Chương 6

Tại một cái sân rộng rãi giữa núi rừng, tiếng mọi người reo hò vang dội.

Cậu bé gầm lên một tiếng tựa như tiếng thét của thú hoang. Dưới sự phản chiếu của tuyết trắng, đôi mắt xanh biếc vô cùng lấp lánh, lại lóe lên sự hoang dã và hung tợn.

Đối diện cậu bé là một con gấu đen khổng lồ.

Dưới tiếng thúc giục của đám đông, con gấu đen kia lao về phía cậu bé đang nép mình trong góc.

Tuy nhiên, cảnh tượng máu me bắn ra xung quanh không hề xảy ra.

Thay vào đó, người ta thấy một con hổ trắng nhỏ có đôi mắt màu xanh lục đang cắn xé con gấu dữ dội.

Tiểu Bạch Hổ cắn chặt cổ con gấu, gầm lên những tiếng khàn khàn. Con gấu gầm thét dữ dội, cố gắng hất tung Tiểu Bạch Hổ ra, suýt chút nữa đã xé toạc chân trái của nó, nhưng Tiểu Bạch Hổ vẫn ngoan cường cắn chặt không nhả.

Đây là một trận chiến vô cùng xuất sắc giữa gấu và hổ, những tên lính canh xung quanh hò reo phấn khích, dường như háo hức muốn nhìn thấy cảnh máu me văng tung tóe, miệng cứ la hét: "Tiến lên!" "Nhanh lao lên! Cắn chết nó đi!"

Trận chiến sinh tử này cuối cùng kết thúc với chiến thắng thuộc về Tiểu Bạch Hổ.

Con gấu đen ầm âm ngã xuống đất.

Bọn lính canh phía đối diện bỗng trở nên thất vọng.

Một tên lính cao lớn đầy bất mãn nói: "Tháng sau, Thành chủ muốn tới đây xem xét tình trạng, nếu ông ta còn không hài lòng, chúng ta sẽ không có tiền thưởng đâu."

Việc canh gác nơi đây là một công việc tẻ nhạt, chẳng kiếm được mấy viên linh thạch cả, cũng chẳng có thú vui gì. Chỉ là thỉnh thoảng, Thành chủ của vùng trục xuất đến đây, lính canh sẽ dẫn vài con yêu thú đến để "Cựu Thái Tử" chiến đấu một trận, bọn hắn phải thực hiện việc đó để làm vui lòng vị Thành chủ tộc Hổ cai quản vùng trục xuất này.

Chỉ vì để Thành chủ hài lòng, lính canh thường xuyên tìm những con thú hoang chưa khai mở linh trí để tiến hành "diễn tập".

Có lẽ vì không thấy được khung cảnh như trong tưởng tượng, nên lính canh thất vọng bỏ đi.

Tiếng thở của con thú nhỏ như âm thanh của chiếc *ống thổi bị vỡ.

*Ống thổi: là một thiết bị tạo ra gió, bao gồm một hộp gỗ bên ngoài, một tay cầm để đẩy kéo và một hộp gỗ di chuyển bên trong. Người sử dụng sẽ dùng tay kéo cho hộp gỗ di chuyển, không khí sẽ đi vào từ miệng ống làm đầy túi da. Kế tiếp thân bình sẽ nén khí bên trong, khí này sẽ đi qua ống dẫn khí thổi vào lò luyện để luyện kim. Thường dùng để thổi gió, giúp lửa lò bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Tiểu Bạch Hổ bị cắn nát chân trái đang nằm gục trên mặt đất, cố hết sức gượng dậy một lúc. Nhưng vì vết thương quá nặng, thân hình nhỏ bé chìm trong gió tuyết mãi mà vẫn không thể đứng lên.

Âm thanh xung quanh dần dần biến mất.

Trong sân lại chìm sâu vào im lặng.

Lần này là một con gấu đen.

Vậy lần sau thì sao?

Tên lính canh sau cùng kéo xác con gấu đi.

