Chương 8

Ký ức của Khương Ly về cốt truyện thuộc quyển tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm này vô cùng sâu sắc:

Sau khi mất trí nhớ, con đường Vô Tình Đạo của Giang Phá Khư vẫn chưa hoàn thành, thỉnh thoảng vẫn có những mảnh ký ức mơ hồ hiện lên.

Nhưng mỗi khi sắp nhớ đến hình bóng kiều diễm của tiểu thanh mai, Giang Phá Khư lại nhớ ra Ngọc Phù Sinh vẫn chưa chết. Đại họa này tồn tại ngày nào, thì ngày đó hắn ta vẫn không thể dừng lại, tình cảm chỉ khiến hắn ta rút kiếm chậm hơn mà thôi!

Mỗi lần nam chính cảm thấy đầu nhức nhối, sắp nảy sinh tình cảm.

Thì sư tôn/sư đệ/sư huynh của nam chính sẽ nhảy ra chất vấn hắn ta: Tâʍ đa͙σ của ngươi không vững, ngươi quên Ngọc Phù Sinh rồi sao? Tình cảm chỉ khiến ngươi rút kiếm chậm hơn mà thôi!

Trong giai đoạn đầu của câu chuyện, Ngọc Phù Sinh như một bóng ma khổng lồ bao trùm tâm trí mọi người, mang đến cho Giang Phá Khư động lực tiến về phía trước vô tận.

Nhưng đến khi nam chính thực sự tu thành Vô Tình Đạo, Ngọc Phù Sinh lại ngã xuống.

Khương Ly vô cùng nghi ngờ, đại phản diện chính là một mắt xích quan trọng trong vở kịch ngược luyến của họ.

Tuy nhiên, cũng vì quá mờ nhạt, nên Khương Ly cũng biết rất ít về quá khứ của Ngọc Phù Sinh.

Khương Ly nhìn tiểu Bạch Hổ ăn xong bát cháo thịt, liền âm thầm đi theo.

Tiểu Bạch Hổ vô cùng cảnh giác, khi phát hiện có người theo dõi, lập tức chạy rất nhanh.

Nàng nhìn thấy Tiểu Bạch Hổ loạng choạng bước trong tuyết, con non nhỏ bé gần như bị tuyết chôn vùi, lại nhanh chóng bò dậy, tiếp tục chạy đi.

Khương Ly không đành lòng theo dõi nữa.

……

Tuy nhiên, chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Ít nhất, trên đường trở về, Khương Ly đã gặp hai tên lính canh Yêu tộc.

Nàng ẩn mình trên cây, nghe thấy cuộc trò chuyện của họ:

"Tên Tiểu Thái Tử kia lại chạy đi đâu nữa rồi?"

"Yên tâm đi, nó không thể chạy ra khỏi vùng trục xuất được đâu."

"Nhưng cũng đừng chết bên ngoài nha, khó báo cáo kết quả cho bên trên lắm!"

……

Dưới ánh bình minh le lói, đôi mắt mèo màu hổ phách nhìn chằm chằm vào hai tên lính canh Yêu tộc đi ngang qua, rồi lại nhìn về hướng Tiểu Bạch Hổ biến mất.

Tiểu Thái Tử ư?

Khương Ly nhớ đến một tin đồn nghe được trong đoàn thương lái.

Chuyện về Tiểu Thái Tử không phải là bí mật. Ít nhất ở thị trấn nhỏ gần vùng trục xuất này, hầu hết người dân địa phương đều biết.

Khương Ly đã dùng hai viên linh thạch để hỏi chuyện một tên chủ quán bán mì trong chợ.

Nói về vị Tiểu Thái Tử bị lưu đày đến đây, thân thế thực sự rất bi thảm.

Vừa mới sinh ra không lâu, anh trai của hắn đã gϊếŧ cha để lên ngôi, mẹ cũng bị anh trai chôn sống bắt *tuẫn táng theo chồng.



*Tuẫn táng: là việc chôn người sống cùng với người chết, người xưa tin rằng điều này sẽ đảm bảo người chết có người bầu bạn và chăm sóc ở thế giới bên kia. Thường thì nghi thức này chỉ áp dụng cho tầng lớp đặc biệt như vua chúa, quý tộc và hầu cận của họ. Chôn sống là hình thức tàn khốc nhất của tuẫn táng. Những người bị tuẫn táng sống có thể là người thân như vợ, thê thϊếp hoặc người hầu, nô ɭệ.


Khương Ly biết Yêu giới vốn dĩ là nơi cá lớn nuốt cá bé, vô cùng tàn khốc. Nhưng khi nghe đến hai chữ "Tuẫn táng", nàng vẫn cảm thấy rùng mình.

"Khoảng năm năm trước, Yêu giới gặp đại loạn, Thành chủ của vùng trục xuất cũng đổi thành một vị thuộc tộc Hổ, nghe nói người ấy chính là chú của Tiểu Thái Tử."

