Chương 10

“Đi thôi.” Nàng đang định cùng Thẩm Như lên đường về nhà thì đột nhiên động tác cứng đờ, cảm giác sợ hãi dâng từ lòng bàn chân chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Thẩm Như không rõ nguyên do, sau này theo tầm mắt của nàng vừa nhìn, cũng cứng đờ.

Cách đó không xa, trong bụi cỏ, một con chó dữ màu đen khóe miệng chảy nước miếng, mắt màu xanh lục, nhìn chằm chằm hai nàng như hổ rình mồi.

“…”

“Thất thần làm cái gì? Chạy mau!”

Thẩm Gia là người phản ứng đầu tiên, xoay người bỏ chạy.

Thẩm Như như bừng tỉnh từ trong mộng, hoang mang rối loạn mà cùng nàng chạy chỗ vào sâu bên trong rừng rậm.

-

“A hắt xì——”

Hoài Ngọc ngồi xổm trong bụi cỏ, hắt xì một cái, hắn xoa xoa mũi, nghĩ thầm đây là cái thứ mấy hôm nay.

Tô Đại Dũng ở bên cạnh cũng chà xát ngón tay, lại nghiền chết một muỗi hút no máu, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà hỏi: “Lão đại, chúng ta còn phải ngồi xổm ở đây bao lâu nữa vậy?”

Lời vừa nói ra, những người còn lại cũng sôi nổi oán than theo.

Đoàn lính Cẩm Y Vệ dày dạn này bình thường đi theo Hoài Ngọc cơm ngon rượu say, không có việc gì thì đánh vài tên lưu manh, giữ gìn trật tự trong thành, đã quen với việc hoành hành ngang ngược, nhưng thật ra họ chưa bao giờ chịu qua loại khổ sở như thế này.

Hoài Ngọc cũng cảm thấy rất khó chịu, một tay xua lũ muỗi trước mắt, nghĩ thầm hắn làm sao mà biết được chứ?

Có quỷ mới biết Thẩm Gia đã chạy đi đâu, trái chờ không tới, phải chờ cũng không thấy, thấy trời đã gần tối, nữ nhân ngu xuẩn này không phải là lại lạc đường chứ?

Hoài Ngọc cũng thật là phục nàng, đứng lên từ trong bụi cỏ, dặn dò các huynh đệ : “Im lăng ngồi xổm một chút đi, ta đi xem tình hình.”

Mọi người vô lực lên tiếng, tiếp tục chịu khổ mai phục.

Hoài Ngọc đi theo con đường nhỏ khoảng hai dặm, cuối cùng cũng nhìn thấy vài dấu chân, nhìn kích thước thì có lẽ là giày của các cô nương.

Hắn một đường đi theo dấu giày điều tra, cuối cùng dừng lại trước một cây thông lùn, nhiều cành cây bị bẻ gãy, trên đó còn có những mảnh vải rách.

Sao Thẩm Gia không đi một con đường dễ đi hơn, ngược lại lại đi về phía trong bụi cỏ? Xa hơn nữa, chính là chỗ sâu bên trong rừng, ngay cả Hoài Ngọc cũng chưa đi vào.

Hoài Ngọc cầm mảnh vải màu vàng như suy tư gì đó.

Bỗng nhiên, vành tai hắn giật giật, nghe được một tiếng kêu cứu yếu ớt mỏng manh.

“Cứu… Cứu mạng…”

Ánh mắt Hoài Ngọc đột nhiên trở nên nhạy bén, nếu có người khác nhìn thấy thì chỉ sợ sẽ chấn động, vị này là vị công tử sống trong nhung lụa, đệ nhất ăn chơi trác táng ở kinh thành, vào lúc này cả người thế nhưng bộc phát ra một loại khí tràng khó tả, phảng phất cả thân của hắn được cha của hắn, chiến thần kinh bách chiến, bám vào người.

Hắn cầm mảnh vải, nhanh chóng đuổi theo phương hướng âm thanh truyền đến.

===

Màn đêm buông xuống, trong núi trời tối nhanh hơn bên ngoài, tối đến mức gần như không thể nhìn thấy được gì nữa.

Hoài Ngọc không hề bị ảnh hưởng một chút nào, đôi mắt sáng như sao, hắn chạy nhanh như gió trong rừng, thỉnh thoảng dừng lại, dựa vào thính giác để xác định phương hướng.

Tiếng kêu cứu có thể nghe càng ngày càng rõ ràng, chẳng bao lâu sau hắn dừng lại tại một gốc cây thông cổ thụ cao chót vót.

Dưới tàng cây có một con chó hung ác màu đen, hình thể cao lớn, khóe miệng chảy nước dãi, đang dùng hai chân trước cào cào thân cây, hướng lên phía trên cây không ngừng sủa.

Hoài Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trên thì nhìn thấy một đôi chân nhỏ, một trong số chúng không mang giày, chỉ còn mang chiếc tất lụa màu trắng, mặt dưới của chiếc tất đó đã biến thành màu đen.

Lại nhìn hướng lên trên thì thấy một gương mặt đang khóc sướt mướt.

Hoài Ngọc ngẩn ra: “Thẩm Gia? Sao lại là ngươi……”

Lúc này Thẩm Gia cũng nhận ra hắn, nàng càng khóc lớn hơn: “Hoài Ngọc! Cứu ta! Mau cứu ta……”

Hoài Ngọc bị nàng ồn ào phiền đến mức không chịu được nữa, không kiên nhẫn quát to: “Im miệng!”

Thẩm Gia bị hắn dọa sợ tới mức nghẹn ngào, nấc lên một cái, ôm cây không dám lên tiếng.

Hoài Ngọc hỏi: “Tỷ tỷ của ngươi đâu?”

Thẩm Gia vừa nghe thấy như vậy, tức khắc muốn mắng hắn ta một trận.

Đến lúc này rồi mà hắn còn chỉ nghĩ đến Thẩm Như, tốt xấu gì bọn họ cũng là bằng hữu trên cùng một con thuyền, Hoài Ngọc vậy mà lại không để ý đến nàng chút nào.

Thẩm Gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng cũng biết giờ phút này nàng không nên đắc tội với vị cứu tinh duy nhất này, chỉ có thể nức nở nói: “Không... Ta không biết, ta cùng với nàng ấy chạy tán loạn.”

“Cái gì?! Nàng ấy chạy về hướng nào?”

Thẩm Gia sợ hắn mặc kệ nàng để đi tìm Thẩm Như, hoảng sợ đến vội vàng hô to: “Hoài Ngọc! Ngươi không thể thấy chết mà không cứu chứ! Con chó đuổi theo ta mà, nàng ấy có thể gặp nguy hiểm gì cơ chứ? Mau giúp ta đuổi con chó này đi đi, ta sẽ đi tìm nàng ấy cùng với ngươi..."

Hoài Ngọc khó có khi thấy được nàng cũng có lúc ăn nói khép nép cầu xin người khác, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy rất thú vị, cũng không vội đi tìm Thẩm Như, đang định trêu nàng thêm vài ba câu thì con chó hung ác kia lại quay lại nhắm vào hắn.

Hai chân trước của con chó đen chườn gắt gao trên mặt đất, cong lưng, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ có chứa ý cảnh cáo, vận sức chuẩn bị lao tới.