Chương 39

Phong cảnh ở Tây Uyển rất đẹp, ngày hè rất dài, cả ngày lại không có việc gì để làm, làm cho mọi người tâm huyết dâng trào liền học theo cổ nhân tụ tập hội Lan Đình, đi đến rừng trúc ở phía Nam uống rượu kể chuyện xưa.

Không hiểu sao Hoài Ngọc cũng có mặt ở đó, mọi người vẫn còn nhớ rõ chuyện của ba năm trước đây, Hoài Ngọc đã làm loạn kỷ cương ở kỳ thi hội, bị đương kim Thánh Thượng vạch trần, lại nhắc đến thời gian trước, Thánh Thượng dẫn theo các vị quan lại đến đảo Quỳnh Hoa, nhìn từ xa thấy đôi hạc trắng đang bay trong sương mù, không khỏi có chút hào hứng liền lệnh cho mọi người làm một bài thơ nói về cảnh này.

Đến lượt Hoài Ngọc, hắn nghẹn cả một buổi, cuối cùng gãi đầu, nói ra một câu “Một đôi chim trắng lớn, vỗ cánh bay lên trời” khiến cho mọi người có mặt ở đó đều ôm bụng cười lớn.

Những người này uống chút rượu vào người liền có chút kiêu ngạo, nói Hoài Ngọc chỉ biết mấy chữ, chỉ là một tên quê mùa thất học mà thôi.

Bọn họ không biết, những lời này đã bị Hoài Ngọc đang luyện đao trong rừng trúc nghe thấy.

Tính tình Hoài Ngọc không dễ chọc, hắn lập tức nhảy xuống từ cành trúc, nhóm người sợ tới mức đánh vỡ cái ly đang cầm trong tay, mặt mày tái mét.

Không thể khiêng bọn họ trên vai cũng không thể dùng tay để bắt hết bọn họ vì vậy Hoài Ngọc cầm đao, đuổi bọn họ đến Võ đài như đuổi heo đuổi chó.

Suy nghĩ của Hoài Ngọc rất đơn giản, không phải nói hắn là tên quê mùa thất học sao? Thơ từ ca phú hắn không biết làm nhưng động quyền động cước hắn lại rất giỏi, vì vậy hắn buộc những tên thư sinh này mỗi người tự chọn lấy một loại vũ khí, cùng hắn luận võ, người thua phải quỳ xuống dập đầu, kêu đối phương ba tiếng ông nội.

Trong đó có một người tên là “Hàn Việt” đứng dậy, giận dữ nói: “Cái này không công bằng, trong kinh ai mà không biết tiểu vương gia luyện võ từ nhỏ, thể lực hơn người, bắn cung có thể bắn được một trăm hai mươi bước. Chúng ta đều là người đọc sách, từ nhỏ khổ luyện kinh thư, không quen với việc dùng đao kiếm, tiểu vương gia luận võ cùng chúng ta, nếu vương gia thắng chúng ta cũng chả được gì đúng không?”

Hoài Ngọc cười khẽ, nói: “Nói không sai, bổn vương là một tên vũ phu, lúc các ngươi ngâm thơ cùng ta, các người cũng hơn thua với ta thì có lợi gì chứ?”

Hàn Việt: “……”

Tô Đại Dũng mắng: “So thì so, không thể so thì không thể so, nói đạo lý cái gì chứ, sợ thua thì cứ việc nói thẳng. Chúng ta không rảnh nghe đám văn nhân các ngươi nói chuyện, thật con mẹ nó mất hứng mà.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.

Người đọc sách xem trọng nhất là thể diện, có thể đánh có thể mắng nhưng không thể vũ nhục được.

Nhóm văn nhân nhất thời phẫn nộ, bắt đầu tranh cãi.

“Đúng là vũ phu mà, miệng đầy những từ ngữ thô bỉ.”

“Đúng là không có chút phép tắc nào”

“Văn nhân thì sao, không có nhóm văn nhân như chúng ta, chỉ bằng vào những tên mãng phu như các ngươi liệu có thể trị quốc được sao?”

“Đại Tấn ta lấy văn trị quốc, dù là võ thần nhất phẩm gặp văn thần tam phẩm cũng chỉ có thể cúi đầu mà thôi.”

Một khi bọn họ mở miệng liền như 300 con vịt đang mở cuộc họp, không thể nghe được bọn họ đang nói gì.

Đám người bọn Tô Đại Dũng tiến lên xô đẩy vài cái, thấy bọn họ vậy mà còn dám động thủ, nhóm văn nhân lập tức hét lớn, một đám ồn ào đến đỏ mặt tía tai.

Bỗng nhiên, “Cạch” một tiếng vang nhỏ vang lên, Hoài Ngọc dùng ngón cái đẩy Tú Xuân Đao, Tú Xuân Đao trượt ra khỏi vỏ nửa tấc, lưỡi dao phát ra ánh sáng lãnh lẽo dưới ánh mặt trời.

“……”

Chúng văn nhân như bị bóp chặt cổ, đồng loạt im lặng.

Ánh mắt tà ác của Hoài Ngọc liếc những người này đánh giá: “Mau chọn đi, nếu không chọn ta sẽ giúp các ngươi chọn.”

Lúc này, cuối cùng Trần Quát cũng lên tiếng: “Tiểu vương gia là con cháu của hoàng thất, tội gì phải gây khó xử cho bọn ta chứ? Nếu vương gia chỉ muốn bọn ta cúi đầu nhận sai thì cứ nói thẳng một tiếng, hạ quan và các vị đồng liêu ở đây sẽ cúi đầu nhận tội với Vương gia.”

Nói xong hắn liền chắp tay hành lễ.

Bình thường Hàn Việt và Trần Quát có mối quan hệ cũng khá tốt, huống hồ hôm nay ở Tử Trúc Lâm, Hàn Việt là người mắng Hoài Ngọc nhiều nhất, tại sao Trần Quát lại ra mặt xin lỗi thay cho hắn, Tiểu Sát Tinh kia sao có thể vì một câu xin lỗi mà có thể buông tha cho bọn họ chứ, dù thể nào cũng phải bắt bọn họ quỳ xuống dập đầu mới được.

Hàn Việt kéo ống tay áo Trần Quát: “Duẫn Nam huynh, huynh đừng……”

Lời còn chưa dứt, Hoài Ngọc đang đứng trên đài đột nhiên ngoắc ngón tay với Trần Quát: “Ngươi lại đây.”

Trần Quát đi lên phía trước.

Hoài Ngọc khom lưng, đặt tay trên vai hắn ghé sát lại nói: “Ngươi hỏi bổn vương vì sao phải làm khó các ngươi à? Nguyên nhân rất đơn giản, bổn vương nói cho ngươi biết.”

Trần Quát: “Tại sao?”

Hoài Ngọc ghé vào tai hắn, nói tám chữ: “Bởi vì ta muốn, bởi vì ta có thể.”

Trần Quát ngẩn ra.

Hoài Ngọc nhảy xuống từ trên đài cao, đi đến trước mặt nhóm văn nhân, nói: “Nếu các ngươi không chọn được, vậy bổn vương sẽ chọn giúp cho các ngươi. Ngươi, cầm đao, ngươi, dùng kiếm! Ngươi, dùng rìu! Ngươi, bắn tên! Ngươi, dùng thương.”

Hắn đi qua đám người, rất nhanh đã chọn xong binh khí cho họ.