Chương 33

Sau giờ ngọ xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua cây liễu sao, chiếu vào trên mặt nước, một trận gió thổi qua làm cho lá liễu tung bay trên mặt hồ.

Diên Hòa Đế cúi đầu mơ màng sắp ngủ, bỗng nhiên ông nghe được tiếng gọi từ phía sau.

“Lão bá, thuyền này có chở khách không ạ?”

Diên Hòa Đế đột nhiên bừng tỉnh, ông quay đầu nhìn lại, là một tiểu cô nương, ước chừng 17-18 tuổi tuổi, mặc một bộ y phục màu xanh lá cây, xinh xắn đứng ở dưới cây liễu.

“Cái gì?” Diên Hòa Đế ngẩn ra.

Vị tiểu cô nương tiến lên phía trước, chỉ vào hồ Thái Dịch nói: “Có lẽ đã đài sen chín rồi, lão bá, bá có thể chèo thuyền đưa ta qua đó được không?”

Diên Hòa Đế quay đầu nhìn một cái, hoa sen trong hồ Thái Dịch sáng rực, lá sen xanh tươi, đài sen to tròn, đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Ông có chút dở khóc dỏ cười: Ngươi biết ta là ai không?”

“Biết chứ,” Vị cô nương gật đầu nói, “Bá không phải là người chèo thuyền ở đây sao? Ta có tiền, sẽ không để bá làm không công đâu.”

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một cái túi đựng tiền.

Hoá ra là nhận nhầm ông thành người lái thuyền, Diên Hòa Đế cúi đầu nhìn xuống y phục ông đang mặc, nghĩ thầm, cái này đúng là rất dễ bị hiểu nhầm, lại nghĩ, tiểu cô nương này không những muốn trộm đài sen của hoàng đế mà còn muốn hoàng đế chèo thuyền mang nàng đi trộm, từ xưa đến nay cũng chỉ duy nhất một mình vị tiểu cô nương này mà thôi.

Không hiểu vì sao ông lại nảy sinh ra hứng thú trêu đùa, không nói toạc ra mà nghiêm túc nói: “Ta có thể chèo thuyền đưa ngươi đi, chỉ là ta không cần tiền.”

“Vậy bá muốn cái gì?” Tiểu cô nương tò mò hỏi.

“Ngươi chơi cùng ta một ván cờ, nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa ngươi đi hái.”

Tiểu cô nương khẽ a một tiếng: “Còn tưởng là cái gì, cái này thì có gì khó chứ? Ta đến đây.”

Nói xong nàng liền bước lên thuyền, ngồi trước bàn cờ.

Ván cờ lúc trước chưa thu, Diên Hòa Đế hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi muốn đánh tiếp ván cờ này hay là đánh ván khác?”

“Đánh ván khác ạ.”

Hai người liền nhặt quân cờ trên bàn cờ về, Diên Hòa Đế cầm quân cờ đen, tiểu cô nương cầm quân cờ trắng.

Quân đen đi trước, Diên Hòa Đế đặt một quân cờ xuống, đến phiên cờ trắng, đối phương đặt cờ làm ông nghẹn họng nhìn trân trối, tiểu cô nương vậy mà lại đặt một quân cờ bên cạnh quân cờ của ông.

Phải biết rằng, trong cờ vây, hạ quân cờ sát quân cờ của đối thủ là cách làm hết sức nguy hiểm.

Diên Hòa Đế nhíu mày, không hiểu tiểu cô nương này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Ông hạ xuống quân cờ tiếp theo..

Không nghĩ đến đối phương lại đặt thêm một quân cờ xuống cạnh quân cờ của mình.

“……”

Diên Hòa Đế ngẩng đầu, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

Tiểu cô nương thúc giục nói: “Mau hạ cờ đi chứ, đến phiên bá rồi.”

Cứ như vậy, chỉ sau vài nước cờ, Diên Hòa Đế hoàn toàn bối rối, cái này…… Rốt cuộc là cách chơi cờ kỳ quặc gì vậy chứ? Tiểu nha đầu này đến tột cùng là không biết chơi cờ hay là cao thủ đang che giấu thực lực đây?

