Chương 45

Niêm Tư thời điểm mở cửa, nhìn thấy chính là Mặc Hy đứng trước cửa nhà mà kinh hãi, thật sự nàng không ngờ đến Mặc Hy lại đến đây.

Thân phục bệnh viện còn chưa thay, ngay cả dép cũng là loại dùng để đi trong bệnh viện, chân mơ hồ vẫn còn vết tím, cái hình dạng đầu xù tóc rồi này nữa, giống hơn là đối phương trốn khỏi bệnh viện mà đến đây a.

Nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần Niêm Tư vẫn không kiềm được ngỡ ngàng.

Chỉ sau có vài ngày ngắn ngủi, Mặc Hy đã không còn Mặc Hy nữa, không còn yêu đời dáng vẻ, không còn rạng rỡ như nắng tháng năm nụ cười, ngay cả cửa sổ viết nên tâm hồn cũng chẳng còn ríu ro chim kêu.

"Bồ...."

Niên Tư cũng không kiềm không đặng mà thốt lên, thậm chí còn không tin nổi trước mắt mình có phải Mặc Hy mình từng quen biết hay không. Nữ nhân ngu ngốc của nàng hiện tại xơ xác điều hiu, ngay cả thân thể chỉ trong mấy ngày cũng gầy gò, gò má lộ lên xương rõ ràng, cánh tay chi chít vết kim, gió mùa thổi đến giống như có thể quật ngã nàng bất cứ lúc nào.

"Tớ...qua đây chơi..."

Mặc Hy nhìn Niên Tư đối với mình kinh ngạc cũng không thấy gì làm lạ, nàng khi tắm rửa ở phòng bệnh cũng không ít lần nhìn qua mình trong gương, cũng biết rõ bộ dạng mình có bao nhiêu gớm ghiếc, đừng nói chi Niêm Tư, hiện tại Mặc Hy cũng chẳng còn dám nhìn chính mình.

"Vào đi."

Niên Tư ngơ ngác lập tức dừng, liền nhanh một chút kéo Mặc Hy vào trong nhà mình, sợ nếu thật sự để đối phương đứng tiếp sẽ bị gió thổi bay đi mất, mà động tác kéo của Niêm Tư cũng không dám quá mạnh bạo, sợ đối phương không chịu nổi mà đổ xuống.

Mặc Hy xuyên suốt quá trình đi vào nhà im lặng cực kỳ, nhãn quang một loại thờ ơ ảm đạm, ở trong góc ghế sô pha cũng chỉ yên lặng, không nói không rằng thu mình tự nuốt lấy ý nghĩ của bản thân. Niêm Tư nhìn thấy Mặc Hy như thế tâm tình vừa lạ lẫm vừa đau lòng, Mặc Hy của nàng biết chưa từng lần nào giống như vậy, có thì chính là lúc mà vì tương tư Ưng Tôn Chi mà ra.

"Cầm lấy."

Niên Tư cầm theo một cốc chocolate nóng, dúi vào tay Mặc Hy. Đối phương rất thích thứ này của mình, mỗi lần đến đây đều nài nỉ mong mình cho bằng được làm ra, hiện tại đối phương không nói Niêm Tư cũng tư giác đi làm, nàng trước hết chỉ muốn Mặc Hy có thể khôi phục tâm trạng chút ít.

Mặc Hy hai tay nhận lấy, đem cái cốc nóng hổi đó ôm vào trong người dùng nó làm nguồn ấm. Nàng không như mọi khi cười ngốc manh, cũng không còn hạnh phúc vẻ mặt, cứ như thế ôm vào cốc nóng, để nhiệt độ kia xua đi bớt lạnh lẽo trong người mình.

Niêm Tư chọn đối diện vị trí mà ngồi xuống, ánh mắt chưa từng dám rời khỏi Mặc Hy, hình ảnh kia thật sự khiến Niêm Tư vừa thương mà vừa giận.

Kết cục này là đều những người trong cuộc đều nhìn ra ngay từ đầu, nhưng tận mắt thấy kết quả như thế thật vẫn không nỡ nhìn thẳng.

