Chương 147: Dương khải tỉnh giấc

CHƯƠNG 147 : DƯƠNG KHẢI TỈNH GIẤC

Tôi đứng dậy khỏi giường và đi xuống cầu thang với Thiên Duyên, ngay khi cánh cửa phòng đóng lại. Một hình bóng xám mờ áo trong một góc tối, trong tay cầm một cây quyền trượng màu đen. Cây trượng giống như được làm từ nhánh của một cành cây và trên đỉnh có một vũng nước nhỏ.

Một quả cầu đen bay ra khỏi giường của tôi. Rơi vào vũng nước. Tỏa sáng mờ ảo, và rồi tất cả biến mất, chỉ còn ánh bình minh rực rỡ dần chiếu rọi trái đất.

Tôi đột nhiên dừng bước. Cảm giác như có gì đó đằng sau lưng tôi, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy gì, tôi lắc và vỗ nhẹ vào đầu. Thiên Duyên ngước lên nhìn tôi, "Có chuyện gì với chị vậy?"

"Chị cảm thấy giấc mơ vừa rồi rất đáng sợ, nhưng chị lại không nhớ được gì. Mọi chuyện dường như chỉ vừa mới xảy ra cách đây vài phút nhưng chị không thể nhớ rõ mọi chuyện."

"Tốt nhất là không nên nhớ. Quỷ Mộng thích nhất chính là ăn mộng cảnh của con người. Ăn hết thì chị sẽ không gặp ác mộng nữa. Nhưng có tin đồn rằng chúng sau khi ăn xong sẽ nuốt chửng luôn cả linh hồn của người đó, vì vậy chị hãy cẩn thận."

"Được”

Thiên Duyên và tôi đi xuống cầu thang. Chưa kịp nhìn được gì đã nghe thấy giọng nói của Dương Khải, khóe mắt không khỏi cay cay và khi nhìn thấy dáng người cao lớn quen thuộc đó, hai mắt tôi ngập tràn nước mắt, lời nói như mắc kẹt trong cổ họng rồi giọng nói của anh ấy bỗng vang bên tai tôi.

"Tại sao em lại khóc ? Về sau không cho phép khóc nữa."

Hơi thở lạnh lẽo bao trùm lấy tôi ngay lập tức, mới chỉ có vài tuần trôi qua nhưng tôi luôn cảm thấy như hàng ngàn năm , tôi ngước nhìn đôi lông mày tuấn tú, trái tim tôi như ngừng đập, hai tay run rẩy sờ lên gương mặt kia, đôi môi mấp máy như muốn nói nhưng lại không thành lời.

Thần sắc của Dương Khải vẫn vậy, đôi lông mày rậm cong nhẹ, với sự dịu dàng đầy mê hoặc, đôi mắt trong veo như nước, nét mặt tươi cười như hoa và bờ môi hơi nhếch lên vô cùng hư hỏng.

"Ngốc" Anh ấy véo má tôi, phớt lờ ánh mắt của mọi người và đặt nhẹ một nụ hôn lên môi tôi "Tại sao em không nói gì?" Mắt Dương Khải nheo lại, nhìn về phía Thiên Duyên, "Hồ ly, có chuyện gì với cô ấy vậy?"

"Oaaa…”

Tôi đột nhiên bật khóc nức nở, tiếng khóc đau khổ buồn tủi. Nước mắt dàn dụa trên khóe mắt và không thể ngừng lại được, tôi nắm lấy áo của Dương Khải, khóc không ngừng.

"Dương Khải, anh rốt cục cũng bình an vô sự, em lo lắng gần chết, em biết là lỗi của em, em không nên…..không nên …. "

"Không nên cái gì?" Dương Khải mỉm cười mặc cho tôi gào khóc, đưa tay ra lau nước mắt cho tôi và khẽ mỉm cười, không chút giận dữ.

Không nên cái gì?

Tôi cũng không biết, chuyện ngày hôm đó rõ mồn một trước mắt. Tôi cũng cảm thấy rằng mình đã làm gì đó có lỗi với anh ấy và mong anh ấy tha thứ cho tôi, nhưng tôi không thể nhớ được điều đó là gì, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi giống như vừa bị tẩy não.

