Chương 9: End.

Công lịch năm 1941.

Dân quốc năm 30. Rét đậm.

Một trận tuyết mới phủ lên nước bùn lầy lội của tuyết cũ, trời trong sáng như được hắt mực màu thủy lam, ngày nắng trong không có gió, ngược lại thời tiết tốt.

Hiếm khi chiến sự không quá căng thẳng, Trương Khải Sơn tựa vào ghế thái sư, khom người vươn tay cầm mấy bình thuốc tây trên bàn, thất thần cầm nắm, như thể thuốc này còn khó giải quyết hơn tình hình chiến sự kia. Đôi mày càng nhíu càng chặt, gò má vốn ngưng trọng càng tỏa ra mấy phần lệ khí.

Cành đào ngoài cửa sổ bị đông lạnh cứng ngắt, trở nên khô giòn, chim sẻ không có nhà về cuống cuồng ríu rít kêu những tiếng phẫn uất, đột nhiên dùng sức đạp nhánh cây bay đi, tuyết sạch sẽ xốp mềm lả tả rơi xuống, để lộ nhánh cây khô gầy sẫm nâu như cánh tay người già bảy mươi. Cuối cùng gác lại bình thuốc, siết chặt nắm đấm, nhiệt độ lòng bàn tay thoát ra từ kẽ tay, trên mặt bàn kính lưu lại một vệt hơi nước giống như quả đấm.

Dự cảm rất mãnh liệt, tựa như nỗi hoang mang khi nhận được chiến báo đại chiến gần kề từ tiền tuyến, máu đã không còn ấm áp, hòa vào nhiệt độ ngày đông giá rét, kịch liệt đánh vào buồng tim. Tim đập dữ dội, xông đỏ khóe mắt. Bàn tay Trương Khải Sơn lau trán, lòng bàn tay lạnh băng cùng vầng trán nóng bỏng chênh lệch quá mức rõ ràng, mở năm ngón tay ra bóp lấy cổ mình, hầu kết không ngừng trượt trên lòng bàn tay khô ráp, khó chịu với cái lạnh khô khốc. Miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước bọt mang đầy mùi thuốc lá, mở mắt, nhìn chằm chằm những bức ảnh Tây dương chụp Nhị Nguyệt Hồng kẹp dưới mặt kính, huyệt thái dương đập thình thịch.

Trương Khải Sơn cả đời từng đối mặt rất nhiều thời điểm nguy cấp, cũng từng làm vô số quyết định to gan. Năm xưa mỗi lần mạo hiểm, cũng xem như kết thúc cho bản thân. Làm đúng xem như nhặt về được cái mạng, làm sai cùng lắm sớm sớm kết liễu cuộc đời.

Trương Khải Sơn dần bắt đầu phát giác sống thật quan trọng, nguyên nhân là bởi gặp Nhị Nguyệt Hồng. Không còn xông ngang đánh thẳng ra trận nữa. Mặc dù mãi cho đến cuối cùng hắn vẫn chưa từng ít mạo hiểm hơn, chỉ là không còn kiểu được ăn cả ngã về không, dốc hết tài sản tính mạng đi nữa.

Vị trí bò càng ngày càng cao, đợi đến một ngày đánh giặc không cần phải lo lắng khó bảo toàn bản thân nữa, Trương Khải Sơn lại phát giác, mình cũng không còn dáng vẻ đánh cuộc mạng năm đó nữa.

Biến đổi ngầm? Trương Khải Sơn lấy ra một bao thuốc lá, châm một điếu, khói mù cuồn cuộn trong phổi, lần nữa phun ra, tro bụi tựa hồ hòa vào trong ánh mặt trời.

Quyền lực mà thôi. Trương Khải Sơn tin Phật, gông xiềng của thế tục, dục niệm không giới hạn. Tình yêu, tham luyến, trách nhiệm, bần cùng đoản mệnh cũng được, trường thọ sung sướиɠ cũng xong, đến cuối cùng không uống công đi hết một kiếp người. Chỉ thương cho những sinh mạng trẻ tuổi kia, còn chưa từng ở giữa bùn lầy trải qua mùi vị trần thế, đã vì quân lệnh như thép mà sớm táng mệnh, thật đáng thương, ôi.