Bởi vì nàng cũng từ đầu biết được, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Mặc Hy như mình rơi vào cái hố này thôi, một cái hố mà ở đáy chỉ toàn gai nhọn đâm thấu tâm người.

Có lẽ hiện tại Niên Tư cũng có thể hiểu được lựa chọn Hứa Niên Khâm khi đó, thà rằng nhìn Mặc Hy vui vẻ trong giả tạo, còn hơn nhìn đối phương cứ mỗi ngày quằn quại vì thực tế.

Nhưng lựa chọn này sau tất cả vẫn chỉ là sai lầm.

Mà sai lầm lại không thể biện minh.

Niêm Tư lướt qua đôi chân phía dưới, vết thâm cũng đã bớt không ít, nhưng ở bàn chân vẫn chưa tan vết đỏ, cộng thêm đầu xù tóc rối kia, khỏi nói Niêm Tư cũng đoán được nữ nhân này chạy bộ đến đây.

"Hứa Niên Khâm không ở cùng bồ sao?"

Niêm Tư ở cùng Mặc Hy cũng lâu rồi, chắc chắn biết đối phương vì quá sợ tịch mịch nên mới bộ dạng thế này chạy đến nơi này.

"Ưʍ.Tỷ ấy không thể ở lại...anh rể trở về."

Mặc Hy nhàn nhạt nói, tay từng lúc siết chặt lấy cốc nóng, dùng nhiệt độ của nó xoa dịu lạnh cóng bàn tay mình. Những ngày gần đây tỷ tỷ quả thật có đến nhưng không dám tiến trong phòng, chỉ ở cửa nhìn mình một chút rồi đi ngay, người được tỷ tỷ đưa đến chăm sóc mình có nói tỷ tỷ những ngày này vì người kia trở về nên mới không thể ở lại lâu.

"À..."

Hội thoại trở về im lặng, loại im lặng này là từ cả hai chìm trong suy nghĩ mà ra.

"Niêm Tư, tớ...."

Mặc Hy bất chợt mở lời, câu đi Niêm Tư chú ý.

"Hửm?"

Niêm Tư lúc ngước lên, nhìn khuôn mặt Mặc Hy cuối thấp, ánh đèn phảng chiều rõ óng ánh nước từ cằm nhỏ xuống ly nước của mình đem tới, Niêm Tư bất giác thở dài, đứng lên đi đến chỗ Mặc Hy, đem cốc nước kia tạm thời ném qua một bên, ôm lấy tiểu tử ngốc này vào trong lòng.

"Khóc đi, đừng giữ."

Mặc Hy ngơ ngác nhìn Niêm Tư một chút rồi òa khóc, càng lúc lại càng có xu hướng trở nên lớn hơn, dùng mọi sức lực bấu víu Niêm Tư áo, cả người cơ hồ run lên từng đợt. Niêm Tư suốt quá trình, đều kiên nhẫn vuốt ve, an ủi khó chịu của Mặc Hy, nàng biết rõ hơn ai hết cảm giác Mặc Hy cảm giác lúc này như thế nào, có bao nhiêu đau, có bao nhiêu bất lực, nàng biết rõ Niêm Tư lại càng thêm kiên nhẫn an ủi, ít nhất nàng cũng muốn đối phương không thật sự quá giống mình năm đó, lúc tuyệt vọng chẳng lấy nổi ai bên cạnh.

Mặc Hy khóc giống như chưa từng được khóc, nước mắt như hạt hồ châu thi nhau rơi xuống, như muốn đem ra hết thảy uất ức mình phải chỉu đựng hết thảy thời gian qua phát tiết, ướt nhòa luôn Niêm Tư áo ngủ.

Niêm Tư vừa xoa vừa hôn nhẹ lên trán nàng, nhớ đến Hứa Niên Khâm ở bên mình hay kể, Mặc Hy rất thích được hôn trán khi khóc nhè nên cũng muốn dùng nó an ủi Mặc Hy, chỉ cần biện tháp nào khiến Mặc Hy bớt đi khó chịu, Niêm Tư đều có thể làm.

