Chương 47

Sau xuất viện, quỹ đạo cuộc sống Ưng Tôn Chi trở về lại bình thường, bình thường ở đây là rất rất bình thường, bình thường đến mức Ưng Tôn Chi cảm thấy không chút nào bình thường.

Vẫn là thời gian biểu như cũ, vẫn là Mặc Hy nấu cơm, chờ cô về, vẫn là nàng hành sự giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Ưng Tôn Chi đối với mọi sự kiện cung quanh mình luôn không để tâm, nhưng thật sự là dù không để ý đến mấy vẫn cảm giác hiện tại rất khó hiểu, nhiều hơn là cảm giác rất sai, mà đó là cái gì Ưng Tôn Chi cũng không thể hình dung ra được.

"Trên mặt em dính gì sao?"

Mặc Hy chợt ngước đầu, hiếu kỳ cái nhìn chăm chú của Ưng Tôn Chi. Ánh mắt Ưng Tôn Chi sớm giờ cứ chỉa thẳng thật sự làm Mặc Hy thật không tự nhiên.

Ưng Tôn Chi không trả lời, cuối đầu dùng bữa sáng chính mình, cuối cùng vẫn bỏ qua cảm giác khó hình dung trong lòng.

"Chị ăn nhiều nha."

Mặc Hy quen rồi, mắt híp lên cong cong, không thể thiếu một câu dặn dò, từ sau ngày đó, Mặc Hy lúc nào cũng lên mạng tra những cách để tẩm bổ, hôm nay điểm tâm đều là những thứ cực kỳ tốt, cực kỳ bổ dưỡng, tốt máu tốt da, tất cả đều tốt, đều là cho Ưng Tôn Chi, chính Mặc Hy cũng không dám ăn quá nhiều, đều là gắp hết qua cho Ưng Tôn Chi.

Mà Ưng Tôn Chi ăn cũng rất thuận miệng, so với mọi khi tính ra nhiều hơn một điểm, chính cô cũng khó hiểu tại sao mình ăn được nhiều, chỉ là cảm giác đồ ăn rất ngon, rất hợp ý, tốt hơn cả mấy món kia ở bệnh viện.

Cả hai không nói không rằng, chăm chú ăn cơm chính mình, bữa sáng vô vị trôi qua, thật sự quá vô vị, vô vị đến mức người như Ưng Tôn Chi cũng cảm giác khó chịu.

Khi Ưng Tôn Chi chỉnh sửa y phục chuẩn bị đi đến công ty, ánh mắt tuy trong gương nhưng để ý hình ảnh phảng chiếu. Đến khi chiếc nút áo cao nhất được chính tay mình cài lại, Mặc Hy mới mở cửa bước vào, cầm theo giỏ xách mà cô hay cầm theo bên mình.

"Em có bỏ thêm vitamin, còn có cả vài viên kẹo. Khó chịu cứ ngậm kẹo nha, em coi trên mạng á, tuột đường gì gì đó ngậm một viên kẹo ngọt sẽ đỡ hơn ."

Mặc Hy hai tay đưa lên giỏ xách, vẫn là nụ cười với Ưng Tôn Chi.

Ưng Tôn Chi nhìn vào nụ cười đó, ánh mắt khó dứt, một lúc sau mới nhận lấy, lặng lẽ rời khỏi.

Tận khi ở xe, Ưng Tôn Chi vô thức quay đầu nhìn về cửa, nữ nhân đó vẫn ở đó, là nụ cười đó, thật sự khiến Ưng Tôn Chi nội tâm kéo đến khó chịu.

...

"Trà của chị nè."

Tách trà xanh quen thuộc đặt ở bàn làm việc, Ưng Tôn Chi nhìn theo bàn tay lọt trong tâm mắt mình, nhãn quan như cũ hờ hững, chuyển lại chú ý vào màn hình laptop.

Mặc Hy biết thừa Ưng Tôn Chi làm việc sẽ không thèm để ý mình, đi qua vị trí ghế kia ngồi xuống, nhưng được một lúc lại mơ màng ngủ thϊếp đi.

