Chương 12: Vì nàng mà sống, vì nàng mà chết (12)

Editor: Meow Team

Ngày Hoa Thần Tiết, người dân Tân Điền Thành sẽ tụ tập ở Hoa Thần Miếu. Người dân thời này vô cùng thờ phụng thần linh, có lời đồn Hoa Thần Nương Nương có thể mang lại sự bình an và suôn sẻ, kim ngọc lương duyên, ngày tế bái Hoa thần dân chúng chen chúc như thủy triều.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Cố Sanh thấy Cơ Dạ không có ý muốn xuống xe, nàng lờ mờ đoán được mục đích của Cơ Dạ, hắn muốn nàng trở thành con rối của hắn để không cần tốn nhiều sức lức đã khống chế được Sở quốc, chỉ cần Sở quốc nằm trong sự khống chế của hắn thì việc Tấn Quốc xưng bá thiên hạ cũng sắp tới.

Không thể không nói Cơ Dạ là một bá giả. Nhưng ở tuyến thế giới tuyến ban đầu, hắn lại chết dưới kiếm Bạch Tử Khanh. Không biết Bạch Tử Khanh gϊếŧ chết Tấn Thái Tử quyền thế ngập trời như thế nào?

Một đường Cố Sanh liên tục ăn hoa quả tươi, đôi môi phấn nộn màu hoa đào kia giờ đã trở nên đỏ tươi no đủ giống như bị người ta hung hăng gặm cắn. Cơ Dạ không phải người lương thiện đơn thuần gì, mười bốn tuổi đã khai trai, ngoại trừ ban đầu bị mê luyến chuyện nam nữ, mấy năm nay nếu không phải thân thể có nhu cầu thì hắn sẽ không sủng hạnh bất kỳ nữ nhân nào. Nhưng từ sau khi mơ thấy cảnh tượng lần đó, trong đầu hắn mấy lần hiện lên những hình ảnh kiều diễm, biến hóa ở hạ thân càng rõ ràng.

Từ xưa, mỹ nhân đều là nhược điểm của anh hùng, mà Cơ Dạ hắn sẽ không để cho bản thân có bất kỳ cái nhược điểm nào.

Cơ Dạ nghiêng mặt, nhìn khuôn mặt thuần khiết, giảo hoạt của Cố Sanh, giọng nói không gợn sóng không lộ dấu vết: “Những lời lần trước Cô nói với ngươi vẫn còn hữu hiệu như cũ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Trở thành người của Cô, Cô có thể giúp ngươi đoạt lại tất cả mọi thứ ở Sở quốc.”

Tuy hiện giờ Cố Sanh vẫn là Thái Tử Sở quốc, nhưng trong triều không có người ủng hộ. Tam điện hạ được kế hậu sinh thì khác, kế hậu là đích nữ Lang Gia vương. Tam điện hạ có nhà mẹ cường đại hậu thuẫn, không dễ bị khống chế. Đây mới là lý do Cơ Dạ chọn Cố Sanh.

Nàng là một con rối hoàn mỹ.

Chỉ là… lời của Cơ Dạ rất có ý khác. Người của hắn?

Không đợi Cố Sanh đáp lại Cơ Dạ, hệ thống chen vào: “Cảnh cáo tử vong! Giá trị hắc hóa của vai ác đột nhiên tăng lên 90! Ký chủ, cô còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”

Cố Sanh cả kinh, vừa quay sang đã thấy Bạch Tử Khanh đang đứng cạnh xe ngựa, vươn tay ra với Cố Sanh, ý muốn đỡ nàng xuống xe. Theo ý Bạch Tử Khanh, hôm nay vốn dĩ là đưa nàng đi “hẹn hò”.

Cố Sanh không hiểu tại sao giá trị hắc hóa của Bạch Tử Khanh lại tăng nhanh như vậy. Bây giờ hắn vẫn chỉ là sát thủ bên mình, không quyền không thế, cũng không thể trực tiếp gϊếŧ Cơ Dạ chứ?

Trong tuyến thế giới ban đầu, Bạch Tử Khanh hoàn toàn hắc hóa là sau khi Sở Thái Tử bị người khác tra tấn đến chết, nhưng Bạch Tử Khanh ở thế giới này hình như dễ hắc hóa hơn. Rốt cuộc là nàng đã làm cái gì? Làm cho tính tình Bạch Tử Khanh đại biến?