Dùng hết nữa tiếng chui trong ngực Niêm Tư thút thít, Mặc Hy cạn kiệt nước mắt cũng chịu dứt ra, hít hít mũi đỏ gay, thả cho Niêm Tư đi thay áo ướt nhẹp. Khóc xong vẫn là thấy tốt hơn rất nhiều, Mặc Hy lúc này ngồi thừ trên ghế dùng tay che đi khuôn mặt chính mình, che đi nhu ngược xót lại. Có lẽ chính nàng cũng đã thật sự quá chán nản với cái vô năng này của bản thân rồi.

"Bỏ tay ra."

Niêm Tư lúc trở ra trên tay cầm theo khăn ướt, đi đến chỗ Mặc Hy, vẫn là Mặc Hy nghe lời, nghe thấy nàng kêu liền bỏ tay, tùy tiện cho Niêm Tư vò vò mặt mình. Đúng là khóc hết một trận đã đời, mặt mày đều đỏ bừng, đến con mắt cũng hồng hào tơ máu, Niêm Tư lúc lau chạm qua gò má hóp lại của Mặc Hy không khỏi thở dài, nơi này cũng chẳng còn đủ mềm mại nữa rồi.

"Có phải năm đó cậu đã từ đầu biết tớ rồi không?"

Có lẽ trên đời này sau Hứa Niên Khâm thì Mặc Hy đối với Niêm Tư chính là tin tưởng thứ hai, đối phương dù sao cũng là cùng nàng du loạn, cũng là đối phương ở bên cạnh nàng nhiều năm qua, giống như một tỷ tỷ thứ hai trông coi nàng. Nhưng sau khi biết rõ mọi chuyện, Mặc Hy thật sự nghi ngờ, có hay không ngay từ đầu là tỷ tỷ để cho Niêm Tư đi đến bên nàng thì sao.

"Nếu năm đó ta biết ngươi, còn có thể cùng ngươi mò lên giường sao? Rồi cùng người tranh luận nhảm nhí xuyên đêm sao?"

Niêm Tư hừ lạnh, gõ lên đầu đứa ngốc này một cái, xong lại đau lòng xoa lên. Nhưng thật tình cũng không thể trách được hoài nghi của Mặc Hy, trải qua chuyện như thế sinh ra tâm lý sợ hãi mọi thứ là đúng.

"Ờ ha..."

Mặc Hy rờ đầu bị gõ đau, ngây ngốc cười theo, đúng rồi, nếu không biết mình thì làm gì có sự kiện kia.

"Haizz, thật là sau này tớ mới biết, lúc đó là Hứa Niên Khâm đến nhờ ta trông coi bồ."

Niêm Tư không giấu, đúng là sau một đoạn thời gian sau Hứa Niên Khâm cùng nàng có biến cố, biết rằng nàng có quen biết, liền chạy đến nhờ nàng trông coi đứa nhỏ này. Nghĩ lại đúng là Hứa Niên Khâm mặt thật dày, còn có thể đi nhờ người yêu cũ để ý muội muội cho mình.

Mặc Hy im lặng tiếp thu, chìm vào đám mây não nề, Niêm Tư thấy nàng như vậy lại tiếp tục ngơ ngác cũng không phá bĩnh, tiếp tục lau đi phong trần trên má. Hiện tại đứa nhỏ này vẫn còn trong giai đoạn tiếp thụ sự thật, vẫn còn nhiều cái nghiệt ngã hơn chờ đợi nàng, Niêm Tư biết bản thân cũng không thể giúp gì hơn cho Mặc Hy ngoài việc thay thế người kia ôm lấy nàng, làm một cái chỗ dựa cho Mặc Hy.

Có lẽ trong thâm tâm Niêm Tư thật sự muốn Mặc Hy trưởng thành hơn, cần nhìn rõ cuộc đời này hơn, mà trưởng thành thì thật sự rất khốc liệt mà cuộc đời lại càng phũ phàng.

"...xin lỗi...Niêm Tư, tớ xin lỗi..."

Một lúc sau, hình như nghĩ ra cái gì, cả người Mặc Hy lại run lên.

Động tác Niêm Tư một chút dừng lại, sau lại tiếp tục.

"Vì sao lại xin lỗi?"

