Chương 27

Buổi chiều hôm đó, tiểu đồ đệ đưa ra một yêu cầu mà hiếm đứa trẻ bình thường nào nêu ra với Khương Ly đó là: Cậu bé muốn thêm bài tập.

Hiện tại, nét chữ của tiểu đồ đệ đã có nề nếp, ngay ngắn, cậu bé cũng đã học được hơn một nghìn chữ Hán, có thể tự mình đọc những câu chuyện mà sư tôn mua về mà không cần bướm nhỏ đọc cho nghe.

Bây giờ khi nghe sư tôn giảng bài, cậu bé không còn cảm thấy khó hiểu nữa.

Tiểu đồ đệ muốn sư tôn giao thêm bài tập để có thể học hành nhanh hơn, từ đó sớm bắt đầu con đường tu luyện.

Sư tôn nhìn tiểu đồ đệ một cách chăm chú.

Thật khó tin rằng chỉ mới năm ngoái, đứa trẻ này chỉ có thể sử dụng tiếng gầm rú của loài thú để biểu đạt cảm xúc. Bây giờ, cậu bé đã không còn nói lắp, có thể trình bày trôi chảy, mạch lạc suy nghĩ của mình.

Tuy nhiên, Khương Ly lại từ chối yêu cầu này.

Bài tập của tiểu đồ đệ đã đủ nhiều, với lại tốc độ học tập cũng rất nhanh.

Khương Ly nhận ra rằng tiểu đồ đệ của mình có chút thất vọng.

Từ khi đến Vọng Tiên Sơn, Tiểu Bạch Hổ không còn gặp ác mộng, không còn phải lo lắng sợ hãi, dường như đã quên đi bóng tối quá khứ.

Nhưng Khương Ly biết rằng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Dù sao thì những ám ảnh tuổi thơ rất khó để xóa nhòa.

Quá khứ bị ngược đãi tàn nhẫn sẽ trở thành một bóng ma dai dẳng bám theo Tiểu Bạch Hổ.

Tiểu đồ đệ luôn mang trong mình một sự mạnh mẽ như lửa của rừng hoang. Cứ mãi gồng gánh trên vai mình quá nhiều gánh nặng, vì vậy cậu bé có một sự tự giác gần như tàn nhẫn đối với bản thân.

Đứa trẻ này không có những sở thích cho riêng mình, cũng không thích vui chơi. Khổ nạn và thù hận trong quá khứ không ngừng nhắc nhở cậu bé không được dừng lại. Còn bản năng lại mách bảo đứa trẻ phải luôn tham vọng, khao khát sức mạnh, không ngừng tiến lên phía trước.

Tuy nhiên, kiếp trước của Ngọc Phù Sinh lại là một bi kịch.

Hắn không từ thủ đoạn để hoàn thành kế hoạch trả thù.

Sau khi báo thù, liệu hắn có được giải thoát hay không?

Tất nhiên là không, người mà phải nỗ lực sinh tồn, trải qua trăm cay nghìn đắng chỉ để báo thù, nuôi dưỡng bản thân bằng sự thống khổ thì khi đã đạt được mục đích trả thù, ý nghĩa cuộc sống của họ cũng tự động tan biến.

Ở kiếp trước, Ngọc Phù Sinh vốn là một người có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân mãnh liệt. Sau khi báo thù rửa hận xong, thì điểm tựa cuộc đời của hắn cũng tan biến.

Vì vậy, hắn đã sa ngã tựa như một ngôi sao băng đang rơi xuống vậy.

Khương Ly chưa bao giờ cố gắng bảo tiểu đồ đệ buông bỏ thù hận, càng không khuyên bảo cậu bé quên đi quá khứ.

Nhưng ngoài thù hận, Khương Ly mong muốn rằng trong cuộc sống của cậu bé có thêm nhiều điều khác nữa.

Hạt giống về lòng yêu đời, niềm vui cuộc sống được gieo mầm từ nhỏ sẽ giúp cậu bé tiếp tục bước tiếp sau khi báo thù.

Cuộc đời tu sĩ rất dài, nếu chỉ dựa vào hận thù để duy trì hàng nghìn năm, thì thật quá đáng thương.

Khương Ly mỉm cười nói với tiểu đồ đệ: "Con còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ còn phải chịu rất nhiều gian khổ. Vậy nên khi còn tuổi thơ thì phải thật vui vẻ."

"Con người sinh ra đâu phải là để chịu khổ chứ."

Nàng bảo tiểu đồ đệ ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài mưa thu rả rích rơi, lá cây rụng đầy trời.

Tiểu đồ đệ suy nghĩ một lúc.

Cuối cùng, cậu bé cũng đem ghế ra ngồi cạnh nàng bên cửa sổ.

Khương Ly cho một muỗng đường vào ly trà táo đỏ, rồi đưa nó cho tiểu đồ đệ.

Hai người cùng nhau ngắm mưa một lúc.

Và thế là, cả mùa thu tràn ngập hương vị ngọt ngào.



Vì sư phụ thích lơ là trong công việc, vậy nên khiến họ phải thường xuyên ở lại Minh Kính Trai đến tận khuya mới có thể về nhà.

Tuy nhiên, tiểu đồ đệ lại rất thích nắm tay sư phụ, cùng sư phụ đi qua khu rừng cây ngô đồng vàng óng của Thiên Diễn Tông, đi qua con đường đá dài dằng dặc, dẫm lên những chiếc lá rụng để trở về Vọng Tiên Sơn.

