Chương 28

Mùa xuân ấm áp đã về trên vườn hoa mới trồng của bướm Minh. Cuối cùng thì Khương Ly cũng bắt đầu dạy đồ đệ của mình tu luyện.

Tiểu đồ đệ có một thanh kiếm làm bằng loại gỗ đào đặc biệt, Khương Ly còn khắc tên của nó lên trên đó nữa. Thế nên khi tiểu đồ đệ đi đến bất cứ nơi nào, nó cũng ôm kiếm theo bên mình giống như Khương Ly vậy.

Dưới gốc cây hoa đào, kiếm Phủng Ngư múa uyển chuyển nhẹ nhàng trong không trung, khiến hoa từ trên cây rơi xuống như mưa.

Khương Ly rất tự hào khi thể hiện với đồ đệ kỹ năng chém cánh hoa thành tám mảnh từ nơi cách xa ba trăm mét. Vậy nên trong mắt tiểu đồ đệ, sư tôn đã được bao phủ bởi một lăng kính thần tượng.

Tiểu đồ đệ nghĩ rằng sư tôn chắc chắn đã sử dụng kỹ năng này để lấy đầu người từ hàng ngàn dặm xa.

Tuy nhiên, tiểu đồ đệ nhanh chóng phát hiện, thực ra sư tôn chỉ sử dụng kỹ năng này để gọt táo từ xa và thỉnh thoảng dùng để đuổi ruồi mà thôi.

Mặc dù vậy, tiểu đồ đệ vẫn hy vọng khi lớn lên, mình sẽ trở thành một người giỏi giang như sư tôn.



Tiểu đồ đệ đã biết dẫn khí vào cơ thể.

Tiểu đồ đệ đã bước vào giai đoạn Luyện Khí kỳ.

Khương Ly dự định cho tiểu đồ đệ đi "học".

Khương Ly có thể để tiểu đồ đệ ở lại Vọng Tiên Sơn, trình độ tu luyện của nàng cũng không tệ, dạy nó đến Kim Đan kỳ không thành vấn đề.

Tuy nhiên, tính cách của tiểu đồ đệ quá dị biệt, cứ ở trên Vọng Tiên Sơn thì không có bạn chơi cùng. Đến Thiên Diễn Tông lâu như vậy mà vẫn không làm quen được với một người bạn nào.

Khương Ly hy vọng có thể cho nó một tuổi thơ trọn vẹn nhất có thể.

Vì vậy, nàng quyết định cho tiểu đồ đệ đi học lớp học dành cho đệ tử nội môn.

Khác với đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn được tuyển chọn vô cùng khắt khe, yêu cầu về thiên phú rất cao. Theo lệ thường là vừa vào tông môn đã bái một vị trưởng lão nào đó làm sư phụ, đều là đệ tử thân truyền.

Chỉ có điều, một số trưởng lão thường bế quan tu luyện, nên các đệ tử nội môn này sẽ được thống nhất giao cho trưởng lão Linh Tê dạy dỗ. Trong số đó, có không ít trẻ em được tuyển chọn có căn cốt tốt, đã được tông môn nuôi dưỡng từ nhỏ, chúng cũng gần bằng tuổi Tiểu Bạch Hổ.

Khương Ly dẫn tiểu đồ đệ đi bái kiến trưởng lão Linh Tê, chuyện đi học coi như là đã được định đoạt.



Ngày đầu tiên tiểu đồ đệ đi học, Vọng Tiên Sơn chỉ còn lại Khương Ly và bướm nhỏ.

Từ khi có tiểu đồ đệ trong nhà, Khương Ly đã sửa được tật lẩm bẩm một mình. Bởi vì mọi lời nàng nói đều có người lắng nghe, hơn nữa tiểu đồ đệ còn trả lời nàng một cách rất nghiêm túc.

Hình như nàng cũng đã quen với việc có một cái đuôi nhỏ theo sau, mỗi lần quay đầu lại đều thấy được đôi mắt lấp lánh rực rỡ của tiểu đồ đệ đang nhìn mình.

Đứa nhỏ luôn đi theo nàng như hình với bóng đã đi học rồi, khiến Vọng Tiên Sơn trở nên có chút vắng vẻ.

Khương Ly trò chuyện với bướm nhỏ một lúc, thực sự không chịu nổi, liền chạy đến chỗ đại sư tỷ chủ động xin giúp nàng ấy làm việc.

Tuy nhiên bận rộn được một lúc, Khương Ly lại không thể nhịn được mà nghĩ: Không biết tiểu đồ đệ ở chỗ trưởng lão Linh Tê như thế nào rồi?

Đại sư tỷ bảo nàng không cần lo lắng. Các đồ đệ của đại sư tỷ cũng đều ở đó, sẽ giúp đỡ chăm sóc Tiểu Phù Sinh.

Chỉ có điều, vì tiểu đồ đệ trước đây từng bị bắt nạt, nên Khương Ly vẫn có phần không yên tâm.

Vì vậy khi có thời gian rảnh rỗi, nàng sẽ thỉnh thoảng lén lút đi qua nhìn họ học.