Mặc Hy hơi cuối đầu, nhãn quang âm u vài phần.

"Thật sự thì đều do tớ, nếu không phải vì tớ bồ nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ không phải như năm đó đánh mất chính mình, càng không phải trước cửa luôn có ánh đèn chơ đợi. Tất cả cùng là vì tớ mà ra thôi..."

Ngữ khí Mặc Hy càng lúc càng yếu ớt, sau lại nghẹn ngào không ra nổi, từ lúc nào nàng luôn thay Niêm Tư hận kẻ kia khiến đối phương phải đau khổ như thế, nhưng hiện tại phát hiện kẻ đó không đâu xa là tỷ tỷ, còn kẻ tạo ra cả hai đau khổ lại là chính mình, Mặc Hy lại càng hổ thẹn, hôm nay Niêm Tư còn không để ý mà an ủi nàng, lại càng khiến cảm xúc xấu hổ kia ấn chìm Mặc Hy.

Tiếng thở dài thoát khỏi môi Niêm Tư, đem mình quỳ xuống gần sát khuôn mặt mình với Mặc Hy.

"Đừng nghĩ nhiều, tớ không trách cậu, từ trước đến giờ một chút oán hận cậu cũng không có, càng không muốn cậu vì những thứ sai lầm trong quá khứ mà dằn vặt bản thân nữa được chứ? Có nhiều thứ nhìn bên ngoài là thế nhưng bên trong không hề là như thế, chuyện của tớ và Niêm Khâm thật sự rất khó lý giải, tớ càng không muốn cậu phải lý giải."

Khẽ vuốt lên tán tóc nâu sữa, dùng bàn tay này áp đi lo lắng cho Mặc Hy. Chuyện của cô cùng Hứa Niên Khâm rất dài, rất mệt mỏi, dùng một ngày lý giải cũng không hết đâu, nhưng hiện tại Niêm Tư vẫn chưa sẵn sàng để cho Mặc Hy biết.

Sự thật mà nói sự kiện kia cũng chỉ là phần nào trong câu chuyện tình độc hại này, như ánh nến góp vào đống lửa phừng phực, Niêm Tư thật sự hiểu rõ rằng, dù nó có hay không cũng chẳng ảnh hưởng đến sự thật.

Sự thật là Hứa Niên Khâm vĩnh viễn chẳng bao giờ với mình là lựa chọn hàng đầu.

"Nhưng thật sự là do tớ a, nếu không phải năm đó tỷ tỷ thay tớ gả đi. Tớ tớ...."

Mặc Hy vẫn thật sự vẫn không thể tha thứ nổi cho bản thân, nàng biết vì mình tỷ tỷ đánh đổi rất nhiều, hy sinh rất nhiều, năm đó nàng mơ hồ không hiểu vì sao tỷ tỷ lựa chọn kết hôn, vẫn vô tư chúc phúc cho tỷ, sau rồi mới hiểu, nhưng càng hiểu lại càng không thể dung thứ bản thân, nàng không những có lỗi tỷ tỷ còn đẩy Niêm Tư vào tận cùng khổ ải.

Bởi vì đau khổ Niêm Tư vì tỷ, Mặc Hy đều đã nhìn thấy hết thảy.

Càng hoài niệm càng chỉ khiến Mặc Hy thêm hổ nhục.

Niêm Tư đối với Mặc Hy như thế không những đau lòng mà cực kỳ khó chịu, nắm lấy mặt nàng mắng.

"Không có nhưng nhị, ngay cả bản thân cậu còn chẳng nên hồn thì tốt nhất đừng xía vô chuyện ai cả. Nhìn lại bản thân đi, không tiền đồ, không sự nghiệp, không có thứ gì trong tay, cái gì cũng tỷ tỷ, tỷ tỷ. Cậu thật sự nghĩ tình yêu thôi sẽ sống được sao? Đừng ngây thơ nữa Mặc Hy, tỉnh mộng đi, Ưng Tôn Chi không yêu cậu, đó là điều cậu phải chấp nhận, Hứa Niên Khâm dùng tiền mua Ưng Tôn Chi màn kịch này, cũng phải chấp nhận đi. Cậu chẳng lẽ thật sự muốn mình như một trong đám truyện thần tiên ngu ngốc tạo ra để lừa trẻ con sao?..."

