Phiên Ngoại 2: Trương Khải Sơn.

Thường Đức cách Trường Sa có xa lắm không?

168 cây số.

Ài, cứ phó mặc ở chỗ này đi. Cho dù có khâu lại vết thương, gắp sạch mảnh đạn trên người... cũng đã là phế nhân. Có mấy lỗ, chữa không lành.

Tuyết rơi... thật là khéo. Chưa từng dùng góc độ này nhìn tuyết rơi, một người thô lỗ, không biết so sánh, giống như những lưỡi dao nhỏ, từng dao dừng dao rơi xuống.

Mấy ngày nay đúng là mệt lả, cứ như vậy thôi, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi.

Đều nói người trước khi chết sẽ tái hiện lại một lần, những gì khi còn sống muốn thấy nhất, quả thật như thế.

Cực kỳ lâu trước kia, y từng hát.

【Tháng một cành đậu thấp, tháng hai nơi hàng mi】

Lúc vừa nhận lệnh thuyên chuyển còn phát sầu. Hồ Nam nơi này, nhắc tới thực rắc rối, lại là củ khoai nóng bỏng. Cũng không phải chưa từng phối hợp với cấp trên, nhưng bọn họ cứ thế đánh điện xuống: chỗ này, chỉ anh có thể tới nhận.

Lần này ta biết, lính trong tay ta quá nhiều, nhiều đến nỗi bọn họ e ngại ta.

Lúc chuyển về Nam, Tuy Viễn(1) đổ tuyết lớn, tuyết lớn như lông ngỗng đến mắt cũng không mở ra được. Sáng sớm ở Mạc Bắc đều có chỗ độc đáo là lạnh thấu xương, thở ra khí cũng sẽ mang theo nhiệt độ trong cơ thể. Cứ thế đi vội bốn mươi dặm đường núi, đợi đến giữa trưa chỉnh đốn vẫn cứ là thiếu mất hai ngàn người.

Hoặc là chết rét giữa đường, hoặc là trốn về quê cũ, không liên quan đến ta.

Tuyết vừa rơi, tuyết trắng bao trùm toàn bộ thành Trường Sa. Dưới chân tường một rạp hát, một ông già đứng bán hồ lô đường, bên cạnh dựng một bó trắng, cắm đầy xâu sơn tra đỏ tươi. Một giọng hô to rao hàng, một cành lê non từ trong vườn rạp hát thò ra ngoài, rung rinh làm rơi một nắm tuyết mới, rơi trên sơn tra đỏ.

Ngựa đi tốc độ nhanh, lại nhìn thực rõ ràng.

【Tháng ba tuồng Lê viên, tháng tư áo ráng chiều】

Địa giới Trường Sa này quả thật ấm hơn Mạc Bắc rất nhiều, là địa phương tốt để nuôi người. Cường long không có, nhưng bọn rắn độc tuy có chút thâm căn cố đế, những cũng là dáng vẻ vững vàng có trật tự của nhà lớn trăm năm, nghe nói phần lớn trộm mộ làm giàu, cũng có người rửa tay, nhưng thế đạo này... dính vào rồi, thì đời đời tương truyền. Tâm nguyện chia chén canh cũng rõ ràng, tám nhà lớn, quan hệ phức tạp, có phần thú vị.

Cuối tháng ba, tỉnh trưởng mời đến Lê viên xem hí, nói kịch hoa cổ là một nét đặc sắc lớn ở Trường Sa, lại nghe ông ta nói tỉ mỉ, vai chính hiện tại của Lê viên kia là một vị tài ba, cái gì cũng có thể hát được mấy đoạn. Có điều nếu chỉ là như thế, ta cần gì giống như lão thái giám triều đại cũ, cuộc sống thối nát ngồi đó nghe hết một buổi chiều, chỉ là ông ta nói thêm một câu: Hồng gia ban, một chi dai dẳng, nằm ngầm trong Đề đốc.

Ba trăm sáu mươi nghề, bạc tình nhất là con hát.

Giống như vậy, không hợp tác, thì tiêu diệt.

Ngược lại con hát xinh đẹp, tiêu diệt thật đáng tiếc.

