Chương 11

Hoài Ngọc rút cây đao Tú Xuân trong tay ra, thân đao hẹp phản chiếu mặt mày anh tuấn của hắn.

Con chó đen bị uy hϊếp, rít gào phóng về phía hắn.

Hoài Ngọc bỗng nhiên quát lên: “Nhắm mắt lại!”

Thẩm Gia theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai chỉ nghe được tiếng con chó hung ác sủa, ngay sau đó lại là vài tiếng nghẹn lại, dần dần không còn âm thanh nào nữa.

Thẩm Gia sợ tới mức thân mình run rẩy dữ dội, nàng run rẩy ôm thật chặt nhánh cây, sợ nếu vô ý sẽ ngã xuống, chợt nàng nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của Hoài Ngọc.

“Mở mắt ra.”

Thẩm Gia run rẩy mở mắt ra, dưới tàng cây, thi thể của con chó hung ác đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Hoài Ngọc nâng tay áo lau đi những giọt máu trên thân đao, lưu loát cho đao vào vỏ.

Không biết vì sao, trông hắn ta như vậy lại có chút xa lạ, quả thực không giống với Tiểu Sát Tinh mà Thẩm Gia thường biết.

“Thất thần làm gì? Muốn qua đêm ở trên cây hay sao?”

Người phía dưới vừa nói liền đánh vỡ ảo giác vừa rồi của nàng. Thẩm Gia ngập ngừng duỗi chân ra, sau đó nàng lại sợ hãi nhanh chóng rút lại: “Xuống như thế nào đây? Quá cao, ta không dám...”

Hoài Ngọc hiếu kỳ nói: “Vậy ngươi lên đó như thế nào?”

“Sao ta có thể biết được?” Thẩm Gia tức giận: “Đừng hỏi nữa! Ngươi có thể nghĩ ra biện pháp nào không!”

Còn giở tính tình tiểu thư ra à?

Hoài Ngọc nhướng mày, cầm đao trong tay xoay người định rời đi.

Thẩm Gia ở trên cây nhìn thấy như vậy, nhanh chóng gọi hắn lại: “Này! Hoài Ngọc! Ngươi làm gì vậy? Ngươi đừng đi!”

Hoài Ngọc dừng bước chân lại, nghiêng người hỏi: “Còn hung dữ nữa không?”

“Không hung dữ! Không hung dữ nữa!”

“Có phải ngươi đã sai rồi không?”

“Sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?” Thẩm Gia cố nén giận, nhịn xúc động không hành hung Hoài Ngọc, ăn nói khép nép khẩn cầu nói: “Hoài Ngọc, ngươi mau mau cứu ta!”

“Gọi ‘Hoài đại gia’.”

“... Hoài đại gia.” Thẩm Gia bất đắc dĩ thỏa hiệp, không tình nguyện gọi một tiếng.

Hoài Ngọc vui vẻ cười to, kìm lại ý xấu của mình tiếp tục dụ dỗ: “Nói ‘Hoài đại gia’, xin ngài hãy cứu tiểu nhân.”

Thẩm Gia: “...”

Hắn dù bận vẫn ung dung đợi nửa ngày, nhưng lại không nghe thấy câu nói nào cả, ngẩng đầu lên chỉ thấy Thẩm Gia ở trên cây lau nước mắt, “Oa oa” khóc lên.

“Này... Ngươi đừng khóc chứ, ta có nói không cứu ngươi sao?”

Bình sinh Hoài Ngọc sợ nhất nữ nhân khóc, mặc kệ là đứa nhỏ ba tuổi oa oa khóc, hay là lão thái thái bảy tám chục tuổi khóc, một khi họ rơi nước mắt hắn liền cảm thấy đau đầu, hận không thể trốn xa tám trượng.

Thẩm Gia rất có cốt khí, một bên oa oa khóc lớn, một bên nói: “Ta không cần ngươi cứu, ngươi đi đi— ”

Hoài Ngọc: “Thật sao, vậy ta đi đây?”

Tuy hắn nói như vậy nhưng người vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Thẩm gia đang nức nở ở trên cây lặng lẽ mở một con mắt, trên má vẫn còn vương vài giọt nước mắt, Hoài Ngọc đứng ở dưới tàng cây, biểu tình trên mặt dường như có vài phần bất đắc dĩ, duỗi hai tay hướng về phía nàng.

“Nhảy xuống.”

Thẩm Gia liếc nhìn mặt đất một chút, do dự: “Cao như vậy...”

“Yên tâm đi, ngã xuống cũng không chết được.”

Từ trước đến nay, Hoài Ngọc vốn không có nhiều kiên nhẫn, hắn chỉ nói: “Ngươi có nhảy xuống hay không? Nếu ngươi không nhảy thì ta đi đây.”

“Đừng đi!”

Hắn thực sự có tư thế rút chân muốn quay đi, Thẩm Gia không dám chần chờ nữa, nàng nhắm mắt lại, quyết tâm nhảy xuống.

Rơi xuống chỉ là chuyện xảy ra trong chốc lát, nàng ngửi được mùi thơm của hạt thông, ngay sau đó, một đôi tay hữu lực tiếp được nàng.

Thẩm Gia mở mắt ra, đối diện với một đôi đen như mực.

Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống khu rừng rậm, mặt Hoài Ngọc phóng đại mấy lần, hiện ra ở trước mắt nàng, làn da trắng nõn, hai mắt sáng ngời, còn có cái mũi cao ngất cùng với đôi môi dịu dàngận.

Lúc này Thẩm Gia mới nhận ra rằng Tiểu Sát Tinh lớn lên rất anh tuấn, nàng ôm cổ hắn, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng.

Hoài Ngọc đặt nàng xuống, thấy nàng chỉ còn mang một chiếc giày, một chiếc khác thì không thấy bóng dáng, hắn liền hỏi: “Giày đâu?”

Thẩm Gia ngượng ngùng giấu bên chân không mang giày ra sau.

“Khi chạy đã bị lạc mất rồi.”

Hoài Ngọc ít nhiều cũng đã đoán được mọi chuyện, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng.

Thẩm Gia khó hiểu hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

“Lên đi.”

“Làm sao có thể làm như vậy được?” Thẩm Gia lắp bắp kinh hãi: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Hoài Ngọc nghĩ thầm, chân của ngươi cũng đã bị ta nhìn thấy hết rồi, ôm cũng đã ôm, vậy mà còn nói những điều này với ta à?

Hắn không kiên nhẫn nói: “Có lên hay không? Nếu không ngươi cứ để chân trần mà quay về đi.”

Trong rừng khắp nơi đều có bụi gai, Thẩm Gia ngẫm nghĩ một chút, cũng không cần thiết phải ngược đãi bản thân như vậy. Huống hồ thứ như danh tiết này, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ để tâm đến, cữu cữu nàng đã nói, thanh danh cũng chỉ là để người ngoài xem mà thôi.

Nàng yên tâm thoải mái leo lên, lưng của chàng trai cũng không rộng lắm nhưng lại rất vững vàng, hơi thở trên người cũng rất sạch sẽ.