Chương 31: Cái chết và sự điên rồ

Chương 31: Cái chết và sự điên rồ

Trên đường đến bệnh viện, Dương Thanh bị thương nặng,và đi trực tiếp tiến vào phòng giải phẫu. Tiểu Nhã cũng bị thương nhẹ và được đưa đến để xử lý vết thương, Điềm Điềm vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, nhân viên nhà trường cũng thôi báo cho gia đình cô ấy.

Chúng tôi đợi ở bên ngoài. Khi được hỏi có chuyện gì đã xảy ra, tôi lúc đầu muốn nói lời nói thật. Lại bị Linh Nhi đã chộp lấy cuộc nói chuyện.

"Hia người họ đánh nhau vì cái chết cảu Lâm San . Đó là lí do tại sao chuyện này lại xảy r. Thưa Thầy chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa đâu ạ."

Bởi vì thái độ thành khẩn. Cho nên nhân viên nhà trường cũng không hỏi nhiều, chỉ là cảnh cáo chúng tôi mọi thứ không thể dùng bạo lực giải quyết.

Tôi biết ý định của Linh Nhi, bởi vì có một số việc nói ra cũng sẽ không có ai tin .

Nhưng tôi đã nói riếng với Linh Nhi về nguyên nhân cái chết cảu Lâm San và những gì tôi thấy trong ký túc xá vừa nãy.Linh Nhi im lặng sau khi nghe. Cô ấy cúi đầu vào giữa hai hân,và cơ thể cô ấy run lên

Cuối cùng, vì gia đình của Linh Nhi đã đến, và cô ấy phải về trước. Tôi nhận được một cuộc gọi từ Tô Minh. Vì vậy, tôi phải đợi anh ấy đến

Bệnh viện lúc nửa đêm luôn rất yên tĩnh. Hành lang bên ngoài phòng mổ không có gì ngoài ánh đèn sáng. Cha mẹ của Dương Thanh ở ngoại thành, và những người thân sống tại thành phố thì đang trên đường tới. Vì vậy, không có ai ngoài tôi ở đây.

Tôi cuộn tròn trên ghế, mong Tô Minh sẽ đến sớm.

Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa bao giờ trải qua một điều khủng khϊếp như vậy, "Nếu nó thực sự chỉ là một cuộc chiến, mọi thứ sẽ ổn thôi. Lâm san cô ấy….”

Một đôi giày dừng lại trong tầm mắt tôi, một đôi giày da màu trắng bị vấy bẩn, và đôi giày da sạch sẽ đó được nhuộm màu đỏ. Nhìn lên mắt cá chân, những chiếc vớ trắng đều dính đầy máu, chưa khô và đang nhỏ giọt.

Trái tim tôi run rẩy, và có một giọng nói trên đầu tôi.

"An tâm, bạn cũng nghĩ Lâm San sẽ không chết, phải không?"

Khi tôi ngước lên, Tiểu Nhã mỉm cười với tôi một cách buồn tẻ, máu chảy khắp mặt và dính vào tóc cô ấy, đang tụ lại thành những giọt lớn và rơi xuống.

"Tôi…."

"An Tâm, Lâm San nói với tôi rằng cô ấy chết một cách đau khổ và cô đơn. Trái tim cô ấy trống rỗng và không thoải mái. Cậu có biết không? Tôi rất thích Lâm San, vì vậy tôi muốn tìm lại trái tim cho cô ấy.."

Tiểu Nhã đưa tay ra cho tôi, một trái tim đẫm máu trong lòng bàn tay, đầy máu và trái tim vẫn đang đập, dường như nó vừa mới được lấy ra trong thời gian ngắn.

Cô cười rất vui, như thể đó là một báu vật.

"Lâm San sẽ thích trái tim sống động này."

Nhưng tôi không thể hỏi trái tim đó là của ai. Chứng trào ngược axit trong dạ dày của tôi rất nghiêm trọng.

"Thoải mái đi, tại sao cậu không nói gì?" Tiểu Nhã đột nhiên nghiêng đầu và cười khúc khích với tôi. "Tôi nhớ tôi dường như nhìn thấy cô tối hôm đó. Sự hiện diện của cô đã phá hỏng tất cả, Đó là lí do khiến Lâm San chết đúng chứ? "

Ngay lập tức một cơn ớn lạnh xuất hiện lên từ phía sau. Tôi dựa vào chiếc ghế chờ lạnh, và cơ thể tôi run lên không kiểm soát, tôi muốn chạy, nhưng chân tôi cứng đờ không làm gì được.

"Không, tôi không biết gì cả."

"Vậy tại sao Linh Nhi nói rằng cô biết chúng tôi đã chơi Gọi Hồn, và cũng nói đúng hết tên của chúng tôi?"Đôi mắt của Tiểu Nhã nhìn quanh, và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi vừa bước lại gần mùi máu kinh tởm theo sau ngày càng nặng nề, nhưng cô ấy không nghe thấy gì. "Ngoan nào cô bạn, cho tôi trái tim của cô! Tôi không biết Lâm San thích cái nào, tôi sẽ cần rất nhiều trái tim."