Cơ Dạ không dễ chọc, nhưng Bạch Tử Khanh càng không dễ nhẫn!

Cố Sanh rất bận tâm đến sự phát triển vể thể xác và tinh thần của thiếu niên, cưỡng ép làm cho bản thân mình “ hiền từ ” hơn, đưa tay nhỏ cho Bạch Tử Khanh: “Tử Khanh, đỡ ta xuống.”

Giọng nàng vừa tinh tế vừa ôn nhu, cực kỳ giống mỹ nhân ngọt ngào mềm mại hờn dỗi.

Trong mắt Bạch Tử Khanh tản ra tia sáng khác thường, cầm lấy tay Cố Sanh kéo nàng đến bên người mình. Mà Cơ Dạ nghe được giọng nói này lại ngẩn ra, không biết vì sao, hắn đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay khác của Cố Sanh, lạnh lùng nói với Bạch Tử Khanh: “Cô có chuyện muốn nói với chủ tử của ngươi, ngươi lui ra!”

Cho dù là nam sủng, cũng không thể tùy ý làm bậy như vậy.

Hệ thống kêu ngao ngao: “Cảnh cáo nguy hiểm! Giá trị hắc hóa của vai ác là 95! Ký chủ, cô thật sự không có di nguyện nào sao?”

Cố Sanh: “Có! Kiếp sau ta muốn đổi một cái hệ thống khác!”

Hệ thống: “Anh anh anh ——”

Cố Sanh: “Nói đi, giá trị hắc hóa giá đến 100 thì sẽ thế nào?”

Hệ thống: “Theo lệ thường, một khi giá trị hắc hóa của vai ác lên đến 100, toàn bộ cốt truyện sẽ sụp đổ, nhưng vai ác còn chưa có làm ra hành vi mang tính hủy diệt thế giới nên ta cảm thấy… Chúng ta còn có thể cứu một chút.”

Cơ Dạ là vương giả trời sinh, đến Lão Quân Hầu cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng giờ phút này, Bạch Tử Khanh nhìn thẳng vảo hắn, trong mắt không có nửa phần sợ hãi, ngược lại như là đang khıêυ khí©h, kiêu ngạo lại liều lĩnh.

Đang lúc giương cung bạt kiếm, một giọng nói mềm như bông lộ ra mị thái nhè nhẹ truyền đến: “Biểu ca, vị này chính là Sở Thái Tử đi?”

Theo giọng nói phát ra, một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo dáng người lay động được tỳ nữ vây quanh đi tới.

Tay Bạch Tử Khanh vẫn không buông ra, nhân lúc Cơ Dạ không chú ý, hắn dùng sức kéo Cố Sanh tới bên người, gần như là đỡ nàng xuống xe ngựa, sau đó lại gắt gao bảo vệ nàng, cực kỳ giống diều hâu đang che chở cho chim non.

Trong tay Cơ Dạ trống không, loáng thoáng còn xúc cảm nhỏ nhắn mềm mại mịn màng vừa rồi. Hắn cũng không biết một người có thể mềm mại được tới mức này, cho dù là mỹ nhân cũng chưa chắc có thể giống được Cố Sanh… Sắc mặt Cơ Dạ đột nhiên tối tăm vài phần.

Nữ tử đánh giá Cố Sanh từ trên xuống dưới vài lần. Đương thời, giới quý nữ lưu hành mặc áo váy ngực thấp eo cao, theo tiếng cười vui vẻ của nữ tử, hai cái bánh bao trắng mịn, vĩ đại run run rẩy rẩy giống như sắp bị nghẹn hỏng, hận không thể lập tức nhảy ra ngoài hít thở không khí.

Cố Sanh phát hiện, ánh mắt nữ tử này nhìn nàng không khác gì sói đói nhìn chằm chằm vào nồi thịt kho nóng hổi.

Cơ Dạ xuống xe ngựa, sắc mặt đã khôi phục bình thường, nói: “Cố Sanh, vị này chính là con gái của Trưởng công chúa -- Tuệ Thấm quận chúa, chắc ngươi đã từng nghe qua rồi chứ?”

Ngữ khí của hắn hơi vi diệu, Cố Sanh nhớ tới ngày đó, khi Cơ Dạ giới thiệu Trưởng công chúa, vẻ mặt và giọng điệu của hắn cũng giống thế này.