Ưng Tôn Chi vô tình lướt mắt ngang qua, liền thấy hình ảnh Mặc Hy cuộn mình thành đoàn mà ngủ, chuyện này thật sự rất lạ, nhưng Ưng Tôn Chi vẫn không muốn để ý, tùy tiện nuốt xuống ngụm trà xanh, tiếp tục làm việc của mình.

Dù sao cũng đã rõ ràng phân ra giới hạn, Ưng Tôn Chi cũng không muốn để ý nhiều đến Mặc Hy.

Tiếng lách tách vang vang cùng ồ ồ tiếng của máy sưởi, Mặc Hy cứ thế say giấc của mình, để lại Ưng Tôn Chi lặng im tạo ra tiếng lách tách, hồi chút là thở dài, hồi chút là tiếng va chạm của ly sứ cùng bàn. Dù là thế lạnh thấu vẫn có thể len lỏi từ đâu đó đến căn phòng này, Mặc Hy lúc ngủ cũng khó tránh bị tác động, tiếng kêu nho nhỏ hòa cùng những âm thanh kia, đi vào trong tai của Ưng Tôn Chi.

Khó tránh được Ưng Tôn Chi ngước nhìn về phía đó, nhưng dù có để ý thì cũng chỉ là cái nhìn lạnh lẽo hững hờ.

Cuối cùng cái lạnh không những phủ lấy Mặc Hy mà còn là phủ lấy trái tim Ưng Tôn Chi, cô cuối cùng hạ mi, đem mình nhìn vào màn hình vô vị kia. Không phải là Ưng Tôn Chi muốn để ý, chỉ là Ưng Tôn Chi sợ mình khi lần nữa để ý thì chiếc hộp kia trong người lại sẽ mở toang, sẽ đem hết thảy cố gắng của mình đổ sông đổ bể.

.

"Ưng tổng, Hòa Ninh tiên sinh muốn gặp."

Bỉ Niên tiến vào thông báo. Ưng Tôn Chi cũng không mấy nhúc nhích, chăm chú đặt trong sổ sách, gật gù như đã biết.

Bỉ Niên rời khỏi thay thế là nam nhân tên Hòa Ninh kia, trên tay hắn có bó hoa hồng tươi tắn đầy sức sống như vẻ mặt của hắn.

Nam nhân khuôn không quá mức mỹ lệ, nhưng vẫn thuộc dạng anh tuấn, khí chất trầm ổn lắng đọng, cho người ta cảm giác rất dịu, chiều cao cũng khá tốt, tạo cảm giác muốn dựa dẫm, nói chung tướng mạo thuộc dạng hoàn mỹ.

"Chào Tôn Chi."

Hòa Ninh mở lời, khuôn mặt ngập trong tiếu ý tuấn mỹ hơn mấy phần.

"Ừ, lần sau đừng nên mang hoa, tôi không thích."

Ưng Tôn Chi phất tay đã biết, tiện thể nhắc nhở, những ngày này Hòa Ninh đi lại cứ cầm theo một bó hoa, không đỏ thì hồng treo trong phòng, thật sự vi phạm tầm nhìn của cô. Chỉ cảm thấy thật chướng mắt.

"Nhưng tôi chỉ muốn biểu đạt tâm ý của mình thôi."

Hòa Ninh ánh mắt lộ chút thất vọng, hắn cũng không ngờ đến công sức nữa tiếng lựa chọn hoa của mình bị ghét bỏ.

"Vậy tùy anh."

Ưng Tôn Chi thấy hắn như thế cũng không ép buộc, tùy tiện, dù sao cũng là sau này được gả cho hắn, nhường nhịn một chút cũng tốt.

"Cảm ơn em."

