Chương 4

Tỉnh mộng.

Nghê Thường biết Hạ Trình Thư ra mặt thay cô không phải vì yêu.

Đây chắc hẳn là thói quen.

Hạ Trình Thư đối với cô không hề có tình thân, cô chỉ là một người họ hàng xa trèo không tới hắn, được hắn ám chỉ cho phép trở thành dòng chính ở Hạ gia Trạch Thành, là không thể cùng hắn phát sinh quan hệ vợ chồng.

Nghê Thường nhìn hai đóa hoa hồng vuông vức trên tường như hai tia lửa, khoanh tay đứng nhìn một hồi lâu.

Có người tới dò hỏi cô giá cả, người ta chậm rãi tụ tập càng ngày càng nhiều, có thể làm chủ của triển lãm tranh này, những vật ở đây đều không hề tầm thường.

Bọn họ không hề quen biết Nghê Thường, nhưng họ đều yêu cầu có một vật để trang trí khi mua nhà mới.

Nghê Thường nói cho nhân viên công tác ai ra giá cao thì được, rồi lập tức trở về nhà để chuẩn bị cho buổi công tác lúc tối.

So với trước đây thì hôm nay cô đến khá sớm, một khi đã tới là có thể nhận được đơn mới, Nghê Thường nhìn bảng biểu, là một vị khách quen của cô.

Hắn thích làʍ t̠ìиɦ, diện mạo không cần phải nói qua, tuổi chưa đến 40, ở Trạch Thành cũng coi như là một nhân vật lớn.

Nghê Thường khá thích khi hắn qua đây, bởi vì dáng người hắn khá giống với Hạ Trình Thư, khi cùng cô làm kɧoáı ©ảʍ sẽ rất lớn.

Khách hàng lại đây, thong thả, ung dung cởi bỏ áo khoác của tây trang, Nghê Thường cầm lấy thắt lưng của hắn, sau khi rút ra liền đánh lên tay hắn.

Trận đầu tiên của hôm nay cô ngập tràn hứng thú và tinh lực, lực độ nắm giữ vô cùng tốt, dùng tay khống chế mọi hành động của hắn động là có thể thấy đũng quần hắn phồng lên.

Cô nhớ tới Hạ Trình Thư, đây là cảm giác không thể oán hận, nhưng vẫn thấy không cam lòng, Nghê Thường nhịn không được dùng chân đem người đá xuống sô pha.

“Chủ nhân…”

“Hửm?”

Nghê Thường buộc chắc hai tay của hắn phía sau cột, sau khi cởi uàn hắn xuống liền lựa chọn dụng cụ.

Khách hàng lẩm bẩm kêu cô là chủ nhân, Nghê Thường đánh một roi xuống, tua rua đều đánh vào làn da trắng kiều quý của hắn, rất nhanh liền đỏ ửng.

“Tôi cho anh nói sao?” Nghê Thường kéo còng tay hắn, “Nói xin lỗi.”

“Xin lỗi chủ nhân!”

Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ túng quẫn của Hạ Trình Thư, nhưng hắn không hề ở đây, cô làm gì còn chỗ để ra oai nữa.

Nghê Thường muốn làm hắn bị sỉ nhục, làm hắn không thể chịu nổi mà cầu xin cô, nếu âm thanh dễ nghe, người đàn ông ấy rêи ɾỉ cũng có thể lộ ra vẻ gợi cảm.

Tiểu thư đây sẽ chờ sống tốt nhờ những khách hàng đẹp trai, Nghê Thường cũng thích những khách hàng M có điều kiện tốt.

Hôm nay cô nghe được rất nhiều lời xin lỗi, Nghê Thường cởi trói một bàn tay cho phép hắn ta tự an ủi, đồng thời ở phía sau lấy roi đánh hắn ta, rồi cô nói: “Đây là phần thưởng.”

Người đàn ông cực kỳ sung sướиɠ, sau khi kết thúc hắn đứng thẳng dậy, khôi phục lại bộ dáng ít nói cười của mình, rửa tay sạch sẽ rồi dùng khăn tay lau.

Hắn đánh giá: “Hôm nay làm rất tốt.”

Nghê Thường lễ phép đáp lại: “Cảm ơn.”

Khách hàng thoải mái cho cô tiền boa, mặc lại tây trang cùng áo khoác, đội mũ rồi rời đi, Nghê Thường ngồi ở trên sô pha kiểm tra tiền mặt, quả nhiên hơn một vạn nguyên.

“Chị Nghê, đơn thứ hai tới.”

Nghê Thường tùy tiện lau dọn lại sô pha, cầm lấy bảng biểu, chỉ có một từ an toàn.

“Chú nhỏ.”

Nghê Thường trộm nuốt nước miếng, hỏi nhân viên: “Nam?”

“Đương nhiên là nam rồi!”

