Nghe xong lời làm chứng của Trương Phong cùng Lâm Kiệt dành cho nhau, Quý Liên Hoắc ánh mắt lạnh nhạt, nhìn đến thầy chủ nhiệm, thiếu niên vừa muốn mở miệng giải thích, liền nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Lão sư tiến lên mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông tay cầm văn kiện, hùng hổ tiến vào. Tìm được con trai của mình,ông ta ở trên mặt Lâm Kiệt ngó trái ngó phải, xem xem bị làm sao không.
Lâm mẫu vừa thấy chồng mình tới, như được tiêm máu gà, càng nói càng hăng.
"Lão công ông xem, con của chúng ta đã bị đánh thành cái dạng gì rồi."
"Ai đánh?!!" Lâm phụ nhìn vết thương khắp mặt con trai mình, cực kỳ phẫn nộ.
"Còn có thể là ai nữa." Lâm mẫu chỉ một hướng về phía thiếu niên."Là cái tên lưu manh kia, con của chúng ta chỉ không cẩn thân đem ly nước làm đổ, hắn bị ướt có một chút mà liền đánh con ta thành như này."
Lâm mẫu lại chỉ chỉ vào Trương Phong " còn thằng nhóc này chỉ ngăn cản thôi mà bị đánh đến gãy cả răng."
"Ba mẹ của mày đâu?" Lâm phụ bước đến trước mặt thiếu niên, sắc mặt âm trầm.
"Ba mẹ của hắn đều đã chết hết rồi." Trương Phong gấp không chờ nổi mở miệng.
Chủ nhiệm lớp liếc mắt trừng một cái đi qua, Trương Phong rụt bả vai lại, đầu lập tức rút theo.
"Trách không được, nguyên nhân là được sinh mà không được dạy a." Lâm phụ không chút lưu tình mở miệng. "Mày đã đủ 18 tuổi, không biết đây là hành vi gì sao?"
"Mày đây chính là cố ý đánh người!" Lâm phụ dùng đầu ngón tay chỉ trỏ trước mặt Quý Liên Hoắc. "Tao hiện tại liền mang Lâm Kiệt đi giám định thương tích, tao muốn truy cứu trách nhiệm hình sự của mày, để mày ngồi tù, có hiểu hay không?"
Chủ nhiệm lớp nghe được liền vội vàng tiến lên, dịu giọng nói. "Đây chỉ là việc của bọn nhỏ, không nhất thiết phải làm lớn nó, đi làm cái giám định gì đó khẳng định tốn rất nhiều thời gian mà còn tiền bạc nữa, không bằng..."
"Chúng tôi không thiếu tiền, còn quen biết rất nhiều người." Lâm phụ ngửa đầu, nhìn về phía chủ nhiệm. "Nhà của chúng tôi chỉ có một thằng con này, là độc định đời thứ 3, nếu nó xảy ra chuyện gì không hay, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cái hạng người này."
"Ông Lâm, việc này vẫn là nên thương lượng một chút..." Chủ nhiệm lớp chau mày.
"Không có thương lượng gì hết. Hôm nay dù có là Thiên vương lão tử tới, thì cũng chính là những lời này."
"Đi, chúng ta đi làm giám định."
"Cậu nữa, thằng nhóc kia." Lâm mẫu vẫy vẫy tay Trương Phong, hắn lập tức chạy theo sau, mặt mày hớn hở như bắt được vàng.
Trương mẫu thấy vậy cũng liền đi phía sau, chủ nhiệm nhìn về phía Quý Liên Hoắc, nãy giờ bị mấy người phụ huynh đó cướp lời, còn chưa kịp biện minh cho bản thân mình.
Khi nghe được hắn là cô nhi, họ càng cao ngạo, không hề lo lắng.
Trương Phong vô cùng cao hứng đi theo Lâm Mẫu ở phía sau, không biết như thế nào người ở phía trước lại đột nhiên dừng lại, không dám nhút nhích.
Trương Phong buồn bực nhìn thử, liếc mắt nhìn thử thì thấy Lâm phụ đã mở cửa văn phòng, chắn phía trước là một người đàn ông trẻ tuổi.
Trương Phong một bên đứng, tính đánh giá kỹ người đàn ông này một chút, chỉ thấy cũng quanh cậu là những người khác mặc Tây trang đen vạm vỡ tiến vào văn phòng, dùng cánh tay đẩy cửa, để lộ một đừng dành riêng cho cậu.
