Chương 146: Cơn ác mộng

CHƯƠNG 146 : CƠN ÁC MỘNG

Mặc Linh chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu, ngước mắt nhìn lên bầu trời. "Thời tiết này thì làm sao à?"

"Ngu xuẩn."

Thiên Duyên không khách khí chế nhạo. Tôi hé miệng trộn cười, và ngay cả Thủy Quân cũng cười ra tiếng. Chỉ mình Mặc Linh không ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cuối cùng Thủy Quân lên tiếng nói. "Mọi người vào trong nhà đi! Bên ngoài nóng quá."

Đợi mọi người vào hết. Anh ấy đóng cửa và đi lấy đồ uống.

Vừa bước vào, Mặc Linh ngay lập tức bước tới căn hầm dưới cầu thang nhìn Dương Khải đang nằm bên trong. "Hắn thành ra bộ dạng này rồi sao?"

"Đúng" Tôi sau khi trả lời mới nhận ra có gì đó không đúng. Nếu tôi nhớ chính xác, Mặc Linh không thể nhìn thấy quỷ nếu chúng không tự hiện hình, chuyện này khiến tôi không khỏi kinh ngạc "Ngươi có thể nhìn thấy Dương Khải?"

"Lần này trở về, sư phụ bấm quẻ biết cô sẽ gặp nạn, liền khai mở thiên nhãn cho tôi. Nhưng chỉ là tạm thời. Tôi không biết khi nào nó sẽ biến mất."

Tôi gật đầu xã giao. "Sư phụ của anh không đáng tin cậy cho lắm."

"Có cô mới không đáng tin cậy."

Thủy Quân từ trong bưng đồ uống ra, mỗi người một phần. Anh ấy cũng chuẩn bị một phần cho Thiên Duyên, Thiên Duyên liếʍ lấy vài ngụm trong bát rồi quay sang tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay tôi và nằm xuống với một khuôn mặt thoải mái.

"Nằm trong vòng tay chị Kiều An vẫn là dễ chịu nhất, chủ nhân không bao giờ ôm em, bạc bẽo."

Khi nó đề cập đến điều này, tôi chợt nhớ mình có điều muốn hỏi nên nhanh chóng nhìn xuống phía Thiên Duyên: "Chủ nhân của em đã nói gì sau khi em quay lại?"

"Sư phụ em cũng nói giống như cách mà Thủy Quân vừa nói." Thiên Duyên liếc nhìn Thủy Quân, có chút hàm ý sâu xa. Thủy Quân chỉ mỉm cười lịch sự, Thiên Duyên nói tiếp "Nhưng cần một trận pháp "

"Nó ở trong cuốn sách này, trận pháp đó gọi là Buộc Hồn Trận, à đây rồi."

Mặc Linh lấy ra một cuốn sách từ túi xách của mình. Chắc là Thủy Quân đã báo trước cho anh ta chuyện này vì vậy anh ta nhanh chóng lật đến trang ghi chép về buộc hồn trận, chỉ vào dòng chữ ở trên và nói: "Đã có đủ mọi thứ chưa? Các ngươi chừng nào định bắt đầu, ta thì lúc nào cũng được. "

"Vậy thì tối nay đi !"

Tôi giật mình và nhìn về phía Thủy Quân "Anh lấy được Thuần m Chú rồi sao?"

Thủy Quân lấy một viên ngọc bích ra khỏi túi anh ấy, viên ngọc có mầu đen thuần, giống như tin đồn, "Chính là vật này sao? Giang Tiểu Như đã tự đưa nó cho anh?"

"Nếu không thể dùng vũ lực, thì anh chỉ có thể bán rẻ nhan sắc tuyệt hảo này"

Giọng của Thủy Quân nhẹ như mây gió, tôi nghe có chút rợn người, và tôi không biết bằng cách nào Giang Tiểu Như lại si mê anh ấy như vậy. Thủy Quân nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành như nước, nhưng bên trong thì khác xa.

"Vậy được, giờ Tí đêm nay sẽ bắt đầu."

"Ta có ý kiến." Sau khi mọi người đồng thuận, Thiên Duyên đột nhiên giơ chân lên và bị Mặc Linh ngắt lời ngay lập tức "Thú cưng thì ngoan ngoãn làm thú cưng, sao lại có loại thú cưng nhiều chuyện như này, ngươi mà nói nhiều, cẩn thận ta đem bán ngươi cho rạp xiếc mua vui. "

"Ngươi….ngươi….” Thiên Duyên tức đến phát run "Bản tiên là Cáo Tiên, sao ngươi dám làm càn !"

