Chương 32

Nhìn Quý Liên Hoắc đằng đằng sát khí đi tới, không khí trong ký túc xá nháy mắt đình trệ.

"Mau, mau ngăn hắn lại!" Lâm Kiệt đột nhiên phản ứng lại, cầm quyển vở trong tay xé xuống một tờ.

Tưởng Phong lập tức nhào lên, đôi tay gắt gao ôm chặt hong Quý Liên Hoắc muốn ngăn hắn lại, còn chưa kịp phản ứng thì bị đấm một quyền vào mặt. ( dừa lòn tao lắm, ba thứ khùng thứ điên.)

Trương Phong chỉ thấy đầu "Ong" lên một tiếng, miệng có mùi máu tươi trộn lẫn.

Lâm Kiệt nhanh chóng xé xuống một tờ, liền muốn đem quyển vở ném ra ngoài cửa sổ. Một bàn tay một phen túm chặt tay Lâm Kiệt đoạt trở về.

Quý Liên Hoắc gắt gao nắm chặt bả vai Lâm Kiệt, đoạt mấy tờ giấy đã bị xé xuống. Ánh mắt Lâm Kiệt như thực hiện được một điều gì đó cực kì đáng tự hào.

" Quý Liên Hoắc, tao muốn nói cho mọi người biết mày có bao nhiêu biếи ŧɦái, ghê tởm!".

Quý Hoắc Liên âm trầm, đá vào chân Lâm Kiệt làm đầu gối hắn khuỵu xuống, từng chút đem ngón tay hắn bẻ ra.

"Tao muốn vạch trần mày ở trước mặt mọi người, cho mọi người biết rõ gương mặt thật của mày. Đặc biệt là cái người tên Chiêu Chiêu kia đúng không."Lâm Kiệt chịu đau, tàn nhẫn nói.

Hai chữ "Chiêu Chiêu" tựa như có ma lực, Lâm Kiệt nhìn Quý Hoắc Liên sững người lại, trong mắt dâng lên một nỗi tuyệt vọng đang nỗ lực che giấu.

Giống như một đứa trẻ sắp đói chết, vì chút đồ ăn mà không màng sống chết giành giật. Lâm Kiệt nhìn Quý Liên Hoắc, nhịn không được cười ra tiếng.

Mày cũng có ngày hôm nay, hahaha.

Tiếng cười vang lên trong không gian tĩnh mịch, càng ngày càng lớn, không coi ai ra gì.

Lâm Kiệt còn chưa chịu dừng lại, chỉ thấy người trước mắt từ tuyệt vọng lại chuyển sang hung tợn như quỷ dữ.

Trên mặt truyền đến đau đớn, làm Lâm Kiệt trừng lớn hai mắt, lỗ tai ù ù, xoang mũi nháy mắt chảy máu tanh. Đau đớn kịch liệt làm hắn giơ tay che đầu, ngăn cản công kích của đối phương, những trang giấy xem như sinh mạng đều bị vứt ra sau đầu.

Không bao lâu sau, trang giấy dính đầy toàn mồ hôi hòa lẫn máu trong tay Quý Liên Hoắc.

Trương Phong ở phía sau điên cuồng hét lớn.

"Quý Liên Hoắc đánh người!!!"

"Mau kêu lão sư."

Lâm Kiệt hai mắt mơ hồ, hoảng hốt nhìn đầu gối đang che chắn phía trước, nhanh chóng đem vài trang giấy xé xuống nhét vào trong miệng, nuốt xuống, ánh mắt đầy độc ác.

———————-

Trong phòng họp tại tòa nhà cao tầng, hội nghị còn chưa bắt đầu, đội đấu thầu thi công nắm trong tay ấm trà giữ ấm, nhìn bản vẽ trên tường, vẻ mặt đầy hoang mang.

"Tề lão bản, không phải tôi đã nói rồi sao, bản vẽ này có vấn đề."

"Vấn đề gì chứ, Đội trưởng Lý?" Lão Tề hai mắt thì thâm quần, đầu lộn xộn như cái tổ chim hỏi.

"Vì cái không làm tầng hầm ngầm, ngược lại muốn làm bãi đỗ xe?" Đội trưởng Lý chau mày. " Dừng xe nhiều vậy cho ai dùng?"

Lão Tề lâu mặt một phen. " Đây là ý của ông chủ, bản vẽ này đã được kiểm duyệt qua, ông cứ làm theo là được."

"Ông chủ..." Trưởng phòng Lý nhịn không được cười nhạo một tiếng, trộm ở trước mặt lão Tề trêu chọc cậu.

"Tôi nghe nói ông chủ lớn này còn trẻ tuổi lắm phải không, hắn hay không cảm thấy, ai cũng giàu giống hắn, tùy ý liền mua được mấy chiếc xe kia."

Lão Tề cười bất đắc dĩ, không lên tiếng.

Đội trưởng Lý dẫn dắt đội ngũ thi công tốt nhất, làm việc ổn định, chỉ có điều lảm nhảm quá mức.

