Chương 30: Dấu vân tay máu

Chương 30: dấu vân tay máu

Mắt người có thể nhìn và phân biệt hầu hết tất cả các hệ mầu khác nhau, đặc biệt là màu trắng, vì vậy khi bạn nhìn chằm chằm vào một màu đặc biệt trong một thời gian dài, mắt sẽ trở nên mệt mỏi.

Tôi nhìn lên và thấy dấu vân tay máu dày đặc trong căn phòng nhỏ. Mỗi dấu đều rất rõ ràng, như thể ấn mạnh bằng tay, những giọt máu đỏ tươi đọng lại dọc theo đường kẻ.

Tôi không biết liệu đó có phải là yếu tố khiến tôi nhìn chằm chằm vào các dấu vân tay trong thời gian dài Dường như tôi có thể nhìn thấy các đường trong dấu vân tay, vặn vẹo. Không đỏ. Nó màu trắng.Các dấu tay di chuyển chầm chậm bò như một con bọ.

Khi dấu vân tay này di chuyển thì một dấu vân tay mới sẽ xuất hiện ở cùng vị trí trong giây tiếp theo và dấu vân tay trước đó sẽ biến mất.

Giống như ai đó đang tự bò.

Ý nghĩ về những dấu vân tay đang hoạt động đó. Tôi lập tức rùng mình, và vô thức nắm lấy cánh tay của Tô Minh, tôi cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh toát. Tôi không quan tâm. Trong khi nhìn những vệt máu từ từ được kéo lên trần nhà, Tô Minh lùi lại, "Chúng ta sẽ rời khỏi đây được chứ?"

"Tại sao bạn lại muốn đi?"

Một giọng nữ hoàn toàn khác vang lên khiến tôi bất giác rơn người. Cổ tôi như được ai đó nâng lên một chút, không thể cử động, như bị ai đó giữ chặt. Điều duy nhất tôi có thể cảm thấy là cơn gió lạnh bao quanh tôi. Và một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt tôi

Những chiếc móng sắc nhọn trên bàn tay và những ngón tay dài, da trên bàn tay đã bị lở loét thủng từng lỗ, rỗ ra như đã bị ăn mòn

Tôi cám thấy ngứa ngáy khi bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào người tôi. Tôi vô thức liếc nhìn nó, một linh hồn sợ hãi và những con giòi dày đặc đang vật lộn để cắn thịt. Dòi ở khắp mọi nơi trên khuôn mặt đó, chúng ăn mòn da thịt,máu chảy khắp nơi trên khuôn mặt đó.

Bị nổi da gà khắp người, tôi bị ám ảnh dữ dội. Tôi theo bản năng lấy tay đẩy ra và ngã về phía sau, vội vàng lau mặt,để rũ bỏ những con giòi ghê tởm.

Lâm San đứng trước mặt tôi với một tiếng cười khúc khích, và nghiêng đầu nhìn tôi, "yên tâm, ở lại với tớ, được không? Tớ đau buồn lắm, vì vậy ở lại với tớ nhé?"

Lâm San bước đi hoàn toàn như một cái máy, dù tay và chân cô bị gãy, nhưng cô vẫn đứng vững.

Toàn thân cô nhuốm đấy máu và nhỏ giọt xuống đất.

"Lâm….Lâm San cậu đã chết như thế nào?Ai đã gϊếŧ cậu?"

Mặc dù tôi rất sợ, tôi không biết đây có phải một giấc mơ hay không, nhưng vì Lâm San đang xuất hiện ngay trước mắt tôi nên tôi đã hỏi cô ấy sự thật về cái chết của cô ấy

"Đó không phải là một con ma nào cả, mà là một người phụ nữ. Người phụ nữ tự tử trong lớp học đó, cô ấy đã quay trở lại. Yên tâm, rồi cô sẽ thấy, tất cả họ sẽ chết."

Cô ấy chỉ ngón tay lên trần nhà, và tôi nhìn vô thức nhìn lên, Tôi không ngờ rằng khi các dấu vân tay hội tụ hết lên trần nhà nó tạo thành một dấu vân tay lớn, trên năm ngón tay, tôi thấy Linh Nhi và những người khác đang la hét và cố tìm cách thoát ra một cách tuyệt vọng, nhưng không thể thoát ra được.

"Không,không."

"Vậy tại sao, các cậu lại để tôi chết một mình? thật tàn nhẫn, cậu có biết tôi đã đau đớn như thế nào khi tôi chết không?"

Lâm San đi về phía tôi từng bước, vẻ mặt của cô ấy đột nhiên nhăn lại , đôi chân cô ấy loạng choạng và quỳ xuống, cô đau đớn đưa tay ra để chạm vào vị trí của trái tim mình, nhưng trước khi kịp đặt tay, một vài ngón tay nhô ra khỏi cơ thể cô ấy, và các ngón tay được chia sang trái và phải, như di chuyển giống như cánh cửa, ngực của Lâm San bị xé toạc ngay khi cô ấy định chạm vào tim mình.

