Chương 13: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (13)

Editor: Meow Team

Người đương thời cho thanh tú là đẹp, nhiều công tử quý tộc đi ra ngoài tô son điểm phấn là chuyện thường tình.

Người giống Cố Sanh không phấn trang lại mềm mềm thơm thơm có thể nói là cực phẩm. Nếu không phải là con tin của Sở Quốc thì sớm đã bị các nhà quyền quý ở Tân Điền Thành nhớ thương rồi.

Cố Sanh bị Tuệ Thấm quận chúa nâng cằm, nghe nàng ta đùa giỡn: "Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ rất thương tiếc ngươi, ngươi càng kêu tỷ tỷ càng có hứng thú, tỷ tỷ tất nhiên sẽ che chở ngươi, Tân Điền Thành này sẽ không có ai đến gây phiền toái cho ngươi đâu. Nhưng nếu ngươi không thuận theo..... Ha hả, người muốn đè ngươi không chỉ có một mình ta!"

Cả người Cố Sanh mềm nhũn, căn bản không có chút sức lực nào, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng khó.

Thật ra nàng không lo lắng mất đi trong sạch nhưng nàng lại lo lắng nhỡ đâu Tuệ Thấm quận chúa phát hiện nàng là nữ thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, cung nữ bên ngoài đang nôn nóng đi qua đi lại. Đột nhiên, trong đình viện cực kỳ yên tĩnh, giống như sự bình yên trước bão tố. Lúc này tỳ nữ đã nhận ra sự khác thường, nàng ta nhìn xung quanh rồi lại nhìn lên nguyệt môn, đập vào mắt là hình ảnh những thi thể vô cùng đáng sợ, hơn nữa vết kiếm trên những thi thể đó còn mới, miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng càng đáng sợ hơn là không còn một ai sống sót.

Tỳ nữ đang muốn kêu cứu, bỗng nhiên một thanh kiếm rất nhanh xẹt qua cổ nàng, thiếu niên từng bước đi tới thi thể người tỳ nữ đang trợn trừng mắt, khi hắn lướt qua thân thể nàng, nàng một tay che lại cổ ngã xuống đất mà chết một kiếm bỏ mạng.

Lúc này quần áo bên ngoài của Cố Sanh bị người xốc lên, Tuệ Thấm quận chúa nhìn xương quai xanh trắng nõn của nàng thấy rất vừa lòng.

Cố Sanh trong lòng kêu gào, trong sạch của nàng lại bị hủy ở trong tay một nữ nhân, sao nàng có thể làm người được nữa?!

Lúc này cửa bị người đẩy ra, đột nhiên có ánh sáng đánh gãy động tác của Tuệ Thấm quận chúa, nàng ta và Cố Sanh đồng thời nhìn ra cửa thì thấy một thiếu niên mặc y phục trắng cầm trong tay một thanh kiếm đang đi tới. Theo bước đi của hắn, từng giọt máu tươi từ trường kiếm trong tay rơi xuống tạo thành một đường dài.

Hắn như bước tới từ ánh mặt trời, mũi Cố Sanh hơi cay, đây không phải là lần đầu tiên Bạch Tử Khanh tới cứu nàng, dường như cho dù nàng ở trong tình cảnh nguy hiểm thế nào hắn đều sẽ kịp thời xuất hiện, cũng mặc kệ hắn có bao nhiêu đáng sợ, hắn cũng đều đặt sự an toàn của nàng lên đầu. Cho dù hắn là vai ác lớn nhất của thế giới này nhưng với nàng hắn là người hầu trung thành nhất!

"Tử, Tử Khanh." Cố Sanh yếu ớt nói giống như không còn chút sức lực nào.

Chuyện tốt của Tuệ Thấm quận chúa bị người khác quấy rầy, nàng ta tất nhiên không cam tâm: "Tặc tử to gan! Người đâu! Còn không mau tới bắt người!"

Bạch Tử Khanh sẽ không cho đối phương có cơ hội thở dốc, tiến lên một chưởng đánh nàng ta ngất đi. Hắn đi tới bên giường đỡ Cố Sanh dậy, mặc lại quần áo cho nàng, nói: "Chủ tử, ta đến chậm."

Cố Sanh rơi vào một cái ôm rắn chắc ấm áp, nàng không để ý, thật ủy khuất nói: "Tử Khanh, ta thiếu chút nữa là mất đi trong sạch."