Không biết người đang ông đứng bên ngoài được bao lâu, Trương Phong đột nhiên nhận ra, hình như lúc này ở cửa không có tiếng gì nhưng vẫn không ai nhận ra.
Nam nhân mặc một thân Tây trang đen không nhanh không chậm bước đến, nhìn dáng vẻ đầy ưu nhã vừa nhìn liền biết không phải người bình thường, hai chân thon dài, vòng eo tinh tế, trên mặt là cặp kính với hai dây đèo mạ vàng, càng tăng thêm vài phần khí chất quanh người. So với minh tinh trên truyền hình còn muốn đẹp hơn.
Nam nhân quý phái bước vào, Trương Phong cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không biết là đã gặp qua ở đâu.
Hai người bảo tiêu nhanh chóng mở cửa, thân thể cường tráng như hai bức tường, chỉ cần họ không muốn đi thì không ai có thể xê dịch họ, tựa như hôm nay nằm mơ bọn họ cũng không thể bước ra khỏi cửa.
Sự việc đột nhiên xuất hiện, mọi người bên trong đều sửng sốt.
Vương Chiêu Mưu đã tới được một lúc, ở bên ngoài đại khái đã nghe được mọi chuyện, liền biết việc này một lúc khó giải quyết xong.
Đơn giản gọi bảo tiêu tới, trước mắt khống chế tình hình, lại từ từ nói chuyện.
"Vương tổng, ngài tới liền tới a, còn mang theo bảo tiêu làm gì chứ." Chủ nhiệm lớp nhấn mạnh chữ "Vương" kia, làm cho mọi người đều nghe rõ mồn một.
"Đây là..." Lâm phụ gắt gao nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt, lại nghe được từ " Vương tổng" kia, trong lòng càng thêm chấn động.
Vương Chiêu Mưu hướng thiếu niên mỉm cười, xoay người đi đến trước mặt vài phụ huynh kia.
Mấy người họ không hẹn mà cùng lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vài phần e dè, lo lắng.
"Tôi là người giám hộ của học sinh Quý Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu lấy ra một tờ danh thϊếp, kẹp ở giữa hai ngón tay, đưa cho cái người vừa nói muốn đem tống Quý Liên Hoắc vào ngục kia.
Lâm phụ cung cung kính kính nhận lấy, nhìn trên danh thϊếp liền thấy "tổng giám đốc tập đoàn Vương thị", hô hấp lập tức không thông.
Vương thị?
Sao có thể?
Lâm phụ nhịn không được nhìn thoáng qua thiếu niên đứng bên kia, rồi lại nhìn về nam nhân trẻ tuổi trước mặt, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được bọn họ lại có liên hệ.
Một lần nữa suy nghĩ lại, Lâm phụ nhận lấy danh thϊếp, nỗ lực cười thật trân.
"Này xem ra, hẳn là có sự hiểu làm gì rồi."
"Ba". Lâm Kiệt hoảng sợ nhìn về phía ba mình.
Lâm mẫu nhanh chóng đánh cho nhi tử mình một cái, rất là kiêng kị nhìn lướt qua người đàn ông trẻ tuổi kia.
Sinh sống và làm việc tại Tô thành 30 mấy năm, rất khó mà không nghe đến tên tập đoàn Vương thị, đứng đằng sau nó chính là Vương gia.
Lâm thị cũng giàu có nhưng nếu so với Vương thị thì như là đang so con kiến với con voi.
"Hiểu lầm?" Vương Chiêu Mưu nhướng mày, nhìn về phía Quý Liên Hoắc nãy giờ vẫn chưa nói câu nào.
Bảo tiêu nhanh chóng đem ghế nhựa đến, Vương Chiêu Mưu vững vàng ngồi xuống, quắc quắc ngón, ý bảo Quý Liên Hoắc bước đến chỗ mình.
Thiếu niên nhanh chóng bước qua, cố gắng cúi đầu thật thấp.
"Tôi muốn nghe lời cậu nói, chuyện là như thế nào?" Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua chiếc quần trên người hắn, lưu ý thấy vết nước còn chưa kịp khô.
Ánh đèn chiếu sáng cả văn phòng, thiếu niên đứng đơn độc một mình, nhìn đám người đứng bên kia, hơi rũ mắt xuống, thu liễm lại ánh mắt lạnh như băng, cả người toát ra vẻ ngây thơ vô hại.
"Từ sau kì thi hôm khai giảng, Lâm Kiệt cùng Trương Phong liền thường xuyên quan sát em."
Lâm Kiệt nghe vậy liền chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Phong.
