Chương 14: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (14)

Editor: Meow Team

Khi Cố Sanh tỉnh lại, nghe được giọng lang trung: “Điện hạ ăn thứ không nên ăn, tuy thứ này phổ biến, nhưng cũng phải có mức độ, điện hạ nên cẩn thận, để tránh hại thân mình.”

Lang trung đánh giá Bạch Tử Khanh vài lần từ trên xuống dưới, như đã hiểu vì sao Sở Thái Tử sẽ hồ nháo như vậy, lại nói: “Người trẻ tuổi, mọi việc phải vừa phải.”

Bạch Tử Khanh căn bản là không để trong lòng lời lang trung khuyên bảo, khuôn mặt lạnh lùng có vẻ rất đúng lý hợp tình. Hắn buông màn, che đậy kín mít cổ tay Cố Sanh, lúc này mới hỏi: “Bao lâu có thể khỏi hẳn?”

Lang trung vuốt chòm râu trắng, ông cảm thấy vị thiếu niên này căn bản là không hiểu ý mình, lại nói: “Được nhất thời, chưa chắc có thể được lâu dài, loại sự tình này còn cần tĩnh dưỡng.”

Cố Sanh loáng thoáng nghe được hai chữ “tĩnh dưỡng”, còn tưởng mình bị Bạch Tử Khanh làm gì.

Bạch Tử Khanh nghiêm khuôn mặt tuấn tú: “Kê đơn đi!”

Người bệnh dù sao cũng là thái tử Sở quốc, tuy hơi phong lưu, nhưng thân phận bày ra đó, lang trung cũng không dám nhiều lời, viết phương thuốc xong thì rời đi.

Bạch Tử Khanh thấy Cố Sanh đã tỉnh, hắn vén màn lên, đỡ nàng ngồi dậy, đút chút nước lạnh: “Chủ tử, dược hiệu trong cơ thể người không dễ thanh trừ, còn cần mất mấy ngày, có điều… Cũng không phải không có biện pháp khác.”

Hai tròng mắt Cố Sanh mơ hồ, nàng thật sự không ngờ hôm nay Cơ Dạ sẽ xuống tay với nàng, hơn nữa còn là thủ đoạn trực tiếp lại bạo lực như vậy, giờ phút này nàng thật sự không dễ chịu, nếu Bạch Tử Khanh nói có biện pháp, nàng hỏi: “Biện pháp gì? Tử Khanh, ta thật khó chịu, phổi như là bị thiêu đốt, ngươi nói, vốn là thuốc cho nam tử, lại là nữ tử dùng, ta có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

Cố Sanh không có sức lực, giọng cũng mềm như bông, Bạch Tử Khanh nhẹ ôm nàng, như dụ dỗ, thấp giọng nói: “Chủ tử, ta có thể…” Hắn dùng lời ít mà ý nhiều biểu lộ tâm ý trực tiếp nhất.

Cố Sanh: “…”

Sao hắn lại luôn nghĩ chuyện này?

Vẻ mặt Cố Sanh mờ mịt, sau khi bị Tuệ Thấm quận chúa mạnh mẽ đút đan dược kia, phản ứng cũng trì độn.

Bạch Tử Khanh thấy nàng chần chờ, trong mắt ẩn lộ ra thất vọng.

Làm chuyện nam nữ ở thời đại này rất bình thường, Cố Sanh lại biểu hiện vô cùng bài xích, có thể thấy nàng vẫn ghét bỏ mình.

Hệ thống: “Ký chủ! Giá trị hắc hóa của vai ác có biến động +1-1+1-1… Hiện tại là 98!”

Cố Sanh: “Hệ thống, ta sợ quá!”

Hệ thống: “… Ta cũng sợ! Lần đầu tiên bị vai ác làm sợ!”

Ngay khi Cố Sanh cho rằng Bạch Tử Khanh tức giận, hệ thống lại nói cho nàng: “Giá trị hắc hóa ổn định ở mức 98, vai ác có vẻ bị chuyện gì kiềm chế, giá trị hắc hóa ngừng ở 98, tạm thời không thể tăng.”

Cố Sanh: “Cho nên, này xem như là tin tốt?”

Hệ thống: “Còn kém hai điểm là đến 100! Cô một mực cho là tin tốt, ta cũng không có biện pháp.”

Thiếu niên buông Cố Sanh ra, dàn xếp xong, ánh mắt hắn dịu dàng: “Không vội, ta chờ chủ tử.”