Con đường này luôn rất dài.

Trước đây, tiểu đồ đệ không hiểu một số hành động của sư tôn. Ví dụ như, có thể tịch cốc mà sao vẫn thích ăn vặt, rõ ràng có thể ngự kiếm mà sao mỗi lần ra ngoài sư tôn đều dắt nó đi bộ?

Nhưng theo thời gian, trong vô thức mọi thứ đã dần thay đổi.

Nó bắt đầu thường xuyên mong muốn con đường về nhà này có thể dài hơn một chút.



Khi bông tuyết đầu tiên rơi xuống cũng là lúc khoảnh khắc bước qua năm mới đã đến gần.

Chưởng môn sư tôn cuối cùng cũng bước ra khỏi nơi bế quan.

Khương Ly đội chiếc mũ đầu hổ cho Tiểu Bạch Hổ, cầm đèn l*иg lên rồi dẫn tiểu đồ đệ đi bái kiến trưởng lão.

Khương Ly bảo Tiểu Bạch Hổ đừng gọi ông là "Sư tổ" mà hãy gọi là "Ông".

Khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, tiểu đồ đệ lộ tâm trạng khẩn trương hiếm thấy.

Những người mà Tiểu Bạch Hổ từng gặp gỡ, người yêu thích cậu bé chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cậu bé không hề sợ bị ghét bỏ, nhưng đây là một vị trưởng lão đồng thời cũng là sư tôn của Ly Ly. Nàng đã vô cùng trịnh trọng dẫn cậu bé đến bái kiến, nó không muốn làm Ly Ly cảm thấy thất vọng.

Theo lời dặn của Ly Ly, đứa trẻ gọi ông lão râu trắng đang cười ha hả một tiếng "Sư ông".

Đúng như dự đoán, sư ông vô cùng hiền hậu, không chỉ ban cho cậu bé pháp khí hộ thân mà còn nhét vào tay cậu bé một nắm kẹo.

Cậu bé quay lại, liền nhìn thấy sư tôn đang mỉm cười nhìn mình.



Khương Ly dẫn Tiểu Bạch Hổ đi gặp gỡ một đám người, cuối cùng là đến bái kiến đại sư tỷ Thành Dao.

Thái độ của đại sư tỷ Thành Dao đối với Tiểu Bạch Hổ luôn có phần lạnh nhạt. Nàng ấy cho rằng đứa trẻ này sẽ mang đến cho Khương Ly vô số rắc rối. Hơn nữa, tộc Hổ vô cùng hung dữ, không phải là một Yêu tộc có thể thuần hóa được, có lẽ khi lớn lên sẽ không còn ngoan ngoãn như bây giờ.

Tuy nhiên, Khương Ly đang đứng ở sau lưng tiểu đồ đệ nhỏ, lại chắp tay, ra hiệu như kiểu “Làm ơn, làm ơn" với đại sư ty.

Thành Dao: "..."

Nàng ấy cũng miễn cưỡng nhét cho Tiểu Bạch Hổ một nắm kẹo.

Khương Ly dắt tiểu đồ đệ đang ôm một mớ kẹo lớn về nhà.

Khương Ly nói: "Con thử nhìn xem, có phải mọi người đều rất thích con đúng không?"

Tiểu đồ đệ nhìn sư phụ một cách bình tĩnh.

Thật ra, cậu bé biết điều đó không đúng. Nó vẫn chưa đủ tốt để khiến người ta yêu thích.

Cậu bé cảm nhận được ánh mắt của sư ông mang theo sự đánh giá, còn thái độ của Thành Dao sư thúc thì có phần hơi lạnh nhạt, đối xử với cậu bé không mấy nhiệt tình.

Họ cho nó kẹo chỉ vì Khương Ly đã nắm tay nó mà thôi.

Nhưng Tiểu Bạch Hổ lại không quan tâm tới điều đó.

Tiểu đồ đệ ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy sư tôn có thích con không?”

Khương Ly ngay lập tức gật đầu.

Sau đó, tiểu đồ đệ liền nở nụ cười tươi tắn.



Đêm giao thừa, Khương Ly và tiểu đồ đệ cùng nhau leo lêи đỉиɦ Vọng Tiên Sơn, hai người ngồi xếp bằng thả đèn Trường Minh.

*Đèn Trường Minh: là một loại đèn mà dân chúng thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng. Tương truyền rằng, ngọn đèn này có tên gọi là "Trường Minh" vì sở hữu ánh sáng không dễ bị dập tắt.

Dưới vùng đất của Nhân tộc, đèn hoa lấp lánh rực rỡ, vô cùng lung linh huyền ảo.

Đây là năm đầu tiên họ cùng nhau sống ở Thiên Diễn Tông.

Khương Ly nói: “Sau khi thả đèn Trường Minh, ước nguyện được thần linh nhìn thấy sẽ trở thành hiện thực.”

Sư tôn tham lam ước nguyện cả chục điều, đèn Trường Minh trong tay liên tục nối tiếp nhau bay lên trời.

Nhưng tiểu đồ đệ lại chỉ ước một điều.

Tiểu đồ đệ chất phác tin rằng, nếu trên trời có thần linh, thì so với hàng chục điều ước tham lam của sư tôn, ước nguyện nhỏ bé của mình nhất định sẽ được ưu tiên thực hiện.

Tiểu đồ đệ mong muốn được ở cạnh bên sư tôn như bây giờ, cùng nhau trải qua những năm tháng dài đằng đẵng.

Vĩnh viễn không rời xa nhau.