Chương 10

Ban đầu Khương Ly định vén đống cỏ phủ đầy tuyết ra, nhưng khi nghe thấy tiếng mèo kêu, tay nàng đã khựng lại giữa không trung.

Rõ ràng là một con Tiểu Bạch Hổ, nhưng nó lại đang cố gắng giả dạng thành mèo, đây là không muốn để nàng phát hiện ra rằng nó là hổ sao?

Thực ra nó giả vờ không giống lắm, tiếng kêu này khàn hơn nhiều so với tiếng của mèo con.

Cách một làn sương lạnh, nàng dường như có thể cảm nhận được sự căng thẳng của đứa trẻ.

Rõ ràng chỉ cần một giây nữa là nàng có thể vén bụi cỏ ra, nhưng Khương Ly lại không nỡ lòng vạch trần nó.

Đây thực sự là một đứa trẻ khiến người ta đau lòng mà.

Nàng chọn cách bảo vệ chút sự tự tôn nhỏ bé của chú hổ nhỏ.

Nàng ấy lấy ra từ túi trữ vật ra một lọ linh dược, đặt ở rìa bụi cỏ: "Đây là linh dược chữa trị, bôi lên vết thương sẽ mau lành hơn."

"Có tự mình làm được không?"

Trong bụi cỏ im phăng phắc.

......

Đợi đến khi Khương Ly rời đi, đứa trẻ mới chui ra khỏi bụi cỏ.

Đêm đến, Tiểu Bạch Hổ quay trở lại sân nhà.

Nó chưa bao giờ sử dụng linh dược, vì vậy nó phải loay hoay rất lâu mới mở được nắp, sau đó cẩn thận bôi lên chân trái của mình.

Lúc bị cào cấu quả thực rất đau, nhưng giờ đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Đôi khi Tiểu Bạch Hổ suýt quên rằng chân mình còn đang bị thương.

Linh dược bôi lên nóng hổi.

Cậu bé quan sát một lúc, cũng không biết có phải ảo giác hay không, nhưng có vẻ như vết thương đã lành lại một chút.

Đứa trẻ ôm lọ linh dược ngủ thϊếp đi.

Có một khoảnh khắc, đứa trẻ nghĩ:

Giá như nó thực sự là một con mèo thì tốt biết mấy.

......

Ngày thứ mười.

Khương Ly nhìn chằm chằm vào bát cháo lại lần nữa đông đá, nàng vô cùng lo lắng.

Nàng nhìn ra thời tiết bên ngoài.

Tin tốt là tuyết đã dần tan, sáng nay trời có nắng. Có lẽ do thời tiết tốt nên khu rừng không còn im lặng nữa, cuối cùng cũng có những con vật nhỏ ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng tin xấu là Tiểu Bạch Hổ không quay lại chân núi kiếm ăn nữa. Khương Ly đi một vòng, thậm chí không nhìn thấy một dấu chân nào.

Khương Ly cần phải xác định xem chân sau của Tiểu Bạch Hổ đã hồi phục như thế nào.

Nàng thậm chí còn hơi hối hận: Giá như ngày hôm qua trực tiếp bế đứa trẻ về xem thì tốt biết bao.

Vì vậy, Khương Ly không còn như trước đây vì để Tiểu Bạch Hổ thả lỏng cảnh giác, mà cứ ở mãi trong căn nhà gỗ nhỏ này đợi nó nữa. Khi trời mới vừa sáng, nàng đã đi chợ mua một con gà rừng, xách lên núi tìm dấu vết của Tiểu Bạch Hổ.

Quả nhiên, nàng phát hiện ra một hàng dấu chân hổ ở giữa sườn núi.

Nàng đặt con gà xuống đất, nó nhanh chóng vỗ cánh bay vào bụi cỏ, Khương Ly liền ngồi trên cành cây, bắt đầu dùng gà dụ hổ.

Quả nhiên, Tiểu Bạch Hổ phát hiện ra con gà, nó xuất hiện trong chớp mắt.

Khương Ly quan sát một lúc, tuy động tác của Tiểu Bạch Hổ không nhanh nhẹn lắm, nhưng nhìn chung có vẻ tốt hơn hôm qua.

Chân sau không còn run rẩy nữa, chỉ vài ba cú đã cắn chết con gà, rõ ràng đã hồi phục hơn một chút.

Trong lòng Khương Ly thở phào nhẹ nhõm.

Có nên đi chợ mua thêm vài con gà rừng nữa không nhỉ?

Lúc xuống núi, Khương Ly đã có suy tính như vậy.

Bỗng nhiên, nàng chú ý đến một tiếng động nhỏ.