Cố Sanh: “…” Vẫn rất đáng sợ.

***

Bóng đêm như mực, ánh trăng treo cao, sau nửa đêm, Tân Điền Thành đắm chìm trong không khí an tĩnh quỷ dị.

Một thiếu niên thân hình cao dài mạnh mẽ đứng dưới một gốc cây hòe già trăm năm, u ám trong mắt lộ ra dã tâm cùng khát vọng rõ ràng.

Giọng chủ tử như âm thanh của tự nhiên quanh quẩn bên tai hắn: “Ngươi mang dòng máu cao quý, tương lai là sao trời vạn dặm với biển rộng vô biên, ngươi muốn thi triển khát vọng, đứng trên đỉnh quyền thế, trở thành chủ nhân nhất thống thiên hạ, tạo phúc bá tánh…”

Dù hắn có thân phận gì, trên đời này chỉ có chủ tử không rời không bỏ hắn, trước kia là vậy, hiện tại như vậy, tương lai cũng sẽ như vậy.

Hiện giờ thiếu niên đã ẩn có phong phạm vương giả, tâm phúc tiến lên nói: “Công tử, thuộc hạ đã theo ngài phân phó bố trí tốt, ba ngày sau, thủy lao giam giữ Tương phu nhân sẽ cóbạo động, đến lúc đó, thuộc hạ nhất định tận lực cứu Tương phu nhân ra.”

Bạch Tử Khanh đối với phụ nhân đáng thương kia cũng không có nhiều ấn tượng, trong đầu còn có ký ức mơ hồ, trước khi hắn bị người ta đưa ra bãi tha ma, phụ nhân kia đứng trước mặt Lão Quân Hầu, biểu tình chết lặng. Bà chính là mẫu thân mình, Bạch Tử Khanh muốn cứu bà ra, để người đời biết, hắn không phải dã nhân sinh ở ổ sói.

Hận ý đáy mắt Bạch Tử Khanh chợt lóe rồi biến mất, đạm mạc nói: “Phái người nhìn chằm chằm đội ngũ đưa gả của Sở quốc, nếu có bất luận dị động gì, tức khắc tới báo. Mặt khác nhìn chằm chằm Cơ Dạ cho ta!”

Tâm phúc đồng ý: “Vâng! Công tử!”

Bạch Tử Khanh rất nhanh trở về phủ, chủ tử hắn quá suy nhược, như một chùm tia nắng ban mai, lại như gió ấm ngày xuân, hắn đắm chìm trong đó, lại sợ không cẩn thận một cái, khiến điều tốt đẹp duy nhất trong đời trôi đi. Nếu có thể, hắn muốn buộc chủ tử bên người mọi lúc mọi nơi, làm nàng trở thành một bộ phận trên người mình, như thế sẽ không bao giờ sợ bị người đoạt đi nữa.

Bạch Tử Khanh vén màn lên, duỗi tay dò xét mặt Cố Sanh, xúc cảm mềm mịn, hắn nhíu mày, tuy chưa từng thử qua… nhưng cũng có thể đoán ra ăn thuốc viên kia sẽ có ảnh hưởng như thế nào, dù sao… Trong vô số đêm, hắn cũng không chỉ một lần mơ ước chủ tử.

Trong phòng tắm không có đèn dầu, Bạch Tử Khanh biết Cố Sanh không thích người khác thấy nàng tắm gội, hắn gạt nàng, ở trong bóng tối giúp nàng dùng nước lạnh lau người, sau đó mới đưa Cố Sanh nằm lên giường. Mềm mại trong khuỷu tay, Bạch Tử Khanh luyến tiếc buông. Cường thế và độc đoán từ trong xương cốt tạo cơ hội cho hắn, nên cứ làm càn như vậy nằm xuống.

“Chủ tử, chúng ta cứ như vậy cũng thật tốt. Về sau mỗi ngày như vậy, được không? Không nói gì là người đã đồng ý rồi.”

Đôi mắt thiếu niên đã sớm thích ứng bóng tôus, cảm thụ được chủ tử trong lòng hắn vô cùng ngoan ngoãn, điên cuồng cùng dã tâm trong hắn như cây tử đằng tùy ý sinh trưởng, rốt cuộc……

Nàng là chủ tử hắn, là ánh rạng đông duy nhất sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn chậm rãi hấp thu hương vị chỉ thuộc về nàng, trầm mê trong đó, dường như đặt sau đầu những ám hắc xấu xa, hắn khó được thả lỏng sung sướиɠ như thế. Hóa ra như vậy có thể làm người quên mất mấy năm đau xót và bàng hoàng.