"Còn có, vì cái gì muốn thiết kế một ống dẫn khí thiên nhiên." Trưởng phòng Lý nắm chặt hai tay. "Từ đâu ra Tô thành có khí thiên nhiên? Xung quanh đây còn không có, kiên quyết xây ống dẫn như vậy, cũng không biết là vì cái gì nữa." ( khúc 2 ông này tôi chém nhiều quá mấy chế ui.)

"Ông không nghe sao. Phía Tây, đông đều khởi công công trình hết rồi, bảo sắp tới là có thể thông qua Tô thành chúng ta." ( khúc này em bí thiệt òi)

" Sắp tới thì ai biết lúc nào". Đội trưởng Lý vặn binh giữ ấm, uống một ngụm trà đặt, chợt như ý thức được cái gì, cúi người dò hỏi.

"Này không phải là ý của ông chủ đi?"

Lão Tề mệt mỏi cười cười.

Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, các nhân viên lục tục tiến vào, đội trưởng Lý chau mày, nhịn không được phun tào, "Các người chắc cũng bị ông chủ làm tốt công tác tư tưởng hết rồi đi, hiện tại nhà ai mà không cần tầng hầm, cứ cố tình phải làm cái bãi đỗ xe kia, đến lúc đó phòng ở không ai mua, rồi ở đó mà tức hộc máu."

Trong phòng hợp dị thường im lặng, đội trưởng Lý thấy Lão Tề lập tức ngồi thẳng, nhìn về phía sau mình, ha hả, ông chủ lớn tới rồi.

Nhớ tới họp đồng đã ký hôm qua, đội trưởng Lý xoay người, nhìn thấy một thân ảnh mặc đồ Tây trắng đen, thân hình thon dài cân đối đang bước đến đây.

Nhìn nam nhân mặc Tây trang, đéo kính khung vàng kim, ông mơ hồ cảm nhận được điềm xấu.

"Ông chủ." Lão Tề đứng dậy, đem ghế chủ vị kéo ra.

Thật đúng là ổng chủ lớn kia!

Đội trưởng Lý nỗ lực gượng cười một cái.

Vương Chiêu Mưu nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, hơi hơi mỉm cười, đi đến ghế chủ bị ngồi xuống, tựa hồ không đem đối phương để trong lòng.

"Đúng vậy, thật xin lỗi." Đội trưởng Lý cười cười vỗ miệng, "Còn người của tôi chính là thẳng tính, phòng ở khẳng định có thể bán được, khẳng định!".

"Bây giờ thì chưa cần xin lỗi." Vương Chiêu Mưu giương mắt, không cảm xúc.

"Sang năm lại đến xin lỗi không không muộn."

Công trình khí thiên nhiên ở năm trước, thi công đã được 10 tháng, chờ đến tháng mười năm sau, công trình cũng đã kiến thành, tuy rằng đợi thêm 2 tháng mới hoạt động được tuyến thương nghiệp, nhưng sang năm liền thu được kết quả.

Đến nỗi những chiếc xe hơi mini, người dùng đều biết đến , mấy năm nay gọi là "năm giếng phun".Cơ hồ tất cả lợi nhuận, cổ phiếu của các hãng xe ô tô ngày càng tăng.

Chưa được bao lâu, nhà nhà người người đều mua oto, tạo ra nhiều hiện tượng như kẹt xe, khu chung thì không có bãi đỗ xe, dần dần xe hơi cũng trở thành một phương tiện không thể thiếu đối với người dân.

"Hahaha". Đội trưởng Lý gượng cười vài cái, trong lòng thầm nghĩ không tin, nhưng còn chưa dám nói ra đâu.

"Mọi người đều đến đông đủ rồi, vậy thì bắt đầu đi." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía lão Tề, ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

"Được, Vương tổng". Lão Tề đứng lên, đem tài liệu chuyển cho trợ lý phát xuống mọi người.

"Đội thi công đã được chấp thuận, hiện tại bản vẽ đo cơ cấu người đang dựa theo bản vẽ đo lường tọa độ, chờ phòng tuyến kết thúc, là chúng ta có thể bắt đầu khởi công."

Vương Chiêu Mưu nhìn về phía lão Tề, đốt ngón tay nhẹ gõ mặt bàn.

Nhìn văn kiện trong tay,Cậu yêu cầu trợ lý chọn ngày lành tháng tốt để bắt đầu khởi công. Người làm mấy công trình này thì tương đối mê tín, đến lúc đó còn muốn mời một vị đại sư xem qua.

Hội nghị kết thúc, Lão Tề đang tổng kết, một tiếng ting của điện thoại vang lên, đánh gãy suy nghĩ mọi người, Lão Tề định bước qua xem thử thì thấy Vương Chiêu Mưu đang vuốt vuốt điện thoại của mình.

Ra hiệu cho Lão Tề tiếp tục, Vương Chiêu Mưu cầm điện thoại ra khỏi phòng họp, mở điện thoại lên, chính là âm thanh quen thuộc.

——————

"Vương tổng, ngài xem có thể hay không tới trường học một chuyến?"

"Trần lão sư." Vương Chiêu Mưu nhìn qua đồng hồ, ngữ khí bình tĩnh hỏi. "Vương Chiêu Vân đi học lại gây ra chuyện gì rồi?"

