Ngày hôm sau, Tiểu Bạch Hổ đói lả vẫn không kiếm được gì để ăn.
Nhưng Tiểu Bạch Hổ lại phát hiện ra một điều rất kỳ lạ.
Trước cửa nhà kia lần nữa xuất hiện một bát cháo.
Tiểu Bạch Hổ biết rằng dưới chân núi thường sẽ có người săn bắt thú hoang.
Một năm trước, cũng vào một mùa đông như vậy, Tiểu Bạch Hổ bị tuyết làm cho ướt sũng cũng từng có ý định đến khu nhà của con người để sưởi ấm. Nhưng rất nhanh, Tiểu Bạch Hổ đã nhận được một bài học cay đắng: một cái bẫy thú.
Đứa bé cảnh giác nhìn bát cháo thịt, nheo mắt nhìn nó, nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
...
Vào ngày thứ ba.
Tiểu Bạch Hổ thức dậy vì đói.
Những tên lính canh lơ là nhiệm vụ dường như cuối cùng cũng nhớ ra rằng trên núi còn có một đứa bé.
Cánh cổng sân được mở ra.
Lính canh ném vào trong một con thỏ nướng.
Ngay khi đứa bé đói lả theo bản năng định vồ lấy con thỏ đó.
Thì nó nghe thấy cuộc trò chuyện của ba tên lính canh bên ngoài: "Thái tử Yêu tộc cái gì chứ? Nhìn kìa, nó còn chẳng biết nói, đến ăn cũng chỉ biết dùng tay để vồ."
"Không tin ư? Vậy thì nhìn xem nó ăn thế nào là biết ngay ấy mà."
Ba tên lính canh cười vang dội.
Động tác của đứa bé ngừng lại.
Từ trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn của loài hổ, tựa như một lời cảnh cáo, thậm chí còn bày ra sẵn tư thế tấn công, như thể ngay giây tiếp theo sẽ vồ tới cắn chết bọn họ.
Nhưng nó càng tỏ ra hung hăng, bộ dạng như sắp phát điên, thì những tên lính canh phía đối diện càng cười lớn hơn.
"Ôi chao, hung dữ ghê nha, chỉ tiếc là một phần linh lực cũng chẳng có."
"Thái Tử ơi, ăn đi nào, sao lại không ăn ạ?"
Con thỏ nướng ở trước mặt đứa bé rất thơm. Nhưng nó không bao giờ với tay ra nữa.
Thay vào đó, nó dùng đôi mắt xanh biếc xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ba tên lính canh, nhìn yết hầu bọn họ phập phồng lên xuống, tưởng tượng ra cảnh răng nanh xé toạc da thịt, cắn đứt cổ họng cả ba.
Răng của đứa bé va vào nhau lạo xạo, tựa như đang nghiền nát từng khúc xương, đôi mắt xanh biếc như ngọn lửa ma trơi bùng cháy dữ dội.
Nhưng dần dần, ngọn lửa tắt hẳn.
Phải nhịn.
Số lần lính canh tới không nhiều lắm, mỗi lần chỉ ném qua một ít thức ăn thừa, chủ yếu là để mua vui và xem trò cười mà thôi.
Lúc đầu Tiểu Bạch Hổ không hiểu, nó không biết tại sao họ cười, dần dần, nó biết họ cười vì nó ăn bằng hình dạng con người, nhưng lại dùng bộ dạng như loài thú, quá thô lỗ, cực kỳ khó coi.
Tiểu Bạch Hổ cũng từng cố gắng học theo cách của họ, nhưng bọn chúng còn cười lớn hơn.
Vô số lần, lần nào cũng như vậy.
Nhịn.
Phải nhịn.
Nhưng... rốt cuộc phải nhịn đến bao giờ đây?
Hậu quả của việc không ăn con thỏ nướng kia đó là nửa đêm đói đến mức không ngủ được.
Đứa bé mở to mắt nhìn những bông tuyết bay vào qua ô cửa sổ hở gió.
Bỗng nhớ đến bát cháo thịt thơm lừng.
Ngày thứ tư.
Lính canh không đến, con thỏ nướng cũng biến mất không thấy dấu vết.
Tiểu Bạch Hổ tỉnh dậy từ rất sớm. Hôm nay, chân bị thương đã không còn cảm giác gì.