Từ khi nào lòng dạ lại đàn bà như vậy?

Đi thôi đi thôi, Trương Khải Sơn, không đi nữa sợ là tới không kịp.

Từ bi tự cổ chỉ là tạm bợ, không uyên bác thì không thành Phật.

======================

Nhị Nguyệt Hồng từ từ ngồi dậy khỏi giường. Cúi đầu, tóc dài tại thành hai bình phong lớn ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.

Rất sạch sẽ. Xuyên qua song sắt cửa sổ nhìn ra ngoài, một vùng trắng xóa, tuyết mới còn chưa tan ra, mặt trời chiếu lên còn tỏa ra hơi lạnh lẽo. Xòe bàn tay tái nhợt, vết sẹo tròn mềm mại thoạt nhìn cũng thật sạch sẽ. Đột nhiên lấy lại tinh thần, tròng mắt ảm đảm trở nên đen như mực, gần như không nhìn thấy đồng tử, tròng trắng ngược lại rõ ràng. Thở ra một hơi khí trắng, ngâm nga hai lần: “Thật là trong trẻo.”

Mặc xong áo mỏng thuần trắng ngồi trên mép giường, đầu ngón tay hiện ra màu hồng phấn ứ máu, gò má phớt hồng.

Vẫn là chưa từng có ý niệm ăn canh nuốt cơm, cầm lấy chiếc lược gỗ đen chải mượt mái đầu, đứng trên nền đất lạnh băng, cái lạnh từ gạch đá thấm ra ngoài nhuộm dần lòng bàn chân. Ngẩng đầu lên, chẳng biết tại sao vô cùng muốn bật cười. Có thể tưởng tượng bật cười đúng là vô cùng khó khăn, y biết mình muốn gì, phút cuối cùng sắp đến rồi.

Suy tưởng đến đây, trong lòng Nhị Nguyệt Hồng tràn ngập tình cảnh lần đầu tiên mình lên đài: sân khấu chưa mở người chưa đến, mình chân trần đứng giữa đài, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm xà nhà chạm rồng, khẩn trương đến co rút cả người, không kiềm được liền muốn toét miệng cười, hầu kết siết chặt vô cùng khổ sở.

Nước mắt giọt lên sàn đá loan ra. Giơ tay phủ trên mắt, che nửa gương mặt, lòng bàn tay ướt đẫm một vùng. Vẫn bướng bỉnh cong khóe miệng, Nhị Nguyệt Hồng nửa khóc nửa cười, không biết lúc này nên bày tỏ biểu cảm gì.

Cũng đã lúc nào rồi. Trương Khải Sơn, vì sao còn chưa đến thăm tôi một chút? Chỉ e ngày nào đó tôi mục rữa ở trong tù, anh cũng sẽ không nhìn hài cốt này thêm một ánh mắt? Bóp lấy cổ, hầu kết nhọn mềm dán vào vết sẹo hồng, cồm cộm khó chịu.

Mặt trời đã thế nào rồi, không chết không buông xuôi.

Trương Khải Sơn đẩy cửa đi vào, hai bầu rượu chạm vào nhau đinh đinh vang dội, Nhị Nguyệt Hồng ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt mỏng lạnh bạc kia. Bao tay trắng, áo khoác đen, quân trang màu mực, bộ dáng vẫn như lần đầu gặp gỡ.

Gạt đi lệ ẩm trên má, một hơi xông lên đầu. Nhị Nguyệt Hồng nín thở, kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Khải Sơn đặt rượu lên bàn gỗ dưới cửa sổ chấn song, lấy nước nóng từ trong bình nước, hâm nóng một bầu rượu. Cứng nhắc ngồi lên ghế tròn, Trương Khải Sơn đưa tay đẩy một trản đèn rỗng, hai chén không đặt trước mặt mỗi người, nhìn nhau không nói.

Đợi rượu nóng vừa, đầu ngón tay hai tay Nhị Nguyệt Hồng bưng chung rượu lên, Trương Khải Sơn lau chùi sạch sẽ bầu rượu sứ thô ướt dầm dề, nắm quai ấm nóng bỏng tay rót rượu ấm vào chung rượu trước mặt. Miên tửu bốc hơi nóng đưa mùi rượu nồng đậm hòa vào không khí lạnh lẽo như đông đặc, nhất thời hương miên khắp phòng.

