Chương 29

Bây giờ tiểu đồ đệ đã cao lớn hơn nhiều, một bên vừa sắp xếp hành lý một bên vừa nghe Khương Ly lải nhải.

Cho dù là tiểu đồ đệ luôn cho rằng sư tôn đang lo xa.

Cậu bé là một con Bạch Hổ, là loài mãnh thú hung dữ hơn cả dã thú bình thường, thế nhưng trong mắt sư tôn, cậu bé dường như đã biến thành một chú mèo con.

Nhưng không hiểu sao, tiểu đồ đệ lại thích nghe sư tôn lải nhải dặn dò bên tai mình.

Chỉ có điều trước khi đi, tiểu đồ đệ bắt sư tôn hứa với mình rằng không được lén lút đi theo.

Đường đi xa xôi như vậy, Ly Ly sẽ phải về nhà rất muộn.

Khương Ly đồng ý.

Nhưng khi tiểu đồ đệ đi theo sau đội ngũ các sư huynh và sư tỷ, thì từ xa nó đã nhìn thấy một bóng người trắng xóa.

Tiểu đồ đệ cũng rất bất lực.

Cậu bé bước đi vài bước, đuổi theo trưởng lão Linh Tê, nói cho ông ấy một tiếng, rồi quay trở lại tìm Khương Ly.

"Ly Ly à, người không phải đã hứa rằng sẽ ở Vọng Tiên Sơn đợi con về nhà sao?"

Khương Ly có chút xấu hổ vì mình đã hứa suông.

Vừa định nói rằng mình sẽ về liền, nhưng ngay giây tiếp theo...

Đã thấy tiểu đồ đệ thở dài, nó ngước nhìn sư tôn của mình: "Sư tôn à, người ngoan ngoãn một chút, đừng để con phải lo lắng chứ."

Khương Ly: "..."



Sau khi Khương Ly trở về, nàng cứ cười đến nghiêng ngả trong Minh Kính Trai.

Đại sư tỷ hỏi nàng có chuyện gì.

Khương Ly liền kể lại mọi chuyện.

Đại sư tỷ cũng không nhịn cười được.

Có vẻ như nhận thức của nàng ấy đã thay đổi. Dường như, tiểu đồ đệ của Khương Ly cũng không tệ lắm.

Khương Ly hỏi đại sư tỷ: "Lúc trước khi tỷ dạy Linh Quan và những người khác cũng từng lo lắng như vậy sao?"

Đại sư tỷ lắc đầu.

Khương Ly thầm nghĩ có lẽ do đây là lần đầu tiên nàng nhận đệ tử nên mới lo xa quá mức như vậy.

Tuy nhiên, đại sư tỷ lại nói: "Thế nhưng khi nhìn muội lần đầu tiên xuống núi rèn luyện, tỷ cũng có tâm trạng như vậy."

Lúc đó tính khí của nàng còn chưa được tốt, đại sư tỷ ngày ngày đều lo lắng nàng cãi nhau, mâu thuẫn với đồng môn.

Khương Ly nghe vậy bật cười ngay lập tức.



Quả nhiên, tiểu đồ đệ đã bình an vô sự trở về.

Nhưng sau khi trở về, tiểu đồ đệ lại có vẻ hơi trầm lặng.

Khương Ly tưởng rằng trong quá trình rèn luyện cậu bé đã biểu hiện không tốt, nhưng Linh Tê sư huynh rõ ràng đã khen ngợi tiểu đồ đệ hết lời.

Cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ, Khương Ly quyết định đưa tiểu đồ đệ đang mang tâm sự nặng nề trong lòng đi dạo bên ngoài để khuây khỏa.

Trên đường đi, tiểu sư đệ đột nhiên nói với Khương Ly: "Sư tôn à, hình như con trở nên nhát gan rồi.”

Đối với một con mãnh hổ từng nhiều lần đối mặt với cái chết như nó, nhút nhát là một điều rất đáng sợ.

Trước đây khi còn ở trong cái sân nhỏ đó, nó luôn bị ngược đãi, đánh đập, thậm chí còn phải chiến đấu với những con mãnh thú to gấp nhiều lần mình. Khi ấy đứa bé chỉ có sự tức giận, chưa bao giờ có nỗi sợ hãi về cái chết.

Vào thời điểm đó, chỉ cần Tiểu Bạch Hổ sợ chết, nó sẽ nhanh chóng chết một cách lặng lẽ không ai hay biết.

Đứa bé thậm chí còn bình tĩnh nghĩ rằng, nó sẽ âm thầm chết một trong một ngày tuyết rơi, có khi là ở góc sân, hoặc ở một khe núi không tên nào đó.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Sau một lần đi rèn luyện, Tiểu Bạch Hổ đột nhiên nhận ra rằng, dường như nó không còn dũng cảm như trước nữa.