"...Tớ thật sự rất thương cậu Mặc Hy, cậu như là em gái tớ, như là thân nhân của tớ vậy, nhưng tớ thương cậu không phải là bỏ tiền ra rồi kéo đến thứ kia giả tạo, tớ thương cậu là muốn cậu đứng lên, đi tiếp bằng chân của mình, muốn cậu nhìn vào thực tế và cố gắng đi. Nếu cậu cứ như thế, cả đời này cũng chẳng thể lớn nổi cả đời này cũng chỉ có thể sống trong giả tạo hạnh phúc người ta đem tới mà thôi."

Niêm Tư nói rất nhiều, ngữ khí vừa lúc gay gắt nhưng lại chân thành hết mức, có lẽ hiện tại cũng đã đến lúc kêu Mặc Hy bừng tỉnh khỏi giấc mộng kia, Hứa Niên Khâm không làm thì Niêm Tư sẽ là người làm. Nếu Hứa Niên Khâm không đủ giáo dục đứa nhỏ này phải lớn, thì chính nàng cũng sẽ làm.

Mặc Hy ngơ ngác nghe Niêm Tư mắng thẳng, dù mắng rất tuyệt tình, rất phũ phàng, như nước lạnh tạt vào mặt mình vậy, dù lạnh buốt muốn đẩy người vào ngất xỉu nhưng Mặc Hy vẫn cứ nghe, vẫn cứ đứng đó cho nước lạnh tát vào người.

"Mặc Hy, tớ nói vậy cậu muốn nghe cũng được, muốn bỏ ngoài tai cũng được. Cuộc đời của cậu, là cậu quyết định."

Sau tất thảy nhắn nhủ Niêm Tư lại ôm Mặc Hy vào lòng, hơi ấm hòa vào nhau, an ủi lẫn nhau. Nơi đơn độc này chỉ còn hai người các nàng dựa dẫm vào nhau mà thôi, nhiều năm trước cũng là thế, đến tận bây giờ cũng là thế, nhân sinh trôi qua thay đổi nhiều nhưng cô độc của hai nàng vẫn luôn giữ mãi.

....

Cuối cùng cũng có một ngày nghỉ, quả thật những ngày nay quá mức bận rộn đi, lớp thì Tán Uất Hiệp quây quần, lớp thì phải hội ý Tán gia việc có con, còn lại là chuyện công việc, tinh thần Hứa Niên Khâm những ngày nay suy kiệt lại càng tệ, mỗi ngày chỉ như dày vò mà sống.

Hứa Niêm Khâm giây phút rảnh rỗi này muốn làm rất nhiều thứ, nhưng lựa chọn đầu tiên chính là đi thăm Mặc Hy, dù sao đi nữa muội muội ấy vẫn là thứ cô quan tâm hàng đầu.

Trên tay là bánh chochotate có quả dâu cùng một con gấu Totoro, Hứa Niêm Khâm nhìn vào gấu bông nhỏ trong tay, đôi môi những ngày nay đều dùng giả dối cũng có thể thoải mái nhất cong lên. Cô biết Mặc Hy trong lòng vẫn khó chịu chuyện kia của mình, nhưng muội muội cô thì tất yếu cô biết cách dỗ, nhiều năm qua cũng là cách này dỗ dành Mặc Hy, tiểu muội nhà cô đúng là dễ nuôi nhất mà.

Nghĩ đến lại khó chịu, muội muội nhà ta khả ái yêu yêu như thế mà khốn nạn họ Ưng kia vẫn một mực vô tình, còn để em ấy chạy khắp H thị kiếm người, Hứa Niên Khâm chỉ muốn vả một cái vào cái khuôn mặt chết bầm kia.

Mà thôi, nếu thật sự động thủ, chỉ sợ Mặc Mặc ngốc nhà cô lại đau lòng chết cho kẻ kia.

