Chương 34

Lâm Kiệt còn chưa nói xong, Vương Chiêu Mưu đang đặt tay trên vai Quý Liên Hoắc, cảm nhận được thân thể thiếu niên nháy mắt căng chặt.

Bất động thanh sắc liếc nhìn Quý Liên Hoắc một cái, Vương Chiêu Mưu thả tay xuống, xoay người nhìn về phía Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt như đang nắm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, gắt gao nhìn cậu.

Quý Liên Hoắc đã nhanh chóng tiêu huỷ mấy tờ giấy đó, nhưng việc này không quan trọng, chỉ cần Chiêu Mưu ca tin mình, liền có thể an toàn!

Lâm Kiệt nhìn hắn, thấy được đối phương cong cong khoé môi, ánh sáng trong mắt dần mất đi, mang theo ý tứ không rõ nói.

"Cậu cho rằng..."

"Ai cũng đều giống hai người, thích động vào sự riêng tư của người khác?"

Lâm Kiệt ngơ ngác đứng tại chỗ, há miệng thở dốc, định phản bác nhưng lại không biết nói gì.

"Tiểu Kiệt, con đừng nói nữa." Lâm mẫu tiến lên ngăn hắn lại, gương mặt đầy thống khổ.

Con trai rõ ràng đã làm sai, hiện tại nói thêm cũng chỉ càng làm cho mọi chuyện tệ hơn.

Vương Chiêu Mưu một tay đẩy nhẹ mắt kính, quay người đặt tay lên đầu vai thiếu niên, mười phần giữ gìn.

Trong đầu Lâm Kiệt bây giờ một đóng hỗn loạn, da đầu tê dại đứng yên tại chỗ.

Nhìn nam nhân mang Quý Liên Hoắc rời đi, Lâm Kiệt tâm như tro tàn, chỉ thấy Quý Liên Hoắc chậm rãi quay đầu, con ngươi trong suốt vô hại nhưng lại ẩn chứa vài phần uy hϊếp, khoé môi giơ lên một chút.

Là người vô tội bị hại, nhưng gương mặt lại ẩn ẩn vui vẻ.

Trái tim Lâm Kiệt như bị đâm một dao, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hướng nam nhân gào lên.

"Anh cmn không biết nó là cái loại người gì!"

"Nó là cái đồ bạch nhãn lang, tâm địa xấu xa. Sau này anh tuyệt đối sẽ hối hận!!"

Còn định gào tiếp thì một bàn tay che miệng mình lại, Lâm Kiệt giãy giụa quay đầu, nhìn đến ánh mắt thất thố cùng kinh hoảng của ba mình, liền không thể tiếp tục được nữa.

Nghe được tiếng nói phía sau, Vương Chiêu Mưu vẫn thản nhiên đi tiếp, không quay đầu lại ra khỏi văn phòng.

Quý Liên Hoắc cẩn thận nhìn thoáng qua Vương Chiêu Mưu, chỉ thấy trên mặt cậu là ý cười bất đắc dĩ.

"Chiêu Mưu ca..." nhìn sườn mặt nam nhân, giọng nói Quý Liên Hoắc mang theo vài phần cẩn thận dò hỏi.

"Tôn Vân Ôn cũng nói, tôi sẽ hối hận." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía thiếu niên, trong mắt mang theo ý cười.

"Liên Hoắc, cậu sẽ làm tôi hối hận sao?"

"Em sẽ không!" Thiếu niên vội vàng lắc đầu, đôi mắt trong suốt lo lắng, "Chiêu Mưu ca, em sẽ không làm anh hối hận đâu!"

Nhìn thấy chân thành trong mắt hắn, Vương Chiêu Mưu vui mừng cười, mang theo thiếu niên lên xe.

"Đi bệnh viện."

———————

Mắt thấy bảo tiêu trong phòng đã đi khỏi, chủ nhiệm lớp cũng không có khỏe hơn là bao, chỉ thấy Lâm mẫu nước mắt lưng tròng tiến lên.

