Chương 148: Chuyến xe bus lúc nửa đêm

CHƯƠNG 148 : CHUYẾN XE BUS LÚC NỬA ĐÊM

Liên quan tới cuộc trò chuyện trước đây giữa Dương Khải và Thủy Quân, cuối cùng tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Tô Tử Thanh.

Anh ấy muốn tôi đi làm, tôi còn chưa kịp nói gì Dương Khải đã giật chiếc điện thoại trên tay tôi, hai người đó không biết họ nói gì, cuối cùng Dương Khải nghiền nát chiếc điện thoại di động của tôi. Khuôn mặt phẫn nộ còn đe dọa tôi. "Nếu em dám đến Tô Thị làm việc. Anh sẽ gϊếŧ con hồ ly này."

Kể từ ngày Thiên Duyên làm gián đoạn chuyện ân ái của Dương Khải ngày hôm đó, anh ấy trở nên khó đoán hơn, luôn luôn bắt nạt Thiên Duyên trong lúc tôi đi vắng. Hại Thiên Duyên lúc nào cũng nước mắt tuôn rơi, nhìn thấy tôi muốn lại gần nhưng lại sợ Dương Khải vặt lông, nên chỉ có thể rúc vào vòng tay Tiểu Đào khóc lóc thảm thiết.

Kỳ thực, chuyện đi làm ở Tô Thị lần này, Thủy Quân cũng đã nói chuyện thẳng thắn với tôi: "Thực ra Tô Thị và m Dương Sư Tô Gia có quan hệ với nhau. Dương Khải không muốn em dính dáng đến bọn họ cho nên mới hết lần này đến lần khác ngăn cản. Mặc dù anh cũng đồng ý với việc em nên tránh xa Tô gia. Nhưng đứng tại lập trường của em mà nói, được đi làm trong Tô gia rất có lợi cho tương lai của em. Dù sao em cũng là con người, cũng cần phải sống và làm việc. Hơn nữa đến đó cũng có thể là một cơ hội mới với em. "

"Thủy Quân, coi như em đi làm ở Tô Thị và tiếp xúc với gia đình m Dương Sư Tô gia thì chuyện đó có quan hệ gì? Chẳng nhẽ giữa em và bọn họ có ân oán?" Tôi mơ hồ nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Thủy Quân và Dương Khải. Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút liên hệ.

Thủy Quân sững người một lúc, và cuối cùng đưa tay lên trán, dường như nhớ ra điều gì đó, lắc đầu và thở dài, "Không phải là em với bọn họ có ân oán, mà là Dương Khải. Bọn hắn một người là m Dương Sư, một người là quỷ, đối với nhau như nước với lửa. Em còn là vợ của Dương Khải, chuyện kết hôn của em Tô gia cũng đã biết. Anh còn nghe Dương Khải nói rằng ông nội em cũng đã tìm đến Tô gia để ngăn cản cuộc hôn nhân này xảy ra, vì vậy lần này người của Tô gia đích thân tới tìm em tuyệt đối không đơn giản”

"Nhưng ông nội em nói, chờ đến ngày sinh nhật của em, sẽ có người của Tô gia tìm đến"

Thủy Quân gật đầu, "Dương Khải cũng đã nói qua chuyện này, ngài ấy ngăn cấm cũng vì lo lắng cho em. Nhưng anh nghĩ điều đó vẫn phụ thuộc vào quyết định của chính em. Kiều An, mặc dù em đã có hôn ước với Dương Khải, nhưng em phải nhớ rằng em vẫn là con người."

Tôi chỉ cảm thấy câu nói sau cùng của Thủy Quân còn có một hàm ý nào khác, một hàm ý sâu xa mà tôi không rõ.

Nhưng sau khi biết ông nội năm đó đã tìm đến Tô gia, tôi thực sự rất muốn đến xem dinh cơ của gia tộc m Dương Sư. Để tìm hiểu thực hư, tôi không muốn những nỗ lực cuối cùng của ông tôi bị bỏ phí.