Vào đêm khuya đó, cùng đến với Thành chủ mới còn có Tiểu Thái Tử bị ném vào sâu trong núi.

Nhiều năm qua, Thành chủ thỉnh thoảng lại đến đây "chăm sóc" Tiểu Thái Tử, người dân trong thị trấn thường thấy lính canh tộc Hổ mang theo thú dữ lên núi.

"Đứa bé thật đáng thương mà, giữa mùa đông giá rét còn bị dội nước, lông tơ đều đóng băng hết cả rồi."

Khương Ly im lặng lắng nghe chủ quán kể chuyện.

Bỗng nhiên, Khương Ly nghe thấy tiếng động, cúi đầu xuống nhìn, thì phát hiện bướm Minh đang run rẩy trong lòng bàn tay nàng.

Trở về 300 năm trước, ngoài việc có thêm một cái vòng tay "Phù Sinh Tố", Khương Ly còn mang theo bên mình một con bướm Minh.

Bướm Minh bình thường chỉ sống được một năm thôi, nhưng con này đã nhiều năm vẫn không chết, chỉ là vẫn luôn không có phản ứng gì.

Khương Ly coi nó như tua kiếm, treo trên thân kiếm Phủng Ngư, lúc luyện kiếm bướm bay lượn trong không chung, nhìn cũng đẹp mắt.

Vì vậy, nàng cũng không có tháo nó xuống.

Nhưng không hiểu tại sao, từ khi gặp Ngọc Phù Sinh, con bướm Minh kia lại bắt đầu run rẩy. Không, phải nói là run lên mới đúng.

Vừa nãy khi Khương Ly hỏi chuyện về Tiểu Thái Tử, mỗi khi nghe được một câu, bướm Minh lại run lên một cái y như lá rụng trong gió mùa thu vậy.

Khương Ly tưởng chỉ là do gió thổi mà thôi.

Tuy nhiên, Khương Ly không biết rằng, bướm Minh run rẩy là vì:

Mỗi một cái tên mà nàng vừa nghe được từ miệng chủ quán, cuối cùng sẽ bị lột da rút gân, nghiền xương thành tro.

Thành chủ là người chết thảm nhất, tiếng kêu thảm thiết vang dội khắp Thập Tam Khư của Yêu giới suốt ba trăm ngày mới tắt thở.

Nghe nói, ngay cả khi đã qua nhiều năm rồi, lúc có người đi ngang qua nơi đó, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết:

"Đau quá! Đau quá! Ngươi hãy gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta đi!"

……

Nhiều năm sau, chủ nhân của Thập Tam Khư thuộc Yêu giới thích nhất là ban thưởng cho thuộc hạ áo choàng da hổ.

Cái này là của anh trai hắn.

Cái kia ấy hả? Cái kia là của chú hắn.

……

Bướm Minh nghe thấy Khương Ly tựa như khẽ thở dài: "Đúng là đứa bé đáng thương mà."

Bướm Minh còn nhìn thấy Khương Ly dùng hai viên linh thạch để gia hạn thời gian thuê căn nhà gỗ nhỏ nàng đang ở.

Trở về, Khương Ly tìm đến thợ mộc nhà bên cạnh, nói là muốn đặt làm một lều để che tuyết cho mèo.

Khương Ly ra hiệu một kích thước khiến bướm Minh vô cùng kinh hãi.

Thợ mộc tò mò: "Con mèo nào mà to vậy?"

Khương Ly nói: "Một con mèo lông dài màu bạc."

Nàng rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Bên kia sườn núi, khi trở về sân nhà, Tiểu Bạch Hổ bước đi rất chậm chạp.

Vì khi lý trí quay lại, Tiểu Bạch Hổ mới nhớ ra một điều: Trong cái giá rét này, tuyệt đối không thể có chim bay.

Nó nhớ đến ảo thuật từng được dùng để trêu chọc mình.

Có khả năng tô cháo kia là lừa nó ăn.

Đứa bé trở về nhà, đóng cửa sổ hở gió, tưởng chừng rằng mình sắp chết, nó nhìn chằm chằm vào mái nhà một lúc, rồi bình tĩnh nhắm mắt lại.

Đứa bé co ro trong góc tránh gió, ngủ một giấc rất chập chờn.

Tuy nhiên, khi bị tiếng cửa lớn bị thổi bay đánh thức, nó phát hiện ra mình không những không cảm thấy đau đớn, mà còn vì bổ sung thức ăn nên đã hồi phục một chút sức lực.

Nó đóng cửa lớn bị gió thổi bay, nhìn về phía bên kia sườn núi.

Có chút hoang mang.

Đứa bé đoán rằng, có lẽ họ muốn nó mất cảnh giác, đợi đến khi nó buông lỏng đề phòng thì bắt sống nó.