Điều này đã mang lại cho Tiểu Bạch Hổ một cú sốc cực kỳ lớn. Nó cảm thấy mình đã trở nên dè dặt, làm gì cũng luôn nghĩ đến sư tôn, khi chiến đấu sẽ nhớ đến Vọng Tiên Sơn, cứ tưởng tượng chẳng may chết đi, sư tôn sẽ thế nào.

Đứa bé không biết cảm xúc này gọi là gì, chỉ có thể bị cảm giác này quấy rầy mãi.

Từ khi rèn luyện trở về, nó luôn mang tâm trạng nặng nề. Cuối cùng, chỉ còn cách nhờ sư tôn của mình giúp đỡ.

Khương Ly nghe xong lại cảm thấy rất vui.

Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng mới nói: "Cảm giác ấy gọi là vướng bận."

"Vướng bận sao?"

Cảm giác dù đi đến tận cùng trời đất biển vẫn cảm thấy nhớ nhà, đó chính là vướng bận.

"Cảm giác vướng bận không phải là điều xấu, nó sẽ khiến con trở nên cẩn trọng hơn. Khi con có điều gì đó muốn bảo vệ, bản thân cũng sẽ dũng cảm hơn trước."

Tiểu đồ đệ có chỗ hiểu chỗ không vẫn gật đầu.



Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Tiểu đồ đệ nay lại cao thêm một chút. Khương Ly cho rằng cậu bé không còn là đứa trẻ không hiểu gì nữa, vì vậy nàng bắt đầu cho tiểu đồ đệ tiền tiêu vặt.

Mỗi tuần, tiểu đồ đệ sẽ nhận được một viên linh thạch.

Đối với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, đây đã được coi là một khoản tiền tiêu vặt khá sung túc.

Khương Ly vừa có tiền trợ cấp của sư tôn, vừa có linh thạch đại sư tỷ nhét cho, nên nàng không thiếu linh thạch để tiêu xài. Vì vậy, nàng cũng rất hào phóng với tiểu đồ đệ nhà mình.

Khương Ly hy vọng tiểu đồ đệ có thể nuôi dưỡng sở thích của mình, hoặc cùng bạn bè ra ngoài chơi.

Nhưng Khương Ly rất ít khi thấy tiểu đồ đệ tiêu tiền.

Tiểu đồ đệ luôn cất linh thạch trong một chiếc hộp nhỏ bên giường, khi nó vừa nhận được tiền tiêu vặt liền bỏ vào đó, dần dần đã có một khoản kha khá.

Khương Ly rất đau lòng.

Nàng nghĩ rằng tiểu đồ đệ đã từng trải qua cuộc sống quá khổ sở, nên bây giờ mới không dám tiêu tiền.

Vì vậy, Khương Ly thường đưa cậu bé đến chợ dưới núi, để mua đủ thứ đồ dỗ dành tiểu đồ đệ nhà mình.

Nhưng tiểu đồ đệ vẫn rất dửng dưng, nó tựa như một thần giữ của phiên bản thu nhỏ vậy.

Cậu bé vẫn không chịu tiêu xài dù chỉ nửa viên linh thạch.

Khương Ly bèn nghĩ ra một cách: Cùng tiểu đồ đệ đi ăn quán, cố gắng lừa cậu bé thanh toán.

Tiều đồ đệ suy nghĩ một hồi quyết định chia đôi tiền với Sư tôn.

Khương Ly lén hỏi bướm nhỏ: "Kiếp trước hắn cũng như vậy sao?"

Bướm Minh: "..."

Tất nhiên là không rồi, Ngọc Phù Sinh kiếp trước là chủ nhân Thập Tam Khư giàu có nhất Yêu giới, sao có thể keo kiệt như vậy được chứ?

Khương Ly cảm thấy, dường như nàng đã nuôi dưỡng đại phản diện kiếp trước thành một *lão Grandet phiên bản nhỏ rồi.

*Lão Grandet: Là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt. Ông là nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac.



Mãi cho đến ngày sinh nhật của nàng, tiểu đồ đệ ôm chiếc hộp tiết kiệm nhỏ xuống núi. Nó lấy ra tất cả linh thạch đã tiết kiệm được, mua một chiếc lò sưởi cầm tay đắt tiền và đẹp mắt.

Tiểu đồ đệ đặt lò sưởi cầm tay lên bàn.

Thản nhiên nói: "Sư tôn, có cái này rồi thì người không cần phải luôn nhét tay vào trong tay áo nữa."



Chiếc lò sưởi cầm tay rất bền, chỉ cần nạp một ít linh khí là có thể giữ ấm trong vòng nửa tháng.

Khương Ly là một người có mới nới cũ.

Nhưng chiếc lò sưởi cầm tay ấy, nàng đã sử dụng hơn năm mươi năm.

Cho đến sau khi trải qua không biết bao nhiêu mùa đông, chiếc lò sưởi tay ấy đã dần phai màu, lớp sơn bên ngoài cũng bong tróc hết cả, có một ngày nó không may bị hỏng.

Thế nhưng Khương Ly vẫn không nỡ vứt bỏ nó.