Hòa Ninh vui vẻ trở lại, liền cầm bó hoa đi đến nơi bình hoa gần đó, tỉ mỉ đem từng cành cắm vào, hắn dù sao cũng từng du học ở Nhật, ít nhiều học được được thủ pháp cắm hoa từ người bản địa. Hắn làm thế ít nhiều cũng muốn khoe tài nghệ của mình, muốn cho Ưng Tôn Chi nhìn ra hắn ngoài thương thảo làm ăn cũng có vài tài phú tốt đẹp.

"Em có ngại không khi tôi tự tiện như thế?"

Xong rồi, Hòa Ninh liền hướng Ưng Tôn Chi hỏi, đồng thời thả xuống tay áo sơ mi vừa này kéo lên.

"Tùy tiện, dù sao tôi cũng không có gì khiến Hòa Ninh tiên sinh giảm bớt nhàm chán."

Ưng Tôn Chi câu nệ nói ra, sau đó lại tiếp tục xem xét báo cáo, nam nhân này cứ cách ngày lại đến đây, Ưng Tôn Chi cũng thành thói quen, tùy tiện để hắn ở lại muốn làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng tới mình là được, cho hắn cắm hoa cũng không tệ, coi như Bỉ Niên bớt một việc.

"Không tệ."

Ưng Tôn Chi ánh mắt lướt qua bình hoa Hòa Ninh cắm xong, đánh giá khá tốt, so với những bình hoa thường có nhiều hơn sự tinh tế, thủ phát rất tốt, cô chấm bảy điểm đi.

Hòa Ninh liền cười xòa, ngón tay xoa lên cánh hoa hồng, hắn trước giờ luôn tự tin thủ pháp cắm hoa của mình, ngoài câu khen ngợi thật sự cũng không có bất cứ lời chê bai nào, vậy mà ở đây Ưng Tôn Chi lại chỉ nhạt nhòa câu không tệ, làm kiêu ngạo của hắn bị lung lay.

Nhìn sơ đồng hồ trên tay, Ưng Tôn Chi nhận ra đã đến giờ trưa, liền đứng lên, thu xếp lại bàn làm việc rồi khoác lên chiếc áo khoác Mặc Hy đưa mình lúc sớm lên người.

"Em đi ăn trưa à? Thế tôi hôm nay xin phép trở thành bạn ăn của em được không?"

Hòa Ninh hôm nay chọn đến vào giờ này cũng chính là muốn được mời Ưng Tôn Chi đi ăn trưa, thuận tiện cho việc tiếp cận. Phải nói Ưng Tôn Chi là nữ nhân hắn khó tiếp cận nhất, cũng là nữ nhân hoàn mỹ nhất hắn từng gặp qua, bất luận ở bất quá càng khó khăn hắn lại càng muốn chiếm được Ưng Tôn Chi, dù sao đây cũng chính là hôn thê, người sau này thuộc về hắn.

Ngày đó khi được báo về hôn sự Hòa Ninh cực lực phản đối, hắn ghét nhất trên đời chuyện cả đời bị sắp xếp như món hàng như thế, bất quá nhìn nhìn thấy hôn thê mình, ý niệm kia của hắn liền tiêu tan.

"...thôi được."

Ưng Tôn Chi một thoáng chần chừ nhưng vẫn đồng ý, phần nhiều cô muốn để chút mặt mũi cho hắn.

Địa điểm dùng cơm của cả hai là nơi quen thuộc của Ưng Tôn Chi, chỉ là cô không muốn phải lên xe của nam nhân này nên mới lựa chọn nơi này.

"Một bít tết."

"Một salad trộn cá ngừ."

Cả hai gọi món xong thì đều rơi vào trạng thái im lặng, bàn ăn cùng lắm chỉ có vài tiếng chạm nhau của đồ vật, không phải là Hòa Ninh không muốn nói mà là Ưng Tôn Chi hiện tại dáng vẻ chính là không muốn nói, hắn sơ sơ tìm hiểu cùng tiếp xúc những ngày qua cũng biết được Ưng Tôn Chi là người lãnh khốc ra sao, lạnh lùng thế nào. Bất quá lại càng tốt, Hòa Ninh lại thích như thế, không giống nữ tử thích oanh yến nũng nịu, khiến hắn mất kiên nhẫn, nhưng Ưng Tôn Chi đôi khi quá lạnh lùng, làm hắn có cảm giác như là nhìn thấy cổ vật, có thể nhắm, có thể chiếm đoạt, những không thể chạm tay vào.