"Trần lão sư, xin ông cứu tiểu Kiệt nhà chúng tôi, nó vẫn còn là đứa nhỏ, chỉ là nhất thời hồ đồ."

Ông cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhớ tới bọn họ lúc trước cũng vừa hùng hổ dọa người, thầm nghĩ "Hà tất gì khi ấy lại làm thế!"

Lúc ấy hai vợ chồng này, nếu để cho Quý Liên Hoắc nói một câu, cho dù là xem thường hắn là cô nhi, bắt hắn bồi thường tiền, cũng không ngờ hiện tại là loại kết cục này.

"Trần lão sư, tôi cầu xin ông, Quý Liên Hoắc là học sinh lớp ông, thầy cùng Vương tổng nói một câu, chỉ cần không đưa tiểu Kiệt đến đồn cảnh sát, chúng tối đến lúc đó nhất định sẽ báo đáp thầy.”

"Tôi cũng chưa chắc nói được gì a." Trần lão sư vẻ mặt khó xử, tìm mọi cách thoát khỏi bọn họ.

Lâm Kiệt đứng một bên, thấy thường ngày bố mẹ mình đều ngạo nghễnh, hiện giờ lại thấp hèn cầu xin người khác. Nhìn qua thì thấy Trương Phong đang muốn cùng Trương mẫu trốn đi, tức khắc trong đầu chỉ còn là giận dữ.

"Mày là cái thằng phản bội!" Lâm Kiệt xông lên, đấm Trương Phong một quyền, dọa cho Trương mẫu thét lên một tiếng chói tai, nhanh chóng kéo tay con mình đi, lại bị Lâm Kiệt tát một cái ngã sang bên cạnh.

"Mày còn muốn đi làm nhân chứng!!!?" Lâm Kiệt lại đấm vào mũi Trương Phong một quyền, phẫn nộ đến đỏ hết mặt. "Còn định chỉ định tao?"

"Lâm Kiệt, mau dừng tay!" Chủ nhiệm lớp lập tức rống lên một tiếng, tiến lên muốn giữ chặt hắn, thấy chính mình đã lớn tuổi, không thể lôi kéo lại bọn họ.

Ba mẹ Lâm thấy thế, đứng tại chỗ, đối mặt với Trương mẫu, không thể kiềm nén tức giận.

"Tụi mày con mẹ nó chính là cùng một đám." Lại đánh tới một quyền. "Nếu tao đi tù rồi, nhất định cũng sẽ kéo theo mày."

"Mau ngăn lại!!!" Chủ nhiệm lớp nóng nảy hét, ba mẹ Lâm lúc này mới tiến lên, giúp ông kéo con trai mình ra.

Trương Phong lúc đầu đã bị Quý Liên Hoắc đánh gãy nửa cái răng, hiện tại bị ăn thêm mấy quyền, trực tiếp nằm trên mặt đất không bò dậy được, trong đầu chỉ còn một tiếng ù ù, máu bắt đầu phun ra.

"Mau, mau kêu xe cứu thương!!!" Chủ nhiệm lớp quả thực muốn lên huyết áp nằm theo.

Nháo một hồi, tương lai của hai người bọn hắn năm nay xem như phế đi.

————-

Vương Chiêu Mưu mang Quý Liên Hoắc đi bệnh viện xử lý vết bỏng, mới vừa về tới biệt thự, liền nhận được điện thoại từ thầy chủ nhiệm.

Biết được sau khi mình đi, bọn họ còn tiếp tục đánh nhau, Vương Chiêu Mưu một chút cũng không kinh ngạc.

"Vương tổng, tình huống của Quý Liên Hoắc bên kia thế nào rồi?" Chủ nhiệm lớp quan tâm hỏi thăm.

Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua thiếu niên đang nằm ở mép giường, "Đã đi bệnh viện xử lý vết thương, may là không quá nặng, chăm sóc hai tuần liền khỏi."

"Vậy là tốt rồi." Ông nhẹ nhàng thở ra, nhưng giọng nói vẫn trầm trọng như cũ.

