Chương 38

Thượng Quan Hoàng Hậu nghe ông nhắc tới Hoài Ngọc, vẻ mặt có chút cứng đờ.

Diên Hòa Đế bực bội chắp tay ra sau lưng đi tới đi lui, mặc dù biết không nên trách tội Hoàng Hậu trước mặt mọi người khiến cho bà mất mặt, nhưng tính tình của Hoàng Hậu khá nóng nảy, nói nặng thì bà không chịu được nhưng nói nhẹ bà lại không để trong lòng, luôn giả bộ hồ đồ.

Ông thở hắt một hơi, nhìn thê tử, ánh mắt khó nén được sự thất vọng: “Hoàng Hậu, nàng là Hoàng hậu của trẫm, cũng là quốc mẫu của một nước, Anh Nhi không những là con của nàng mà còn là hoàng tử của Đại Tấn ta, trong cơ thể nó chảy huyết mạch của Thái Tổ gia, nhưng nàng lại dạy nó thành một kẻ chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân khóc sướt mướt như một phế vật.”

Sắc mặt của Thượng Quan Hoàng Hậu trắng bệch, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Thân là Hoàng Hậu nhưng bà lại không nắm được lòng của Thánh Thượng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng phải nhẫn nhục chịu đựng, lần này đến Tây Uyển tránh nóng vậy mà Thánh Thượng lại không để cho người của Thượng quan gia hầu cận bên người, còn bảo nàng gọi chất nhi Thượng Quan Tập tiến cung sau đó hung hăng răn dạy hắn một phen, không coi thể diện Hoàng Hậu của bà ra gì, bây giờ ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy ông lại quở trách bà, nói nhi tử mà bà sinh ra chỉ là một kẻ phế vật.

Thượng Quan Hoàng Hậu không nói một lời mà quỳ xuống.

Bà vừa quỳ xuống, những người còn lại đang đứng ở đó cũng quỳ xuống theo.

Sắc mặt của Diên Hòa Đế trầm xuống: “Nàng muốn làm gì?”

Gương mặt của Hoàng Hậu không chút biểu tình: “Thần thϊếp ngu xuẩn thất đức, không xứng làm chủ hậu cung, thỉnh bệ hạ phế truất thần khỏi ngôi vị hoàng hậu, để thần thϊếp sống ở li cung Tây Uyển dưỡng già cho đến chết.

Diên Hòa Đế: “……”

Hoàng đế còn chưa nói gì, nữ quan của Hoàng Hậu liền quỳ xuống trước.

Đang đùa cái gì vậy chứ?! Muốn xin phế bỏ hậu vị, nói dễ nghe thì là chủ động muốn thoái vị, nói khó nghe thì là lấy phượng vị để uy hϊếp, ép Thánh Thượng cúi đầu.

Nữ quan sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, sợ Thánh Thượng tức giận đến mức thật sự phế luôn ngôi vị Hoàng Hậu của nương nương.

Đang lúc căng thẳng, đột nhiên một vị tiểu thái giám từ xa chạy đến, vừa chạy vừa hô lớn “Không xong rồi! Không xong rồi!”

Mọi người ngay lập tức bị thu hút.

Lưu Cẩm tiến lên phía trước, cho tiểu thái giám kia một cái tát tai khiến cho vị tiểu thái giám ngã xuống đất.

Lưu Cẩm trách mắng: “Có chuyện gì? Không có quy củ, tự mình vả miệng đi.”

Tiểu thái giám không dám chần chờ, tự mình vả vào mặt mình.

Thẩm Gia vừa mới ăn một cái tát cho nên nàng biết nó đau đến như thế nào, nàng nhịn không được cầu tình: “Đừng phạt hắn, hắn cũng không phải cố ý mà.”

Đối với nàng, Lưu Cẩm lại có vẻ mặt hoà ái hiền lành: “Cô nương không biết, bọn họ là nô tài da dày thịt béo đâu, đánh mấy cái cũng không thấy đau đâu.”

Kỳ thật hắn cũng muốn mượn việc này để dời đi sự chú ý của mọi người, nếu không Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ lâm vào bế tắc, ai cũng không có kết cục tốt đẹp cả.

Diên Hòa Đế ngăn tiểu thái giám: “Được rồi, có chuyện gì lớn khiến trời sập sao?”’

Hai má của tiểu thái giám sưng lên, nói: “Hồi bẩm Thánh Thượng, bên kia đánh nhau rồi.”

Cao Thuận nhíu mày nói: “Nói rõ ràng, bên kia đánh nhau sao? Ai đánh nhau với ai?”

Tiểu thái giám nuốt nước miếng, nói: “Ở giáo trường bên kia, tiểu vương gia cùng…… Cùng Trần đại nhân Hàn Lâm Viện.”

“Cái gì?!”

Diên Hòa Đế cùng Thẩm Gia cùng lúc thốt lên.

*

Buổi trưa canh ba, tại giáo trường.

Hoài Ngọc khoanh chân ngồi trên Võ đài, đôi chân dài bắt chéo nhau, làm cho đôi chân của hắn càng thêm dài hơn, đôi ủng buộc chặt khiến cơ bắp của đôi chân càng trở nên rắn chắc và mạnh mẽ.

Hắn cầm Tú Xuân đao, ngón tay gõ vào vỏ đao, nhìn về phía những người bên dưới Võ đài

“Thế nào, đã chọn xong chưa? Đao, thương, búa, rìu, gậy, chùy… phàm là binh khí, các người cứ chọn ra lấy một loại, ta sẽ đấu cùng các ngươi.”

Tô Đại Dũng và đám người đứng phía sau hắn lập tức thêm vào: “Có nghe thấy không? Chọn nhanh lên đi, sao lại chần chờ như phụ nhân nữ tử vậy hả, đúng là là một đám nho sinh hủ nho*.”

*Hủ nho: ý chỉ những nhà nho cố chấp; hẹp hòi, không thức thời.

“Nho sinh hủ nho” dưới khán đài không ai khác chính là nhóm học giả ở Hàn Lâm Viên do Trần Quát dẫn đầu, bọn họ đều là tân tiến sĩ của kỳ thi khoa cử năm Ất Dậu ba năm trước.

Trong giới quan trường ở Đại Tấn, thi cùng năm hoặc đồng hương là cách nhanh nhất để người ta rút ngắn khoảng cách với nhau, từ trước đến nay, khi hai quan viên không hề quen biết gặp mặt chào hỏi hàn huyên, điều đầu tiên sẽ hỏi đến là quê quán của đối phương, tham gia khoa cử năm nào, khi phát hiện bọn họ thi cùng một kỳ khoa cử vậy có nghĩa bọn họ là “đồng học”, tuổi tác xấp xỉ nhau, đều thích thơ ca, vì vậy sẽ tụ tập lại với nhau lập thành một nhóm, thường xuyên uống rượu ngâm thơ.

Trong đó Trần Quát là người được Thánh Thượng trọng dụng, lại có mối quan hệ thông gia với Thẩm lão tiên sinh, tiền đồ phải nói là vô cùng rộng mở, ngày sau rất có khả năng sẽ làm nên chuyện lớn, hơn nữa Trần Quát lại là một người khá toàn diện lại nhiệt tình vì vậy mọi người đều tiến cử hắn làm người đứng đầu trong nhóm.