Trong mắt Trương Phong cũng tràn đầy khϊếp sợ, không biết đối phương sớm như vậy đã chú ý đến hành động của bọn họ.
"Em cho rằng, học chung một lớp có thể là trùng hợp đi, cho nên cũng không muốn để ý đến." Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt ngây thơ đáng thương.
"Bình thường Trương Phong đều đi ngủ sớm, nhưng tối hôm qua lại cứ nhìn chằm chằm vào em, cảm giác được có phần không thích hợp, nhưng dù sao cũng là bạn cùng phòng, nên em vẫn chưa nói gì cả."
Trương Phong há hốc mồm, theo bản năng quay về phía Lâm Kiệt cầu xin giúp đỡ.
"Thẳng đến chiều hôm nay, tiết thể dục kết thúc, vì quá khát nên em đã vào ký túc lấy nước uống."
"Em còn đang ôn lại bài thi thì đột nhiên Lâm Kiệt cùng Trương Phong hai người đột nhiên xông vào phòng, giả bộ như muốn đi mở cửa sổ, cố ý làm đổ ly nước ấm, làm nó đổ vào đùi em."
Quý Liên Hoắc ở trước mặt Vương Chiêu Mưu, kéo ống quần rộng thùng thình đến bắp đùi, nơi bị phỏng, chỗ đó hiện tại liền nổi thêm mấy cái bong bóng nước nhỏ, đỏ ửng một mảng.
Vương Chiêu Mưu khi nhìn thấy vết thương trên người thiếu niên, ý cười bên môi liền lập tức thu liễm, ngước mắt bĩnh tĩnh nhìn về phía Trương Phong và Lâm Kiệt.
"Em theo bản năng cởϊ qυầи bước vào phòng tắm, định dùng nước lạnh xả vào phần da bị phỏng, nhưng đột nhiên ý thức được, Lâm Kiệt chính là cố ý dùng nước ấm đổ vào người em, mục đích khẳng định không đơn giản."
Thiếu niên buồn ống quần xuống, môi lúc này đã trở nên trắng bệch.
"Chờ đến khi về lại ký túc xá, liền phát hiện cửa bên trong bị khóa trái, nhớ tới bản thân có đồ vật quý giá, dưới tình thế cấp bách, em liền giữ cửa đá văng ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Kiệt đang cầm điện thoại di động của em."
"Em đoạt lại, Lâm Kiệt còn không cho, còn kêu Trương Phong ngăn cản, không còn cách nào khác, em chỉ có thể đánh để hắn tránh ra, sau đó bắt Lâm Kiệt trả lại điện thoại."
Lâm Kiệt không dám tin đứng tại chỗ, hắn chưa từng nghĩ tới, Quý Liên Hoắc sẽ đem câu chuyện nói thành như vậy.
"Chúng tôi không có lấy di động của hắn..." Lâm Kiệt tức giận bất bình. "Thứ chúng tôi lấy chính là..."
Lâm Kiệt còn chưa nói xong, đột nhiên ý thức được mình đã lỡ lời, cơ thể tức khắc cứng ngắc tại chỗ.
"Tốt lắm, tốt lắm." Chủ nhiệm lớp nghe đến đây liền hiểu. "Hai người các cậu quả là tương kế tựu kế, trước ăn hϊếp Quý Liên Hoắc, sau là méc phụ huynh, lại còn ăn cắp đồ vật của người ta, có phải hay không!!!!?"
Lâm mẫu nghe vậy, liền khϊếp sợ nhìn con trai mình.
"Tiểu Kiệt, chúng ta bình thường đều là cho con thứ tốt nhất, ăn mặc đều hơn người, con như thế nào lại đi ăn cắp đồ vật của người khác??"
Lâm Kiệt cắn răng nhìn Quý Liên Hoắc, bất chấp tất cả nói. "Con mới không lấy cái điện thoại kia của hắn, thứ con lấy chính là một quyển sổ, con chỉ muốn nhìn một chút xem bên trong ghi cái gì, con..."
Lâm Kiệt còn chưa dứt câu, chỉ nghe một tiếng "Bang", trên mặt đỏ rát, đau đớn chồng lên vết thương cũ.
Lâm Kiệt bụm mặt, ngơ ngác nhìn về phía ba mình.
"Ta nhớ ra rồi." Sắc mặt ông tái mét. "Mấy hôm trước, con vừa mới xin ta mua một cái đi động mới, ta kêu con đợi vài hôm, có phải hay không con vì thế mà đi đoạt điện thoại của người khác."