"Thi đại học cũng sắp bắt đầu rồi, tuần sau là đến kì thi thử, xảy ra việc này, tôi là giáo viên, thật sự có trách nhiệm rất lớn."

"Không thể trách thầy." Vương Chiêu Mưu ngữ khí ôn hòa, "Thầy quản lý nhiều lớp, học sinh nhiều, khó trách quản lý không hết."

Chủ nhiệm lớp vừa nghe lời này, trong lòng thoải mái không ít.

"Vương tổng, sau khi ngài đi, tôi đã tìm bạn học của Quý Liên Hoắc hỏi thăm.”

“Một phòng ký túc có sáu người, nhưng những học sinh còn chưa cùng em ấy nói quá 5 câu, Quý Liên Hoắc tới đây cũng đã được 1 tháng, nhưng còn chưa kết bạn với ai."

Nghe chủ nhiệm lớp báo cáo tình huống, Vương Chiêu Mưu bảo trì trầm mặc, với vấn đề này, đối với một thiếu niên 18 tuổi thì rất không bình thường.

"Chỉ có La Ngũ Nhất, ở trước mặt tôi khen Quý Liên Hoắc, cũng đồng thời thừa nhận hai học sinh kia đã theo dõi cậu ấy rất lâu."

"Tôi biết tình huống của Quý Liên Hoắc không tốt, tâm lý cũng xảy ra nhiều biến hóa, nhưng ở trường vẫn nên có một người bạn tốt."

Chủ nhiệm lớp uyển chuyển nói, cậu cũng đã hiểu đại khái ông muốn gì.

"Tôi sẽ cùng cậu ấy nói chuyện lại." Vương Chiêu Mưu nhìn nhìn đồng hồ, tạm biệt với ông.

Thu hồi điện thoại, Vương Chiêu Mưu đến gần thiếu niên bên mép giường, rũ mắt nhìn đến phần băng gạt trên đùi hắn.

Bị bỏng thật sự rất đau, nổi lên bọt nước còn mất một lớp da, đúng là xui xẻo, còn gặp phải trường hợp này.

"Chiêu Mưu ca." Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, mắt Long lanh nhìn cậu, ngữ khí cẩn thận, "chủ nhiệm lớp có nói cái gì sao?"

"Trần lão sư chỉ là quan tâm đến vết thương của cậu." Vương Chiêu Mưu ngồi bên cạnh, giơ tay khẽ vuốt đỉnh đầu thiếu niên.

Quý Liên Hoắc theo bản năng cúi thấp đầu, cọ cọ lòng bàn tay nam nhân.

Cảm nhận được động tác nhỏ của hắn, Vương Chiêu Mưu ôn hòa cười.

"Cậu đã đến trường học gần 1 tháng, có hay không nên quen biết thêm một người bạn, hôm nào đó cũng có thể mời đến nhà chơi?"

Quý Liên Hoắc mím môi, giơ tay cởϊ áσ đồng phục, áo hạ xuống, đưa lưng về phía Vương Chiêu Mưu, một vết thương lớn hiện ngay trên bả vai.

Vương Chiêu Mưu nhìn đến vết thương phía trước của hắn, bây giờ lại nhìn đến phía sau, nhịn không được hơi chau mày.

Thân thể hắn như một con búp bê vải rách nát, trên khắp người đều đủ mọi loại vết thương, lớn có, nhỏ có, trải rộng khắp sống lưng. Không biết lúc trước ở ngôi nhà kia đã phải chịu bao nhiêu trận đánh.

Quý Liên Hoắc buông áo, đối mặt với Vương Chiêu Mưu, trong mắt mang theo vài phần nhút nhát.

"Chiêu Mưu ca, có phải hay không rất xấu xí?"

Mày cậu giãn ra, lắc lắc đầu, ý đồ đừng để hắn bị tự ti.

"Lão Tề trước kia cũng có không ít vết sẹo, hắn trước kia là bộ đội đặc chủng, rất lợi hại."

Nghe được lời này, lo lắng trong lòng thiếu niên tan đi, ngược lại còn vui vẻ nhảy nhót.