"Chờ đến khi nào chân ngươi dài ra rồi hãng nói chuyện!" Mặc Linh thờ ơ nhấm nháp đồ uống, Thiên Duyên uất ức xù lông tỏ vẻ tức giận.

Tôi xoa bộ lông bông xù của Thiên Duyên và an ủi, "Mặc kệ anh ta. Em có ý kiến gì?"

"Sau khi chị cho Thượng Tôn uống máu tối nay, hay đi ngủ luôn, chị không thể xem trận pháp thi triển."

"Tại sao?"

Lần này không chỉ có tôi hỏi, mà ngay cả Thủy Quân và Mặc Linh cũng không khỏi tò mò.

Thiên Duyên dùng móng gãi đầu, nói: "Chủ nhân đã nói với tôi như vậy. Ngài chỉ nói Kiều An nhất định không được tham gia, nếu không trận pháp sẽ thất bại, Dương Khải sẽ có kết cục rất tệ."

"Vậy thì chị sẽ không xem." Tôi ngay lập tức đồng ý, vì với tôi mà nói, bất cứ chuyện gì có thể gây tổn thương đến Dương Khải tôi sẽ không bao giờ dám mạo hiểm, "Thủy Quân vậy tối nay phiền anh cho em một câu thần chú ru ngủ, để em ngủ yên . "

"Được"

Thủy Quân giữ cằm và nhìn Thiên Duyên đầy ẩn ý, còn Thiên Duyên thì đang lơ mơ trong vòng tay tôi một cách thoải mái.

Bởi vì mọi chuyện được thực hiện vào nửa đêm, mà lại nghĩ đến chuyện khi thức dậy tôi có thể nhìn thấy Dương Khải, trong lòng tôi cảm thấy rất phấn khích, vui vẻ quét dọn phòng khách, cuối cùng Thủy Quân không thể chịu được, liền tiến tới lấy chiếc khăn lau bàn trong tay tôi vứt đi.

"Kiều An, anh biết em đang rất hạnh phúc nhưng hãy giữ sức khỏe một chút để có thể thấy ngài ấy trở lại, đừng hành hạ bản thân như vậy. Em nhìn bộ dạng tiều tụy của em hiện tại đi? Dương Khải tỉnh lại chắc chắn sẽ trách mắng anh."

"Chuyện này không phải do anh, em chỉ muốn làm một chút việc nhà để thời gian trôi nhanh hơn thôi." Hai tay tôi chắp sau lưng, mũi chân quơ tròn trên mặt đất, giống như một đứa trẻ tội lỗi. "Thật ra! Em không biết phải đối mặt với anh ấy như nào…dù sao, sao tất cả…”

"Lại nghĩ về những chuyện kia rồi phải không?" Thủy Quân xoa đầu tôi. "Em ra chơi với Thiên Duyên một lúc đi! Anh và Mặc Linh muốn nghiên cứu lại trận pháp này một chút."

"Dạ"

Tôi đi lên cầu thang, thấy Thiên Duyên đang nằm trên sàn gạch để hạ nhiệt, thấy tôi đi lên nó vội nhào tới "Kiều An, ôm, ôm."

Tôi ôm nó nằm trên giường, Thiên Duyên ngoan ngoãn rúc vào bên cạnh tôi, "Quỷ thai trong bụng chị mấy ngày nay có động tĩnh gì không?"

"Không có"

Thiên Duyên hỏi lại: "Chủ nhân dặn em hỏi chị, chị có thực sự muốn giữ lại đứa trẻ này không?"

"Chủ nhân của em?"

"Đúng."

"Vì cái gì"

"Chủ nhân không nói, chỉ bảo em hỏi."

Tôi nằm ngửa, bình thản chạm vào bụng và khẽ mỉm cười, "Đây là điều tất nhiên. Bảo Bảo là cốt nhục của chị và Dương Khải. Mặc dù rất nhiều chuyện đã xảy ra nhưng chị thật sự không muốn bỏ cái thai này. Bảo Bảo lúc đấy làm vậy cũng là bị khống chế, nói cho cùng Bảo Bảo chỉ không muốn bị tước đi cơ hội chào đời. Thằng bé khao khát được ra đời và khao khát có được tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ, vì vậy chị rất muốn cho Bảo Bảo cơ hội này.”

