Chương 9

Buổi chiều ngày thứ sáu.

Tiểu Bạch Hổ lần đầu tiên đến vào ban ngày, vì muốn xác định âm mưu này.

Đôi mắt thú màu xanh lục nhìn chằm chằm vào người bên trong, chuẩn bị nhìn người này bố trí cạm bẫy.

Thế nhưng cửa lớn lại mở ra.

Nàng ấy ngồi xuống trên nền tuyết trắng, bắt đầu nhóm lửa, lấy nồi đất ra và bắt đầu nấu ăn.

Hôm nay là món gà hầm hạt dẻ, không chỉ thơm phức mà còn rất ngọt ngào.

Nàng vừa hầm, vừa ném hạt dẻ vào đống lửa để nướng chín.

Tiểu Bạch Hổ nhìn thấy dáng vẻ của người đó. Nàng ấy không hung dữ như lính canh của tộc Hổ, cũng không to lớn như chú của mình, hình như nàng ấy trông ...

Rất dịu dàng.

Như thể nhận ra có người đang lén lút nhìn mình, tai của Khương Ly khẽ động.

Nàng trực tiếp ăn tối trên tuyết trước mặt nó.

Nàng ấy dường như nghe thấy tiếng bụng của một con vật nhỏ đang kêu ùng ục.

Khương Ly đứng dậy, đi về phía tảng đá lớn.

Tiểu Bạch Hổ theo bản năng muốn chạy trốn.

Nhưng Khương Ly dừng lại cách nó hai mét, một khoảng cách an toàn, đặt bát xuống rồi quay đi.

Tiểu Bạch Hổ do dự một lúc, lại nhìn cánh cửa đã đóng chặt.

Nhìn món gà hầm hạt dẻ còn nóng hổi thêm một lần, nó còn thừa hơn một nửa.

Nàng ấy đang nói với nó là: Ăn đi, không có độc đâu.

……

Buổi sáng ngày thứ bảy.

Khương Ly mở cửa ra, nhìn vào chiếc nồi đất đã trống rỗng, hài lòng mỉm cười.

Nàng biết Tiểu Bạch Hổ rất cảnh giác, nên nàng cũng cần không vội vàng tiếp cận nó.

Buổi tối, Tiểu Bạch Hổ tiếp tục đến kiếm ăn, Khương Ly ngồi trong nhà gỗ không đi ra ngoài.

Tuy nhiên, Khương Ly bắt đầu thử nói chuyện với Tiểu Bạch Hổ.

Nàng hỏi nó tên gì?

Tiểu Bạch Hổ nghe thấy tiếng động đột ngột, cảnh giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng không ra ngoài thì mới an tâm.

Không có tiếng trả lời, nhưng người bên trong vẫn tiếp tục nói.

Nàng nói mình tên là "Khương Ly", đến vùng trục xuất là để tìm người, sẽ ở đây một thời gian.

Nàng nói hôm nay mua nhiều thịt quá, một mình ăn không có hết.

Hỏi nó rằng ngày mai muốn ăn gì?

Đây là lần đầu tiên có người muốn "giao tiếp" với Tiểu Bạch Hổ. Vì ngoài tiếng chê cười và chửi rủa, nó chưa bao giờ nghe thấy lời nói nào khác, càng không có cơ hội giao tiếp bình thường với con người.

Tiểu Bạch Hổ nghe rất chăm chú và nó đều hiểu tất cả.

Nó đợi đến khi nàng lải nhải nói xong thì mới rời đi.

...

Khương Ly có chút thất vọng.

Nàng tưởng Tiểu Bạch Hổ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác với mình nên mới từ chối giao tiếp.

Nhưng lần này nàng đã đoán sai rồi.

Chỉ là Tiểu Bạch Hổ không biết trả lời nàng như thế nào thôi.