Đang lúc ông đang lạc vào sương mù, tiểu cô nương đột nhiên vỗ trán nhảy dựng lên hét lớn: “Bá thua rồi.”

“Cái gì?!”

Diên Hòa Đế không để ý con thuyền đang lắc lư, mở to mắt nhìn ván cờ, thấy quân đen vẫn còn đó, không hề bị mất đi.

“Trẫm…… Ta đâu có thua, ngươi nói xem, ta thua như thế nào?”

“Đây,” tiểu cô nương chỉ cho ông xem, “Năm quân trắng của ta tạo thành một đường, ta thắng, đương nhiên là bá thua rồi.”

“……”

Diên Hòa Đế vừa tức vừa muốn cười: “Ngươi đang chơi cờ gì vậy? Ngươi căn bản là không biết chơi cờ.”

Tiểu cô nương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Sao ta lại không biết chơi cờ chứ, ta đang đánh cờ năm quân mà, bá chỉ bảo là đánh cờ với bá nhưng đâu có nói là sẽ chơi cờ gì.”

Diên Hòa Đế hỏi: “Cờ năm quân là cờ gì?”

“Chính là tạo 5 viên cờ thành một đường là sẽ thắng.” Tiểu cô nương giải thích ngắn gọn quy tắc chơi cờ cho ông.

Diên Hòa Đế vừa nghe vừa gật đầu, thầm nghĩ nghe có vẻ khá đơn giản, lại hỏi: “Đây là do người tự nghĩ ra hay là do ai dạy cho người?”

Tiểu cô nương đáp: “Là cữu cữu ta dạy cho ta, còn cữu cữu thì được mẫu thân ta dạy cho.”

“Nương của ngươi rất thông minh”, Diên Hòa Đế thuận miệng khen ngợi.

“Cảm ơn, bà ấy đã qua đời rồi.”

“……”

Diên Hòa Đế bị làm cho nghẹn lời, bỗng nhiên ông nhớ tới liền hỏi: “Đúng rồi, ta còn không biết ngươi là cô nương nhà ai?”

Tiểu cô nương che miệng cười, mặt mày vô cùng linh động hoạt bát, nói: “Bá là một vị lão bá chèo thuyền, chả lẽ ta nói ta là ai thì bá sẽ biết sao?”

Diên Hòa Đế nâng chén cười: “Ngươi có thể nói thử xem.”

“Được rồi,” Tròng mắt tiểu cô nương giảo hoạt đảo một cái, nói, “Ta đây nói cho bá biết, ta là người của Thẩm gia.”

“Phốc ——”

Diên Hòa Đế đang hớp một ngụm nước trà liền phun ra, kinh ngạc ngẩng mặt lên: “Ai? Ngươi nói ngươi là cô nương nhà ai?!”

“Thẩm gia.”

Thẩm Gia ghét bỏ mà tránh nước trà ông phun ra, có chút khó hiểu: “Làm sao vậy ạ?”

“Thẩm gia nhị cô nương à?”

“Bá còn biết Thẩm gia có mấy vị cô nương sao?” Thẩm Gia cười, nói: “Đúng vậy, ta chính là Thẩm gia nhị cô nương.”

Hoá ra đây chính là Thẩm Gia, nhất thời tâm tình của Diên Hòa Đế trở nên phức tạp, hỏi: “Ngươi vừa mới nói, mẫu thân của ngươi đã qua đời rồi sao?”

Thẩm Gia gật đầu: “Ừm.”

“Lúc đó ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Tám tuổi.”

Diên Hòa Đế gật đầu, thổn thức nói: “Cũng không khác với Ngọc Nhi là bao…”

“Cái gì không khác cơ?” Thẩm Gia không nghe rõ.

“Không có gì.” Diên Hòa Đế lắc đầu, lộ ra nụ cười khoan dung, “Quả vải ăn ngon không?”

“Sao bá lại biết ta ăn quả vải…”