Cố Sanh: “Hệ thống, truyền tư liệu của Tuệ Thấm quận chúa đến đây.”

Hệ thống: “Tuệ Thấm quận chúa con gái của Trưởng công chúa, mẹ con hai người có một đam mê chuyên môn thu thập những thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ. Thậm chí hai người còn hưởng dụng nam sủng của nhau, những luyến đồng chết trong phủ Trưởng công chúa phủ nhiều vô số kể. Bọn họ là đôi mẹ con dâʍ ɭσạи nổi tiếng gần xa trong giới quý tộc.”

Hệ thống giới thiệu xong, nó bắt đầu bát quái: “Ký chủ, cô đoán xem vì sao Cơ Dạ lại giới thiệu Tuệ Thấm quận chúa cho cô?”

Còn cần đoán sao?

Cố Sanh: “Có câu ‘mụ mại bỉ’*, không biết nên nói hay không!”

*mình tra được đây là một câu chửi thề rất tục nên mình sẽ không dịch ra mà để Hán – Việt thôi.

Hệ thống: “… Đừng nói mấy câu thô tục như thế!”

Cố Sanh: “Chết tiệt, đây là cái thế giới gì không biết?!”

Hệ thống: “Ký chủ có điều không biết, trong lịch sử phóng túng hơn thế này, hay là nhiệm vụ tiếp theo chúng ta thử một thế giới buông thả hơn nhé?”

Cố Sanh: “Cút!”

Lúc này, Cố Sanh lấy lại tinh thần, đối diện với đôi mắt không có ý tốt của Cơ Dạ, cười nói: “Nếu là biểu muội của điện hạ, tất nhiên ta đã từng nghe qua. Chỉ là… không biết điện hạ có đam mê như vậy không?”

Khóe miệng Cơ Dạ co lại, khuôn mặt như thần bị che phủ dưới một mảnh quang ảnh, hắn đang chờ Cố Sanh chủ động đến nhờ cậy hắn. Chỉ khi được hắn che chở, Cố Sanh mới có thể trở về Sở quốc, thậm chí là kế thừa vương vị Sở quốc. Nhưng lúc ấy, Cố Sanh nhất định phải làm con rối của hắn, xét đến cùng thì vẫn là người của Cơ Dạ hắn.

Cố Sanh chậm chạp không chịu nhả ra, hắn đành phải ra hạ sách này.

Lần đâu Cơ Dạ bị người khác phản bác không còn lời nào để nói, người Cơ gia đều là nam nữ đều ăn, chuyện này người trong khắp thiên hạ đều biết nhưng hắn một lòng chỉ hướng về đại nghiệp, căn bản không để tâm đến những lời đồn đó, mặc dù chính hắn cũng có đam mê như vậy, nhưng như thế thì sao?!

Cơ Dạ nhìn Cố Sanh chỉ cao đến ngực mình, hiếm khi thấy không ghi thù, sao hắn lại phải đi so đo với một thiếu niên?

Tuệ Thấm quận chúa liên tục đưa mắt ra hiệu cho Cơ Dạ, lúc này Cơ Dạ mới nói: “Nơi này có một quán trà, hôm nay Cô làm chủ, Cố Sanh ngươi cũng không thể không cho Cô mặt mũi.”

Người ở đây đều hơi sửng sốt, Cơ Dạ làm việc đã bao giờ trưng cầu ý kiến người khác? Nhưng thái độ với Cố Sanh lại tốt đến khác thường.

Xem ra, sinh ra có một ngoại hình đẹp chính là ưu thế, dù là người như Cơ Dạ cũng khó tránh khỏi mà xiêu lòng.

Còn có người âm thầm suy đoán: Sở Thái Tử ở Tấn Quốc không nơi nương tựa, chẳng lẽ là muốn mượn sức Cơ Dạ? Để được che chở?

Tùy tùng của Cơ Dạ có khoảng chừng mấy chục người. Cho dù Cố Sanh muốn đi cũng phải cân nhắc xem mình có còn mạng để đi hay không.

Bạch Tử Khanh cũng biết điểm này nên hắn không mạnh mẽ mang Cố Sanh đi. Nhưng buổi hẹn hò hôm nay vô cớ bị quấy rầy làm giữa mày thiếu niên một mảng tối tăm.