"Kỳ thật quỷ thai trong bụng chị có phần khác lạ so với nhưng quỷ thai khi xưa, em mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp" Thiên Duyên liếʍ bàn chân rồi đột nhiên nói, "Không còn sớm, chị ngủ một lát đi!"

Tôi thực sự không muốn ngủ, nhưng tôi không biết tại sao những lời nói của Thiên Duyên lại khiến tôi cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Chờ tôi ngủ say, cơ thể nhỏ bé của Thiên Duyên nhảy lên một cái và biến thành một con cáo chín đuôi có bộ lông đỏ như máu, lật tôi sấp lại, sau đó vén tóc của tôi lên, vẽ một vài nét phía sau gáy của tôi rồi một đôi cánh đỏ rực lóe lên phía sau gáy tôi rồi lập tức biến mất .

Khi tôi thức dậy, đã mười hai giờ tối và tôi cho Dương Khải uống máu lần cuối cùng rồi đứng trước căn hầm một lúc lâu, và cuối cùng Thủy Quân tiến tới nhắc tôi rằng đã gần đến giờ.

Tôi lưu luyến liếc nhìn Dương Khải lần cuối và nằm lên giường để Thủy Quân yểm bùa ngủ lên người tôi rồi đêm đó tôi không biết gì nữa…

Khi ánh bình minh chiếu xuống mặt đất, tôi cảm thấy một cơ thể mình lạnh buốt, đôi mắt giật giật, rồi mở ra, trong tầm nhìn mờ ảo tôi thấy một bóng dáng đè vào cơ thể tôi, và một bàn tay xương xẩu lạnh buốt chạm vào cổ tôi, dùng lực bóp mạnh.

Một giây sau liền nghe thấy tiếng Thủy Quân cùng Mặc Linh hét lên, "Kiều An, mau chạy đi!"

"Tôi…."

Giọng tôi vừa cất lên, cổ tôi lập tức bị xiết chặt, tầm nhìn dần dần rõ ràng, đập vào mắt tôi là đôi mắt đỏ rực của Dương Khải. Phong ấn bên má trái của anh ấy hiện rõ được che khuất sau mái tóc rũ xuống , với sự mê hoặc đầy khıêυ khí©h, còn má phải của anh ấy trẳng bệch như tờ giấy và phát ra ánh sáng nhẹ màu xanh.

Một tay dùng sức siết chặt cổ tôi, đôi mắt đỏ rực nồng đậm sát khí.

Thủy Quân và Mặc Linh muốn lại gần, nhưng lại bị anh ấy đánh bật ra phía sau. Cả hai người họ đều bị thương nặng, trên thân nhuốm đầy máu đỏ, tôi cố nén sự khó chịu và nói với họ: "Đi …đi.. mặc… em"

Dương Khải quát lớn, "Ngậm miệng!"

Mặc Linh quay lại, nói với tôi "Buộc hồn trận xảy ra sự cố nên hắn mới thành ra như này. Sức mạnh của Thủy Quân đã bị hắn hấp thụ còn Tiểu Đào vì muốn cứu em nên đã bị hắn tra tấn đến chết rồi nuốt chửng. Hiện tại hắn đã mất khống chế rất nguy hiểm."

Tiểu Đào…chết… chết rồi?

Sự bất lực và đau đớn đến tột cùng làn ra khắp cơ thể tôi, lại thêm một người tôi yêu thương nhất phải chết vì tôi. Nghĩ đến chuyện Tiểu Đào dốc sức phò tá Dương Khải qua bao nguy hiểm, rồi cuối cùng lại chết trong tay chính người mà cô bé kính trọng nhất. Đối với cô bé mà nói, cảm xúc lúc đấy là gì ?

Nước mắt lăn dài trên khóe mắt, tôi nghe được Thủy Quân nói từ phía kia, "Kiều An, chỉ có em mới có thể làm ngài ấy bình tĩnh lại."

"Quá nhiều điều vô nghĩa, chết hết đi."

Dương Khải một tay phất lên, một ngọn lửa đen xuất hiện trong lòng bàn tay anh ấy và những quả cầu lửa liên tiếp lao về phía Thủy Quân và Mặc Linh. Lập tức Thiên Duyên xuất hiện, hú lên một tiếng và một lớp bảo vệ xuất hiện ngăn chặn đòn tấn công của những quả cầu lửa, nhưng căn phòng thì không được may mắn như vậy, những quả cầu lửa bị đánh bật ra và mọi thứ xung quanh nổ tung.