Trái tim đỏ tươi văng ra đập liên tục.

Máu đỏ trào ra và văng lên người tôi. "Cứu, cứu tôi với."

Lâm San co giật và kêu cứu, tôi nghĩ tôi phải rời khỏi đây, nhưng cơ thể tôi đang run rẩy.

Lúc này, một cái đầu mọc ra nhanh chóng, và theo bản năng tôi đã vươn ra để chặn nó, qua khe hở cảu năm ngón tay tôi thấy đầu của một người phụ nữ nhô ra khỏi cơ thể Lâm San, và miệng cô ấy đang nhai trái tim cảu Lâm San, ăn nó từng chút một.

Cô ấy phủ đầy máu, nhưng cô ấy rất hài lòng.

Vào lúc đó, tôi không còn có thể chịu đựng được và đã nôn mửa, sợ hãi và buồn nôn chiếm lấy cơ thể và tâm trí của tôi, tôi ngã xuống mặt đất và lùi lại, tôi thậm chí không thể gọi giúp đỡ.

"Một thứ rác rưởi như ngươi dám xuất hiện và làm tổn thương người con gái của ta sao!"

Chiếc áo choàng lớn xuất hiện và hơi thở lạnh lẽo đã lấn át đi mùi máu dầy, chỉ để lại hơi thở thơm mát quanh chóp mũi, và một bàn tay không an toàn nhưng ôm chặt lấy tôi

"Dương Khải."

Tôi nói một cách yếu ớt, lúc này ký túc xá trở lại như thường lệ và ngay cả dấu vân tay máu cũng biến mất.

Dương Khải nhìn xuống tôi, xoa xoa tóc tôi bằng một lòng bàn tay rộng và nói nhẹ nhàng, "Không sao đâu, ổn rồi"

"Dương Khải."

"Tôi đây"

"Dương Khải"

"Cô nói đi "

"Dương Khải"

"... "

Tôi gọi tên anh ta nhiều lần, và đôi mắt anh ta dần dần mất kiên nhẫn, tôi nhìn thẳng vào anh ta và gọi tên anh ta trong vô thức, dường như chỉ bằng cách này mới có thể trấn an tôi.

Tôi biết khóc vào lúc này là cách giải tỏa tốt nhất, nhưng tôi không thể khóc.

"Tôi cho phép, hãy khóc thật to nếu em cảm thấy sợ. Không sao đâu tôi ở đây rồi. Tôi sẽ bảo vệ em, vì vậy đừng bướng bỉnh. Hãy khóc thật to."

Dương Khải thở dài và an ủi tôi với sự kiên nhẫn,giọng nói trầm ấm của anh lặp đi lặp lại bên tai tôi, làm tôi nhớ đến khi tôi con nhỏ, mẹ tôi cũng làm như vậy với tôi.

Khi cảm xúc dâng cào, khóe mắt tôi cay cay và nước mắt rơi xuống. Tôi ôm lấy cổ Dương Khải và khóc.

Cho đến lúc không khóc nổi nữa

Cuộc điều tra kéo dài một ngày một đêm, và nhiều người sợ hãi di chuyển ra ngoài. Chỉ có Tiểu Nhã đang trốn trong ký túc xá. Cô ấy cứ lẩm bẩm nói rằng đó là nghi thức gọi quỷ, và không ai thuyết phục được cô ta bước ra khỏi ký túc xá.

"Tất cả các người sẽ chết, sẽ chết, haha ..."

Sau sự cố ngày hôm qua, tôi thực sự không đủ can đảm để bước vào ký túc xá đó một lần nữa.

Những lời của Tiểu Nhã xuất hiện trong tai tôi, nhắc nhở tôi về những gì Lâm San nói với tôi, rằng hồn ma nữ đã quay lại để đòi lại mạng sống của cô ấy, và tất cả chúng tôi sẽ chết.

"Những vụ ma gϊếŧ người có lẽ đã quá xưa rồi. Lâm San có lẽ đã bị gϊếŧ bởi một kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái, và chúng tôi sẽ không chết."

Dương Thanh hét lên sợ hãi, hai bàn tay nắm chặt, và cô ấy không thể tin rằng đó là một con ma.

"Không phải là ma sao?" Cô gái xinh đẹp và nhỏ nhắn run rẩy, khuôn mặt tái nhợt, và cô rõ ràng đâng rất sợ hãi. Có nhiều phiên bản lưu hành của Bàn Gọi Hồn những ai từng trải mới biết. "Tôi đã nói trước rằng chúng ta phải tuân theo các quy tắc khi chơi gọi hồn, nếu không điều gì đó chắc chắn sẽ xảy ra. Lâm San đã không lắng nghe. Chà, và bây giờ cô ấy đã làm ảnh hưởng đến chúng ta."