"Mới không phải." Lâm Kiệt bụm mặt nhìn về phía Trương Phong. " Trương Phong, mày mau nói gì đi."
Trương Phong do dự một lát, định mở miệng muốn nói, liền cảm nhận được Trương mẫu đang túm chặt đồng phục của mình.
Trương Phong nhìn về phía Quý Liên Hoắc đang bên ngồi bên phía nam nhân kia, lại xem bảo tiêu đứng trong phòng, chỉ cần có não, là có thể nhận ra Lâm gia nhà Lâm Kiệt khẳng định không bằng một góc của Vương gia.
"Tôi kỳ thật... cũng không rõ lắm." Trương Phong chột dạ nói, hiện tại vở hay là đi động đã không còn quan trọng.
Quan trọng nhất chính là bảo toàn cái thân của mình.
"Trương Phong!!" Lâm Kiệt phẫn nộ đỏ mắt.
"Kia..., nói như vậy." Vương Chiêu Mưu hướng Lâm phụ cười nhẹ, "con trai của ông hẳn cũng đã thành niên rồi đi, không biết đây là hành vi gì sao?"
Lâm phụ sắc mặc không còn một giọt máu, bàn tay hơi run run nhìn về phía con trai mình.
"Vương thị có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp, xử lý việc này khẳng định không có sai sót gì." Vương Chiêu Mưu cười nhẹ, "Tôi chính là muốn hắn chịu trách nhiệm hình sự, để hắn ngồi tù một thời gian, thế nào?"
"Này..., chỉ là sự việc đơn giản của bọn nhỏ..." Lâm mẫu lên tiếng. "Chúng tôi nguyện ý bồi thường, làm việc gì đều được!"
Vương Chiêu Mưu cười nói "Các người không thiếu tiền, tôi lại càng không thiếu, hẳn còn so với Lâm gia nhà các người nhiều hơn một chút nhỉ?"
"con các người là độc đinh ba đời, Quý Liên Hoắc cũng là người tôi xem trọng, dù sao cũng đều quan trọng."
Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Trương Phong.
"Cậu đây cũng coi như...là đồng phạm đi."
"Không phải, không phải!!!" Trương Phong liên tục của tay. "Tôi thật sự chỉ là đi can ngăn!"
Nhìn người nam nhân trẻ tuổi cười như không cười, Trương Phong lập tức phản ứng lại.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, Lâm Kiệt lúc ấy chính là muốn cướp điện thoại của Quý Liên Hoắc, hắn trước kia ghen ghét Quý Liên Hoắc học giỏi, còn ghen ghét hơn khi thấy cái điện thoại mới kia."
Trương Phong còn khẳng định. "Nếu có cảnh sát hỏi, tôi còn có thể làm chứng!!"
Lâm Kiệt gắt gao nhìn vào tường, hận không thể đem đầu hắn đập một cái vào đó.
"Vậy cứ xử lý như quy định?" Vương Chiêu Mưu đứng dậy, ôm lấy bả vai của Quý Liên Hoắc. "Tôi còn muốn đem cậu ấy đi xem xét vết thương."
"Cầu xin ngài, đừng làm vậy." Nước mắt Lâm mẫu lập tức ào ra. "Lâm Kiệt nó chỉ là một đứa trẻ, sắp tới liền phải thi đại học, nếu xảy ra chuyện gì, cuộc đời của nó không phải liền bị hủy hoại hết sao!!?".
"Không thể thương lượng được." Vương Chiêu Mưu sắc mặt thản nhiên, đem lời nói trước kia họ đã nói trả lại.
"Đúng rồi". Vương Chiêu Mưu nhìn về phía Lâm phụ, "nhà ông có bao nhiêu tiền, quen biết được bao nhiêu người?"
Đối phương đã nói như vậy, Lâm phụ biết Lâm gia sắp không xong rồi, trầm mặc không trả lời.
Lâm Kiệt hoảng loạn nhìn người đàn ông phía trước,đoạt lấy danh thϊếp trong tay ba mình, thấy được ba chữ to trên đó.
"Vương Chiêu Mưu."
"Chiêu Mưu ca."
Chiêu Chiêu.
Lâm Kiệt lặp tức nhớ ra, nhìn nam nhân trẻ kia.
"Vương Chiêu Mưu, anh có biết Quý Liên Hoắc ghi cái gì trong quyển vở kia không?"
----------------------------------------------------
Có mấy keo nào từ bên nhà GBN qua hôn? :>>>
Pass khó quá, tui giải hong được, nên tự edit tự đọc luôn.