Chương 34

Thẩm Gia càng thêm nghi hoặc, chỉ cảm thấy vị lão bá này có chút quái quái, nói chuyện lại lộn xộn, nàng có chút không kiên nhẫn nói: “Bá nói nếu ta thắng người, người sẽ đưa ta đi hái đài sen, mặt trời sắp lặn rồi, lời lúc nãy có tính không thế?”

Diên Hòa Đế cười nói: “Đương nhiên là tính, chỉ là ván cờ vừa rồi không tính.”

Thẩm Gia lập tức phản đối: “Tại sao lại không tính?”

Diên Hòa Đế chậm rãi nói: “Đánh một ván cờ không rõ quy tắc, ngươi cũng không nói cho ta biết là cờ năm quân, cho nên không tính, chúng ta đánh thêm một ván đi, nếu ván này ta thua, đài sen trong ao này, ngươi muốn hái bao nhiêu cũng được.”

Thẩm Gia hừ một tiếng: “Khẩu khí lớn ghê, bá cho rằng ao này là ao của bá à?”

Diên Hòa Đế chỉ mỉm cười không nói, còn không phải là của ông sao? Ông cảm thấy vị tiểu cô nương trước mắt này càng ngày càng thú vị, chả trách Hoài Ngọc thích.

Thẩm Gia xoa xoa mũi nói: “Được, vậy chúng ta đánh thêm một ván.”

Lúc trước đúng là nàng cố ý không nói nàng đang chơi cờ năm quân chứ không phải cờ vây, bởi vậy nàng cũng có chút chột dạ, đánh thêm một ván nữa cũng được, dù sao nàng có thể thắng ông ấy một lần thì cũng có thể thắng thêm lần thứ hai, Thẩm Gia thầm nghĩ như vậy, ai ngờ ván thứ hai nàng lại thua.

Thẩm Gia trừng lớn mắt, vô cùng khó tin: “Sao có thể chứ?”

“Năm quân, thành một đường,” Diên Hòa Đế chỉ cho nàng xem, “Không phải như vậy sao?”

Thẩm Gia lắc đầu, trong mắt có chút kính trọng: “Lão bá, bá thật thông minh, lúc trước cữu cữu dạy ta, phải mất mấy ngày ta mới học được, bá nhìn một lần đã có thể đánh thắng ta rồi.”

Diên Hòa Đế cười ha ha, đây không phải là lần đầu có người nịnh nọt ông nhưng chưa có ai nịnh mà lại làm cho ông cảm thấy thư thái như Thẩm Gia cả.

Thẩm Gia quay đầu nhìn về hồ hoa sen ở bên cạnh, đài sen kia nàng thèm đã lâu, ngày đầu tiên tới Tây Uyển đã muốn hái về ăn, cho nên hôm nay nàng trồn mấy người Mộc Lan chạy tới đây hái sen, nhưng quy tắc là quy tắc, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nàng thua cờ, đương nhiên cũng không thể bắt người ta chèo thuyền mang nàng đi hái được.

Thẩm Gia thở dài, trong lòng có chút đáng tiếc.

Mùa hè thích nhất là được ăn đài sen, lúc trước khi còn ở Kim Lăng, mấy vị biểu huynh thường đưa nàng đi chèo thuyền ở hồ Huyền Vũ, vừa hái ngó sen vừa ca hát, vô cùng vui vẻ.

Đang lúc nàng còn đang thương tâm, thuyền nhỏ chợt động một cái, mặt nước tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng.

Thẩm Gia nghi hoặc quay đầu.

Hai tay Diên Hòa Đế phẩy mái chèo, mỉm cười nói: “Nghe ngươi nói ta cũng muốn ăn đài sen, cùng đi hái đi.”

“!!!”

Thẩm Gia vô cùng vui vẻ, nếu không phải lo lắng thuyền bị lật, nhất định nàng sẽ nhảy lên hoan hô.