"Bây giờ không phải là lúc để trách móc ai, chúng ta sẽ ổn thôi. "

Cậu không chơi thì tại sao cậu phải lo lắng quá lên!" Điền Điền cắn môi, "Nó phải kết thúc vào lúc này, tớ thực sự điên vì trò chơi đó. "

Đột nhiên tôi thấy một ánh sáng đỏ lóe lên trong lòng bàn tay cảu Điền ĐIền, và nó biến mất khi tôi chớp mắt.

Ánh sáng đó giống như những gì tôi nhìn thấy trong tay Lâm San sau khi cô ấy chết. Đây có thực sự là một sự trùng hợp?

"Chết rồi à?" Tiểu Nhã đột nhiên cười khúc khích. Trong ký túc xá yên tĩnh này, cô ấy dường như còn kỳ lạ hơn. Lúc đó, bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối, và những ngôi sao thậm chí cũng không xuất hiện.

"Tất cả các cậu đã sẵn sàng để đi cùng tớ chưa?" Tiểu Nhã đứng dậy khỏi giường và nhìn chúng tôi với cái đầu xiêu vẹo.Đôi mắt cô ấy không có chút ánh sáng ,như thể tro tàn. "Bốn người chúng ta đã thề ngay từ đầu rằng chúng ta sẽ chết cùng nhau. Các cậu quên rồi à? Hãy đi với tớ!"

"Tiểu Nhã, cô có bị điên không? Ai sẽ chết cùng cô!" Dương Thanh nhổ nước bọt xuống đất, "Tôi đang rời đi."

Tôi chỉ cảm thấy mí mắt của mình nhảy lên, Tiểu Nhã đã nhanh chóng ôm lấy Dương Thanh, người gần nhất với cô, nhặt cây bút trên bàn và đâm vào mắt cô ấy. Dương Thanh hét lên ngay tại chỗ, máu ứa ra.

Một số người trong chúng tôi đã giật mình trước sự thay đổi đột ngột này. Không ai phản ứng. Mãi đến khi Dương Thanh đỡ đau và vật lộn với Tiểu Nhã, chúng tôi mới tiếp thục thuyết phục được cô ấy.

Khi chúng tôi đang ngồi trong phòng, cánh cửa phía sau tôi đột nhiên đóng sầm lại, trái tim tôi còn run rẩy hơn nữa. Có một sự thật rùng rợn ở đây và ai đó đã đóng cửa lại.

"Bình tĩnh, gọi cho nhân viên bảo vệ nhanh lên."

Tiếng hét của Linh Nhi khiến tôi hoàn hồn và lập tức lấy điện thoại di động ra để gọi, nhưng lúc này cổ tay tôi bị ai đó túm lấy, và cơn lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể tôi, khiến tôi rùng mình.

"ĐIền Điền, cậu đang làm gì thế?"

"Bình tĩnh đi, như tôi đã nói, tất cả sẽ chết cùng tôi!”

Tiếng cười lạnh, đôi mắt đỏ, theo bản năng nói với tôi rằng người trước mặt tôi không phải Điền ĐIền .

"Cô là phải Lâm San không?"

"Quả thật, cậu rất thông minh."

"Lâm San, không phải chứ" Không phải Lâm San đã bị Dương Khải đánh bại hôm qua sao? Tại sao cô ấy vẫn còn ở đây?

"Người đàn ông của bạn thực sự rất mạnh. Tôi gần như đã bị anh ta gϊếŧ chết."

"Lâm San chính xác thì cậu muốn làm gì?"

"Tôi làm gì à?" Khóe miệng trở nên lạnh hơn sau nụ cười đó. "Tất nhiên tôi sẽ chứng kiến tất cả các ngừi chết rồi tôi sẽ chôn cất các người tử tế"

Cô mỉm cười và nheo mắt, và tôi bị lạnh khắp người, đột nhiên Tiểu Nhã nhặt con dao gọt hoa quả trên kệ và đâm dữ dội vào Dương Thanh.

Bàn tay của Linh Nhi cầm dao nhanh chóng lướt qua Dương Thanh, nhưng cô ấy sẽ đâm ai, và tôi đã hét lên vì sốc, "Tiểu Nhã, coi chừng!"

Với âm thanh "Aaaaaaaaa", cánh cửa được mở ra từ bên ngoài. Bỗng nhiên, Linh Nhi lùi lại và bẩm bẩm.

"Tôi đang làm gì thế này?"

Đèn pin lóe lên chiếu vào từng người một ,bảo vệ nhìn vào trong, và một giọng điệu nhẹ nhàng đến lạnh gáy vang lên trong tai tôi

"Tôi sẽ trở lại."

Lâm San để lại một câu như vậy vào tai tôi và rời đi. Cơ thể Điền Điền mềm mại rơi vào người tôi tôi, và Tiểu Nhã ở đằng kia cũng ngã xuống.

“Có chuyện gì với chuyện này vậy?" Nữ giáo viên đi theo đã hét lên kinh hoàng khi thấy hiện trường ở đây, "Ai đó, hãy giúp tôi gọi xe cứu thương."

"Được rồi."

------------------------