"Chuyện hôn sự, anh muốn khi nào?"

Một lúc khoanh tay nhìn cảnh, Ưng Tôn Chi cuối cùng cũng mở lời, không vòng vo, không nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vấn đề.

Hòa Ninh trong lòng cả khinh, bất quá vẫn giữ nụ cười ôn hòa.

"Em muốn khi nào tôi đều chấp thuận, có được em là vinh hạnh lớn nhất cả đời tôi."

Hắn nói chính là thật lòng, cơ nghiệp Hòa Ninh không lớn, so với Ưng gia còn không thể so bì, nhưng dù sao trước kia đã từng phò tá Ưng gia nhiều đời, năm đó khi tam gia tranh đấu cũng có sự giúp sức không nhỏ của Hòa gia, Ưng gia bao đời trọng lễ nghĩa, luôn luôn nhớ đến ơn nghĩa này, nữ nhi Ưng gia nhiều đời trước cũng có mặt trong Hòa gia hoặc ngược lại, có thể tính là người nhà cả, nhưng lần này người hắn được gả là Ưng Tôn Chi, nhi nữ nam nhân ghê gớm H thị, mĩ nữ hiếm có được, hắn nhiều khi còn cảm giác mình đang mơ.

"Tôi sẽ không bắt ép em điều gì, cũng không ép buộc điều gì, dù là hôn sự từ hai gia đình sắp xếp đi chăng nữa tôi vẫn sẽ hơn hết tôn trọng em, không làm điều gì có lỗi với em."

Ngữ điệu Hòa Ninh cực kỳ ôn nhu cùng chân thành, nghe thật giống như nam nhân trong mấy bộ phim ngôn tình rating cao ở rạp, nếu là một nữ nhân nào khác nghe được, khó trách đỏ mặt hồng tai ánh mắt e thẹn nhưng người nghe là Ưng Tôn Chi, cùng lắm chỉ hơi nhích mỳ một chút, thái độ vẫn là lạnh không thể ấm, cô nhiều hơn là cảm thấy nam nhân này đúng thật lắm lời.

"Vậy mùa xuân tháng thứ ba, không cần quá câu nệ, cũng chẳng cần quá hoành tráng. Cứ như vậy đi."

Nếu không phải nghe được hai người nói chắc hẳn người ta khó thể nào tin được đây là Ưng Tôn Chi bàn chuyện hôn sự chính mình. Hôn nhân đại sự là chuyện đời người nhưng trong miệng Ưng Tôn Chi cứ như một cái tiệc trà không hơn không kém, chính Hòa Ninh nghe thấy cũng thầm than mấy lần trong lòng, hắn biết Ưng Tôn Chi đối với hon sự này không dụng tâm, nhưng đến mức này làm hắn thật sự không tin được.

Bất quá Hòa Ninh không muốn nói ra khuất mắt trong lòng, đều thuận theo Ưng Tôn Chi ý kiến, không sao, băng cứng cũng thể tan dần, hắn tin mình dụng tâm cũng không thể không khiến Ưng Tôn Chi động tâm.

"Được thôi, đều do em sắp xếp."

.

"Không phải em có ảo giác không, nhưng trên người chị có mùi lạ nha."

Mặc Hy đầu tựa trên đùi, vơ vẩn nói với Ưng Tôn Chi, mùi trên mỗi người là đặc hữu là duy nhất đặc biệt đối với Ưng Tôn Chi, Mặc Hy đã ngửi đến không thể nhầm lẫn, bất quá những ngày nay có sự xuất hiện của mùi không xác định, thật sự là không chấp nhận được.

