Chương 32: Khu vực bí ẩn

Chương 32 : Khu vực bí ẩn

“Đây có phải bài báo từ năm 1990 không ?" Linh Nhi liếc nhìn những bức ảnh trên tờ báo, rồi nhìn vào ngày tháng trên đó, "Đây là trường của chúng ta nhiều năm về trước?"

"Đừng nói điều này trước. Có phải tòa nhà trên bức ảnh này là một ngôi trường cũ không?” Tôi đã chỉ vào bức ảnh đầu tiên ở trên. Tòa nhà trường học lúc đó đã rất cũ và tòa nhà trường học mới đang được xây dựng.

Tô Minh chỉ vào nội dung trên báo. Và đẩy nó về phía trước mặt chúng tôi, "Xem đi, tôi có chút việc phải ra ngoài."

Linh Nhi và tôi gật đầu, ngồi xuống đọc báo cáo một cách cẩn thận.

Hai mươi năm trước. Trong ngôi trường này, một cô gái tên Vân Hà đã bị phế truất và chết trong lớp học nơi mà Linh Nhi và mọi người đã chơi gọi hồn.

Người ta nói rằng Vân Hà đang nằm trên mặt đất trong lớp học vào thời điểm đó, tay và chân bị gãy. L*иg ngực cô ấy bị phanh ra, trái tim bị mất và máu tràn khắp lớp học. Rất đau đơn. Các bạn cùng lớp của nhân chứng đã rất sợ hãi.

Sau vụ việc, nhà trường đã gọi cảnh sát, và nghi phạm nhanh chóng được xác định sau khi cảnh sát điều tra.Đó là bạn cùng phòng của Vân Hà. Một cô gái nhỏ nhắn tên Linh Vũ.

Sau khi điều tra, họ thấy rằng hai người đang tranh giành một nam sinh. Thật là khó hiểu

Chàng trai đó là bạn trai của Linh Vũ, vì Linh Vũ có bệnh tim. Do đó, do đó chàng trai kia mới phản bội và theo Vân Hà ,sự tranh giành diễn ra từ đó.

Lâm Vũ chết vì đau tim trước khi bị kết án.

Tưởng như vấn đề đã được chấm dứt. Nhưng vào ngày giỗ của Vân Hà, các bạn cùng lớp của cô đã đi lễ, nhưng họ đã chết trong ký túc xá vào ngày hôm sau. Và tất cả những người đó đều bị moi tim.

Kể từ đó, một số tin đồn dần lan ra trong trường. Nhiều người nói rằng khi họ đi qua tòa nhà giảng dạy vào ban đêm, họ sẽ nghe thấy một tiếng càu nhàu đặc biệt trong lớp học trên tầng sáu, hỏi họ nhiều lần :

"Trái tim tôi ở đâu?"

Một số người đã hoảng loạn, và nhiều sinh viên đã xin chuyển trường.

Trường không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm một cao nhân đến và phong ấn linh hồn của Vân Hà, và tòa nhà giảng dạy đã bị bỏ hoang kể từ đó.

Sau khi đọc nó, tôi nói với Linh Nhi, "Vì các cậu đã đến chơi gọi hồn tối hôm đó, thực tế điều đó đã phá vỡ phong ấn và giải phóng Vân Hà?"

Khuôn mặt của Linh Nhi rất tệ, và cô ấy không biết trả lời thế nào, chỉ gật đầu. "Có lẽ vậy."

"Tôi không nghĩ Vân Hà đã quay lại để đòi lại trái tim." Tôi nhớ lại những lời của Lâm San trong ký túc xá ngày hôm đó, "Nếu đó thực sự là cô ấy, thì hồm ma chúng ta đã tiếp xúc không phải là Lâm San? Cái chết của Điềm Điềm là do Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đã bị mê hoặc bởi Lâm San. Nếu Vân Hà thực sự chết,có cần phải quá rắc rối như vậy không. "

Linh Nhi không thể trả lời được, chủ đề của chúng tôi rất khó hiểu, tôi nhìn chằm chằm khi đọc tờ báo, tôi luôn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng tờ báo này đã được vài năm tuổi, và những bức ảnh đã bị mờ từ lâu.