Thuyền nhỏ lắc lư qua làn sóng tiến vào chỗ có hoa sen, lá sen lướt qua hai người, hương sen xộc vào mũi, Thẩm Gia một bên ngắt đài sen, một bên cát một bài ca của Giang Nam:

Giang Nam hoa sen đẹp, lá sen to dập dờn.

Cá vui đùa dưới lá, chim bay vờn bên hoa.

Lá sen hoa sen đẹp vô ngần, mái chèo đón lan hạ trường phổ.

Hái lá quên hái hoa, dừng thuyền cách thủy đình cùng quân trò chuyện.

……

Quân không để tâm, lòng thϊếp bất lực.

Quay thuyền hướng ánh trăng sáng, trăng chiếu nước lóng lánh vàng.

Nước sông chiếu bóng thϊếp, trăng sáng tỏ tình ta.

Lòng chàng tựa ánh trăng sáng này, chiếu tỏ hoa sen cùng lá sen.

……

Bài hát nghe có vẻ như đang làm nũng, nửa sau lại như đang trách móc tình lang bạc tình, như khóc như oán, ai oán triền miền làm xương cốt của người nghe tê dại.

Tiếng hát làm mấy con cò đang đậu trên cát rỉa lông vỗ cánh bay lên trời.

Lấp đầy bầu trời

Hoàng hôn đẹp vô cùng nhưng đã gần chạng vạng.

Hai người chèo thuyền trở lại bờ, Cao Thuận thay quần áo trở về đang đợi ở trên bờ, nhìn thấy thuyền nhỏ cập bờ, ông lập tức tiến lên đi đỡ: “Hoàng……”

“Khụ khụ.” Diên Hòa Đế nắm tay đặt bên môi, ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Gia đang đứng ở bên cạnh.

Cao Thuận rất tinh ý, ngay lập tức hiểu ra ý Hoàng Thượng không muốn để lộ thân phận, ông liền mỉm cười không lên tiếng, chỉ giúp đỡ Thẩm Gia rời thuyền.

Sau khi Thẩm Gia lên bờ, Diên Hòa Đế cười hỏi: “Tiểu nha đầu, hái như vậy đã đủ chưa? Nếu chưa đủ còn có thể hái thêm.”

“Đủ rồi đủ rồi ạ.” Thẩm Gia ôm đài hoa và hoa sen trong lòng, cười đến mi mắt cong cong: “Lão bá, bá thật là thú vị, đợi ta làm xong bánh hoa sen, ta sẽ mang đến cho bá ăn.”

Cao Thuận ở một bên nghe được hai từ “Lão bá”, có chút nhịn không được bật cười.

Diên Hòa Đế cười lớn: “Được, vậy ta sẽ đợi ngươi.”

Hai người lại hẹn thời gian gặp mặt, vẫn dưới góc cây liễu này, Thẩm gia nói lời tạm biệt liền ôm lấy đài sen vui vẻ trở về.

Sau khi chờ nàng rời đi, Diên Hòa Đế liền thu lại nụ cười, nói với Cao Thuận: “Tiểu nha đầu đó chính là nữ nhi thứ hai của Thẩm Như Hải.”

“!!!”

Trong mắt Cao Thuận hiện lên sự kinh ngạc, thầm nghĩ khó trách Thánh Thượng lại ôn hoà như vậy với một tiểu nha đầu, hắn còn tưởng Thánh Thượng coi trọng tiểu cô nương này, muốn để tiểu cô nương tiến cung làm phi tử, Cao Thuận cảm thấy may mắn khi vừa rồi hắn không nói chuyện lung tung.

Cao Thuận cười nói: “Thẩm nhị tiểu thư lanh lợi hoạt bát, mắt ngọc mày ngài, cùng tiểu vương gia đúng là trời sinh một đôi.”

Diên Hòa Đế gật gật đầu, ánh mắt trở nên nhu hòa, tựa như đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa, nói “Tiểu nha đầu kia làm trẫm nhớ tới một vị cố nhân.”