====================

Ngồi ở nhã gian lầu hai, nhìn y trên sân khấu hát từng đoạn từng đoạn. Một người thô lỗ, cũng nhìn không ra duyên cớ, sau đó trống lớn vừa gõ, thùng một tiếng cả sân đều yên tĩnh lại, trống nhỏ dày đặc như tiếng mưa chợt ào xuống, y đề khí xoay tròn, hí phục màu vàng sáng nhìn từ lầu hai, quả thật là... xoay tròn thành một đóa... nói ra thật kỳ lạ, đóa hoa xinh đẹp ta chưa từng trông thấy. Lại một tiếng trống lớn thu thanh, y ngửa mặt ngã trên sân khấu, nhắm mắt lại, trước ngực hổn hển phập phồng, màu hồng đào trải trên mi mắt, càng đến gần hàng mi càng đỏ thẫm.

Thật là đẹp mắt, không uổng công cả sảnh đường này cổ vũ.

Y chợt mở to mắt, tầm mắt thẳng thừng dừng lại chỗ ta. Mang vẻ mỏi mệt, lại không che giấu được vẻ trong trẻo và tươi sáng không phải của người thường.

【Tháng năm cưỡi ngựa sắt, tháng sáu gió lửa dồn.】

Lần nữa tiếp xúc với y, là cuối xuân đầu hạ.

Từ từ hòa nhập vào hoàn cảnh mới ở phương Nam này, nghe khẩu âm Hồ Nam mềm mại của bọn họ, ăn thức ăn mùi vị thanh đạm mà tinh xảo của bọn họ.

Ngày ngày trôi qua lo lắng đề phòng, không chỉ là mệt lòng khi giao tiếp với người khác, càng nhiều hơn chính là du͙© vọиɠ không áp chế được trong người mình. Hoàn cảnh thô lỗ phóng khoáng ở phương Bắc kỳ thực thích hợp với thể chất của ta hơn, cuộc sống tinh tế câu nệ giống người phương Nam ngược lại trở thành trói buộc, càng thêm khơi dậy bất mãn trong cơ thể.

Chiến hỏa còn chưa cháy đến Hồ Nam, bất kể ngày đêm chính là chuyện hục hặc mệt người nhất. Thường xuyên hút thuốc áp chế yếu tố không an phận trong cơ thể, nhưng bản thân cũng rõ ràng, tiếp tục như vậy nữa cũng sẽ có ngày cung gãy túi rách(2).

Chọn một ngày trời tốt, dẫn theo mấy phó quan cưỡi ngựa đi một vòng bên ngoài thành quách, cũng thuận đường xem thử những cái đấu đã dò được đường nước, cắm bia làm dấu bây giờ thế nào.

"Nhị Nguyệt Hồng." y khắp người toàn đất, đứng trước ngựa của ta, tay siết mấy cây trâm đặt trước ngực tự giới thiệu.

Bia đã đánh dấu không được động, đây là quy củ cứng. Ta cau mày nhìn y, y tự biết đuối lý, ôm quyền cúi chào lập tức nói: "Thứ cho Hồng mỗ cần gấp, nhất thời sốt ruột, đương hoảng không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết cái đấu này gần nhất. Mấy cây trâm ngọc, ngày sau nhất định tới cửa nói cảm ơn, sau này đấu lớn, nhất tịnh dâng trả!"

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành động cử chỉ cũng không giống hoảng loạn đến luống cuống tay chân.

Ta khoát khoát tay, mấy cây trâm thôi, ngày sau quy củ không hỏng là được.

Người làm phía sau y lo lắng nói: "Thiếu ban chủ, ba cây trâm ngọc này không đủ chuộc người!"

"Trong nhà còn có một cây trâm bạc, cộng lại hẳn là đủ rồi." giọng nói của nam nhân nghe ra cũng không hề kém cạnh điệu hí âm nhu kia.

Y lần nữa cảm ơn xong, liền phóng người lên ngựa, dẫn theo người làm vội vã chạy vào trong thành.

Từ đầu chí cuối còn chưa kịp nói câu nào với y, bây giờ mới phản ứng được.

"Quân tọa, gần đây giặc cướp lén lút, sớm trở về thành."

"Được."