"Em cũng không biết, em quên mất rồi"

Tôi mím chặt miệng, tỏ vẻ tủi thân.

Dương Khải cười lớn "Tốt nhất là em nên quên đi, hãy nhớ rằng em không làm gì sai cả, lần này phá phong ấn cũng đều là thiệt thòi cho em . Cho nên chính anh mời là người phải nói lời cảm ơn em và xin lỗi em rất nhiều, chuyện anh bị thương đã khiến em phải lo lắng, lần sau anh sẽ cẩn thận hơn. "

Khi Dương Khải nói điều này, Thủy Quân sắc mặt tế nhị, liếc mắt nhìn tôi, lại mím chặt miệng không nói gì. Tôi cũng không có chút nghi ngờ vì trong mắt tôi, Dương Khải sẽ không bao giờ lừa dối tôi, vì vậy tôi tin anh ấy vô điều kiện.

"Hai ngươi bị dở hơi à, tự nhiên đứng trước cầu thang anh anh em em, chắc chúng tôi chết hết rồi nhỉ." Mặc Linh lên tiếng làm gián loạn cuộc hội ngộ của chúng tôi và không quên trêu ghẹo tôi, người đang khóc như một đứa trẻ, "Trông kìa, trông kìa có tí tình yêu vào là khác ngay"

Tôi nhăn mặt với anh ta và không ngại đáp trả, "Tôi yêu ai anh quản được đấy! Có bản lĩnh thì cũng đi tìm ai đó mà anh anh em em đi! Tôi đề cử Ngụy Tâm trước nhé."

Khi Mặc Linh nghe thấy tên của Ngụy Tâm, đôi mắt anh ta đột nhiên trở nên kỳ lạ, hai má đỏ ửng. Tôi đột nhiên thích thú như thể phát hiện ra tân thế giới, phấn khích liền hỏi: "Lần trước, Thiên Chi và Ngụy Tâm đưa ngươi trở về sư môn, phải chăng có chuyện gì mờ ám? Ngươi đỏ mặt trông rất lạ lùng! "

"Mờ ám cái đầu ngươi, tại hôm nay trời nóng quá."

"Ngẩng lên và nhìn hai cái điều hòa đang phả thẳng vào mặt ngươi đi, nóng cái đầu ngươi!" Tôi bác bỏ lời nói dối bất lực của anh ta, "Nhanh, thành thật khai báo, nếu biết điều sẽ được hưởng khoan hồng, nếu không đừng hỏi tại sao mất quyền làm bố."

"......"

"Kiều An, em dám vui đùa với hắn hắt hủi bổn tọa, thật quá đáng "

Dương Khải đột nhiên nói một cách lạnh lùng, âm sắc nặng nề, liếc nhìn tôi. Tôi giật mình vội đưa tay ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh, và nói một cách nũng nịu "Em ở đây với anh mà, đừng dỗi, mặc kệ tên ngốc đó."

"Cô!" Mặc Linh nghiến răng và nói một cách giận dữ, " Thật uổng công ta lặn lội đường xá hiểm trở đến đây giúp các ngươi, vậy mà các ngươi lại đối đãi với khách quý như vậy sao?"

"Ồ, cảm ơn cảm ơn."

Tôi cảm ơn một cách hời hợt, còn Mặc Linh tức giận đến mức muốn ói máu, và cuối cùng vẫn là Thủy Quân đứng ra hòa giải, "Được rồi, không đấu võ mồm nữa, chúng ta bàn chuyện chính nào."

Mặc Linh “hừ” một tiếng, dựa vào ghế sofa chân vắt chéo, Dương Khải cũng hơi buông lỏng tôi, nghịch tóc tôi và nói: "Điều này không đáng lo ngại, ta hiện tại còn không thể ra ngoài, với cả nơi này quá nhỏ, mau tìm cho ta một nơi ở khác."