Thời điểm quay lưng rời đi, đã thấy Dương Khải đang đứng đằng sau tôi. Anh ấy có lẽ đã nghe thấy mọi chuyện, nhìn tôi mà không nói gì.

Tôi dừng lại một chút rồi bước về phía trước, nắm lấy tay anh ấy rồi đan hai bàn tay vào nhau. Gần đây, tôi rất thích hành động tình cảm này và tôi luôn cảm thấy thoải mái khi làm thế này.

Nhìn đầu, tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, và ánh trăng bạc chiếu lên mặt anh ấy, làm cho khuôn mặt vốn đã trắng lại còn trắng hơn và gần như trở nên trong suốt

"Dương Khải, nếu em không nghe lời anh tự ý đến Tô gia, anh có thể tha lỗi cho em không?"

Anh nhìn xuống và đưa tay rút chiếc trâm tóc trên đầu tôi ra. Bông sen băng trên đó gần như đã nở hoàn toàn. Bên trong lấp ló một hạt trân châu vàng tròn nhỏ vô cùng tinh tế, tựa như đang bảo vệ thứ gì bên trong.

"Có một con kỳ lân vàng ở bên trong, chờ bông hoa này nở rộ, thứ đó sẽ có ích cho em trong tương lai" Tôi mở miệng vừa định nói lại bị Dương Khải đặt ngón trỏ lên môi "Nhưng điều quan trọng nhất hiện tại là quỷ thai trong bụng em. Nó sẽ ra đời vào cuối tháng 8, nếu em có thể sống sót đến lúc đó đó, anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em. "

Tôi đột nhiên cắn mạnh ngón tay trỏ của anh và nói bằng một giọng mơ hồ, "Anh không muốn em sống nữa, phải không? Cho nên mới nói những lời như vậy!"

Dương Khải khẽ giật mình, biểu cảm dở khóc dở cười, bàn tay của anh ấy véo vào eo tôi. Tôi bị đau lập tức buông miệng, nhưng anh ấy lập tức véo vào má tôi, "Đó là anh tôn trọng sự lựa chọn của em, đồ ngốc! Anh hiểu tâm tư của em, vì ông nội em đã để lại lời nhắn như vậy cũng chính là đã đoán trước được mọi việc. Nhưng em phải đợi cho đến lúc Kỳ Lân vàng nở rộ mới được đi làm. "

Tôi bĩu môi và lẩm bẩm, "Anh vừa nói đợi Bảo Bảo chào đời xong."

Dương Khải vỗ đầu tôi bằng một tay và mỉm cười, "Dám cãi lời chồng?" Tôi liều mạng gật đầu, anh ấy búng mạnh vào trán tôi rồi ôm tôi thật chặt và nói: "Vào tháng tới đợi đến lúc quỷ môn mở cửa, chúng ta sẽ đến địa phủ để tìm kiếm thứ bảo vật đó. "Dương Khải nhìn lên bầu trời đêm và giọng anh có chút nặng nề," Về phòng thôi "

Tôi gật đầu và đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi, "Dương Khải, vậy phong ấn thứ hai là gì?"

"Thao Thiết”

"Nó là gì?"

"Em có biết long sinh cửu tử không?"

"Em biết, nhưng em không nhớ rõ toàn bộ. Trong số đó có phải có một con tên Thao Thiết, phải không?"