Đoàn người tới quán trà, sau khi Cố Sanh ngồi xuống Bạch Tử Khanh liền ngồi quỳ sau nàng, tư thế một tấc cũng không rời.

Cơ Dạ vốn đã cảm thấy tò mò về Bạch Tử Khanh, đến bây giờ lại càng như vậy, tất nhiên hắn nhìn ra được Bạch Tử Khanh đối với Cố Sanh không chỉ đơn giản là trung tâm mà càng nhiều hơn là vẻ cường thế bảo vệ người thương của nam tử.

Cơ Dạ thu liễm thần sắc, uống với Cố Sanh vài chén trà.

Một lát sau, Cố Sanh cảm giác có chỗ không thích hợp, mà Bạch Tử Khanh cũng cảm nhận được gì đó. Ngay khi hắn đột nhiên đứng dậy, thân thể lại xụi lơ: “Chủ tử!”

Thiếu niên gọi một tiếng, trong mắt toàn là sát ý.

Cố Sanh cảm thấy choáng váng hoa mắt. Nàng nhìn về phía Cơ Dạ, chỉ thấy hắn mím chặt môi mỏng, ánh mắt hơi có cảm giác lạnh lẽo. Một khắc trước khi Cố Sanh hôn mê, nàng nghe thấy Tuệ Thấm quận chúa hờn dỗi một câu: “Biểu ca yên tâm, ta sẽ chiếu cố Sở Thái Tử thật tốt.”

Cố Sanh bị người nâng lên, đi theo Tuệ Thấm quận chúa trực tiếp ra khỏi quán trà. Bạch Tử Khanh muốn đứng lên đuổi theo nhưng vì trúng phải mê dược, một tay hắn cầm kiếm chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn Cơ Dạ, dù không nói lời nào cũng có thể làm người khác nhận ra được sát ý.

Tâm phúc tiến lên: “Điện hạ, người này nên xử trí thế nào?”

Cơ Dạ nhớ tới lần đó đột nhiên gặp mưa to ở sơn động, còn có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ của Bạch Tử Khanh với Cố Sanh.

Cơ Dạ rất rõ ràng, thứ hắn muốn lấy được từ trên người Cố Sanh không phải phong hoa tuyết nguyệt gì, hắn muốn chính là một con rối nghe lời. Nếu có một hộ vệ như Bạch Tử Khanh bên người Cố Sanh tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Gϊếŧ.” Cơ Dạ nhàn nhạt mở miệng, như chỉ nói ra một việc râu ria.

“Vâng! Điện hạ!”



Con sông hộ thành ở cực Bắc chính là Tiêu sơn, nơi này hoang tàn vắng vẻ. Cũng không biết vì sao, rõ ràng ở gần nguồn nước lại không có lấy một ngọn cỏ. Có lời đồn mấy năm trước nơi này từng là bãi tha ma, còn từng có người ở hạ lưu nhìn thấy xương trắng chồng chất.

Một nam tử nói: “Điện hạ không muốn để cho tên này sống nhưng lại có ý định trọng dụng Sở Thái Tử. Chúng ta lấy đầu của hắn đi, tránh đến lúc đó bị Sở Thái Tử tra ra manh mối.”

“Được.” Tên còn lại cũng phối hợp.

Bao tải bị xốc lên, Bạch Tử Khanh đột nhiên mở mắt, ngay lúc hai gã nam tử không ngờ được, thiếu niên rút ra một thanh nhuyễn kiếm, hàn quang lóe lên trong nháy mắt, hai gã đàn ông che cổ, nói không thành lời: “Sao… Sao có thể…”

Mấy tên khác đang canh chừng cách đó không xe nghe tiếng liền chạy đến. Đến nơi đã thấy Bạch Tử Khanh đang đứng, trong tay cầm nhuyễn kiếm, đôi mắt đỏ ngầu, mặt vô biểu tình giống một con tang thi chỉ biết gϊếŧ chóc, từng bước đi về phía đám người kia như một con quỷ không có linh hồn.

“Người trúng Mê Điệt hương căn bản không thể tỉnh được trong vòng ba canh giờ, sao hắn có thể?!”

“Hai tay khó địch bốn quyền, hắn chỉ có một mình, sợ cái gì? Lên!”