Tiểu Thái Tử vừa khi sinh ra đã bị bỏ rơi trên núi, được một người câm nuôi dưỡng, người hầu sẽ không nói chuyện, thế nên Tiểu Thái Tử cũng không có biết nói. Lớn lên như một con thú hoang thực sự.

Không biết nói, cũng không có tên.

Cậu bé im lặng quay trở lại sân nhà.

Buổi tối, bọn lính canh đến tuần tra.

Trước đây, đứa trẻ sẽ cố gắng phớt lờ sự hiện diện của họ.

Nhưng hôm nay, đứa trẻ lại dựng tai lên, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

……

Ngày thứ tám, Khương Ly mở cửa.

Nàng nhìn thấy một bông hoa nhỏ đặt trên mặt đất.

Mùa đông làm sao có thể mọc hoa được?

Nàng nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện ra đó là một bông hoa nhung nhỏ bé, sống động như thật.

Giống như một phụ kiện nhỏ rơi ra từ món đồ trang sức nào đó.

Có hơi đổ lông, nhưng dưới ánh nắng mặt trời nó trông rất đẹp, càng giống hoa thật hơn.

Trẻ con đều thích sưu tầm một số thứ, bộ sưu tập của Tiểu Bạch Hổ toàn là những viên sỏi nhỏ hoặc thỉnh thoảng sẽ là những chiếc răng thú giữ lại sau khi săn mồi.

Bông hoa nhung kia là món đồ quý giá nhất trong bộ sưu tập của nó.

Khương Ly có cảm giác rất bất ngờ.

Bởi vì nàng phát hiện ra bóng hình nhỏ bé sau tảng đá lớn đằng xa.

Khương Ly hỏi: "Là tặng cho ta sao?"

Tiểu Bạch Hổ không nói gì.

Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào nền tuyết bên ngoài một cách lo lắng, rất sợ nghe thấy tiếng cười mỉa mai.

Khương Ly cười tủm tỉm: "Ta rất thích."

Nàng treo bông hoa nhung bên cạnh con bướm.

Con bướm rung rinh trong gió.

...

Ngày thứ chín.

Cái lều che tuyết nhỏ mà Khương Ly nhờ thợ mộc làm đã hoàn thành.

Vì vậy, sau này khi ăn, Tiểu Bạch Hổ sẽ không bao giờ ăn phải những bông tuyết bay lả tả nữa.

Tránh được gió mà còn ấm áp nữa chứ.

Kích thước cũng rất vừa vặn.

Tiểu Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn ngắm cái lều nhỏ đơn giản này.

Đây là dành cho nó sao?

Tiểu Bạch Hổ có chút vui mừng.

Khương Ly thật là ranh mãnh.

Vì có cái lều che khuất tầm nhìn, nên Tiểu Bạch Hổ không thể nhìn thấy nàng đang ngồi trên cây.

Bỗng nhiên, ánh mắt Khương Ly dừng lại. Bởi vì từ góc độ này, nàng cuối cùng cũng đã nhìn thấy chân sau của Tiểu Bạch Hổ.

Tiểu Bạch Hổ giấu rất kỹ chân bị thương của mình, ngoài việc di chuyển chậm chạp một chút, căn bản không thể nhìn ra có bất kỳ vấn đề gì.

Nhưng lúc này, Khương Ly phát hiện ra, trên chân sau đó là ba vết cào dữ tợn sau khi bị mãnh thú cào cấu để lại, sâu đến tận xương, mà máu đã sớm đông lại, đóng thành những tảng trên bộ lông trắng tinh.

Có lẽ vì đã mất cảm giác, Tiểu Bạch Hổ cũng không tự mình nhận ra, cái chân sau đó đang vô thức run rẩy nhẹ.

Khương Ly đột nhiên hiểu ra tại sao nó lại đói đến như vậy. Kéo lê cái chân bị thương này, sao mà có thể đi kiếm ăn xa hơn được.

Khương Ly hơi lo lắng: Rốt cuộc nó đã bị thương bao lâu rồi? Mười ngày? Hay là nửa tháng?