Thiếu niên không có kinh nghiệm, chỉ dựa vào bản năng. Lúc này chủ tử hoàn toàn thuộc về một mình hắn, máu thiếu niên sôi sục, trong tăm tối vô vọng thấy ánh rạng đông…

Cố Sanh rất nóng, trong lúc ngủ mơ, cảm thấy có thứ gì bao lấy mình, làm nàng không thể nhúc nhích, nàng vô ý thức lên án, giống đứa nhỏ bị ủy khuất.

Bạch Tử Khanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nộn của Cố Sanh, gò má nàng hồng nhuận, là vì hắn mà nở rộ, trong bóng tối, mấy năm sau, rốt cuộc thiếu niên học được nở nụ cười.

Bạch Tử Khanh cũng không có làm đến cuối cùng, hắn biết, chủ tử nhất định sẽ rất không cao hứng.

***

Ngày hôm sau, khi Cố Sanh tỉnh lại, trong bụng không khoẻ đã đỡ không ít, nhưng nàng phát hiện trong miệng có hơi xót, nghĩ đến có thể là tác dụng phụ của đan dược, Cố Sanh cũng không quá lưu ý.

Bạch Tử Khanh vào nhà, bưng thau đồng cho Cố Sanh rửa mặt, dường như trong một đêm nét mặt thiếu niên toả sáng, gương mặt anh tuấn lộ ra sảng khoái và dương cương, điều duy nhất tổn hại chính là má trái hắn có một vết thương nhỏ, như là dấu vết dùng móng tay sắc bén để lại.

Cố Sanh ma xui quỷ khiến cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của mình, thấy móng tay có vết máu, nàng cứng đờ cả người, hỏi hệ thống: “Có phải đêm qua hắn làm gì ta không?”

Hệ thống: “Đêm qua đều là hình ảnh lập thể, cái gì ta đều không thấy. Ký chủ, ta cảm thấy vai ác thực sắp hành động, nếu chúng ta ngăn không được bước chân hắn nhất thống thiên hạ, vậy dẫn hắn vào con đường lương thiện, nếu cô không hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có cô phải chết, ta cũng sẽ bị tháo dỡ, anh anh anh, ta nhỏ yếu lại đáng thương như thế, nỡ nào xuống tay với ta!”

Cố Sanh: “Câm miệng!”

Nàng nhìn thiếu niên, mà thiếu niên đã vắt khăn, rất thuần thục lau mặt cho nàng, Cố Sanh nhận khăn che mặt: “Ta tự làm.”

Bạch Tử Khanh vốn là một thiếu niên có vấn đề, nhưng sáng sớm nay rất dễ nói chuyện, khuôn mặt cũng không hề âm trầm.

Cố Sanh: “…” Tổng cảm thấy trong lòng bất an là thế nào nhỉ.

***

Phụ cận trường đình bên đường, đội ngũ đưa gả của Sở quốc đang nghỉ ngơi uống trà, Cố Khê thân là Sở Tam công tử, cuộc sống còn dễ chịu hơn thái tử, tướng mạo hắn tú lệ của người nước Sở, lông mày hơi cong, luôn có vài phần giống Cố Sanh, thanh mị phong lưu.

Lúc này, đất bụi trên quan đạo thổi tới một cơn gió mạnh, bụi đất bay lên làm Cố Khê liên tục nhíu mày: “Ta thấy, Tân Điền Thành cũng không phải phong thuỷ bảo địa gì, còn không bằng Đại Sở ta sơn thủy hợp lòng người.”

Phụ tá Chu Lương Chi là nam tử hơn 40, ông ta trung thành với Sở Vương, bởi vì Sở Vương định vứt bỏ thái tử để lập Tam điện hạ. Vì vậy ông ta đành phải đứng về bên Cố Khê, Chu Lương Chi trời sinh đa mưu, tất nhiên đã sớm nhìn ra Cố Khê là người cao ngạo tự phụ, cho dù ông ta có tài Gia Cát cũng chưa chắc có thể nâng đỡ A Đấu như vậy.

