Chương 5

Hạ Trình Thư biết thời gian cô trở về, cũng không để ý cô muốn làm cái gì.

Hắn không oán hận, cũng cảm thấy nên cho qua, đồng ý để cô thay đổi thân phận, để cô tự do đi tìm một cuộc sống mới.

Chủ nhân Hạ gia không thể rời khỏi Trạch Thành, Hạ Trình Thư trừ bỏ ở khoảng thời gian bốn năm du học ở nước ngoài, cả đời này hắn đều phải sống ở Trạch Thành.

Nếu không gặp phải, cũng sẽ không đến nhìn.

Cô nhẹ giọng khóc thút thít, lăn qua lộn lại khó chịu, Hạ Trình Thư đành phải ôm chầm lấy cô, mở miệng gọi cô: “Thường Thường.”

Nghê Thường yên ổn, trong mơ không còn khó chịu nữa, hắn về đến nhà, liền đem cô ôm vào trong ngực.

Cô thu nhỏ người lại, ở trong lòng ngực hắn oán giận: “Cháu tên là Hạ Thường nha! Bọn họ đều gọi sai.”

Hạ Trình Thư nói tên có thể viết thành như vậy, hoặc là để hắn nói, nếu bọn họ lại cố ý gọi sai liền đánh một trận.

Hắn nói Thường Thường là nhũ danh của cô. Cô ngẩng đầu hỏi hắn: “Những người khác cũng sẽ gọi như vậy sao?”

“Chỉ có chú, trước mắt chỉ có chú gọi.”

“Vậy chỉ chú mới có thể gọi.” Cô bé nói: “Nếu chú nói cho người khác, cháu không thèm chơi với chú nữa.”

Bàn tay cô sờ lên mặt của Hạ Trình Thư, dùng tay véo mấy cái.

Nghê Thường cầm lấy một góc áo của hắn, ngủ đến an ổn. Hạ Trình Thư biết cô sẽ không tỉnh, gần đây cô thường xuyên ngủ sâu, bởi trong nước cô uống có một lượng thuốc ngủ rất nhỏ, đây là thuốc mà ở Trạch Thành khá chạy.

Hắn vuốt ve sống lưng cô, kéo nhẹ chăn của cô xuống, cô mặc một chiếc váy ngủ màu champagne, dáng người lộ ra hoàn toàn.

Sờ một chút, lại dịch đến cặp chân dài, thon dài cân xứng, tay hắn hướng vào bên trong, nắm lấy phần đùi mịn màng của cô, bàn tay sờ soạng khắp nơi trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn cô.

Cô nghiêng đầu, hơi híp mắt nhìn khuôn mặt hắn.

Đã lâu rồi Hạ Trình Thư chưa có cảm giác khẩn trương như bây giờ, từ từ đem tay ở giữa hai chân cô bỏ ra, Nghê Thường cầm lấy, để lại chỗ cũ.

Cô vẫn đang mơ ngủ, tâm tình Hạ Trình Thư đêm nay gần như nổ mạnh.

Hắn như thế nào lại có thể thích loại phụ nữ như cô.

Nghê Thường dùng chân kẹp lấy tay hắn, xoay người liền ngủ tiếp, Hạ Trình Thư chống nệm nhẹ nhàng nên cô không tỉnh, lúc này mới lấy tay ra.

Hạ Trình Thư đứng dậy, đem đệm trên giường vuốt phẳng, cầm lấy mắt kính đi ra ngoài rồi đóng của lại.

Bên ngoài hai vị trợ lý vẫn còn ở đó, hắn nói: “Dọn dẹp qua phòng ở Vân Đình đi.”

Biển xanh Vân Đình ở phía nam là khu biệt thự gần biển lớn nhất ở Trach Thành.

Không ai hỏi hắn vì lý do gì, muốn làm cái gì, những người muốn sống đều không cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của hắn. Hạ Trình Thư nhờ bóng đêm mà trở về đây, đứng một lát liền đi luôn, mười phần ngẫu hứng, nóng lạnh bất thường.

