm ướt của cả hai là không thể diễn tả nổi, như có sóng thần từ nơi này, lầy lội đến mức không thể lầy lội hơn.

"...hư...đủ rồi...tôi đủ rồi...sẽ chết..ha...nhất định chết mất..."

Đứt quãng thỉnh cầu, Niêm Tư yết hầu không nổi để rên là nữa. Nàng vô vọng lắc đầu không muốn, hông thật sự đang rất đau, nơi đó không còn cảm giác thích thú nữa mà đã kháng nghị rồi, nếu Hứa Niên Khâm lần nữa động thân nhất định nàng sẽ bất tỉnh nhân sự mất.

Hứa Niên Khâm không chút để ý, lần nữa đẩy đưa hông, uyển chuyển chà sát hai nơi mật thám làm Niêm Tư liền mê ly ánh mát nhìn trần nhà, cả người run lên như bệnh. Bộ dạng giống như sắp không chịu nỗi nữa, nhưng vẫn mặc kệ, chống tay xuống giam đối phương dưới thân, mê luyến nhìn khuôn mặt đỏ bừng mê hoặc, mỉm cười không giấu được tia điên cuồng.

...

Niêm Tư ngồi ở đầu giường, chăm chú nhìn nhìn điện thoại, bên cạnh Hứa Niên Khâm tựa dài, ánh mắt mê ly đặt trên tấm lưng trần đẹp mắt, buồn chán đếm hôn ngân cũng dấu răng đỏ chói. Hôm nay cô có chút kích động, đem nơi đó lần nữa chi chít dấu tích đầy người Niêm Tư, đến bàn chân cũng không ít dấu vết truy hoan. Nhưng cũng không thấy quá tội lỗi, ngược lại còn cảm thấy hưởng thụ.

Niêm Tư nhìn cuộc gọi đến gần đây, ngoại trừ số của cẩu bằng hữu thì có đến ba cuộc của Mặc Hy, cậu ấy làm gì gọi mình trễ vậy? Còn gọi đến ba cuộc? Có phải lại bị nữ nhân âm liệt kia ăn hϊếp không?

Bị bỏ lơ, Hứa Niên Khâm cũng không mấy tức giận, ánh mắt như mèo lười vẫn đặt trên người Niêm Tư, lần này đi xuống kiều đồn kiêu ngạo đẩy cao, núc nở mập mạp, nhịn không được đưa tay lên, nhéo mạnh một cái, cảm thán nơi này của nàng ấy thật sự quá mềm tay.

Nơi nhạy cảm bị nhéo đau, Niêm Tư hét lên, không nghĩ nhiều cầm điện thoại lên đánh xuống nữ nhân vô lại đằng sau, sinh khí gào thét.

"Đồ sắc lang này, ai cho cô động vào mông tôi."

Tính cách ác liệt này Hứa Niên Khâm lấy làm quen, cười lớn để nàng đánh, cũng lâu rồi đối phương cũng chưa đánh mình, đặc biệt nhớ cái đánh không nương tình.

Không nể nan bem bép vỗ điện thoại lên người Hứa Niên Khâm, in xuống mấy dấu đỏ chót. Niêm Tư chính là một cái xấu tính nữ nhân, bình thường cũng có thể nói như trái hồng đào, mềm mềm ngọt ngọt nhu thuận như nước nhưng sinh khí liền biến thành trái sầu riêng, không ngại đả thương người khác.

Hứa Niên Khâm càng đánh lại càng vui vẻ, ha hả cười, sau đó kéo Niêm Tư lại vào trong lòng mình, áp chế hôn lên khuôn mặt giận đến đỏ bừng.

"Ngoan ngoan, giận dỗi khuôn mặt sẽ mau có nếp nhăn."

Cảm thấy đối phương bắt đầu trên người mình đốt lửa, Niêm Tư cắn mạnh cổ trắng. Ăn đau Hứa Niên Khâm vẫn còn cười cười làm cho nàng bực mình càng thêm, cô ta không phải có máu M chứ, bị đánh mấy cũng biết mở miệng cười, thật sự đáng ghét chết đi được.

Càng nhìn lại càng thấy nụ cười của Hứa Niên Khâm chướng mắt, lần này Niêm Tư chuyển qua cạp lên cái môi đáng toe toét cười kia.

"Au au, tiểu gia hỏa nhà em tính tình xấu quá đi."

Bật dậy ôm ấy đôi môi đáng thương, Hứa Niên Khâm ánh mắt ủy khuất, lau lau vết máu ứa ra.

"Kệ cô, tránh ra. Đêm qua chưa đủ hay sao mà còn trên người tôi làm loạn? Tôi chưa đánh chết cô vì dám dùng cái thứ kia lên người tôi là may rồi ở đó mà trưng ra vẻ mặt đó."

Ghét bỏ liếc một cái, Niêm Tư lấy điện thoại lên, bấm gọi cho Mặc Hy, tâm tình sốt ruột chịu không được.

Ngày trước cô cùng cái nữ nhân này cãi vã, tức giận nàng liền đem điện thoại cũ tẩn vào khuôn mặt chết dẫm này, thế nào người kia bị ném đồ vào người hoài liền luyện thành công phu, hoàn hảo né tránh cái điện thoại đang bay tới làm nó đập vào tường nát vụn. Cô ta thì đứng lên vuốt vuốt tóc, kiêu ngạo.

"Thấy chị né ghê chưa."

Niêm Tư tức đến tăng huyết áp, vơ đại cái muôi múc canh, muốn sống chết đập chết cái Hứa Niên Khâm đáng hận kia. Cái đồ đáng chết này một ngày chắc khiến cho nàng tức chết quá.

Thế nào quái nào từ đánh lộn lại chuyển qua trên giường triền miên? Còn làm đến thành giường con m* nó sắp gãy rồi.

Vẫn không có trả lời, bực bội quăng luôn cái điện thoại, hết cái khó ưa vô lại họ Hứa kia còn bồi thêm Mặc ăn hại, ngoài làm cho nàng suốt ngày lo lắng không thôi thì chả làm nên tích sự gì.

"Mặc Hy không thèm bắt máy luôn à, tiếc ghê đó."

Từ sau hông, Hứa Niên Khâm đẩy cánh ta Niêm Tư ra, chui cái đầu mình lên, ngửa đầu nghịch ngợm nhìn nàng, điệu cười thánh thiết vô hại nhưng trong mắt Niêm Tư chướng mắt vô cùng, chỉ muốn vả chết cái nữ nhân này.

"Đi ra, không liên quan đến cô."

Bị lạnh nhạt thành ra như vậy, Hứa Niên Khâm không mấy khó chịu, nhún nhún vai, ôm chặt cánh tay nàng, nghịch ngợm hôn hôn trong mu bàn tay Niêm Tư.

"Sao không có, tôi dù gì cũng là tỷ tỷ của Mặc Hy cơ mà."

...