Tiểu Bạch Hổ lang thang trong núi rất lâu, lục tung mọi ngóc ngách mà con mồi có thể lẩn trốn, nhưng vì chân bị thương nên đã làm chậm tốc độ của Tiểu Bạch Hổ, phạm vi lang thang bị thu hẹp rất nhiều, thính giác nhạy bén cũng vì đói khát mà trở nên trì trệ.
Tiểu Bạch Hổ không tìm thấy bất cứ thứ gì, đi đến chân núi, lại lần nữa nhìn thấy bát cháo thịt.
Nó tiến tới gần đống lửa ấm áp, suýt chút nữa đã nhào lên.
Nhưng nhìn vùng tuyết trắng đó, Tiểu Bạch Hổ vẫn nhịn lại.
Nó dường như nhìn thấy được cái bẫy thú ẩn dưới tuyết, hoặc chiếc l*иg thú từ trên trời rơi xuống. Nếu là trước đây, Tiểu Bạch Hổ có lẽ sẽ liều mạng thử một lần.
Răng nanh sắc nhọn có thể cắn nát sắt thép, chỉ cần chịu một ít vết thương nhẹ là có thể toàn mạng rút lui.
Nhưng bây giờ, chân bị thương của nó gần như không còn cảm giác, không thể nào vùng vẫy thoát ra như trước được nữa.
...
Ngày thứ năm.
Khương Ly nhìn bát cháo thịt trước cửa lại bị đóng băng.
Nàng lại nhìn ra những dãy núi bị bao phủ bởi tuyết ở phía xa. Hầu như không cần suy nghĩ kỹ, thì cũng có thể đoán được trong cái thời tiết này, sẽ chẳng tìm thấy con mồi nào.
Khương Ly hỏi người thợ mộc sống bên cạnh.
Thợ mộc nói: "Tuyết này ít nhất cũng phải rơi thêm nửa tháng nữa mới ngừng."
Trong thời gian ngắn thời tiết sẽ không tốt hơn, Khương Ly lo lắng Tiểu Bạch Hổ sẽ đói chết bên ngoài.
Tối hôm đó, Khương Ly nghĩ ra một cách.
Nàng tắt đèn, mở cửa gian nhà gỗ, để lộ căn phòng trống không bên trong, giả vờ như mình đã ra ngoài.
...
Quả nhiên, Tiểu Bạch Hổ đã xuất hiện.
Khi đói đến mức nhất định, bụng rỗng sẽ như có vô số con kiến
bò bên trong, nóng rát khó chịu, nó thiêu rụi chút lý trí cuối cùng còn sót lại.
Tiểu Bạch Hổ đã nhìn chằm chằm vào bát cháo thịt rất lâu.
Cho đến khi một con chim nhỏ đậu xuống bát cháo thịt.
Rồi con chim bay đi, nó không hề chết.
Tiểu Bạch Hổ đói lả nhưng lại vô cùng cảnh giác, cuối cùng cũng xuất hiện từ sau tảng đá lớn. Tuy nhiên, động tác của Tiểu Bạch Hổ rõ ràng là vô cùng chậm chạp.
Nếu không phải vì đói đến mức sắp sinh ra ảo giác, thì Tiểu Bạch Hổ có lẽ sẽ nhanh chóng nhận ra điều bất thường: Ngay trên mái nhà không xa, có một con mèo nhỏ rất đẹp đang đứng.
Bàn chân mềm mại bước trên mái nhà phủ đầy tuyết dày không hề phát ra một tiếng động nào.
Khương Ly nhận ra đôi mắt xanh biếc đó.
Mèo nhỏ ngồi trên mái nhà, nhìn rất lâu.
Nhiều năm sau, Ngọc Phù Sinh sa ngã thành quỷ yêu, diệt trừ Thập Tam Khư của Yêu giới, khiến cho cột chống trời sụp đổ, thế giới rung chuyển, hắn hung tàn và mạnh mẽ vô cùng.
Sau khi hắn chết, chỉ còn một ngôi mộ lẻ loi cô đơn, chỉ là mảnh tàn hồn lại có thể che chở cho Khương Ly trốn tránh tu sĩ Hóa Thần trong hai mươi năm.
Tuy nhiên, ba trăm năm trước.
Trên tuyết, Tiểu Bạch Hổ liếʍ láp bát cháo thịt.
Vậy mà vẫn còn ấm.
Nó lập tức ăn ngấu nghiến.
Cũng nuốt luôn cả những bông tuyết rơi xuống vào bụng.