Thời đại này người ta cũng không quá coi trọng sự trong sạch, Bạch Tử Khanh đương nhiên không thể hiểu được cảm giác của Cố Sanh, nhưng thấy nàng sắp khóc, môi Bạch Tử Khanh xẹt qua tán nàng một cái, không biết là cố ý hay là vô tình?

Bạch Tử Khanh bế Cố Sanh lên, môi đặt bên tai nàng, thấp giọng dỗ: "Chủ tử đừng sợ, không bao lâu nữa những người này đều sẽ phải trả giá."

Lúc này thuốc trong cơ thể Cố Sanh bắt đầu phát tác, nàng được Bạch Tử Khanh mang ra khỏi phủ Trưởng Công Chúa, nhưng mặt nàng bị Bạch Tử Khanh ấn vào ngực. Trong lúc ra khỏi phủ nàng không nhìn thấy cái gì cả, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi ngập tràn trong không khí...

Không biết đã qua bao lâu, khi Cố Sanh được Bạch Tử Khanh ôm xuống xe ngựa, trước mặt nàng là một khu lưu dân.

Tuy Đại Tấn là đất nước giàu mạnh, nhưng mấy năm nay có chiến sự, người phiêu giạt khắp nơi không phải ít, Cố Sanh mờ mịt ở trong lòng ngực Bạch Tử Khanh, thấy hắn cúi đầu nhìn mình: "Chủ tử, ai muốn hại người, ta đều sẽ hủy diệt kẻ đó."

Cố Sanh vẫn quá xem nhẹ thực lực của vai ác, cũng không biết khi nào Bạch Tử Khanh đã bồi dưỡng thế lực cho riêng mình, Cố Sanh thấy mấy nam nhân hắc y kéo Tuệ Thấm quận chúa quần áo không chỉnh tề vào khu lưu dân, chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng gào thét của nữ nhân truyền ra.

Bạch Tử Khanh ôm Cố Sanh đi qua, chỉ thấy Tuệ Thấm quận chúa đã trở thành món đồ chơi của đám lưu dân bẩn thỉu, cảnh tượng rất là khó coi.

Hệ thống: "Ký chủ, giá trị hắc hóa của vai ác đã lên đến 99 rồi! Ta cảm thấy… Chúng ta cách cái chết không xa, nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ nhớ rõ cô."

Cố Sanh: "..." Nàng cảm giác được Bạch Tử Khanh khẽ run, hắn đang mạnh mẽ áp chế đi sự tàn nhẫn khát máu

Những lời nói dơ bẩn ô uế của nam nhân từ khu lưu dân vọng đến, Cố Sanh nhìn sang chỗ khác, vô cùng yếu ớt, đặt bàn tay nhỏ đáng thương lên đầu vai Bạch Tử Khanh và muốn nói cho Bạch Tử Khanh biết, nàng thật sự không muốn xem. Bạch Tử Khanh như vậy làm nàng vừa sợ hãi vừa bất đắc dĩ.

Nhưng Bạch Tử Khanh lại mạnh mẽ nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn tinh xảo của nàng bức bách nàng xem: "Chủ tử, đó là kết cục của người muốn hại người, dù là Tuệ Thấm quận chúa hay là Cơ Dạ, thậm chí là Thiên Vương lão tử, chỉ cần có người muốn hại chủ tử, ta đều khiến hắn sống không bằng chết."

Cách trả thù của hắn quá tàn nhẫn, không dễ dàng đưa người ta vào chỗ chết mà là làm người nọ muốn sống không được muốn chết không xong.

Hệ thống: "Một khi vai ác hoàn toàn hắc hóa, hắn chính là một khối bom nổ chậm. Ký chủ, ta có một cái đề xuất nhỏ, ký chủ, cô hôn hắn đi!"

Cố Sanh: "..."

Cuối cùng Bạch Tử Khanh cũng không ép Cố Sanh tiếp tục xem nữa. Đối với hắn, trên thế gian này, ngoại trừ Cố Sanh ra tất cả mọi người đều dơ bẩn không chịu nổ, ở trong mắt hắn, Tuệ Thấm quận chúa cũng không khác gì đám vô lại cả.

Bạch Tử Khanh ôm Cố Sanh lên xe ngựa, nói với nàng: "Chủ tử, người đừng sợ ta, ta hãm hại ai cũng sẽ không làm tổn thương đến người." Lúc này hắn giống như kẻ đáng thương đang lo lắng sẽ bị người ta bỏ rơi, trán hắn cọ cọ Cố Sanh, một hai phải chờ được một đáp án vừa lòng.