Gã kia vừa dứt lời, nhuyễn kiếm trong tay thiếu niên từ trên đâm đến. Động tác của hắn cực nhanh cực tàn nhẫn, không đến hai giây, tên kia đã tóe máu bỏ mình. Trước khi chết, ngay cả một chiêu cũng chưa kịp tung ra, con ngươi hắn ta trợn to, cảnh tượng cuối cùng trong mắt là bóng dáng của thiếu niên, hắn cô độc trong gió, trường bào phần phật như bạch y la sát đến từ địa ngục.

Lúc này, thiếu niên cúi đầu nhìn thoáng qua áo bào trắng hôm nay hắn tỉ mỉ chuẩn bị, khàn khàn nói: “Các ngươi đều đáng chết!”

***

Khi Cố Sanh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường được phủ đệm mềm, bốn phía là lụa mỏng rủ xuống, còn có mùi hương liệu nồng nặc. Căn phòng được trang hoàng rất hoa lệ, vừa nhìn đã biết đây là khuê phòng nữ tử. Hơn nữa, nữ tử này tất nhiên là vô cùng xa hoa lãng phí.

Cố Sanh vừa mới nhìn rõ được xung quanh đã có một tỳ nữ tiến vào. Tỳ nữ này giống như đã được huấn luyện đặc thù, ngôn từ rất lão luyện quyết đoán, nói thẳng: “Công tử, nô là người của Thái Tử điện hạ. Điện hạ đã dặn chỉ cần ngươi chịu đến nhờ cậy điện hạ, điện hạ sẽ lập tức đến cứu ngươi, nhưng nếu công tử không đồng ý…”

Mặt nhỏ của Cố Sanh cứng đờ, Cơ Dạ quả nhiên là tai tinh của nàng. Cho dù hắn không phải là người tra tấn nàng đến chết thì hắn cũng trợ Trụ vi ngược, mượn tay người khác tra tấn nàng!

Tỳ nữ kia được Cơ Dạ phân phó, vừa đe dọa vừa dụ dỗ Cố Sanh, nhưng nàng đã xem nhẹ trình độ háo sắc của Tuệ Thấm quận chúa. Tỳ nữ kia còn chưa nhận được lời đáp của Cố Sanh, Tuệ Thấm quận chúa đã tiến vào.

Nàng ta vừa mới rửa mặt, bên ngoài chỉ khoác một lớp sa mỏng, áo yếm và qυầи ɭóŧ bên trong lộ rõ, phóng đãng không kềm chế được: “Tất cả ra ngoài đi.”

Tỳ nữ này là người Cơ Dạ xếp vào phủ Trưởng công chúa. Cơ Dạ từng dặn dò hôm nay chỉ là dọa Cố Sanh một chút, sẽ không để Tuệ Thấm quận chúa thật sự thực hiện được, tỳ nữ vô cùng khó xử. Tuệ Thấm quận chúa lại quát khẽ một tiếng: “Đi ra ngoài!” Nhìn bộ dạng Cố Sanh kiều nhuyễn thanh mị, nàng ta đã gấp không đợi nổi.

Tỳ nữ đành phải tạm thời rời khỏi phòng.

Tuệ Thấm quận chúa đánh giá Cố Sanh mềm mại như bông, tiến lên bóp miệng nàng ra, nhét một viên thuốc vào, vũ mị cười: “Từ lâu đã nghe qua người Sở quốc phong lưu, hôm nay vừa thấy Sở Thái Tử ta liền cảm thấy quả nhiên là thế.”

Cái phong lưu nàng ta nói hình như không phải là phong lưu mà Cố Sanh hiểu.

Cố Sanh không biết nàng ta cho mình ăn cái gì, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên khô nóng. Bạch Tử Khanh không ở bên cạnh, Cố Sanh đành phải xin sự giúp đỡ từ hệ thống: “Hôm nay, trong sạch của ta có thể giữ được không?”

Hệ thống: “Báo cho ký chủ hai tin. Tin xấu là với cái thể chất dụ sói của ký chủ thì sớm hay muộn cô cũng không giữ nổi trong sạch. Tin tốt là giá trị hắc hóa của vai ác vừa mới bạo tăng đến 98, điều đó cho thấy hắn vẫn còn sống, nếu vai ác còn sống thì hắn có thể tới cứu ngươi.”

Cố Sanh: “…”