"Đây không phải là ngôi trường bỏ hoang sao?" Giáo sư Kỳ Vũ không biết đến từ bao giờ, và anh đấy đứng giữa chúng tôi, nâng cặp kính mắt và chỉ vào tờ báo: "Tờ báo này ở đâu vậy?"

"Giáo sư, Hãy thảo luận ở đây!Hai bạn có thể nhường chỗ cho chúng tôi được không?- Vị giáo viên đi bên cạnh đề nghị

Giáo sư Kỳ Vũ ngồi xuống với một nụ cười trên môi, và vẫy tay một cách tình cờ. Linh Nhi thì thầm“Nếu giáo sư nghe thấy một chút thì cũng không sao. Cậu sợ giáo sư sẽ phá hiện ra à?

"Tất nhiên là không."

Giáo sư Kỳ chắc chắn sẽ không chịu rời đi. Tôi nhíu mày nhìn Linh Nhi. Cô ấy khoanh tay và nói với tôi, "chúng nên làm gì đây?"

mắt tôi ngheo lại và trả lời: "Bọn em xin phép về trước? "

" Được thôi. "

Ngay khi Linh Nhi và tôi chuẩn bị về, Kỳ Vũ nhặt tờ báo lên và mỉm cười," Hia em nghĩ cái chết của Lâm San rất giống với Vân Hà à? "Hai em nghĩ rằng Lâm San, giống như Vân Hà, đã chết và muốn đòi lại ân oán cảu mình sao? Vì vậy, những người bạn xung quanh họ là người đầu tiên gặp tai nạn? "

Sau khi nghe vậy, Linh Nhi và tôi quay lại để lấy lại tờ báo.

Kỳ Vũ đặt tờ báo xuống và mỉm cười với chúng tôi, "Các em không đi nữa à?"

Linh Nhi và tôi cười ngượng nghịu, rất xấu hổ.

Kỳ Vũ không quan tâm, và đặt hai tay lên bàn, "Hai em có tin vào ma không? Các em nghĩ cái chết của Lâm San là do con người gây ra hay do ma gây ra?"

" Cái này….. "

Linh Nhi và tôi do dự đó là vì chúng tôi biết rằng tất cả điều này được thực hiện bởi ma, nhưng Kỳ Vũ là một giáo viên và nói chung sẽ không tin chuyện ma quỷ này.

Vì vậy, không quá quan trọng để trả lời.

"Giáo sư Kỳ nghĩ đó là do con người tạo ra hay do ma tạo ra?"

Tô Minh đặt một tay lên vai tôi, nheo mắt nhìn Kỳ Vũ, đôi mắt hiền lành và tôi không nhìn thấy sự tức giận trong đó.

Tôi bất giác nhẹ nhõm, dựa vào anh một cách vô thức.

Kỳ Vũ đột ngột mỉm cười và tháo kính ra. "Từ góc độ lịch sử, chủ nghĩa ma không bị loại trừ, nhưng từ góc độ của khoa học hiện đại, con người cũng có thể làm điều đó."

"Không phải là vô lý sao?" Tô Minh sụt sịt mũi và ôm tôi sau lưng, "chúng tôi vẫn còn việc phải làm, xin phép."

"Này Tô Minh, tôi nhớ em đã bị một tai nạn xe hơi trong thời gian ngắn trước đâycó vẻ như vụ tai nạn đó rất nghiêm trọng, sao em không nghỉ ngơi nhiều hơn."

Tôi hơi bất giác, ông ta sẽ không tìm thấy sự thật về tai nạn xe cộ của Tô Minh?

Khi tôi định giải thích, Tô Minh nói một cách thờ ơ "Giáo sư Kỳ thấy điều đó có vẻ nghiêm trọng nhỉ,nhưng thực tế nó không nghiêm trọng chút nào đâu , giáo sư không cần quá quan tâm"

"Hẳn là vậy rôi."

Tô Minh không nói gì, và vội vàng rời khỏi thư viện với tôi,nhưng vẫn không quân cảnh báo tôi "Đừng nói chuyện với ông ấy trong tương lai, đừng quên điều đó."