====================

Từ sau trung tuần tháng tư niêm phong "Nhật báo Quan Sát", phần lớn viên Cộng Sản đảng bại lộ, quân cộng không ngừng chuyển nhân viên đã bại lộ đến nơi trú của quân Diên An và Tân Tứ, khắp Hồ Nam rộ lên không khí căng thẳng nôn nóng, người người bất an, từng có mấy lần xung đột quy mô nhỏ, ngoài sáng trong tối khiến không ít người mất mạng. Những chuyện cố ra vẻ khẩn trương, một ngày nào đó sẽ bị đưa lên đài, biến thành văn chương, truyền đến chỗ Diên An, tuyên truyền cái gọi là "tinh thần cách mạng, hy sinh bản thân vì tập thể" các thứ, thực ra đối với chúng ta mà nói, giống như ban đêm ở đầu đường Đại Đông Bắc, uống nhiều tranh cãi mà thôi, say một trận xong thì quên hết.

……

Dân quốc năm hai mươi tám, tám nhà lớn ở Trường Sa triệu tập hội nghị, cứ vào kháng chiến trong ngoài kết thành Cửu môn Đề đốc. Mỗi người tạm hoãn phát triển, lấy quân nhu làm đầu, điều kiện là ta và quân đội của ta, không được tăng thêm thuế má của dân chúng Trường Sa, cùng với hủy bỏ hai lần trưng lương quân dụng theo lệ hàng năm. Dựa vào trình độ phát triển của mỗi người chia ra sắp xếp thứ tự, thông qua đề cử của Nhị Nguyệt Hồng, lấy thân phận quân phiệt, đứng đầu Cửu môn Đề đốc, còn lại theo thứ tự là Thượng Tam Môn Nhị Nguyệt Hồng, Bán Tiệt Lý; Bình Tam Môn Trần Bì A Tứ, Ngô Lão Cẩu, Hắc Bối Lão Lục; Hạ Tam Môn Hoắc Tiên Cô, Tề Thiết Chủy, Giải Cửu.

Công lịch 1939, mùng tám tháng sáu, tiết đại thử, Cửu môn Đề đốc thành lập.

【Tháng bảy người đạp sách, tháng tám không ai hỏi】

Giữa thời tiết khô nóng, hai chuyện liên tiếp xảy ra.

Thứ nhất, hoàng đế Lê viên, vai chính Hồng gia ban Nhị Nguyệt Hồng, nghênh cưới nha đầu tiệm mỳ. Giai thoại thiếu ban chủ cản đường cứu người hai tháng trước, lại lần nữa xôn xao với đủ loại tam sao thất bổn.

Thứ hai, ban chủ Hồng gia ban không chịu nổi lời bàn tám, treo xà nhà tự vận, thiếu ban chủ Nhị Nguyệt Hồng tiếp quản. Tang hôn liên tiếp, không phải điềm gì tốt.

Ta cũng rất thích phiên bản "Hồng lão bản ra khỏi thành, mượn ba cây trâm cứu mạng của Trương quân tọa, người từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi". Tuy không biết đây là cách phán của vị kể chuyện nào, lại gần sự thật đến không ngờ, thật đúng là "đồ mượn".

Tình duyên ngắn ngủi thì cũng có, ở tang lễ y một thân đồ tang, lệ trong đầy mặt, nói với ta: "Cha tôi trong sạch", mẹ nó thật đẹp mắt.

Kỹ nữ con hát không phân biệt, cha cũng là vì có tin đồn y dan díu với đàn ông, khiến hai nơi một nhà chết người một nhà phá sản, mới một dải lụa trắng treo lên xà nhà.

"Điềm xấu lớn." ta nói với y.

【Tháng chín đốt áo tang, tháng mười nghe chưa thấu.】

Thường xuyên vào hí viên của y nghe hát, mấy lần liền, chỗ ngồi ở lầu hai đã không còn ai dám ngồi xuống. Y... nói thế nào, thật sự là người đạm bạc, không nói nhiều, ôn hòa bình thản, điển hình tính tình phương Nam. Mấy lần xông vào hậu viện Lê viên, tìm đến nơi y trang điểm thay quần áo, nói với y đôi ba câu, nghe y luyện giọng, y cũng không giận. Phu nhân đối đãi cũng rất tốt, lúc thấy ta ở đó, luôn sẽ bưng đến một mâm điểm tâm nhỏ, hai chén trà thấm giọng, lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Ta nói với y chiến cuộc quốc gia, y cũng sẽ cầm phổ, hát cho ta một đoạn hí chưa từng biểu diễn trên đài.