Ánh mắt Ưng Tôn Chi có chút động nhưng vẫn nhanh dời đi, rơi vào một trang giấy mới, Ưng Tôn Chi cũng khó hiểu tại sao có mùi, rõ ràng sau khi trở về đều cẩn thận tẩy rửa thân thể, vậy mà vẫn bị nữ nhân này phát giác, thật giống mũi cẩu.

"Hừm, có phải chị nɠɵạı ŧìиɧ không đó? Chậc, không được đâu, không cho phép chị có người nào ngoài em đâu."

Ưng Tôn Chi im lặng khiến Mặc Hy nghi ngờ càng rõ ràng, nàng liền xoay đầu, kéo xuống cuốn sách che đi nữa phần dung nhan Ưng Tôn Chi, vẻ mặt như thật sự nghiêm túc nói, Ưng Tôn Chi nhìn thấy nàng như thế, khó chịu kéo lại cuốn sách, không để ý Mặc Hy má đều phồng lên như có nóc.

Mặc Hy buồn bực lắm chứ, nhưng không thể làm được gì, bất mãn chui rúc trong bụng Ưng Tôn Chi làm loạn, cọ ngoạy như con sâu, muốn thu trong ổ bụng cô, Ưng Tôn Chi không cản, mặc Mặc Hy làm gì thì làm, trong lòng cũng có chút chột dạ đi. Nhưng đối phương chui rúc một lúc, không hiểu bị cái gì nhe răng, không kiêng nể mà ngoạm mấy một miếng thịt, khiến sách trên tay rớt bịch xuống sàn, Ưng Tôn Chi lúc nhận ra cũng thấy bụng mình nhói rát một mảng.

"Đi ra!!"

Ưng Tôn Chi cảm giác rõ Mặc Hy càng ngày càng dùng sức, hình như muốn cắn thủng cả áo sơ mi của cô, đau khϊếp, Ưng Tôn Chi liền đẩy cái con người thối này ra, thật sự còn để sợ cô sẽ mất đi vài lạng thịt.

"Không ra á, em phải đánh dấu chủ quyền nha"

Mặc Hy ngang bướng trả lời, nói xong tiếp tục chui rúc cắn tiếp, lần này lựa một vị trí mới hạ dấu răng, triệt để muốn in lại dấu răng lên người Ưng Tôn Chi.

"Đi ra!"

Không giữ nổi kiên nhẫn Ưng Tôn Chi gằn giọng quát lên, cậc lực đẩy Mặc Hy ra, nhưng đối phương vẫn cứ liều lĩnh ôm chặt, giống như đứa trẻ bất đồng giữ lấy đồ chơi của mình, Ưng Tôn Chi cũng không hiểu vì sao Mặc Hy lại giở tính tình xấu như này, chỉ cảm thấy tức giận, mà giận rồi sẽ không kiềm nổi lực đạo, một phát liền xô phăng Mặc Hy đi, đập vào bàn gần đó rồi té xấp xuống sàn.

"Ách."

Mồ hôi lạnh chảy xuống, Mặc Hy xoa lấy lưng tê rần, thật sự đau chết đi được, cảm giác cứ như xương cốt muốn gãy đến nơi.

"Cô bị điên?!"

Ưng Tôn Chi đứng lên, tay ôm lấy bụng ướt nhẹp, phì phò hô hấp, khuôn mặt lãnh khốc vạn phần nhìn xuống Mặc Hy, giống như thật sự sẽ gϊếŧ chết nàng, đúng là nữ nhân này càng lúc càng hồ nháo.

"Hì hì, ngày đó chị cũng cắn em đó, em cắn lại như huề nha."

Mặc Hy phốc xít cười, mặc kệ việc Ưng Tôn Chi vẻ mặt hoàn toàn là tức giận, mắt một vẻ cong cong tràn đầy tiếu manh.

Ưng Tôn Chi càng nhìn càng thấy không thuận mắt, nội tâm vì cái vẻ mặt ngu ngốc kia mà lôi lên nộ khí, mà vì sao bản thân tức giận Ưng Tôn Chi cũng khó hình dung, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thấy không thể tiếp nhận nổi vẻ mặt đó của Mặc Hy.

