Chương 9

Hắn càng nói càng kích động, rất muốn kéo tay Thẩm Như để bày tỏ ý nguyện của mình nhưng mà Lý thị đứng ở một bên nhìn chằm chằm, hắn không dám vượt qua giới hạn, chỉ có thể cố gắng nhét trâm bạc vào lòng bàn tay của Thẩm Như.

Thẩm Như từ chối mấy lần, chống đẩy qua lại, cây trâm kia liền rơi xuống cỏ.

Trần Quát giật mình, khom người nhặt lấy.

Thẩm Như ngơ ngác, nàng đang do dự muốn nói cái gì đó, từ xa Thẩm Gia đi tới, nàng cũng nhìn thấy cây trâm trên mặt đất.

“A, đây là cây trâm của ai thế? Là của Trần công tử sao?”

Ánh mắt nàng chớp chớp, chờ mong nhìn Trần Quát, hiển nhiên là hy vọng hắn đưa cây trâm bạc này cho nàng.

Quanh năm suốt tháng Thẩm Gia đặt mua vô số trâm cài và trang sức, nhiều đến mức ngay cả rương đồ cũng không nhét vào vừa, đổi lại bình thường, cây trâm bạc này căn bản không hề lọt vào mắt nàng, nhưng bởi vì nó là của Trần Quát cho nên nàng mới phá lệ kỳ vọng có được nó.

Trần Quát chỉ thất thần cười cười với nàng sau đó thu hồi cây trâm lại vào trong tay áo.

Thẩm Như biết Thẩm Gia nhất định sẽ không chịu ngồi yên, chỉ sợ là nàng đã đi dạo xong ngôi chùa cổ kính yên tĩnh này rồi nên liền hỏi nàng: “Muốn quay về sao?”

Thẩm Gia lắc đầu, nói: “Ở phía sau chùa Bạch Vân này có một mảnh rừng, ngươi cùng ta đi xem đi.”

“Ta?” Thẩm Như thụ sủng nhược kinh, Thẩm Gia luôn không muốn cùng nàng kết giao qua lại chứ đừng nói đến là cùng nhau du ngoạn.

“Được.” Nàng liền đồng ý mà không suy nghĩ gì thêm.

Theo bản năng Trần Quát đi theo sau, Thẩm Gia lại như có mắt ở phía sau, quay đầu lại cười hỏi: “Trần công tử, huynh đi theo chúng ta làm cái gì?”

Trần Quát nói: “Sau núi cỏ cây dày rậm, thường có độc trùng, mãnh thú hay lui tới, ta đi theo hai người để tránh gặp phải…”

Thẩm Gia ngắt lời hắn hỏi: “Sợ ta làm lạc mất vị hôn thê của huynh à?”

Mặt Trần Quát đỏ lên: “Không… Không phải…”

Thẩm Gia nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Đương nhiên, “Nguy hiểm” vẫn phải có, nhưng nếu hắn theo ở phía sau, làm sao có thể diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân của tiểu sát tinh kia.

Thẩm Gia cố nén chán ghét, nắm lấy cánh tay của Thẩm Như.

“Đi thôi, tỷ tỷ.”

Một tiếng “Tỷ tỷ” này, Thẩm Như nghe được trong lòng nổi lên gợn sóng, từ nhỏ đến lớn, số lần Thẩm Gia kêu nàng là “Tỷ tỷ” có thể đếm trên đầu ngón tay, đại đa số thời điểm đều là xuất phát từ Thẩm Như Hải cưỡng bách.

Một bên Lý thị cùng Linh Lung muốn đuổi theo lại bị một ánh mắt của Thẩm Gia ngăn lại: “Các ngươi cũng đừng đi theo.”

Lý thị khó xử nói: “Chuyện này là không thể được đâu ạ, nhị tiểu thư……”

Thẩm Gia nhíu mày: “Có cái gì mà không được, ta còn có thể lạc mất nàng ấy sao?”

Thẩm Như cũng quay đầu lại trấn an: “Không sao đâu, chúng ta đi một lát liền quay lại ngay.”

Tiểu thư nhà mình quá dễ bắt nạt, trong lòng Lý thị khổ mà không nói nên lời rồi lại thêm uy áp của Thẩm Gia cho nên bà cũng không dám đuổi theo.

Thẩm Gia cũng không mang theo Mộc Lan, tỷ muội hai người đi vào cửa sau của núi thì bị một đạo đồng đang quét rác ngăn lại.

Đạo đồng nói với các nàng rừng ở ngọn núi này là tài sản riêng của chùa, bình thường dùng để trồng rau, trên núi tuy rằng không có độc trùng mãnh thú gì nhưng trước đó không lâu có một con chó điên cuồng chạy vào bên trong, gặp người liền cắn, chùa đã liên tiếp phái người đi vào đều không bắt được nó, vì tránh cho khách hành hương vô tội bị thương, hiện tại đã phong tỏa không mở ra cho bên ngoài đi vào.

Sau khi Thẩm Như nghe xong liền nói với Thẩm Gia: “Một khi đã như vậy, tiểu muội, chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

Thẩm Gia nhướng mày hỏi: “Sao nào, ngươi không dám à?”

Dứt lời nàng không màng đạo đồng ngăn trở, đi thẳng vào sau núi.

Thẩm Như cả kinh, lo lắng nàng xảy ra chuyện nên liền chạy nhanh theo.

Một canh giờ sau.

Thẩm Gia dừng bước chân trước một cái gò đất, móc ra bản đồ da dê bên trong tay áo nhìn nhìn.

Cái nơi quỷ quái này là đang ở đâu thế?

Rõ ràng nàng đã nghe theo chỉ dẫn của Hoài Ngọc, đi theo con đường mòn phía tây, sao lại càng đi càng trật? Tên Tiểu Sát Tinh đáng chết này, không phải là hắn tùy tiện vẽ một cái bản đồ để lừa nàng đấy chứ?

Thẩm Gia vừa mệt lại tức, trong lòng đã nguyền rủa Hoài Ngọc ngàn lần.

Thẩm Như ở phía sau gọi nàng, nàng nhét bản đồ lại vào trong tay áo, xoay người tức giận nói: “Làm sao vậy?”

Đi đường núi nửa ngày, Thẩm Như sớm đã thở hồng hộc, dựa vào một thân cây bên đường nói: “Tiểu muội… Trời sắp tối rồi, trước mắt chúng ta nên quay về.”

Thẩm Gia cũng không tốt hơn nàng được bao nhiêu, thể lực sớm đã bị bào mòn, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu thấy mặt trời đang lặn ở phía tây, những con chim mệt mỏi quay về rừng, quả thật trời đã tối.

Từ nhỏ Thẩm Gia đi theo cữu cữu buôn bán vào nam ra bắc, ban đêm khi tìm không thấy khách điếm để ngủ trọ lại cũng ở rừng núi hoang vắng ăn ngủ ngoài trời vài lần, nàng biết trên núi trời tối rất nhanh, ban đêm nàng lại không thể thấy rõ thứ gì, chỉ sợ đến khi quay về sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Được rồi, chuyện này cũng không thể trách nàng mà.

Nàng đã tận tình tận nghĩa, là do Hoài Ngọc không thể nắm bắt cơ hội.