"Mấy ngày gần đây sao không thấy anh ra ngoài dò đấu?" y tháo xuống một bộ hí phục trên giá khoác lên cánh tay, quay đầu lại hỏi ta.

Bản tính này của ta, cách mười ngày nửa tháng sẽ phải vào đấu cọ xát một lần, để thời gian còn lại đều có thể biểu hiện giống như người bình thường. Không hiểu sao gần đây vẫn luôn "rất bình thường", ở chỗ này, ta không hề đi dạo hoan quán, không hề liều mạng, cũng không hề ngược đãi tù binh và thám tử.

"Tóc dài rồi."

Y ngẩn ra.

"Trông rất đẹp, đừng cắt."

Y xoay người, vờ như đang nghiêm túc chọn hí phục, sau đó ôn hòa nói:

"Được."

Đợi đến tháng chín năm sau, Cửu môn Đề đốc Trường Sa mới coi là thực sự yên ổn trở lại.

Giữa thu trên núi vô cùng lạnh, bố trí phó quan chờ ở chân núi, tự mình tìm đường lên núi, vừa lên tới đã nghe tiếng trống lớn thùng thùng vang dội, gõ đến tim phổi cũng rung lên theo. Giọng Hồng lão bản lực xuyên thấu cực mạnh, phá tan sương núi truyền vào trong tai, miếu kia tuy nhỏ, hương khói lại thịnh vượng, cả ngọn núi đều bao trùm trong hương vị nhà Phật.

Y sẽ ở trong đoàn hương khói đó, thủy tụ (3) màu đỏ gần như vẩy lên đầu cành thông, khuôn mặt nhỏ bạc tình mắt cũng chưa từng lướt qua ta một cái. Tuy nói xướng niệm tố đả (4) hẳn là không thiếu thứ nào mới phải, nhưng y cứ mặt vô biểu tình hát như vậy, trong mắt ta lại ngập tràn hương vị:

"Một đêm sông Hoài không lời đối, một cuộc xuân phong hai dòng lệ

Ve sầu vắng tiếng một mình thẹn, người trong mây, hẹn kiếp sau"

Tròng mắt y vô cùng sạch sẽ, không có vẩn đυ.c và tia máu đỏ của người trộm mộ, trang điểm vẽ mày càng tôn lên không có nửa điểm tạp chất, ánh mắt cơ hồ bất động, chỉ có đôi môi đỏ hé ra khép lại bổ sung cùng hí phục màu đỏ, hát ra những lời như châu tròn ngọc sáng.

Hát xong, cùng y lên miếu trên đỉnh núi tế bái.

Sau ba vái y đứng dậy, đột nhiên giương mắt hỏi ta, giữa chúng ta có gì đáng để đối phương tín nhiệm.

"Không lừa không gạt." cái gì cũng không thể cho y, nhất thời khổ sở, ta chỉ có thể cam kết như vậy.

【Mười một hồn trong đêm, mười hai chung ngọn đèn.】

Cuộc sống này chính là trải qua việc không ngừng mất đi thứ gì đó.

Lúc Nhị phu nhân qua đời ta đang bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, bớt thời giờ phái phó quan đi nói với Nhị Nguyệt Hồng, thủng thẳng sẽ đến thăm y.

Tang cha tang vợ, những ngày trắng đỏ lại trắng, trôi qua cũng thật khiến lòng chua xót.

Không lên đài thì cũng thôi, không ăn không uống canh giữ ở linh đường. Nửa đêm lúc ta qua tới y đang quỳ trên mặt đất, ghé đầu trước quan tài nhè nhẹ ngủ, vỗ vỗ đầu y, y hừ một tiếng tỉnh lại.

"Nén bi thương thuận theo biến hóa."

Y đầu tiên là ngơ ngác nhìn ta, tiếp theo hai hàng lệ bất giác chảy xuống, giống như ngày ấy y chịu tang cha.

Ta sờ trán y một cái, hiện giờ gặp mặt một lần đã không dễ, vật nhỏ, liên quan đến chuyện ta lập gia đình lần sau lại nói anh biết vậy.

Đêm đó nói rất nhiều chuyện, hai bầu rượu xách tới bị uống sạch sẽ. Dáng vẻ y mơ mơ màng màng, nằm trong ngực ta mềm nhũng cười, khóc, tràn ngập bất an. Khi đó ta liền nghĩ, nếu có một ngày tay nắm quyền to, nhất định cho y một rào chắn tuyệt đối an toàn. Khi tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay ta, không còn chiến loạn, nỗi đau mất thân nhân, tình cảnh tự thân khó bảo toàn, khi mà dù khóc dù cười cũng do ta làm chủ, y sẽ là của ta.