"Chà, tôi biết. Anh vừa đi đâu thế ? "

“Tòa giảng dậy bị bỏ hoang”

"À!" Tôi kêu lên. "Anh có tìm thấy gì không?"

"Có dấu vết của phong ấn ở đó, nhưng bây giờ phong ấn đã được mở khóa, linh hồn của Vân Hà đã biến mất."

"Biến mất?"

Ngay khi tôi đang hỏi, Linh Nhi chạy về phía tôi với một chiếc điện thoại, "Kiều An, Tiểu Nhã bị tai nạn."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Tôi không biết, mẹ của tiểu nhã vừa gọi Tiểu Nhã, nói Tiểu Nhã đột nhiên phát điên, hét lên rằng ai đó sẽ gϊếŧ cô ấy và vẫn gọi tên tôi, vì vậy họ hi vọng tôi sẽ đến đó. "

" Được rồi, tớ sẽ đi với cậu. "

" Tôi không cho phép " Tô Minh đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, không buông tay và nét mặt khá nghiêm trọng

"Tại sao? Chúng tôi chỉ đến gặp Tiểu Nhã."

"Có Đạo Hồng Quang báo tử quanh Linh Nhi và cô ấy đã chết khi cô ấy đi." Tô Minh nhìn Linh Nhi và cuối cùng nói với tôi, nói từng câu một, "Đừng quên em gần như đã chết đêm qua. "

Anh nói gì, Linh Nhi lo lắng nhìn tôi," Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? "

" Linh Nhi, không có gì xảy ra tối qua "

" Tối qua cô ấy gần như bị ma siết cổ đến ngất. "Tô Minh có vẻ thích đi ngược lại với tôi." Khi tôi đến, Lâm San đã gϊếŧ Tiểu Nhã và còn muốn bóp cổ cô ấy. "

" Gì cơ? "Linh Nhi trông giận dữ nhìn tôi, "Tại sao, tại sao cậu không nói với tớ một chuyện lớn như vậy!"

"Tớ…tớ chỉ không muốn bạn lo lắng."

Linh Nhi biết tính khí của tôi , từ xưa đến nay tốt khoe xấu che và cô ấy chỉ có thể thở dài bất lực quay ra hỏi Tô Minh "Tô Minh, anh là một con ma. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào anh vì một điều như vậy. Anh có cách nào không?"

" Có" Tô Minh ôm tôi thật chặt và hôn tôi qua một bên, "Vợ tôi đã nhờ tôi rồi mà! "

Mặt tôi nóng bừng và ngại ngùng nhưng tôi không thể nói gì được, bèn ấp úng," Ai…ai là vợ của anh""

“Chà thời gian đối đáp nhanh giống nhau, quá tâm đầu ý hợp, đúng là một đôi vợ chồng trẻ ha "

*Bĩu môi*

Thấy Linh Nhi che miệng và tủm tỉm cười, tôi đỏ mặt và may thay da mặt tôi khá dầy, và Tô Minh cũng không trêu tôi quá dai,Tô Minh nói tiếp:

"Nếu ước tính là chính xác, Lâm San sẽ hút linh hồn của Vân Hà và nỗi ám ảnh duy nhất là trái tim đã mất”

“Chỉ là…. "

"Chỉ là sao?"

"Chỉ là Vân Hà là một oan hồn tức giận mạnh mẽ đến nỗi nếu không có bên thứ ba nào can thiệp, người vừa mới chết như Lâm San cho dù rất tức giận cũng không phải là đối thủ của Vân hà,chứng đừng nói là toàn hồn rời khỏi toàn nhà "

“Cái này…. "

Linh Nhi và tôi rất sốc.”Chuyện này đã phát triển ngoài tầm kiểm soát,phải không?”

Tô Minh nhướn mày, đôi mắt đen nhìn vào tòa nhà giảng dạy. Tôi nhìn anh ta, và đột nhiên thấy mái nhà của tòa nhà giảng dạy bị mây che phủ ngay cả vào ban ngày và có sấm sét.

"Chuyện gì vậy?"