Nghê Thường ngủ mơ cả một đêm, cho đến khi bị tiếng đập cửa đánh thức, cô mặc áo khoác rồi ra mở cửa, chủ nhà sắc mặt không tốt mà giục cô nhanh chóng cút đi.

“Hả?”

Nghê Thường còn chưa kịp phản ứng, bản thân mình đã bị đuổi khỏi nhà trọ, chủ nhà bảo cô nhanh chóng thu thập hành lý, rồi muốn đi nơi nào thì đi.

Nghê Thường nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, suy nghĩ liền thông suốt, bơ vơ mà đứng ở bốt điện thoại.

“Tại sao lại làm như vậy?” Nghê Thường hỏi hắn: “Cháu muốn sống ở đây, sao chú còn muốn xen vào làm gì?”

Hạ Trình Thư không nói lời nào, một lúc lâu mới trả lời: “Về Vân Đình.”

Nghê Thường ngực đau xót, nhịn không được lộ ra gai nhọn: “Chú lại muốn đem tôi nhốt ở Vân Đình. Hạ Trình Thư, rốt cuộc chú muốn làm cái gì?”

Là hắn đem cô bắt lại, cầm tù cô, cô thuận theo, cuối cùng muốn ở bên cạnh hắn, hắn lại nói trả cô tự do, chờ cô đi mệt mỏi sẽ giống như lông chim ở một góc của hắn mà an tĩnh sống, nhưng lúc này hắn lại muốn đem cô bắt tới bên người gắt gao nắm chắc.

“Chú thay đổi thật thất thường.” Nghê Thường che lại đôi mắt, ngồi xổm trên mặt đất phát run, cuối cùng vẫn là nhịn không được co rúm lại nói, “Cháu biết sai rồi, chú nhỏ, đừng nhốt cháu, quá tối.”

Đừng đóng cửa lại với cô, ở trong đêm tối vô tận, hắn lại trở ánh sáng duy nhất của cô.

Hạ Trình Thư chậm rãi nói: “Không có nhốt cháu.”

Hắn nói: “Bên kia sẽ tốt hơn, tình trạng phòng thuê ở đây rất kém. Qua đây cháu muốn làm cái gì đều có thể.”

“Thật sự?”

“Ừm.”

Cô cười rộ lên: “Xin lỗi chú, đáng lẽ cháu không nên nói như vậy.”

Cô nói giống như những sợ hãi vừa rồi đều là giả.

Hạ Trình Thư vân vê trong tay hai miếng ngọc thạch, hắn nghe thấy liền cười khẽ: “Không có gì. Đều là việc chú nên làm.”

Đối với cô thật tốt, đều là quán tính của hắn.

Cô chính là một đóa hoa, vừa diễm lệ lại vừa dịu dàng, mềm mại, nhưng khi nắm ở lòng bàn tay, tất cả đều là gai nhọn sắc bén.

Cô không hề kiêng nể mà làm ra những hành động tổn thương hắn, nhưng hắn vẫn bảo cô trở về nhà, việc đầu tiên nghĩ đến là đưa cho cô uống ngụm trà nóng.

Nghê Thường nghe được hắn nói như vậy, yết hầu chua xót, thấp giọng nói: “Chú nhỏ, thực xin lỗi.”

Bên kia cắt đứt điện thoại.

Cô kéo vali hành lý đi về hướng biệt thự Vân Đình, mọi đồ vật vẫn như vậy, bên ngoài là bãi biển rộng lớn, sóng gió ầm ầm.

Nghê Thường ngồi ở ban công nhìn những cơn sóng lấp lánh phía bên ngoài, mặc dù chẳng có khóa chân, nhưng cô lại giống như đang ở trong l*иg giam - cô mong ngóng hắn sẽ về đây thăm cô.

Nhưng là không có. Nghê Thường không ở trạng thái này quá lâu, đổi thành một nữ họa sĩ bình thường, cô mong ngóng cả một buổi tối, nhưng hắn không hề tới.

Nghê Thường nhàn rỗi vài ngày, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn đến quán bar đi làm trở lại, sau khi hỏi thì lại có thêm khách hàng, chỉ là những khách quen hồi trước bây giờ lại không đến.

