Chương 8

Xe ngựa rời cổng phụ phía tây, uốn lượn đi vòng về phía chùa Bạch Vân bên ngoài thành.

Đang là mùa xuân, có không ít người ra ngoài thành đi dạo chơi tiết thanh minh, chùa Bạch Vân tọa lạc trên núi Hương Sơn ở phía Tây cách kinh thành hai dặm, nghe nói Nguyệt Lão ở nơi này linh thiêng nhất, khách hành hương đến đây để xin quẻ nối tiếp không ngừng nghỉ.

Đoàn người của Thẩm Gia đều là khách quý, người hầu của Thẩm phủ tiến lên trước dọn đường, người đi hai bên đường núi đều tránh sang hai bên, có một số người lớn gan ngẩng đầu lên nhìn, nhưng ngoại trừ một chiếc xe ngựa che đậy kín mít bọn họ cũng không thể nhìn thấy gì cả.

Sau khi mấy người xuống xe ngựa đã có đạo đồng chờ ở ngoài cổng núi, chào đón đoàn người Thẩm Gia đi vào bên trong chùa.

Bên trong chùa đã được dọn sạch, không có người không liên quan nào khác, sau khi đạo đồng dẫn bọn họ đi tham quan Điện Tổ Khưu, Điện Ngọc Hoàng, Tam Thanh Các thì dẫn bọn họ đến phía sau điện dùng bữa chay.

Thẩm Gia vốn đã quen ăn ngon, ăn không nổi loại cơm thô sơ đơn giản này, nàng ăn được mấy miếng liền bỏ đũa xuống, dẫn theo Mộc Lan đi khắp nơi du ngoạn trong chùa.

Cây đào mận được trồng khắp mọi nơi trong chùa Bạch Vân, lúc này hoa đã nở rộ, phong cảnh vô cùng hợp lòng người.

Thẩm Gia mang theo Mộc Lan đi vào điện Nguyệt Lão, cầm lấy ống thẻ, tùy ý lắc ra một quẻ.

Nàng nhặt quẻ vừa mới rớt ra, chỉ thấy trên đó viết:

Còn chờ nghi càng biến, trọng sơn sửa lợi phùng.

Nếu vận may gặp nhau, nó tự nhiên sẽ mang lại may mắn và thịnh vượng.

Quẻ này Thẩm Gia nhìn ngang nhìn dọc cũng không hiểu, đưa cho Mộc Lan, nàng ấy cái biết cái không, chủ tớ hai người liền tìm được một lão đạo sĩ đang ngủ gà ngủ gật dưới gốc cây bách cổ thụ nhờ giải thích chữ trên tấm quẻ đó.

Lão đạo sĩ nhận lấy mở to mắt ra nhìn liền khẽ cười nói: “Trời đất phù hộ vô hạn, quẻ này là quẻ cát, từ quẻ này có thể thấy được nhân duyên của thí chủ tuy có nhấp nhô nhưng cuối cùng mộng đẹp đều sẽ trở thành sự thật, mọi người đều hạnh phúc vui mừng.”

Thẩm Gia vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Nàng hoàn toàn không để ý đến câu “Tuy có nhấp nhô” kia, chỉ nghe được đoạn sau “Mộng đẹp trở thành sự thật” “mọi người đều hạnh phúc”, điều này không phải là đang nói cuối cùng nàng cũng sẽ thành thân với Trần Quát hay sao?

Thẩm Gia bảo Mộc Lan đưa cho lão đạo sĩ kia một thỏi vàng còn mình thì ôm đầu gối ngồi xổm dưới tàng cây cười ngây ngô, trong lòng rất vui vẻ, trong lúc nhất thời nàng đã nghĩ đến ngày sau hài tử của nàng với Trần Quát nên gọi tên gì rồi!



Hoa đào nở rộ, hoa rơi rực rỡ sắc màu.

Trong tay Trần Quát cầm một cây trâm bạc, giọng nói ấp áp nói với Thẩm Như: “Mấy ngày trước khi ta cùng bằng hữu đi dạo xem thư pháp vô tình nhìn thấy cây trâm bạc này, ta thấy bình thường trâm cài tóc của nàng có chút cũ cho nên ta đã mua, muốn tặng nó cho nàng, tuy chỉ là đồ thông thường nhưng mong nàng không ghét bỏ nó.”

Dứt lời, hắn đưa cây trâm bạc trong tay cho nàng.

Thẩm Như vẫn không nhận lấy, nàng giơ tay xoa xoa cây trâm cài trên búi tóc.

Hằng ngày nàng ăn mặc giản dị, khi búi tóc trừ dùng một ít hoa lụa để tô điểm ra thì cũng không dùng thêm đồ trang sức nào cả, cây trâm hoa hồng đơn giản này là món trang sức quý giá đẹp đẽ nhất mà nàng sở hữu, hầu như ngày nào nàng cũng cài nó cho nên màu sắc của cây trâm bây giờ cũng đã có chút ảm đạm hơn trước.

Cây trâm bạc Trần Quát đưa cho nàng cũng không phải là quá cao quý, nhưng nhìn qua lại thấy cây trâm này được người có tay nghề cao chế tác, cây trâm được chạm khắc hình lá hoa sen, hắn đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện, bổng lộc ít ỏi nên chỉ mua cây trâm này thôi cũng đủ để thể hiện trọn vẹn tâm ý của hắn.

Thẩm Như đẩy cây trâm về, dịu dàng nói: “Trần công tử, huynh không cần như thế.”

Trần Quát cho rằng nàng đang lo lắng về giá trị của cây trâm này, liền khuyên nhủ: “Nhận lấy đi, nó không đáng giá bao nhiêu…”

Thẩm Như lại mở miệng ngắt lời hắn: “Sau khi trở về ta sẽ nói với phụ thân, cầu xin ông hủy mối hôn sự này.”

Lời Trần Quát bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

“Vì… Vì sao?” Phải mấy một lúc lâu hắn mới có thể hỏi tiếp.

Thẩm Như hơi cúi đầu nói: “Chuyện tình ở phủ Trung Cần bá chắc huynh cũng biết.”

Mặc dù ngày hôm đó Trần Quát không có mặt trong số những vị khách nhưng chuyện này đã truyền đi khắp thành, không có lý do gì mà hắn không biết về nó.

“Hiện giờ khuê dự của ta đã bị hoen ố tổn hại, không xứng với công tử, cho nên ta mong rằng…”

Lời nàng còn chưa nói xong lại bị Trần Quát cắt ngang: “Ta không quan tâm!”

Thẩm Như sửng sốt, ánh mắt Trần Quát kiên quyết nhìn nàng: “Thẩm cô nương, tại hạ tuyệt đối không phải loại người tin vào miệng lưỡi thị phi của người đời, Thẩm cô nương là người băng thanh ngọc khiết, không thể bị vấy bẩn bằng một vài lời đồn, nàng yên tâm, hôn ước của chúng ta sẽ không bị hủy bỏ!”