"Này thì không phải." Chủ nhiệm lớp trang đầy bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ xem nên trả lời làm sao.

"Là Quý Liên Hoắc...đánh bạn học, conf là một đánh hai."

Vương Chiêu Mưu trầm mặc một lúc.

"Tôi lập tức đến."

Cúp điện thoại, Vương Chiêu Mưu báo cho lão Tề một tiếng, rời công ty đi thẳng đến trường học.

Vương Chiêu Mưu hiểu rõ con người của Quý Liên Hoắc, hắn tuyệt đối không phải là người sẽ chủ động đi gây chuyện, hơn hết hắn còn cực kỳ xem trọng cơ hội học tập lần này, nếu không phải đối phương hành động quá mức, hẳn hắn cũng sẽ không động thủ.

Huống chi còn là một đánh hai.

Trong văn phòng chủ nhiệm bây giờ cực kỳ hỗn loạn, Trần lão sư vừa buông điện thoại xuống liền nghe được giọng nói the thé chua lét của mẹ Lâm.

" Phụ huynh của Quý Liên Hoắc đâu, sao bây giờ còn chưa tới, Trần lão sư, ông nhìn xem, hắn đánh con tôi thành cái dạng gì rồi."

Chủ nhiệm lớp nhìn người trước mặt bầm dập, máu mũi như muốn che hết nửa khuôn mặt, một lúc lâu cũng không nói ra lời.

"Còn có con của tôi." Mẹ Trương khóc lóc kể lể. "Đều sắp thi đại học, nếu bởi vì chuyện này mà con tôi thi không đậu, các người đều phải phụ trách hết cho tôi."

Trương Phong bụm mặt im lặng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng phun ra một bụm máu, trong tay còn cầm một nửa cái răng bị đánh rơi ra.

"Chồng tôi liền lập tức tới." Lâm mẫu ánh mắt ngoan độc nhìn thiếu niên. "Thể loại học sinh thế này mà cũng có thể nhận vào dạy, quả thực chính là hủy hoại danh tiếng của trường, đến lúc đó ra ngoài xã hội thì cũng chỉ là một thằng lưu manh."

Thiếu niên bảo trì trầm mặc, đứng một bên im lặng.

"Vậy các cậu nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào?" Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Lâm Kiệt. "Quý Liên Hoắc vì cái gì mà đánh cậu?"

Lời này vừa dứt, trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Kiệt, Lão sư quát lớn đuổi mấy học sinh đang hóng chuyện về lớp, đóng cửa văn phòng.

"Sau tiết thể dục, chúng tôi có một chút việc." Lâm Kiệt bị đánh cơ hồi nói không rõ chữ.

"Tôi đi mở cửa sổ, lúc mở cửa vô tình đem ly nước ấm trên bàn rơi xuống, vô tình đổ lên đùi hắn."

"Tôi lúc ấy đã xin lỗi hắn, sau đó thấy hắn cởϊ qυầи nước vào toilet, tôi thấy trong quần hắn có đồ vật, định lấy ra giữ giúp tránh cho bị ướt mất, hắn vừa trở ra liền không biết đúng sai mà đánh chúng tôi."

Lâm Kiệt mặt đầy ủy khuất, " Trương Phong thấy Quý Liên Hoắc đánh tôi, liền tới can ngăn, nhưng kết quả cũng bị hắn đánh theo."

Trương mẫu vừa nghe xong, liền thương cho con trai, khóc càng thêm lợi hại. "Con tập làm người tốt làm cái gì a, còn đi can ngăn."

Trương Phong chột dạ nhìn Lâm Kiệt, không nói gì.

Chủ nhiệm lớp nhìn biểu tình của Trương Phong, đập bàn một cái thật lớn. "Trương Phong, cậu lại kể lại một lần nữa xem."

"Chính là như Lâm ca đã nói." Trương Phong bụm mặt, ánh mắt trốn tránh. "Em chỉ là đi can ngăn, thế nhưng Quý Liên Hoắc lại đánh luôn em, đem cả răng đều đánh gãy."

"Trần lão sư, thầy nhìn xem." Lâm mẫu lòng đầy căm phận nói. "Con của tôi chỉ sơ ý làm đổ ly nước, có đến nỗi như vậy không? Ai mà không có lúc bất cẩn chứ."

"Trương Phong tốt bụng tới ngăn cản cũng bị đánh, thầy làm lão sư, phải cho chúng tôi một cái công đạo."

"Chính là nói..., chỉ vì một ly nước mà hắn đã như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đánh người, hắn chính là có bệnh, có khuynh hướng bạo lực, chắc chắn là do ảnh hưởng của gia đình rồi."

Mắt thấy cả Lâm mẫu và Trương mẫu đều đứng về phía con mình, chủ nhiệm lớp nhìn về phía Quý Liên Hoắc.

"Quý Liên Hoắc, em nói xem tình hình lúc ấy là thế nào."

——————-

Chạy deadline thui. Tại tui đang đi học với lớp 12 ròi nên chắc hong ra chương đều được đâu.