Tề thúc ở bên Chiêu Mưu ca như là hình với bóng, chính mình có phải hay không tương lai cũng sẽ như thế.

"Bả vai kia có một cái dài nhất, là bị lưu manh trên đường ở quán bar Dạ Thú kia chém." Đối mặt với nam nhân, đôi mắt hắn khẽ nhúc nhích.

"Chính là anh đã kêu tài xế lái xe đâm vào hắn."

Vương Chiêu Mưu gật đầu, chăm chú lắng nghe.

"Khi đó, em không giao phí bảo kê cho họ, họ liền đánh em."

Quý Liên Hoắc sờ sờ bả vai, "Vết thương này chính là bị lưu lại khi ấy.”

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, đột nhiên ý thức được phía trước có chút mâu thuẫn.

Quý Liên Hoắc lúc ấy mang theo Quý Đại Bảo, hoàn toàn không thể đánh lại đám lưu manh kia, hơn nữa hắn còn là người trầm mặc ít nói, không thích gây sự, như thế nào lại bị đám lưu manh này để ý đến, đánh ra nông nỗi này.

"Thời điểm bọn họ đến thu phí, em vốn muốn từ chối, nhưng lại bận tâm đến Đại Bảo nên liền giao." Thiếu niên cúi đầu như đang làm sai việc gì đó.

"Nhưng những người cùng bán với em, họ cũng rất bất mãn về việc bị đám lưu manh bốc lột, vì thế ngầm hợp tác, cự tuyệt giao phí bảo kê cho họ, tất cả mọi người đều đồng lòng, nói muốn cùng nhau phản kháng lại bọn hắn."

Quý Liên Hoắc nhìn về phía Vương Chiêu Mưu, ánh mắt mất mát.

"Tôi tin cậu."

Vương Chiêu Mưu nghe thế, giơ tay vỗ vỗ sống lưng thiếu niên.

"Sau đám lưu manh đó lại tìm tới, bọn họ nói, xung quanh đây chỉ có mình em là không đưa phí bảo kê."

Quý Liên Hoắc cười khổ.

"Em lúc ấy không tin bọn họ, tưởng mình bị gạt, nhưng nhận lại là sạp hàng bị ném đi, dao chĩa vào người, em định nói lý với họ, nhìn đến những người đã từng cùng nhau nói muốn đối kháng với bọn hắn, bây giờ lại đang ở quầy hàng xem náo nhiệt."

"Không thể tin tưởng người khác." Môi Quý Liên Hoắc trở nên trắng bệch. "Chỉ riêng Chiêu Mưu ca là có thể."

"Người bán hạt dẻ rang đường bên kia đâu?" Vương Chiêu Mưu sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên.

"Vu ca là người duy nhất từ lúc bắt đầu đã không gia nhập việc phản kháng, rất nhiều chủ quán khác đều mắng hắn yếu đuối." Quý Liên Hoắc hưởng thụ sự trấn an bên trên.

"Nhưng em cảm thấy, ít nhất hắn không nói dối."

Vương Chiêu Mưu như suy tư gật đầu, có chút hiểu gì ra vì sao Quý Liên Hoắc không chịu kết bạn ở trường học.

Xem hình dạng vết thương kia, liền biết đau bao nhiêu, như đang ngày ngày đêm đêm nhắc nhở hắn đặt niềm tin vào người khác là sẽ có kết cục gì.

Rất khó để tưởng tượng được, Quý Liên Hoắc lại phá lệ tin tưởng cậu.

Vương Chiêu Mưu rũ mắt, thấy được vết máu ẩn ẩn chảy ra, thấm vào băng gạt trên đùi thiếu niên.

"Có đau không?" Ngón tay cậu điểm điểm nhẹ vào vị trí đó, lại thấy Quý Liên Hoắc đột nhiên kéo áo đồng phục, che lại vị trí bị thương trên đùi.

Cậu giương mắt, thấy được gương mặt đỏ bừng của thiếu niên.

————————

Đến hẹn lại lên cho anh em đây.

Tụi đợi edit được nhiều nhiều rồi đăng một lần luôn cho tiện.