Cuộc sống sau đó trôi qua rất mơ hồ, dù lúc này liều mạng nhớ lại cũng là một mớ hỗn loạn.

Hình như là một lần đi Nam Kinh, hai lần Bắc Bình. Lần thứ hai đi Bắc Bình là ở khách sạn Tân Nguyệt, dùng một phương thức đường hoàng, theo đuổi được vị khuê tú đại gia kia, được người người biết tới. Hôm đó vờ như uống rượu say, cách đại sảnh, người trong gian đối diện trông thế nào đều chưa hề nhìn rõ. Cha nàng ta cần một con rể có năng lực, ta cần một người có bối cảnh trợ giúp. Mà cái chúng ta cần, chính là phương thức... long trọng lại lãng mạn như vậy.

Những ngày đau khổ vô dụng chịu đựng thứ cuồng si này, ta cho rằng đó là nguyên nhân lấy vợ, còn từng than thầm, bản tính khát máu này, sẽ từ từ bị mài mòn, trong cuộc sống về sau.

Tin tức thành hôn đột ngột cũng không khiến y chấn động bao nhiêu, ít nhất trong thời gian ở Bắc Bình ta chưa từng nhận được bất kỳ thư gì của y. Sau tang vợ y càng trở nên lạnh nhạt, ngày thứ hai sau khi về Trường Sa vội vã thành hôn, cũng không bớt chút thời gian đến thăm y một chút, không biết mấy ngày trước đó trôi qua thế nào, chuyện thành hôn không nói trước với y, có điều người như vậy, sợ là sẽ không nghĩ gì nhiều quá.

Cũng không phải tất cả tình cảm đều có thể dùng "vậy thì gả tiểu nữ cho anh" để thương lượng. Tình cảm giống như một loại đầu tư, ít nhất anh sẽ thấy y hồi báo anh bao nhiêu. Giống như Nhị Nguyệt Hồng vậy, hiếm khi có thể nghe y thổ lộ suy nghĩ hoài niệm thật lòng, đời này không còn nghe thấy y nói câu thích anh nữa.

Nghĩ đến lúc này có thể chết ở đây cũng là nhờ phúc của người nọ.

Thiệp mừng gửi cho Hồng lão bản đêm qua đã đưa vào Hồng phủ, dựa vào tính tình của y, nhiều nhất sẽ sai người mang đến vài câu chúc mừng, từ nay sẽ không còn cùng tên ba gai Trương Đại Phật gia càn quấy nữa.

Ngày thành hôn, nơi nơi rợp đỏ, ta ngồi ở đó, nhìn vợ mới che khăn đỏ, một bộ hỉ phục, đỏ máu máu đỏ. Yên lặng ngồi nơi đó, không động đậy cũng không hề tức giận.

Mặc dù là được chắp vá với nhau, ta vẫn hy vọng... hy vọng trên người nàng ta có thể có một loại khí chất đạm bạc có thể điều động linh khí của ta, cũng khiến ta bình tĩnh. Giống như... giống như...

Cơ thể run rẩy một đợt.

Ta đang nghĩ cái gì? Quét mắt qua khách khứa ngồi đây, không nhớ vừa rồi nghĩ đến đâu. Ngẩng đầu lên tìm trong đám người, trong mông lung ta cũng không rõ mình đang tìm cái gì.

Lại một đợt run rẩy.

Cô dâu đi tới, nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay ta, len lén nhấc khăn lên, kinh ngạc hỏi: "Tròng mắt sao ứa máu dữ dội như vậy?"

Cúi đầu xoay chén rượu bạc, sáng loáng, phản chiếu đôi mắt đỏ.

Cảm giác này quá quen thuộc, như cơn nghiện phát tác, cần nhất lúc này là phát tiết, không biết là thứ gì đã kí©h thí©ɧ những ý niệm này, màu sắc? Men rượu? Âm thanh? Muốn ta ra ngoài gϊếŧ mấy người, đổ cái đấu, hoặc đánh một trận... lực ngầm siết lên cái chén, chén phản chiếu bóng người biến đổi. Tiếng nhị hồ của ban kéo nhạc, lả lướt không ngừng xộc vào óc người... kéo, lại kéo... âm thanh cứ thế xộc tới.