Không khó để tưởng tượng trợ lý của hắn đã gọi cho họ uy hϊếp.

Nghê Thường cứ theo lẽ thường mà làm nữ vương SM, nhìn bọn họ trút bỏ mọi áp lực ở thế giới bên ngoài mà tùy ý phóng thích bản thân, hoảng hốt nhận ra đã rất lâu rồi họ chưa được làm chính mình.

Sau khi về tới nhà mới nhớ những món đồ dùng để an ủi của cô khi còn ở phòng trọ, hiện tại không còn nữa bởi chủ nhà cũ đã đem vứt sạch.

Cũng không dám ra ngoài tìm tình một đêm, cô vừa cầm điện thoại lên, chắc chắn ngay lập tức Hạ Trình Thư sẽ biết nội dung cuộc nói chuyện là gì.

Làm sao hắn biết được? Nghê Thường cũng không rõ càng không dám nghĩ tới hậu quả,

Từ lúc hắn uống phải thuốc dẫn tới hưng phấn bắt cô làm cho mình, những ngày sau đó, có bảy ngày thì ít nhất năm ngày cô phải khẩu giao cho hắn. Hắn không để cô phải chịu đói, chỉ là vẫn bắt cô mang xiềng xích ở chân đi xung quanh phòng,nếu hắn uống phải thuốc, sẽ bịt kín đôi mắt của cô, đem cô cởi sạch mà vuốt ve.

Hắn không thao cô, nhưng lâu như vậy Nghê Thường cũng sẽ có phản ứng, ngồi ở trên người hắn cọ xát, tay cô bị khóa trái ở phía sau người, không nhìn thấy cũng không chạm được vào hắn.

Hạ Trình Thư là người đàn ông đẹp trai nhất Trạch Thành là điều không thể chối cãi.

Khi tốt nghiệp, bởi vì là con lai mà mũi hắn khá cao khác với những người Châu Á bình thường, lại mang xuất thân từ Hạ gia khiến hắn cả người đều có khí chất của một quý tộc. Đôi mắt thâm thúy của hắn đeo lên một chiếc kính chỉ bạc, Nghê Thường cực kỳ yêu cái cách hắn đeo kính che đi đôi mắt hỗn sắc.

Cho dù là chú ruột của cô, nhưng cô cũng nảy sinh du͙© vọиɠ.

Khi đó cô nói muốn làm hắn một cách trắng trợn táo bạo, liếʍ bờ môi của hắn, nhân lúc hắn ngủ, đem mặt hắn dán đầy hình dán dễ thương, nhưng hắn chỉ búng nhẹ vào đầu cô coi như trừng phạt.

“Sao chú lại có thể đẹp như vậy.” Nghê Thường ở trên giường véo má nhìn hắn, hắn đang đọc sách, nghe thấy vậy liền cởi mắt kính nghiêng đầu nhìn cô: “Là cháu gái của chú, cháu cũng rất đẹp.”

Nghê Thường giống hắn nhưng cũng không giống hắn, hắn mang một phần huyết thống ngoại quốc của mẹ mà cô không thể nào kế thừa, cô chỉ là mang một vẻ đẹp truyền thống mà thôi, không hề có liên quan tới hắn, nghe được lời nói như vậy, cô lại muốn hôn hắn.

Cô cho rằng Hạ Trình Thư cả đời này đều sẽ không phạt mình.

Khi đó cô bị nhốt lại, trước mắt là một mảnh đen nhánh, dưới thân bởi vì khıêυ khí©h mà khẩn trương tới phát đau.

Hắn không hôn cô, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó để cô dùng miệng làm cho hắn ra.

Nghê Thường ngửa đầu mang theo tâm tình nhỏ dò hỏi: “Có thể cho cháu sao? Chú nhỏ…”

Cô muốn hắn.

Hạ Trình Thư nhéo cằm cô, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhẹ giọng nói: “Gọi chú là gì?”

Nghê Thường không hề giãy giụa, cô cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, ngoan ngoãn đáp lại.

“Chủ nhân.”