Nàng muốn gọi Tiểu Bạch Hổ kia. Nhưng Khương Ly không biết phải gọi nó là gì, dù sao hiện tại tộc Hổ đều họ Lục, Ngọc Phù Sinh có thể là cái tên được đổi sau này.

Nàng lặng lẽ tiến đến, thử thăm dò nó, phát ra một âm thanh mà con người thế kỷ 21 thường phát ra với tất cả các loài mèo: "Meo meo?"

Tuy nhiên, Khương Ly có lẽ không thể tưởng tượng được, Tiểu Bạch Hổ chưa bao giờ nhận được thiện ý, đến mức khi đối mặt với thiện ý của nàng, nó không chỉ thấy lúng túng mà còn đầy hoang mang.

Nó không biết tại sao nàng lại đối xử tốt với nó như vậy.

Tại sao lại có người sẵn sàng nuôi dưỡng một con hổ con?

Bây giờ, Tiểu Bạch Hổ cho rằng mình đã có câu trả lời rồi.

Sau khi nghe nàng gọi "meo meo", nó như bị dội một gáo nước lạnh.

Mọi người đều sẽ xót xa, cảm thương cho những sinh vật nhỏ bé yếu ớt.

Nếu bản thân là một chú chó con hay mèo con, có lẽ nó có thể nhanh chóng tìm được người có lòng tốt thuộc Yêu tộc hoặc Nhân tộc rồi. Bởi vì bản tính vô hại, dễ dàng khơi gợi lòng trắc ẩn và yêu thương trẻ thơ của con người; nhưng nếu là một con hổ con, ngay từ khi mới sinh ra, nó đã phải quen với luật rừng tàn khốc.

Thì ra nàng cho rằng nó là một mèo con đi kiếm ăn.

Nguyên lai là không phải là dành cho nó.

Tiểu Bạch Hổ bình tĩnh nhìn chén thịt, nhưng cuối cùng không hề đυ.ng vào. Nó nhìn thoáng qua ngôi nhà gỗ nhỏ sáng đèn, rồi chậm rãi lùi lại.

Sau đó, nó nhanh chóng biến mất trên nền tuyết.

……

Tiểu Bạch Hổ lại trốn đi.

Vốn dĩ nó là như vậy, nên cũng chẳng có gì thất vọng.

Nó nghe thấy tiếng bước chân của Khương Ly.

Nó tưởng rằng nàng sẽ giống như trước đây, dừng lại cách nó hai mét.

Nhưng lần này không phải vậy.

Khương Ly đã từng gặp nhiều con non bị thương, nhưng phần lớn chỉ bị trầy xước da đã khóc lóc ầm ĩ, chưa bao giờ nàng gặp con nào có thể nhẫn nhịn đến như vậy.

Nàng cần phải xác định vết thương của Tiểu Bạch Hổ.

Tiếng bước chân của nàng rất vội vàng, cũng ngày càng gần nó.

Cậu bé theo bản năng bày ra tư thế tấn công, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, như thể muốn dùng tiếng thét này để dọa nàng sợ hãi bỏ đi.

Lúc đối mặt với sự chế giễu của bọn lính canh, Tiểu Bạch Hổ sẽ tức giận, nổi điên. Nhưng bây giờ, nó phát hiện ra rằng mình không cảm thấy tức giận vì bị lừa gạt, mà là một loại cảm giác bối rối và mất mát không muốn để nàng phát hiện bản thân.

Vì vậy, tư thế tấn công của cậu bé biến mất, trở nên rất khẩn trương.

Nó không muốn để nàng phát hiện ra rằng nó là một con hổ ăn vụng thức ăn của mèo.

Nó không có cố ý đi ăn thức ăn dành cho mèo của nàng.

Cậu bé đã tưởng rằng đó là dành cho mình.

Vì vậy, khi Khương Ly lo lắng tiến lên.

Nàng nghe thấy một tiếng rất nhỏ: “Meo.”