"Cô tốt nhất đứng chạm vào giới hạn của tôi."

Ưng Tôn Chi một lời cảnh báo, nhãn thần không có lấy một hơi ấm nhìn vào Mặc Hy, rồi bỏ đi, để lại Mặc Hy vẫn nằm dưới sàn nhà.

Ở nhà tắm, Ưng Tôn Chi nhìn vào hai vết cắn ứa máu ở bụng, da nàng vốn nhọt nhạt, cộng thêm đống này càng thêm khó nhìn, trong mắt Ưng Tôn Chi chỉ càng thêm xấu xí, nữ nhân này sao có thế bốc đồng như vậy, có phải là điên rồi hay không, chẳng lẽ thật sự là vì mùi của người khác mà biến thành như thế, Ưng Tôn Chi cười khinh bỉ, tay mạnh bạo lột phăng chiếc áo ra, thậm chí là hướng thùng rác ném vào.

Thanh tẩy kèm xoa thuốc, Ưng Tôn Chi bước vào phòng ngủ, bước đi một chút bụng đã rất đau, tâm tình đọc sách đều bị phá hủy sạch sẽ, lại càng ghét phải nhìn thấy nữ nhân kia, nên lựa chọn tốt nhất vẫn là ngủ.

Nhưng nói không muốn thấy thì quả thật là không thấy, lúc đến phòng quả thật chẳng có ai, cũng chẳng còn hình ảnh quen thuộc ai kia lăn lộn trên giường, Ưng Tôn Chi chút ngừng bước nhưng rất nhanh lại đi vào, kéo chăn lên người, không có nàng ta lại càng tốt dù sao cô cũng phải thật mau quen thôi.

Ưng Tôn Chi giữ cho con ngươi khép lại nhưng vẫn không thể thật sự ngủ, mắt nhắm mà mình tỏa như đèn, tận khi nghe tiếng kim đồng hồ hai lần kêu lên, trong phòng vẫn như cũ không động tỉnh, chọc Ưng Tôn Chi không thể ngủ được.

Ưng Tôn Chi cảm thấy kiên nhẫn mình đúng là càng ngày càng thấp, tới đây cô cũng không muốn thêm chờ đợi, bước xuống giường, chạy ra nhà khách.

Nữ nhân ngốc, đồ ngu ngốc.

Nhìn thấy Mặc Hy, đó chính là thứ đầu tiên Ưng Tôn Chi nghĩ đến trong đầu, cũng là câu đầu tiên cô lầm bầm trong miệng. Cư nhiên sau khi bị đẩy xuống sàn, sau khi cô rời đi, nữ nhân đó vẫn nằm yên đó, còn có thể nằm ngủ đến ngon lành.

Ưng Tôn Chi nhìn Mặc Hy ngủ ngon, chỉ cảm thấy bực dọc thêm, hận trong tay không có thứ gì để ném vỡ, để trút đi tức tối của mình.

Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng khiến anh minh Ưng Tôn Chi tan tành, lúc nào cũng khiến cô không thể không để ý đến.

Thật sự là ngu ngốc sao?

Hay đều là tính toán của nàng ta cả?

Yêu tôi lắm sao? Thật sự là trên đời này chỉ thích tôi sao? Thật sự sẽ mặc kệ tôi có lạnh lùng tàn nhẫn cỡ nào, bên trong có bao nhiêu xấu xí sao?

Ưng Tôn Chi bàn tay siết chặt, đến nổi các khớp đều trắng bệt.

Được thôi, cứ thích đi, cứ yêu đi.

Nhưng tôi sẽ không vì vài màn diễn nhàm chán của cô mà đem công sức mình gầy dựng mười lăm năm qua đẩy ngã.

Cứ tiếp tục đi, cứ diễn đi, tôi xem cô còn có thể diễn đến khi nào, chịu đựng được bao lâu.

Rồi cô cũng sẽ rời khỏi tôi thôi.

Nữ nhân ngu ngốc.