"Đã chuẩn bị xong. Sau khi trời tối, thần sẽ đưa ngài đến đó."

"Được" Dương Khải di chuyển cơ thể, vòng tay quanh eo tôi và chuẩn bị bế tôi đi, lại bị tôi giữ lại, tò mò hỏi, "Có chuyện gì vậy? Anh không thể nói với em à?"

Thủy Quân dừng lại một chút, nhìn về phía Dương Khải, Mặc Linh dáng vẻ không quan tâm ngồi im, ngược lại Dương Khải thờ ơ nhưng với thái độ kiên quyết nói với Thủy Quân "Dù sao thì ta cũng không đồng ý, vấn đề này không bàn nữa”

Thủy Quân như thể đã sớm biết sẽ có chuyện này chỉ khẽ thở dài, nói: "Nhưng Kiều An dù sao cũng là con người, cô bé giờ cũng đã tốt nghiệp. Bây giờ, một cơ hội tuyệt vời đang ở ngay trước mắt, chuyện này sẽ rất tốt cho tương lai của cô ấy. Thượng Tôn có thể không hiểu nhưng ở dương gian một công việc tốt đối với một người có ý nghĩa rất lớn, với cả Kiều An còn có gia đình, bố mẹ cô ấy chắc chắn cũng sẽ không để cô ấy thất nghiệp như vậy cả đời”

"Loài người có nhiều chỗ đi làm như vậy, tại sao cứ phải là Tô gia?" Dương Khải nói hai chứ “ Tô gia” với giọng điệu khinh thường "Nói tóm lại, chỗ nào thì chỗ nhưng tuyệt đối không được vào Tô gia! "

"Nhưng hiện tại chúng ta chưa chắc chắn được chuyện gì, đây có thể là một khởi đầu mới cho Kiều An"

"Đừng nói nữa." Dương Khải đứng dậy khỏi ghế sofa, và lời nói của anh ấy đầy sự giận dữ. "Ta sẽ không bao giờ giẫm lại vết xe đổ thêm một lần nào nữa! Việc này kết thúc ở đây. Nếu hắn ta vẫn còn dám bén mảng đến đây, gϊếŧ cho xong chuyện!”

Dương Khải phẩy tay áo, nhẹ nhàng quấn tôi và kéo lên lầu. Tôi thấy Thủy Quân thở dài và từ cuộc trò chuyện của họ dường như tôi có thể mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Đi lên lầu, Dương Khải lên giường nằm. Tôi trông phòng ngủ hơi tối, liền bật một chiếc đèn nhỏ, dưới ánh đèn vàng, sắc mặt Dương Khải tái nhợt. Tôi ngồi trên mép giường và đưa tay chạm vào của anh. Khuôn mặt thanh tú của anh vẫn vậy, vẫn toát lên vẻ mê hoặc khiến trái tim tôi đập liên hồi mỗi lúc ở cạnh.

"Dương Khải….Aa!"

Tôi định gọi tên anh ấy, nhưng đột nhiên anh ấy dùng lực kéo mạnh tay tôi đem tôi ôm thật chặt trong vòng tay, kèm theo một nụ hôn sâu đến nghẹt thở, khiến trái tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở thô ráp cứ vang lên bên tai tôi, trở thành thứ âm thanh duy nhất trong phòng ngủ yên tĩnh.

"Kiều An”

Anh ấy gọi tên tôi, rồi hôn dần xuống dưới ngực, bàn tay to lớn của anh ấy vuốt ve khắp cơ thể tôi, và cuối cùng dừng lại ở nhũ hoa của tôi, một thứ cảm xúc thoải mái đến tê dại, tôi vô thức rên thành tiếng.

"Kiều An, nếu một ngày anh làm tổn thương em, em có hận anh không?"

Tôi hơi sững sờ. Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại nói thế. Cúi xuống nhìn anh, con ngươi dày có phần tối hơn. Dương Khải không cười, và trong mắt anh ấy lúc này không có ham muốn.

Trái tim tôi có một cảm giác không thể giải thích được, và cuối cùng tôi lắc đầu.