Tiếng guốc Hứa Niên Khâm càng lúc càng vội, giống như thật mau muốn nhìn người, muốn được xem cái ngốc cười của muội muội, muốn nghe tiếng kêu thanh thanh yêu mến từ miệng Mặc Hy để quên đi sạch sẽ nhưng thứ nhơ nhớp, chán ghét, mệt mỏi mình phải chịu đựng những ngày qua, chỉ cần một chút Mặc Hy cười là đủ thôi.

Nhưng có lẽ, ông trời đã ghét Hứa Niên Khâm đến nhường này rồi, đến cả khao khát gặp Mặc Hy một lần cũng chẳng giúp cô toại nguyện.

Mở cửa thời khắc, không có cái gì ấm nóng ánh dương cười, cũng không còn cái gì ngốc manh vẻ mặt nhìn cô, phòng một bóng người cũng không, trống hoác chợ chiều.

Hứa Niên Khâm ngơ ngẩn nhìn phòng bệnh, đồ vật trong xém chút nữa rớt khỏi tay cô.

"Hứa tổng, cái này..."

Từ xa nhìn thấy Hứa Niên Khâm đến, một nam nhân liền bức tốc chạy đến bên cạnh cô, bộ dạng có hơi chật vật, mặt còn lấm lem mồ hôi.

"Mặc tiểu thư, đêm qua đã đi rồi...."

Hắn cũng chỉ vừa phát hiện đang nay, chưa kịp động thủ thì Hứa Niên Khâm lại đến.

Hứa Niên Khâm cũng không thèm cấp lấy cho hắn một cái ánh mắt, chỉ nhìn vào giường trống rỗng đã gấp cẩn thận. Con ngươi chưa kịp vui vẻ chốc lát lại thu về vẻ nhàn nhạt chán nản.

Thật sự, chẳng còn ai muốn bồi cô nữa rồi.

"Thôi được rồi, muội ấy đến chỗ nào?"

Hứa Niên Khâm thở dài, đóng lại cửa, quay sang hỏi nam nhân.

"Mặc tiểu thư đêm qua ngủ tại Niêm tiểu thư, sau đó lại trở về nhà của Ưng Tôn Chi rồi ạ."

Hắn trộm lau mồ hôi, cũng không ngờ đến Hứa tổng không tức giận chuyện mình trông coi Mặc Hy không tốt, chỉ là không ngờ đến Mặc tiểu thư lại thật sự trốn khỏi, cũng may đã lập tức bắt được thông tin để báo cho Hứa tổng.

"À..."

Hứa Niên Khâm coi như đã biết, trầm ngâm đứng một lúc, ánh mắt cũng không nhìn ra nổi tư vị, nhưng phần ảm đạm cũng là thứ khó giấu.

"Ngươi..."

Có lẽ muội muội nàng cũng đến lúc trưởng thành rồi sao?

Một lúc sau Hứa Niên Khâm chợt mở lời, đem tất thảy thứ mà chí hình cất công chuẩn bị, cất công chọn lựa, tất cả đều đưa đến trước mặt nam nhân, hắn hiểu ý liền nhận lấy.

"Ngài muốn tôi đem qua cho Mặc tiểu thư sao? A, có cần tôi mua thêm một vài con gấu nữa không?"

Hắn biết rõ những thứ này Hứa Niên Khâm vì Mặc tiểu thư mà đem tới, dù sao trước giờ Hứa tổng đều mang đến cho Mặc tiểu thư, nhiều lần Hứa Niên Khâm công tác đều là hắn thay cô mua quà cho Mặc Hy, đúng là Mặc tiểu thư thật tốt vận, dù chỉ là con riêng mà được tỷ tỷ mình yêu thương như thế, đúng là quá may mắn rồi.

Hứa Niên Khâm lắc đầu, tay đưa vuốt ve một chút thú bông nhỏ. Nghiền ngẫm một lúc lâu rồi lại mở lời.

"Đem bỏ hết đi."

"Vâng? Bỏ ạ?"

Hắn không tin được, hỏi lại Hứa Niên Khâm.

"Đem tới cũng chẳng giúp Mặc tiểu thư của người vui vẻ hơn được, những thứ này cũng chẳng còn công dụng nữa rồi..."

...