“Công tử, chúng ta sắp vào lãnh thổ Tấn Quốc, loại lời này công tử chớ có lại nói.” Chu Lương Chi nói. Ông ta không khỏi lo lắng cho tương lai Đại Sở, thái tử mềm yếu không nơi nương tựa, Tam điện hạ tuy có Lang Gia vương chống lưng, nhưng cũng là kẻ vô đức vô năng.

Cố Khê cười khẽ một tiếng, hắn quá trắng nõn, không kém gì người trong nam phong quán.

“Lời này của Chu Công sai rồi, Đại Sở ta dân giàu nước mạnh, hiện giờ thiên hạ mấy nước đều oán than dậy đất với Tấn Quốc, chủ nhân tương lai của thiên hạ cuối cùng rơi vào tay ai còn chưa biết, cớ gì Chu Công tăng chí khí người khác như vậy!” Cố Khê cao ngạo.

Lúc này, một nam tử hắc y chỉnh tề cưỡi lương câu từ nơi không xa phi đến, nhìn thấy đội danh dự của Sở quốc lập tức xuống ngựa hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến công tử.”

Cố Khê hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đồ vô dụng, ngươi là kiếm khách số một số hai của Đại Sở ta, Vương huynh kia của ta mảnh mai như vậy, sao ngươi lại chậm chạp chưa lấy được mạng hắn?!”

Nam tử lập tức quỳ xuống, mồ hôi như hạt đậu tử trên trán chảy xuống, kinh sợ nói: “Công tử, ngài có điều không biết, thái tử điện hạ vẫn luôn giấu tài, thật ra không hề mảnh mai, hiện giờ hắn không những mượn sức Ký Vương, còn cấu kết Tấn Thái Tử, thuộc hạ còn nghe nói điện hạ còn làm mẹ con Trưởng Công Chúa có hứng thú! Hiện giờ mấy người có địa vị ở Tấn Quốc đều là người của hắn. Không phải thuộc hạ vô dụng, mà là điện hạ quá xảo trá! Khiến cho thuộc hạ nhiều lần ám sát không thành!”

Chu Lương Chi giật mình.

Cố Sanh là con trai độc nhất của tiên hoàng hậu, từ nhỏ trong cung không hỏi thế sự, tuy có thiên phú cực cao, lại trời sinh mảnh mai, Sở Vương đành phải từ bỏ nàng, đưa nàng đến Tấn Quốc làm hạt nhân, sao có thể…? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ đã sớm tính toán?

Còn lợi dụng nhan sắc cấu kết quyền quý Tấn Quốc?!

Những người khác thì thôi, nhưng Tấn Thái Tử Cơ Dạ là kẻ nham hiểm, sao có thể bị kẻ hèn một thiếu niên lang quân mê hoặc?!

Ai, không nghĩ tới đường đường Sở Thái Tử, cuối cùng vẫn lưu lạc tới cảnh khoe khoang tư sắc!

Chu Lương Chi nhất thời vô cùng cảm khái, nhưng đây là loạn thế, ông ta cũng không thể chỉ trích việc làm của Cố Sanh.

Cố Khê lại châm chọc mỉa mai: “Ha ha ha, ta thật sự là nhìn không ra, Vương huynh còn có bản lĩnh bực này! Lúc trước ở vương cung không thèm để ý ta, ta còn tưởng rằng hắn có bao nhiêu thanh cao tự phụ, hiện giờ còn không phải thành đồ chơi của quyền quý Tấn Quốc!”

Chu Lương Chi nghe vậy cũng rất oán giận, ông ta cho rằng Cố Sanh là Sở quốc thái tử, phải không sợ cường quyền, cho dù chết ở Tấn Quốc, cũng nhất định không thể bị quyền quý Tấn Quốc nhúng chàm. Giờ thì tốt rồi, chỉ sợ Sở quốc sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ, đường đường Sở Thái Tử lại trong lúc ở Tấn Quốc làm chất bị mấy vị quyền quý bao dưỡng!

“Ai! Hoang đường! Quả thực là hoang đường!”

“Ha ha ha ha ha!”

Khi Chu Lương Chi vô cùng đau đớn, Cố Khê lại vô cùng vui sướиɠ phá lên cười, hắn nhất định phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Cố Sanh, sau đó hung hăng nhạo báng nàng!