Là tiếng một con thú non dẫm lên tuyết.

......

Lần này, Tiểu Bạch Hổ đi kiếm ăn cố ý tránh phía chân núi.

Khi biết nàng mang thức ăn là cho mèo, nó quyết tâm không bao giờ đến dành đồ ăn cho mèo nữa.

Nó nghĩ rằng nàng ấy sẽ sớm quên con mèo đã tìm đến nàng kiếm ăn trong ngày tuyết rơi.

Nhưng trên đường về nhà ở giữa sườn núi, Tiểu Bạch Hổ lại nhìn thấy Khương Ly xuất hiện trong màn sương mù dày đặc.

Nó hơi lưỡng lự một chút.

Ngọn núi này có sương mù rất dày đặc, thường xuyên có người bị lạc ở đây, sơ ý một chút sẽ ngã xuống vực sâu mất mạng.

Vì vậy Tiểu Bạch Hổ vẫn quyết định theo nàng.

......

Khương Ly tưởng nó muốn đến gần mình nên cố ý đi chậm lại.

Nhưng không phải như vậy, Tiểu Bạch Hổ chỉ đơn giản là đi theo từ xa thôi, nó giữ một khoảng cách rất lớn với nàng.

Mãi cho đến khi Khương Ly xuống đến chân núi, Tiểu Bạch Hổ mới dừng lại.

Khương Ly rất buồn bực, đến lúc nhìn thấy trong ánh hoàng hôn mùa đông, bóng của Tiểu Bạch Hổ kéo dài trên nền tuyết. Bỗng nhiên Khương Ly mới nhận ra: Nó đang đưa nàng về nhà.

Tiểu Bạch Hổ ngồi đợi trong tuyết, là muốn đưa nàng về nhà.

Bóng hình nó nhỏ bé, thế nhưng lại rất giống một chiến binh dũng cảm.

......

Khương Ly đã từng gặp rất nhiều đứa trẻ. Khi học cấp ba, nàng ghét nhất việc phải giúp dì giữ đứa cháu trai nhỏ, nàng thấy trẻ con không chỉ khó giao tiếp mà còn rất ồn ào, đứa nào cũng quậy như tiểu quỷ.

Khương Ly thừa nhận rằng trước đây mình hơi thái quá.

Nhưng bây giờ, nàng có hơi muốn đánh cắp “mèo con”.

......

Ngày thứ mười một.

Khương Ly theo thói quen mang theo hai con gà rừng lên núi.

Nhưng mãi đến khi trời tối dần, Tiểu Bạch Hổ vẫn không xuất hiện.

Khương Ly có một dự cảm rất không lành.

Nàng lấy linh dược từ Thiên Diễn Tông, hiệu quả tất nhiên là rất tốt, đã hai ngày trôi qua rồi, vết thương ở chân của Tiểu Bạch Hổ đáng lẽ đã lành lại. Nhưng tại sao hôm nay nó lại không ra ngoài kiếm ăn nhỉ?

Bỗng nhiên, Khương Ly đàn ngồi trên cây chú ý đến một vật gì đó đang bay lên rớt xuống ở gần mình. Nàng nhìn kỹ lại, thì mới phát hiện ra thứ bị ném qua ném lại đó chính là lọ linh dược mà nàng đã cho Tiểu Bạch Hổ.

Đó là một tên lính canh Yêu tộc đang vừa đi vừa tung hứng lọ linh dược, miệng còn ngân nga hát.

"Linh dược thượng phẩm nha giá trị cũng kha khá đấy."

Ngay lập tức, một cơn tức giận không sao kể hết dâng lên trong lòng Khương Ly.

Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, trong mùa đông giá rét này bị thương nặng, vậy mà hắn ta còn cướp đi liều thuốc cứu mạng của Tiểu Bạch Hổ!

Tên lính canh đắc ý bỗng nhiên cảm thấy gió thổi sau lưng, ngay lập tức loạng choạng ngã trên nền tuyết, hắn ta lăn kềnh xuống vực núi, va vào một tảng đá lớn mới dừng lại.

Mèo nhỏ trên cây nhìn hắn lạnh lùng, rồi hướng tầm mắt về hai tên lính canh đang đi đến cách đó không xa.

Hai tên lính canh dắt theo một con sói tuyết có bộ lông mượt mà, bĩu môi nói:

"Lão Tam đi đâu mất rồi?"

"Thôi bỏ đi, chắc là xuống núi uống rượu thôi, cứ mặc kệ hắn."

"Nhanh dắt con sói này lên núi đi."

"Ngày mai Thiếu chủ của Thành chủ sẽ đến, anh em ta phải biểu hiện cho tốt mới được."