Khí nóng từ đáy lòng tràn ra ngoài, đứng bật dậy, cô dâu kinh sợ, co rúm ở một bên, hoảng sợ nhìn ta.

Muốn đưa tay bóp nát tiếng nhị hồ chết tiệt trước, sau đó... sau đó...

Tay dừng giữa không trung, đây là lần đầu tiên ở trong tình huống đầu óc nhanh hơn cơ thể.

Sau đó nên làm thế nào? Thường ngày ta vẫn làm thế nào?

Ngồi xuống sụt sịt một trận.

Thất thố. Ta động nhiên nhận ra, thả tay xuống, đang chuẩn bị tạ lỗi với các vị bên dưới, phát hiện tình hình không đúng, quanh mình một vùng yên tình, tiếng kim rơi xuống đất cũng chói tai.

Máu sôi trào trong cơ thể cũng lập tức êm dịu lại.

Y xuyên qua đám người, từng bước từng bước tiến tới. Trên người còn mặt hí phục sân khấu, trang điểm, xách theo một cây côn hoa, bên trong côn kẹp một lưỡi đao sắc, không thể quen thuộc hơn.

Nhị Nguyệt Hồng.

Thì ra nửa buổi này đều là muốn tìm được anh trong đám người.

Ký ức lúc này trở nên tương đối mơ hồ, đợi đến khi ta phản ứng kịp, dưới người cô dâu là một vũng máu, không nhúc nhích, giống như ta mong đợi, linh khí trong huyết dịch thoát ra ngoài, chọc cho thái dương nảy thình thịch.

Đã sớm nghe không rõ bên dưới huyên náo bực nào, y thu đao, đứng trước mặt ta. Loại cảm giác mất đi lại có được không rõ từ đâu mà đến.

Nhìn tóc y đã dài, gương mặt trang điểm máu nhuộm một nửa, nhìn rất giống khóc. Đây xem là gì, đừng khóc, cái gì ta cũng cho anh, đừng khóc, ta không kết hôn.

Người phía sau chợt nhào lên chế trụ y, vầng trán đập thịch vào cột, y cũng không tránh, máu theo cây cột chảy xuống, nhíu mày.

Lửa giận trong lòng xông thẳng lên, tiến lên gạt những người đó ra, vội vàng lật người y lại, mấy ngày không gặp, người đã gầy đi không biết bao nhiêu, tựa vào cột gỗ lim. Trang sức không giữ được tóc dài xổ xuống, lớp trang điểm hòa lẫn máu và nước mắt, không hề nhếch nhác, ta thật muốn nói với y, Nhị gia, anh thật đẹp.

Cuối cùng ta coi như đã biết, ta muốn cái gì, là lấy lại bình tĩnh và ôn hòa này.

Ta nắn cằm y, y nhìn ta, dường như đang nhắc nhở người khác:

"Nhị Nguyệt Hồng tôi, được xem là cái gì vậy?"

Bên ngoài tửu lâu không biết kẻ nào không biết điều nổi pháo hoa, khuôn mặt y ánh đỏ nửa sáng nửa tối. Thứ kia lên tới không trung, trong nháy mắt vỡ ra thành tường vân đầy trời.

【Hết】

Chú thích:

(1) Tỉnh Tuy Viễn là một trong bốn tỉnh tái bắc (Nhiệt Hà, Sát Cáp Nhĩ, Tuy Viễn, Ninh Hạ) thời Trung Hoa Dân quốc, nay là thành phố Hồi Hột, trung bộ khu tự trị Nội Mông Cổ.

(2) Cung gãy túi rách: cung kéo quá căng sẽ gãy, túi nhồi quá căng sẽ rách ~> cố quá thành quá cố .

(3) Thủy tụ: điệu múa với ống tay áo dài bằng lụa tung bay đẹp mắt

(4) Xướng niệm tố đả: Bốn loại thủ đoạn nghệ thuật trong biểu diễn kinh kịch, đồng thời cũng là bốn loại kiến thức cơ bản trong biểu diễn kinh kịch. Gồm hát, độc thoại, động tác hình thể, đánh võ và ngã xuống.

=======================

Thương tâm muốn chết a~…