"Đúng" Dương Khải gật đầu và giải thích cho tôi, "Chín người con trai của Long Vương, lão đại Tù Ngưu, thích âm nhạc. Lão nhị Nhai Xế, thích chiến đấu. Lão tam Bệ Ngạn, uy nghiêm chính nghĩa. Lão tứ Toàn Nghê, thích gầm rống. Lão ngũ Thao Thiết háu ăn và lười biếng. Lão lục Tiêu Đồ, vị thần phù hộ việc học. Lão thất Bí Hí, tượng trưng trường thọ cát tường. Lão bát Li Vẫn, trừ tà hưởng phúc. Lão cửu Tỳ Hưu, trừ tà chiêu tài. Chín người con này ai cũng có bản lĩnh, trong số đó, Thao Thiết và Tỳ Hưu là được biết đến nhiều nhất. Mà nghe đồn Thao Thiết hết ăn lại nằm, thích nhất trẻ con, vì nghe nói thịt người rất ngon, nên đã trắng trợn truy sát nhân loại, ăn tươi nuốt sống cuối cùng bị Long Vương phong ấn. Sau này khi Long Vương quy thiên, năm tháng trôi qua, phong ấn dần dần yếu đi, Thao Thiết thừa cơ trốn thoát và biến mất không chút dấu vết, nhưng anh điều tra ra thấy rằng khi xưa nó có liên quan đến chuyện phong ấn cơ thể của anh. Thủy Quân gần đây đã tìm thấy nó ở nhân gian. "

Tôi cũng đã nghe qua chuyện về Thao Thiết, và tôi chưa bao giờ có ấn tượng tốt về nó, đặc biệt là khi tôi biết nó thích ăn thịt người, điều đó làm tôi cảm thấy buồn nôn.

Dương Khải nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của tôi và cười khúc khích. "Nó chỉ ăn thịt người thôi mà. Đáng sợ vậy sao? Chẳng phải loài người bọn em còn có cả món sủi cảo nhân thịt người đó sao ? Nghe nói hương vị cực kỳ ngon."

Tôi hỏi: "Anh đã ăn qua chưa?"

Dương Khải gật đầu và nói một cách nghiêm túc, "Ăn rồi."

Tôi lập tức rùng mình, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng lại bị anh ấy bị ôm chặt hơn, nhìn đôi mắt anh ấy lúc này đỏ rực, khiến tôi nổi da gà, "Anh… anh thật đã ăn rồi? Ăn… ăn ai?"

"Ăn em, mlem mlem!" Dương Khải cắn vào mũi tôi một cái và cười lớn.

Tôi chợt hiểu ra rằng anh ấy đang trêu ghẹo tôi, mặt đỏ tía tai, vung nắm đấm hướng về phía anh ấy. Trong tiếng cười, tôi đuổi theo anh ấy chạy tới ban công, nhưng lại thấy anh ấy đứng im không cử động. Tôi đi một đường quyền, giận dữ nói: "Dám trêu em, tối này cho anh ngủ trên sàn nhà!"

"Xuỵt, đừng nhúc nhích"

Dương Khải đột nhiên ôm chầm lấy tôi, với vẻ cảnh giác. Tôi thuận theo ánh mắt anh và thấy trên đường một chiếc xe buýt chậm rãi đi qua, lúc này đã là nửa đêm, nhưng trên chiếc xe buýt đầy người, và bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc , bao phủ trên chiếc xe buýt.

"Tại sao lại có một chiếc xe buýt cũ đến như vậy?" Tôi thấy rằng xe buýt đó có vẻ đã khá cổ, bởi vì khoảng cách nhất định nên tôi không thể nhìn thấy rõ những người đang ngồi trên xe. "Lại còn có nhiều người như thế?"

"Trong đó không phải người." Dương Khải cau mày. "Thành phố này không an toàn. Em phải cẩn thận một chút. Đã đến tháng của ma quỷ sẽ có rất nhiều hồn ma xuất hiện. Em là phàm nhân, để vào được địa phủ, linh hồn và thân xác phải bị tách rời, em thể lực yếu nên cần phải nghỉ ngơi. Đừng xem vào quá nhiều chuyện phiền phức, biết chưa? "

Tôi gật đầu khó hiểu, Dương Khải không nói gì thêm, liền ôm tôi và trở về nghỉ ngơi.

Bây giờ anh ấy bắt đầu vào lịch trình đêm ngủ ngày thức, cốt để chữa thương linh thể nhanh hơn. Anh ấy mỗi ngày sáng sớm cùng nửa đêm đều cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, tự điều chỉnh bản thân để thích nghi, sáng sớm tu luyện bế quan.