Nữ nhân viên đương nhiên biết Nghê Thường cũng sẽ có một vài khách hàng nữ, nhưng khách hàng nam vẫn chiếm đa số.

“Mời khách hàng vào đi.”

Nghê Thường vừa mới phát tiết xong, liền tưởng tưởng hình ảnh hắn ở trong đầu một lần, hiện tại nhìn thấy tên của chú nhỏ cô cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nhưng người tới không phải hắn.

Dáng người cao gầy, cả người mặc tây trang đen.

Nghê Thường yên tâm nhưng theo đó là một chút mất mát, cô khép hai chân, ngồi ở trên sô pha hỏi: “Tại sao không viết phần yêu thích?”

Người này không nói một lời, từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt, đặt xuống liền đi luôn.

Nghê Thường nhìn một xấp tiền mặt trên bàn, sờ sờ đuôi mắt, gọi nữ nhân viên vừa rồi rồi đưa cho một ít tiền.

“Khách hàng đi nhanh vậy sao?”

Hai ngón tay dài mảnh mai của Nghê Thường kẹp thuốc lá, chậm rãi nói: “Sau hắn còn người nào không?”

Cô gái kiểm tra lại sổ tay, hôm nay cư nhiên lại không có đơn mới, làm Nghê Thường quạnh quẽ mất một ngày.

Nghê Thường xác định, người này chắc chắn là do Hạ Trình Thư cử tới, hắn vẫn luôn biết cô đang làm cái gì.

Cô cầm tập tiền kia lên, bên trong còn có một tờ giấy.

【 Vẽ tranh đi. 】

Nghê Thường nghĩ, cô cũng thích công việc này, hoàn toàn không phải vì tiền.

Hạ Trình Thư rất ngại mất thể diện.

Nghê Thường ở sau lưng mắng Hạ Trình Thư có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng khi gặp nhau cô lại sợ hãi.

Cho nên cô lựa chọn không gặp mặt.

Cô biết hắn thích ở nơi nào, cô sẽ không đến đó, an tĩnh đứng ở bên bờ biển, hắn chắc chắn sẽ không tới.

Cứ như vậy suy nghĩ, bức tranh của cô được mua lại với giá cao, Nghê Thường không có nhân viên riêng, phí chuyên chở cùng phí trang hoàng đều phải tự bỏ tiền ra.

Sau khi đưa bức tranh đi, cô ở ban công rộng lớn mở giấy vẽ ra, đang suy nghĩ nội dung vẽ là gì, liền có thông báo từ điện thoại vang lên, muốn làm người đại diện của cô.

Nghê Thường nghe xong điện thoại, bình đạm mà cảm kích, tỏ vẻ muốn suy nghĩ lại.

Hắn làm như vậy để được gì chứ, cô chỉ là nhớ nhà thôi.

Nghê Thường không nói trực tiếp cùng với hắn, liền tuyển một ít nhân viên, cùng cô mở triển lãm tranh.

Cũng chưa thấy rõ được vị trí, nhưng cũng không tồi, cô thích những màu sắc nhẹ nhàng, lần này cô lại vẽ những đám mây nghệ thuật bốn phía nhàm chán.

Lúc cô vẽ cũng rất chán nản, không có phong cách gì, không ở trong một vòng tròn nào, cũng không thoát khỏi thế giới của một họa sĩ.

Nghê Thường nhìn tác phẩm của chính mình một lát, cô không vẽ những ngôi nhà hoa mỹ, chỉ đơn giản vẽ nơi ở của cô.

Hôm nay cô không có khách hàng nào.

Nghê Thường tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi ở ban công hút thuốc, hút thuốc một lát liền quay ra ngủ.

Lần này cô ngủ khá sâu, ngủ say như chết.

Cô không nghe được âm thanh mở cửa, cũng không cảm giác được trọng lực rơi xuống chiếc giường mềm mại của cô, có thân thể ấm áp ngồi trên giường, duỗi tay xoa trán cô vì gặp ác mộng mà cau lại.

Từ trước đến nay cô không mơ gì khác ngoài hắn.

Hạ Trình Thư đem cô nhốt trong phòng tối để cô khắc cốt ghi tâm, trong đêm tối chỉ có hắn, vĩnh viễn chỉ có hắn, lần đầu tiên liếʍ cho hắn, cô không hề kháng cự cũng không hề muốn bỏ đi.

Trong mộng không có bóng dáng của hắn, nhưng cô cảm giác được hắn đang ở ngay phía sau cửa, không hề nhìn cô, cùng cô xảy ra bất hòa.

Nghê Thường ngủ rồi nên không thể nào biết, cô cả đêm đều nỉ non “Chú nhỏ”.

Tay Hạ Trình Thư khựng lại, hắn là người không dễ dàng khóc trước mặt Nghê Thường, nhưng lúc này nước mắt hắn lại rơi xuống rất nhiều.