Tô Minh nheo mắt và quay lại nhìn tôi, "Em có thể thấy không?"

"À……." Tôi không biết tại sao anh ấy hỏi, nhưng tôi gật đầu bừa.

Linh Nhi không hiểu, nhìn xung quanh, "Cậu đã thấy gì? Làm gì có gì đâu!"

Đôi mắt sâu thẳm của Tô Minh nhìn tôi nửa chừng với sự nghi ngờ, đột nhiên cười toe toét, và cúi xuống và hôn vào trán tôi

Tôi ngay lập tức hét lên"Tô Minh, anh làm gì vậy?"

"Cho đến bây giờ khi hôn em, anh vẫn phải có lý do sao?" Tô Minh dửng dưng mỉm cười, tay xoa xoa tóc tôi, "Tối nay, chúng ta sẽ tìm hiểu tất cả chuyện nyaf."

"Tối này? "Tôi hỏi:" Anh sẽ làm gì? "

Đôi mắt của Tô Minh chuyển sang vị trí của Linh Nhi. Lúc này, một ánh sáng đỏ lóe lên trong lòng bàn tay của Linh Nhi, và tôi lo lắng nắm chặt tay Tô Minh.

"Linh Nhi, điều này tùy thuộc vào bạn tối nay."

"Tôi sao?"

*

Lần đầu tiên tôi đến bệnh viện tâm thần, Linh NHi và tôi vẫn rất lo lắng. Sau đó, thời tiết ngày càng tồi tệ hơn và trời đổ mưa

Chúng tôi đã đến gặp Tiểu Nhã. Cô ấy thực sự ngớ ngẩn,và hành động như một kẻ mất trí nhưng đôi mắt nhìn chằng chằng vào chúng tôi giống hệt như Lâm San.

Theo lời của Tô Minh, Linh Nhi đã để lại một lời nhắn cho Tiểu Nhã trước khi rời đi, và sau đó chúng tôi rời bệnh viện.

Bầu trời bên ngoài trở nên ảm đạm hơn, gió thôi, và có một sự mát mẻ không thể diễn tả.

"Tòa nhà ký túc xá không phải là cảnh đầu tiên của vụ việc. Lâm San bị ném xuống đó sau khi chết. Để có được trái tim, cô ấy chắc chắn sẽ đến tòa nhà giảng dạy." Giọng nói của Tô Minh truyền qua điện thoại với một cú chạm từ tính. Sự nhẹ nhõm không thể giải thích của tôi, "Bình tĩnh, đừng sợ, hãy gọi tên anh trong trường hợp em gặp nguy hiểm."

"Ừ…."

Mặc dù tôi biết khả năng của anh ấy, nhưng tôi vẫn hơi sợ.

Trước tòa nhà giảng dạy cũ, tôi hít một hơi thật sâu vài lần trước khi tôi bước vào với Linh Nhi.

Bởi vì nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài, điện ở nơi này đã bị cắt. Bóng tối làm xói mòn mọi thứ. Ánh sáng của đèn pin không đáng kể. Đêm lạnh và gió bắt đầu thổi.

Tôi rùng mình. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy ánh sáng đỏ trong tay Lin You lại nhấp nháy. Tôi không biết rằng điều đó có xảy ra thường xuyên trước khi Điền Điền chết không, nhưng Linh Nhi dường như không biết điều đó.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi nữa. Tô Minh nói rằng chừng nào nhìn thấy linh hồn của Lâm San và hãy phá nát trái tim được để trong balo , cô ta sẽ biến mất.

Tô Minh không thể đến gần vì linh hồn của anh sẽ bị phát hiện, nhưng anh ta sẽ xuất hiện bất cứ khi nào có nguy hiểm.

Linh Nhi nhận ra sự lo lắng của tôi và nắm lấy tay tôi.

"Bình tĩnh, đừng sợ, có tớ ở đây!"

Tôi thực sự đánh giá cao Linh Nhi. Cô ấy rất bình tĩnh trong bất cứ hoàn cảnh nào. Mặc dù lòng bàn tay cô ấy run lên,nhưng cô ấy vẫn an ủi tôi.

------------------------