***

Tu dưỡng một ngày, cảm giác thống khổ như lửa đốt trong cơ thể Cố Sanh đã gần hết, nhưng có chút cảm xúc khác thường lại vẫn rõ ràng, mỗi lần Bạch Tử Khanh đối diện với nàng, ánh mắt đều dừng ở trên môi nàng, chuyện này, Cố Sanh cũng không có cách nào.

Khả năng hạ thấp giá trị hắc hóa của Bạch Tử Khanh gần như bằng không, Cố Sanh suy nghĩ cặn kẽ xong, làm ra một quyết định.

Hạt nhân phủ nơi nơi đều là mật thám, Cố Sanh cũng không sợ người khác hiểu lầm, trước mặt mọi người lôi kéo tay Bạch Tử Khanh: “Tử Khanh, ngươi cùng ta lại đây một chút.”

Theo cửa phòng khép lại, mật thám khắp nơi hiếm thấy nhất trí nhìn qua phòng ngủ.

Nghe nói Thái Tử Sanh thân mình không khoẻ, lúc này mới hơi khôi phục, lại bắt đầu phóng túng với kiếm khách tin cậy, đám mật thám đều là nữ tử mười mấy tuổi, một đám ảo tưởng Thái Tử Sanh từ lâu có thể rủ lòng thương các nàng một lần. Ngẫm lại dung mạo tuấn mỹ của Thái Tử Sanh khiến cho người mặt đỏ tai hồng.

Hôm nay Bạch Tử Khanh rất nghe lời, như con nhím bị người nhổ sạch gai nhọn, vào nhà, cảm giác được Cố Sanh muốn buông tay hắn ra, hắn trở tay nắm Cố Sanh chặt hơn: “Chủ tử, ngươi có việc nói với ta?”

Chủ tử rất bảo thủ chuyện nam nữ, mặc dù hắn nguyện ý đem hết thảy đều dâng cho nàng, nàng cũng không cần.

Người thời này trưởng thành sớm, đầy người 13-14 tuổi đã thành hôn, giới quý tộc nuôi luyến sủng cũng đều là đứa trẻ non nớt, chuyện Cố Sanh vẫn luôn không chạm vào Bạch Tử Khanh đã làm hắn rất bối rối.

Hắn cho rằng, hắn thích chủ tử, chủ tử rõ ràng cũng để ý hắn, nếu vậy, cứ thuận lý thành chương phát sinh cá nước thân mật, còn có cái gì càng cho thấy tâm ý giữa hai người với nhau hơn cái này đâu.

Hiển nhiên, suy nghĩ hai người căn bản là không cùng tần số.

Hệ thống: “A a a a! Cảnh cáo tử vong!”

Cố Sanh: “Cái gì thế? Thế giới này sụp đổ?” Sao nàng không thấy dấu hiệu gì?

Hệ thống: “Ký chủ, là thế này, tuy nhiệm vụ phòng ngừa vai ác hắc hóa đã thất bại, nhưng vai ác tạm thời còn chưa hủy diệt thế giới, cao tầng Cục Thời Không quyết định cho cô cơ hội thứ hai, nhưng cô phải hoàn thành nhiệm vụ chỉ định mới có thể tiếp tục tính mạng.”

Cố Sanh thật ưu thương: “Là sao? Không phải nói vai ác chưa hủy diệt thế giới, nhiệm vụ này sẽ không tính thất bại sao?”

Hệ thống: “Trên nguyên tắc là như vậy, ký chủ, cô còn hai mươi giây giá trị sinh mệnh, cô lựa chọn tiếp thu nhiệm vụ không?”

Cố Sanh cáu: “Cái gì?! Mi không nói sớm! Tiếp thu tiếp thu tiếp thu tiếp thu!”

Hệ thống: “Ta cũng là lo giải thích không đủ rõ ràng, ký chủ không hiểu nổi, là thế này, trong hai mươi giây cô phải thân mật với vai ác, á… Hiện tại còn ba giây.”

Cố Sanh: “…”

Bạch Tử Khanh chú ý mỗi biểu tình của Cố Sanh, khi hắn đang chờ Cố Sanh nói, nàng đột nhiên nhón chân, lấy tốc độ Bạch Tử Khanh không đoán được, nhanh chóng chạm vào miệng hắn một cái, không có bất luận kết cấu gì, như bị lạc đường.

Cằm bị hành vi đột nhiên đυ.ng vào rất đau, nhưng Bạch Tử Khanh lại như là cảm nhận được vị mật, khuôn mặt thanh tuấn nháy mắt đỏ lên.