"Tiểu Nhã, Lâm San đã chết rồi, làm thế nào cô có thể hồi sinh cô ấy! Cô tỉnh lại đi! Cậu ấy đã chết."

"Không!" Tiểu Nhã ném trái tim trên tay đi, hai bàn tay dính máu của cô ấy bóp vào cổ tôi và Tiểu Nhã ngước mắt lên, "Lâm San không chết, tôi không cho phép bất cứ ai nói rằng cô ấy đã chết, cô ấy chắc chắn sẽ sống lại, sống lại với tôi! "

Qua dáng người của Tiểu Nhã, tôi bất chợt nhìn thấy Lâm San, cô ấy đang nhìn tôi với một nụ cười nhờn, bỗng hai tay Tiểu Nhã bóp mạnh, rất mạnh.

Càng ngày càng ít không khí trong ngực khiến tôi khó thở, và tôi chỉ có thể đánh cô ấy một cách tuyệt vọng, nhưng sau đó, tôi thậm chí không còn sức để chống cự

Bỗng tôi thấy hai dòng nước mắt trong vắt tuôn ra từ đôi mắt của Tiểu Nhã và hòa lẫn với máu trên mặt cô ấy. Điều gì đó được nói trong miệng, nhưng tôi không thể nghe thấy một lời nào, cơ thể tôi đột nhiên trở nên rất nặng nề và tôi ngã xuống

Ý thức cũng bắt đầu trôi đi dần dần.

Bỗng một tiếng "nổ", tôi cảm thấy có gì đó bị đánh bật ra,tôi mở mắt ra một cách mệt mỏi, và trong tầm nhìn ngày càng mờ đi, đó là khuôn mặt xấu xa của Dương Khải hiện ra.

Một hơi thở mát rót vào miệng tôi, và dường như tôi được hô hấp nhân tạo, suốt quãng đường đi, tôi được ôm trong ngực Dương Khải, mọi thứ trở nên ấm áp và an toàn.

"Em tỉnh rồi à?"

Tôi mở mắt ra và đó là Dương Khải, anh ôm tôi đi trong bóng tối, gió lạnh vào ban đêm, nhưng tôi không cảm thấy lạnh.

"Tôi….."

Tôi muốn nói, nhưng tôi cảm thấy đau họng. Dương Khải nhìn xuống cổ tôi và đôi mắt anh ta rất lo lắng. "Em bị một con ma bóp cổ đến gần chết, và một người bạn của em đã chết"

"Là ai ?"

Dương Khải dừng chân và xoay người

Đằng sau là tòa nhà nội trú của bệnh viện. Vào thời điểm này, ánh đèn sáng và ồn ào, và tôi có thể nghe được tiếng khóc rất nhỏ

Tay tôi đột nhiên siết chặt, nhớ lại những gì vừa xảy ra, và rùng mình nói, "Tiểu Nhã hay Điềm Điềm?"

"Điềm Điềm” Giọng nói của Dương Khải lạnh lùng và lành lùng hơn trong một đêm như vậy. "Cô ấy bị đẩy xuống cầu thang , tim của cô ấy bị mổ ra và lấy mất . Kẻ gϊếŧ người là Tiểu Nhã."

Ngón tay tôi co lại lần nữa. Khi tôi thấy ánh sáng đỏ lóe lên trong tay Điềm Điềm, tôi có linh cảm. Tôi không ngờ nó lại như thế này và nước mắt tôi rơi vì thất vọng.

Trong vòng hai ngày, tôi mất đi những người bạn cùng lớp bốn năm đại học.

Dương Khải không nói gì, ôm chặt tôi và đi tiếp.

Cơn gió ào ạt kéo đến, rúc vào vòng tay đó, mặc dù tôi không có nhịp tim, nhưng tôi cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

"Dương Khải, Tiểu Nhã có bị Lâm San điều khiển không?"

"Đúng. Nhưng là do cô ấy là tự nguyện."

"Tiểu Nhã nói cô ấy rất quý Lâm San, vậy đó là lý do."

Nghĩ đến Tiểu Nhã vừa nãy, khi nói về Lâm San, những giọt nước mắt rơi trong đôi mắt buồn tẻ.

Tại sao, vì điều gì mà cô ấy lại dại dột như vậy??

Phải chăng cô ấy đã yêu Lâm San.

"Nếu như Linh Nhi cũng chết, tôi sẽ rất buồn." Tôi nhìn lên Dương Khải, rồi kéo áo anh ta, "Vậy Dương Khải, anh có thể giúp tôi không?"

"Đây có phải là điều em mong muốn?"

Dương Khải dừng lại, con ngươi đen dày đặc dường như luôn tràn đầy mực, nhìn chằm chằm vào bạn, với một áp lực săm soi.

Tôi gật đầu trong tiềm thức.

"Tôi đã nói rằng mọi điều ước của em sẽ được thực hiện. Khi tôi thực hiện xong những điều ước, em sẽ xuống địa ngục với tôi. Đây là điều đầu tiên."

Tôi nhìn lên và nhìn vào khía cạnh đẹp trai của anh ấy, một cảm xúc phức tạp được sinh ra trong trái tim tôi, và tôi không thể nói những điều chưa biết.