Mỗi lúc anh ấy bế quan tôi lại thấy buồn chán, hoặc cầm Thiên Duyên đi chơi, hoặc đi mua sắm. Gần đây, Mặc Linh cũng rất nhàn rỗi, nên tôi đã kéo anh ta đi cùng để xách đồ.

"Nhìn ta hào nhoáng như vậy lại phải cùng ngươi đi dạo phố? " Mặc Linh không thể không phàn nàn, chỉ vào Thiên Duyên trong vòng tay tôi, "Con chó chân ngắn kia sao không tự xuống mà đi bộ?"

"Mặc Linh, anh có muốn ai đó ôm anh không? Để tôi tìm một người đàn ông cường tráng đến ôm anh như thế này nhé?"

"..."

Mặc Linh tối sầm mặt mũi, tôi trở nên vui vẻ.

Lúc đó, điện thoại di động của tôi reo lên, chiếc điện thoại di động cũ của tôi đã bị Dương Khải nghiền nát lần trước. Nên Thủy Quân đã đưa tiền cho tôi để một cái mới. Cuộc gọi từ Thủy Quân và anh ấy nhờ tôi mua một ít thức ăn khi về dù sao tất cả mọi người cũng đều cần phải ăn.

Tôi đồng ý, và khi cúp điện thoại, tôi thấy rất nhiều người đứng trước mặt tôi, cảnh sát và các nhân viên pháp y đều có mặt, dây cảnh giới được kéo rất dài, dường như sự việc không hề nhỏ.

Tôi còn chưa lên tiếng, Mặc Linh đã kéo tôi và chủ động đi lên. Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta bây giờ còn ngồi lê đôi mách hơn cả tôi. Thực tế, nếu không có sự bảo vệ của Dương Khải, tôi chắc chắn sẽ không dám đến xem mấy chuyện như vậy.

Còn chưa đi được mấy bước, tôi đã thấy bên trong hiện trường mặt đất lênh láng máu máu, rất nhiều, máu bắn tung tóe khắp nơi, giống như ai đó đã phun máu ra vậy.

Mặc dù vẫn còn sớm nhưng có rất nhiều người vây xung quanh.

Mặc Linh cố rướn nhưng đám đông quá lớn và che khuất tầm mắt của anh ta, nên chỉ có thể hỏi các cô chú xung quanh, "Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

"Chúng ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng đã có người chết, và điều đó thật đáng sợ."

"Tôi biết." Một người phụ nữ mặc quần áo đỏ với lớp trang điểm khá đậm. "Ai đó đã tìm thấy hai thi thể vào sáng sớm hôm nay. Người ta nói rằng, toàn thân bọn họ bê bết máu và bị xé rách, cảnh sát cho rằng hai người đó đã bị dã thú cắn chết. Thật đáng sợ. Tôi lúc đó từ xa nhìn thoáng qua, chậc chậc, thật khó để tôi có thể ăn sáng ngon lành sau khi nhìn "

"Dã thú cắn?" Tôi chợt nhớ đến chuyện về Thao Thiết mà Dương Khải kể đêm qua, mỉm cười nói, "Làm thế nào nơi này có thể có dã thú? Hầu hết ở đây chỉ có mèo và chó."

"Tôi không biết. Tôi cũng chỉ nghe người khác nói." Người phụ nữ chỉ vào một người đàn ông mặc tạp dề đang bị cảnh sát thẩm vấn. "Hai người đã chết đó dường như là nhân viên trong tiệm của anh ta. Tôi vừa từ bên kia đi tới nghe được hắn nói, hai giờ đêm qua, hai người họ mới bắt xe buýt rời đi. Người đàn ông khăng khăng rằng đó là chuyến xe buýt cuối cùng và anh ta đã nhìn thấy hai người đó lên xe buýt, nhưng không hiểu sao hôm nay lại chết dưới sân ga. "

------------------------