Hai đồ đệ của đại sư tỷ là Linh Quan và Linh Đang lớn tuổi hơn Tiểu Bạch Hổ một chút, cũng đều ở chỗ trưởng lão Linh Tê. Họ xung phong nhận nhiệm vụ chăm sóc tiểu sư đệ và thực sự đã làm như vậy.

Chỉ có điều tiểu sư đệ tính tình trầm lặng ít nói, lại vô cùng thông minh, quả thật không có chỗ nào cần chăm sóc.

"Phù Sinh, Phù Sinh ơi! Sư tôn của đệ lại đến thăm đệ kìa."

Tiểu đồ đệ ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy mèo mướp đang đứng trên tường.

Cậu bé nở một nụ cười nhẹ.

Thế là Linh Quan và những người khác mới biết, hóa ra tiểu sư đệ Ngọc Phù Sinh cũng biết cười.

Việc bắt nạt trẻ em không xảy ra lần nữa. Ngược lại, họ rất ghen tị với tiểu sư đệ vì được sư tôn đối xử tốt như vậy. Bởi vì những vị sư tôn khác chỉ quan tâm đến việc học hành của họ, còn những chuyện khác đều không mấy quan tâm lắm.

Đến khi học được một thời gian, Khương Ly mới hỏi tiểu đồ đệ học ở chỗ Linh Tê sư thúc cảm thấy thế nào?

Tiểu đồ đệ suy nghĩ một hồi rồi nói rằng mọi thứ đều rất tốt.

Thật ra cũng có những điều không tốt. Ví dụ như Linh Quan và những người khác thường xuyên thảo luận về cha mẹ của họ ở phàm trần, có tiểu đệ tử còn nhớ nhà đến mức lén lút rơi nước mắt.

Cha mẹ của tiểu đồ đệ đều đã qua đời, đương nhiên không thể đồng cảm với họ. Khi bọn họ hỏi về cha mẹ của cậu bé, tiểu đồ đệ chỉ bình thản nói: "Chết rồi."

Bản tính trời sinh của Tiểu Bạch Hổ không phải là lạnh lẽo, mà do khi nó vừa sinh ra đã mất cả cha lẫn mẹ, bị bỏ rơi trên núi, phải tự mình sinh tồn như loài dã thú nên mới nảy sinh tính cách như vậy. Trước khi đến Thiên Diễn Tông, Tiểu Bạch Hổ thậm chí không biết "cha mẹ" là có nghĩa gì.

Chỉ có điều, khi nghe họ thỉnh thoảng trò chuyện về việc cha mẹ yêu thương họ đến mức nào, tiểu đồ đệ lại không hề ghen tị.

Bởi vì cậu bé có một sư tôn còn tốt hơn tất cả mọi người trên thế giới này.



Sau khi nhập học, tiểu đồ đệ cùng các sư trưởng và đồng môn lần đầu tiên xuống núi rèn luyện.

Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài tiểu đồ đệ xa cách sư tôn, lại còn đi đến một nơi xa xôi như thế.

"Sư tôn à, Linh Tê sư thúc nói ba ngày sau sẽ lên đường."

Khương Ly có chút lo lắng.

Không chỉ vì tiểu đồ đệ là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, mà còn vì Ngọc Phù Sinh là một đại phản diện, vậy nên vận may của cậu bé rất kém.

Trớ trêu thay ở cái thế giới này khái niệm "vận may" là có thật. Người có vận may tốt như Giang Phá Khư thực sự có thể gặp quý nhân ở khắp mọi nơi, mà người có vận xui như tiểu đồ đệ thực sự sẽ gặp rất nhiều trắc trở.

Tiểu đồ đệ là một kẻ xui xẻo chính hiệu, mỗi lần chơi trò chơi với sư tôn đều thua, dù nàng có nhường cũng thắng không nổi.

Ngay cả trò oẳn tù tì đơn giản, tiểu đồ đệ cũng chưa bao giờ thắng.

Có lẽ người khác đi một chuyến có thể bình an vô sự trở về, nhưng tiểu đồ đệ sở hữu vận may kém cỏi như vậy sẽ phải gặp phải một số chướng ngại.

Tuy nhiên Khương Ly cũng không thể để tiểu đồ đệ ở lại Vọng Tiên Sơn cả đời được.

Thế nên nàng không ngăn cản, chỉ nhét cho tiểu sư đệ một đống pháp khí hộ thân, dặn dò cậu bé rất nhiều lưu ý khi đi rèn luyện.

Bướm nhỏ bay lượn bên cạnh một lúc, nhanh chóng bị tiếng lải nhải của Khương Ly đuổi ra ngoài, nó phát hiện ra rằng Ly Ly đã thay đổi, chỉ có mấy câu thôi mà nàng cũng phải nói đi nói lại rất nhiều lần.

Nhưng tiểu đồ đệ vẫn rất chăm chú lắng nghe.

"Vâng thưa sư tôn, con sẽ cẩn thận ạ."

"Dạ được thưa sư tôn, con sẽ mang theo ạ."