"Ừm”

"Vậy thì tối nay hãy trở về nhà để nghỉ ngơi một chút."

Giọng Dương Khải thoải mái, tôi dựa vào tay anh và mỉm cười với đôi mắt nhắm nghiền.

Nếu anh ấy thực sự muốn tôi, tôi sẽ không phải đợi đến hôm nay.

Tôi đã mơ suốt đêm và thức dậy lúc chín giờ sáng. Vì hôm nay tôi không có lớp nên tôi không muốn ra ngoài và bỗng nhận được một cuộc điện thoại từ Linh Nhi

Cô ấy đã biết chuyện xảy đêm qua .

"Linh Nhi, tớ ổn, thực sự."

Tôi đã không nói với Linh Nhi về việc bị Tiểu Nhã bóp cổ tối qua, tôi không muốn cô ấy lo lắng quá nhiều.

Linh Nhi thở dài và nói: "Tiểu Nhã đã phải nhập viện vì đánh giá tâm thần bất thường. Cha mẹ Điền Điền không can tâm và rất đau khổ , Tiểu Nhã sẽ phải trả giá đắt. Tại sao một người bạn tốt như vậy lại trở nên điên rồ. Dương Thanh vẫn đang hồi phục, yên tâm, nếu giấc mơ của cậu là sự thật, thì sau Dương Thanh tớ sẽ là nạn nhân tiếp theo. "

"Không, Linh Nhi, tớ sẽ không để cậu gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm, tớ thề."

Tôi ghì chặt điện thoại tay run không ngừng và nước mắt giàn dụa.

Linh Nhi mỉm cười với một nụ cười, "Cảm ơn bạn thân yêu!."

Lúc này DƯơng Khải bước vào từ bên ngoài và nhìn tôi và nói: "Nói với Linh Nhi, một tiếng sau gặp nhau tại thư viện."

Tôi không nghĩ anh ấy trông đàng hoàng và hẹn Linh Nhi mà không cần suy nghĩ nhiều.

Dương Khải không nói gì, và sau khi tôi chải chuốt qua loa, tôi được đưa đến trường. Chúng tôi đợi Linh Nhi ở cửa thư viện.

"Thư giãn đi."

"Tôi….."

Chưa kip nói xong, tôi thấy một tia sáng đỏ trong lòng bàn tay Linh Nhi, khiến đôi chân tôi trở nên mềm nhũn. Trước khi Điềm Điềm chết, tôi cũng nhìn thấy ánh sáng đỏ trong lòng bàn tay cô ấy.

Có thể người tiếp theo là Linh Nhi? !

"Cô thấy rồi đấy."

Tô Minh nói sau lưng tôi, giọng anh rất khẽ, nhưng rất rõ

"Kia chính là Đạo Hồng Quang, em có biết đó là gì không?"

"Cái gì vậy?" Tôi lo lắng nhìn anh ta, và tôi dường như nhìn thấy bản thân mình đang run sợ trong con ngươi đen tối của anh ấy, "Tôi đã nhìn thấy nó trên tay Lâm San và Điền Điền."

"Đó là một lời cảnh báo sớm cho cái chết."

"Cái chết? Cảnh báo sớm?"

Tô Minh đút tay vào túi quần và nhìn về phía tòa nhà giảng dạy bị bỏ hoang phía sau thư viện. mím môi một cái: "Xác chết là một con quỷ trong một thời gian dài, nhưng nó có thể là một hồn ma."

Tôi không hiểu ý anh ta là gì, nhưng tôi đã nghe nói về quái vật và xác chết, một con quái vật chết vì oán giận và ghét sinh vật sống,

Tuy nhiên, tôi chỉ thấy ánh sáng đó vào lúc này. Hôm nay, thực sự tôi không thấy có thêm ai khi đứng ngoài sân trường. Tôi vẫn cảm thấy rất không thật.

"Này, có chuyện gì với cậu vậy? Khuôn mặt cậu tệ quá?" Linh Nhi vẫy tay trước mặt tôi, ôm lấy tay tôi, đẩy tôi và thì thầm vào tai tôi, "Tối qua anh ta có quá dữ dội không?" ? "

Lúc đó tôi không biết nên xấu hổ hoặc tức giận, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô ấy với một nụ cười bất lực, nhưng Linh Nhi đã quan tâm. “Phải không? "

Tôi nhìn Linh Nhi, nghĩ rằng cô ấy sẽ sớm rời xa tôi, và trái tim tôi sẽ rất đau đớn.

Tô MInh liếc nhìn chúng tôi, quay lại và bước vào thư viện, Linh Nhi hỏi thầm, "Chúng ta làm gì ở đây? Chúng ta tới để bắt ma à?"

Tô MInh không nói, nhưng đi vòng quanh thư viện của trường, và cuối cùng lấy một chồng sách từ những góc khuất, rồi đặt nó lên bàn. Linh Nhi và tôi nhìn nhau và gục đầu vào nhau.

Nếu nó không quan trọng tô sẽ không đọc. Tôi chán nản nhìn vào chồng sách. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

------------------------