"Sẽ không hận. Nếu như thật sự nói đến cảm xúc của em, thì em chỉ có thể nói với anh rằng em yêu anh đến tận xương tủy, và không bao giờ có thể hận được anh. Em cũng đã nghe nói rằng tất cả hận thù đều đến từ tình yêu, hận nhiều là do yêu nhiều, và hận thù rất khó để buông bỏ. Nhưng em không muốn vậy, em chỉ muốn yêu anh. Nếu có hận, việc em có thể làm duy nhất là cố gắng yêu anh nhiều hơn, để không quan tâm đến hận thù, nếu như vậy thì dù hận thù đến đâu cũng sẽ tan thành mây khói! "

Tôi kéo Dương Khải lên hôn lên môi anh ấy và mỉm cười "Dương Khải, đời này kiếp này, điều duy nhất em muốn làm là yêu anh và yêu anh nhiều hơn nữa. Cho dù sau này em có xảy ra chuyện gì, thì anh hãy nhớ trái tim em luôn chỉ có anh, em yêu anh”

Đôi mắt của Dương Khải sững lại, đem tôi ôm vào ngực, ngửi mùi tóc thơm, giọng anh nghẹn lại và nói: "Kiều An, cảm ơn vì tình yêu của em dành cho anh. Ta Dương Khải thề rằng, miễn là còn sống, anh sẽ bảo vệ em cho đến hơi thở cuối cùng và em là người vợ duy nhất của Dương Khải ta. Chờ anh lấy lại được cơ thể, anh chắc chắn sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng. Anh muốn để tam giới lục đạo biết rằng em là người phụ nữ của anh!

Mũi tôi chua chát và tôi chạm vào tóc anh ấy bằng tay trái và nói với một nụ cười, "Vì vậy, anh có thể nói với em, có phải Tô Tử Thanh đã gọi và bảo em đi làm phải không? Anh không muốn em đi làm trong Tô gia sao? Nên mới bất đồng với Thủy Quân như vậy?"

"Mất hứng." Dương Khải nói một cách khinh bỉ, "Anh vừa mới có chút cảm giác, em lại nhắc về điều này làm gì? Bỏ qua và làm chuyện gì đó hạnh phúc đi!"

Dứt lời, Dương Khải nhanh chóng cởi hết cúc áo trên người tôi, đem tôi ôm trong ngực, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi hai tay dùng sức đẩy bản thân ra khỏi ngực anh ấy và nói nghiêm túc: "Anh chỉ vừa mới bình phục, cần phải tĩnh dưỡng vài ngày, chuyện này chờ anh khỏe lại rồi hãng làm! "

"Ta là linh thể, hồi phục rất nhanh. Em nhìn anh mạnh mẽ như vậy, vài vết thương có đáng gì"

"..."

"Không được."

Đó là cách đàn ông làm. Họ sẽ không quan tâm đến bất kỳ lời nói nào của bạn khi họ muốn. Ăn no ngủ kỹ là niềm vui lớn trong cuộc sống của họ, tôi cố chống cự một cách mạnh mẽ, nhưng bất lực.

Vào lúc này, cánh cửa phòng được mở ra một cách mạnh mẽ, và bàn chân nhỏ bé của Thiên Duyên giơ lên ngoài cánh cửa, với giọng điệu nghiêm túc, nói: "Minh Trạch Thượng Tôn, chủ nhân của tôi nói, linh thể của ngài bị tổn thương nghiêm trọng, chuyện nam nữ tốt nhất là nên cấm kỵ, nếu không đến lúc tàn phế không ai cứu được "

Sắc mặt của Dương Khải tối lại, giống như Bao Công, cắn răng nghiến lợi nói, "Tốt nhất là chủ nhân của ngươi không nên gạt ta, nếu không…." Năm ngón tay của anh ấy giơ lên, và trong những giây tiếp theo tôi thấy cánh cửa phía sau Thiên Duyên nổ thành tro bụi.

Thiên Duyên run rẩy dữ dội, nhưng vẫn cố nói, "Đó là sự thật."

------------------------