Hệ thống: "Ký chủ! Còn chờ gì nữa? Mau dỗ! Mau hôn!"

Cố Sanh: "..." Thật muốn tắt cái hệ thống thiểu năng trí tuệ này đi!

Cảm giác được thân thể Bạch Tử Khanh còn đang phát run, cảm xúc trong lòng Cố Sanh vô cùng phức tạp, hôm nay vì cứu nàng, Bạch Tử Khanh đã phải dùng thế lực trong bóng tối, rất có khả năng sẽ bại lộ thân phận, sau này, dù là Cơ Dạ hay là phủ Trưởng Công Chúa đều sẽ không bỏ qua cho nàng và hắn.

Cố Sanh cũng không cảm thấy Tuệ Thấm quận chúa đáng được tha thứ. Mặc dù hôm nay người bị tra tấn không phải mình, cũng sẽ là luyến sủng đáng thương khác, nhưng nàng không hy vọng Bạch Tử Khanh bị thế gian xấu xa che mờ mắt.

"Tử Khanh, những người mà ngươi đối phó đều là kẻ ác, cho nên ngươi không sai, cho dù có sai, ông trời muốn trừng phạt thì báo ứng kia cũng sẽ rơi trên người ta. Ngươi không giống bọn họ, trái tim ngươi rất sạch sẽ. Không nên bị hận thù che mắt, huyết mạch ngươi cao quý, tương lai sao trời vạn dặm với biển rộng vô biên, ngươi muốn thực hiện có khát vọng, đứng trên đỉnh cao của quyền thế, thống nhất thiên hạ, tạo phúc cho muôn dân."

Trái tim hắn sạch sẽ?

L*иg ngực hắn nóng lên như thể có người gieo vào đó một hạt giống hy vọng, hạt giống này nhanh chóng nảy mầm và bén rễ trong lòng hắn.

Bạch Tử Khanh trầm mặc, nói: "Chủ tử, ta... Ta cũng không sạch sẽ." Huyết mạch Cơ thị không hề sạch sẽ!

Thậm chí nhìn Tuệ Thấm quận chúa bị người ta lăng nhục, hắn chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng sung sướиɠ. Cho đến giờ phút này, thô bạo trong hắn chưa tiêu tan.

Bạch Tử Khanh yêu cầu người đánh xe ngựa đánh xe, Cố Sanh bị Bạch Tử Khanh ôm thật chặt, nàng đẩy hắn, hỏi: "Tử Khanh, ngươi định làm gì tiếp theo?"

Giá trị hắn hắc hóa đã tới 99, vậy là không ai có thể ngăn lại ý niệm của hắn.

Bạch Tử Khanh không nói chuyện, một lúc lâu sau mới nói: "Đều là bọn họ ép."

Nếu hắn không đủ mạnh, lấy cái gì mà bảo vệ người mà mình quan tâm?

Xuân dược trong cơ thể Cố Sanh đã sắp phát tác, Bạch Tử Khanh cởϊ áσ ngoài của nàng ra, cứ như hiểu rõ như lòng bàn tay mọi thứ của nàng: "Chủ tử đừng sợ, tiện nhân kia cho người ăn thuốc tráng dương..."

Môi hắn cố ý tiến đến bên tai Cố Sanh thấp giọng nói một câu.

Thân thể Cố Sanh cứng đờ, Bạch Tử Khanh lại nói: "Chủ tử, ta nguyện ý vì người mà hiến thân."

Cố Sanh muốn khóc, cơ thể của nam nhân hoàn toàn không giống nữ nhân. Mặc dù nàng ăn phải đồ không nên ăn nhưng cũng không có dấu hiệu "bùng nổ" nào, ngược lại là cả người đều không có sức: "Tử Khanh..."

Thân mình hắn cứng đờ, đồng thời cởi bỏ y phục của Cố Sanh, ánh mắt đảo qua xương quai xanh trắng nõn mát lạnh, băng cơ ngọc cốt chính là như thế đi. Nam nhân thật là không giống nữ nhân, hắn âm thầm nghĩ, ánh mắt đen tối: "Chủ tử, đừng sợ ta."