Cũng không biết qua bao lâu, đứa bé trên mặt đất mới hồi phục được chút sức lực, lết vào góc khuất để tránh gió, từ từ chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối đen như mực.

Đứa bé nhìn vết thương vết cào trên chân mình, chúng rất ghê rợn, nhưng máu đã nhanh chóng bị gió tuyết thổi cho đóng thành vảy.

Thực ra, đối với Tiểu Bạch Hổ, đau đớn là điều không đáng để nhắc tới nhất. Trong trời tuyết, cảm giác đau đớn sẽ dần trở nên tê dại.

Tuy nhiên, bị thương cũng đồng nghĩa với đói khát.

Ngay cả những con mãnh thú của núi rừng cũng khó kiếm được con mồi thích hợp trong mùa đông lạnh giá như này. Huống hồ chi là một con non mình đầy vết thương, một chân còn không thể hoạt động được. Trong cái mùa đông lạnh giá đến một cọng cỏ cũng chẳng mọc nổi này, nó gần như không có khả năng sống sót.

Mà bọn lính canh chỉ quan tâm đến việc lấy lòng tộc Hổ, về cơ bản là không để tâm tới việc nó sống hay chết.

Vì vậy, trong đêm đông vạn vật tĩnh lặng này, sau khi đề phòng mọi thứ, xác định tất cả lính canh đã rời đi, Tiểu Bạch Hổ mới đi ra ngoài kiếm ăn.

Nhưng chưa đi đến giữa ngọn núi, Tiểu Bạch Hổ đã phải dừng lại, xoa dịu cơn đau ở chân bị thương.

Có mùi gì thơm quá.

Nó không thể kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào nồi cháo thịt đang sôi ùng ục qua khung cửa sổ màu vàng ấm áp phía xa xa kia.

Đứa bé nuốt nước bọt, cố gắng xoa dịu cảm giác sôi sục trong bụng.

Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng mở cửa, Tiểu Bạch Hổ lập tức cảnh giác, ẩn nấp vào chỗ kín.

...

Khương Ly cúi đầu nhìn dấu chân hổ, theo bản năng đi theo dấu chân tìm kiếm một vòng, phát hiện dấu chân hổ biến mất trong rừng sâu.

Nàng không truy đuổi nữa mà quay trở lại gian nhà gỗ.

Suy nghĩ một lúc, Khương Ly lại tìm một cái bát lớn, chia hơn một nửa bữa tối của mình ra.

Tiểu Bạch Hổ ẩn nấp sau tảng đá lớn lại lần nữa nghe thấy tiếng cửa "kẽo kẹt" mở ra, theo bản năng bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, giấu cái chân bị thương ra sau, cảnh giác với động tĩnh phía bên kia.

"Cạch"

Có tiếng thứ gì đó được đặt xuống đất.

Hồi lâu sau, Tiểu Bạch Hổ mới ló đầu ra từ sau tảng đá.

Trên mặt đất đặt một bát cháo thịt vẫn còn tỏa ra hơi ấm.

...

Khi Khương Ly thức dậy vào buổi sáng, nàng phát hiện bát cháo thịt đã đông cứng lại.

Sau một đêm, những dấu chân hình hoa mai cũng đã bị tuyết phủ trắng xóa đi.

Khương Ly so sánh kích thước móng vuốt của mình với dấu chân, cho rằng đó không thể nào là Ngọc Phù Sinh được. Dù sao thì bản thể của Ngọc Phù Sinh là một con hổ khổng lồ.

Tuy nhiên, ban ngày Khương Ly vẫn đến thị trấn mua một ít thịt linh thú.

Khi trời gần tối, nàng lại đặt một bát cháo thịt trước cửa.

Nhớ lại quãng thời gian lang thang ở Thương Châu nhiều năm trước, Khương Ly đặt một ít than củi còn nóng dưới nồi đất để cháo thịt không bị nguội quá nhanh.

Tuy nhiên suốt cả một đêm, bên ngoài chẳng có bất kỳ động tĩnh gì cả.