Dương Khải mắt thấy một đòn không thành, lập tức tấn công thêm một lần nữa. Lúc này nhìn Dương Khải vô cùng tàn nhẫn, đôi mắt nồng đậm sát khí và vô cùng lạnh lẽo. Tôi không biết tại sao anh ấy lại trở nên như thế này, tôi muốn thoát ra, nhưng lại không thể di chuyển. Cuối cùng chỉ có thể bất lực nhìn lớp bảo vệ bị đánh vỡ khiến Thủy Quân, Mặc Linh cùng Thiên Duyên bị đánh gục trên mặt đất, và đột nhiên rất nhiều lưỡi kiếm sắc nhọn trồi lên từ dưới lòng đất, đâm chết Mặc Linh cùng Thiên Duyên, Thủy Quân yếu ớt nằm bất lực trên mặt đất.

"Kiều An, cái chết của bọn chúng ngày hôm nay đều là do ngươi."

Dương Khải kéo tôi lên phía trước, giữ chặt một tay tôi phía sau lưng, một tay để cho tôi nắm chặt thanh kiếm dài của anh ấy và bước đến trước mặt Thủy Quân đâm thẳng vào tim anh ấy, giọng nói đe dọa mang theo sát ý rõ ràng, "Kiều An, là ngươi gϊếŧ chết bọn chúng"

"Không…”

Đôi đồng tử của tôi co lại, hơi thở nặng nề đè nén ở ngực và tôi không thể thở ra dù chỉ là một hơi thở nhỏ. Một sự giày vò đến khó chịu.

Toàn thân run rẩu, tôi có cảm nhận được cảm giác đau đớn trong máu thịt của Thủy Quân ngay lúc này, cảm giác kinh sợ của Thủy Quân trước khi chết và hình ảnh đâm Dương Khải lập tức ùa về sống động trong tâm trí tôi, khiến nỗi sợ hãi xâm chiếm toàn bộ tâm trí tôi lúc này và các dây thần kinh của tôi như vỡ tan.

Dương Khải cầm tay phải cuả tôi, từ từ nâng lên, kề vào cổ anh ấy rồi nhìn tôi với một nụ cười nhưng lạnh lùng, “ Kiều An, nhớ kỹ, sự tồn tại của ngươi là không nên, ngươi đã gϊếŧ tất cả chúng ta. "

Một kiếm cứa đứt cổ, máu tươi tung tóe bẳn lên mặt của tôi, nồng đậm máu mùi tanh.

Tôi cảm thấy trái tim mình lúc này không phải đau nhói, cũng không phải tổn thương, mà là một nỗi cay đắng không thể tả.

Tôi nhìn số máu trên mặt đất, bóng tối dần dần xâm chiến tâm trí và ý thức của tôi bắt đầu tan biến.

"Chị Kiều An, thức dậy, chị Kiều An, mau thức dậy, đừng để ác mộng khống chế! Kiều An!"

Trong cơn mơ hồ tôi nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình. Khi tôi mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã sáng.

Ánh sáng vàng chiếu xuyên qua những khoảng trống trên rèm cửa. Tôi thấy đôi mắt nhỏ lo lắng của Thiên Duyên, tôi giật mình và vội nhảy khỏi giường, nhưng lại thấy rằng phòng ngủ lúc này rất sạch sẽ và không có gì bị phá vỡ.

"Tại sao có thể như vậy được?" Đầu tôi đau nhức dữ dội vội nắm lấy Thiên Duyên và hỏi, " Dương Khải đâu?"

"Ngài ở dưới tầng." Thiên Duyên lo lắng nhìn tôi. "Kiều An, chị vừa bị một cơn ác mộng xâm chiến. May mắn em phát hiện kịp thời, nếu không linh hồn của chị sẽ bị nuốt chửng."

Tôi sững sờ, "Cơn ác mộng?"

Thiên Duyên gãi đầu và nói: "Vâng, đó là một con qủy chuyên ăn linh hồn con người thông qua những giấc mơ. Gần đây sức khỏe cảu chị sa sút, tối qua mọi người đều ra ngoài hết, cho nên nó mới có cơ hội. Chị không nên tin, tất cả mọi chuyện đều là giả "

------------------------