Xe ngựa cấp tốc chạy, ánh mắt hắn nóng rực, Cố Sanh như bị hắn mê hoặc, tay nhỏ giơ lên chạm vào khuôn mặt tuấn tú mảnh khảnh của hắn. Vào lúc này, mũi Cố Sanh nóng lên, nàng thấy một màu đỏ tươi, ngay sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

***

Phủ Trưởng Công Chúa trở nên hỗn độn, khi Tuệ Thấm quận chúa được cứu trở về thì đã tàn tạ, hai mẹ con chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lúc bị người bắt nạt. Sau khi nếm qua bao nhiêu lang quân kiều nộn mười mấy tuổi, Tuệ Thấm quận chúa nhớ đến những gì mà mình đã trải qua ở khu lưu dân hôm nay, chỉ cảm thấy ghê tởm: "Mẫu thân, con nhất định phải khiến Cố Sanh bị vạn người đè! Thù này, bằng mọi giá nữ nhi cũng phải trả!"

Trưởng Công Chúa chỉ có một đứa con gái, lúc tuổi trẻ ɖâm loạn quá mức, đã sớm đã không thể mang thai, trước đây vô cùng sủng ái Tuệ Thấm quận chúa, nhưng khi Tuệ Thấm quận chúa vừa dứt lời, Trưởng Công Chúa liền tát một cái: "Con thật là hồ đồ! Mặc dù hiện giờ Cố Sanh chỉ là con tin ở Tấn Quốc, hắn cũng là Thái tử Sở quốc, Cơ Dạ trăm phương ngàn kế để hai mẹ con ta trêu chọc Cố Sanh chắc chắn có ý đồ khác!"

Lần trước khi Cơ Dạ giới thiệu Cố Sanh cho Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa đã đoán được dụng ý của Cơ Dạ, cho nên mới làm bộ không coi trọng Cố Sanh, ngược lại muốn Bạch Tử Khanh.

Làm Trưởng Công Chúa tức giận chính là nàng ta không để ý một cái, con gái mình đã làm theo lời Cơ Dạ nói.

"Việc này dừng ở đây, đám lưu dân kia đã bị diệt khẩu, không ai biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, về sau con cách Sở Thái Tử này xa chút!" Trưởng Công Chúa càng nghĩ càng giận.

Nàng ta dù gì cũng là cô mẫu của Cơ Dạ, nhưng Cơ Dạ lại đẩy nàng ta vào hố lửa.

Một khi Cố Sanh xảy ra bất cứ chuyện gì ở Tấn Quốc, Sở quốc sẽ có cơ hội làm khó dễ Tấn Quốc. Đến lúc đó, với tính cách của Lão Quân Hầu, nhất định sẽ giao mẹ con nàng ta ra!

Cùng lúc đó, Cơ Dạ đã biết tình trạng của Tuệ Thấm quận chúa, hắn lại có cách nhìn khác với Bạch Tử Khanh.

"Người này thật khả nghi!" Cơ Dạ cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng.

Tâm phúc tiến lên: "Điện hạ có ý gì?"

Lông mày Cơ Dạ nhíu chặt, hôm nay hắn cũng không định đẩy Cố Sanh vào hoàn cảnh khổ sở, cùng lắm chỉ cảnh cáo nàng một chút thôi, nhưng không nghĩ tới cá lớn lại nhảy ra.

Bạch Tử Khanh... Ngươi rốt cuộc là ai?

Cơ Dạ trầm giọng phân phó một tiếng: "Cho người đi tra rõ Bạch Tử Khanh! Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, tất cả đều bẩm báo đúng sự thật!"

"Vâng!"

Tâm phúc chưa lui ra, Cơ Dạ lại nghĩ tới ánh mắt của Cố Sanh khi lâm vào hôn mê, nhìn nàng mềm mại như vậy kỳ thật lại rất cứng rắn. Nếu là bất kì kẻ nào khác đều sẽ tìm cách liên minh với hắn!

Nhưng tên Cố Sanh này lại từ chối nhiều lần!

Không biết vì sao, Cơ Dạ cũng không muốn hoàn toàn xé rách da mặt với Cố Sanh, hắn nói: "Đứng lại! Lấy danh nghĩa của Cô đưa chút đồ bổ đến Hạt Nhân phủ."

Tâm phúc hơi chần chờ, hỏi: "Điện hạ, mấy ngày nữa, Sở Tam điện hạ sẽ đến Tân Điền Thành. Nếu Sở Thái Tử khăng khăng không quay đầu lại, không bằng ngài đặt tinh lực lên người Sở Tam điện hạ."

Vừa dứt lời, Cơ Dạ quát lạnh một tiếng: "Làm càn! Khi nào chuyện của Cô cần ngươi nhúng tay vào?!"

Nam tử kia lập tức quỳ xuống: "Điện hạ tha mạng, thuộc hạ không dám nữa!" Nói xong, lại hung hăng tát mình mấy cái.