“Ngoài phòng lạnh không?”

Trương Khải Sơn học mãi không biết mỉm cười, miễn cưỡng cong khóe miệng, giống như đang nghĩ đến một màn âm mưu, nói:

“Lòng lạnh, tự nhiên chống chịu được.”

Tự mình uống một chung rượu nóng. Nhị Nguyệt Hồng cũng đưa tay phải khẽ run, năm ngón tay thon dài nhấc chung rượu lên, tay trái che lại, ngửa đầu chầm chậm uống cạn.

Tâm bình khí hòa, sạch sẽ tươm tất, da như sứ tóc như mực. Trương Khải Sơn yên lặng khắc ghi bức tranh này vào lòng, nghĩ đến ngày nào đó khi mình nhắm mắt lìa đời, cũng có thể có một ý niệm để từ biệt.

Y đã bao lâu chưa từng ra khỏi ngục giam này? Trương Khải Sơn hồi tưởng, lần nữa châm một trản rượu cho hai người, rượu uống vào sềnh sệch thuần hương, từ từ nhớ lại.

Ngược lại cũng không phải nhất định nhớ được... Trương Khải Sơn lại nhất định phải buộc mình dời đi chú ý, tránh cho ý niệm âm lãnh trong lòng kia, sau khi chiếm cứ sẽ điên cuồng sinh sôi.

Đại khái là... từ sau lần cai nghiện thành công, y đã không bước ra cửa tù nửa bước.

“Uống rượu làm ấm thân thể, theo ta ra ngoài một chút đi.”

Trương Khải Sơn nói. Thật đúng là... cô độc.

Nếu có kiếp sau, nhất định trả lại anh trần gian thái bình thanh tịnh.

Nhị Nguyệt Hồng chân trần đứng lên, nhận lấy áo khoác đỏ đưa tới phủ thêm lên.

Đi theo phía sau hắn, rất lâu chưa từng đi đường xa như vậy, hai chân trở nên lạ lẫm, tầm mắt vụt qua vụt lại. Ngẩng đầu lên muốn nhìn xem lối đi này khi nào đến cuối, Trương Khải Sơn lại chắn trước mặt y, che kín toàn bộ ánh sáng. Mỗi một bước của hắn đều nặng nề vững chãi, đế giày lính dày cộm nặng nề giẫm lên gạch đá thành những tiếng “thịch thịch” trầm muộn. So sánh một chút... Nhị Nguyệt Hồng cúi đầu nhìn hai chân sớm đã tê dại mất đi tri giác của mình, trần trụi giữa đông lạnh, vô thanh vô tức bước trên gạch đá không thể giá rét hơn. Áo khoác phủ kín ôm lấy hai cánh tay, chóp mũi cóng đến đỏ bừng vùi vào viền lông màu đen mềm mại. Mái tóc ngăn trở toàn bộ tầm mắt, Nhị Nguyệt Hồng dứt khoát nhắm mắt, nghe tiết tấu thịch thịch của bước chân, từng bước một đi theo hắn.

Chẳng biết tại sao, thật là an tâm.

Bước qua cửa sắt nặng nề, đi qua lối đi âm u dài dằng dặc, bờ vai rộng rắn chắc che trước mặt Nhị Nguyệt Hồng, một bức tường, quy y, giải thoát.

Lúc tiếp xúc luồng gió mới mùa đông ho dữ dội một tràng, Nhị Nguyệt Hồng mở mắt ra, hai mắt đau như kim châm, ngay sau đó rơi vào bóng mờ một hồi. Vừa ho khan vừa cười, Nhị Nguyệt Hồng không biết là cái gì khiến mình bật cười, chỉ là cảm thấy nếu không cười, thì không còn cơ hội nữa.

Hai mắt cố gắng thích ứng ánh mặt trời, nước mắt không kiềm được chảy xuống, vừa rơi lệ vừa dụi mắt, không mở ra được. Chỉ biết Trương Khải Sơn đang ở trước mặt mình, che bớt ánh sáng, mặt quay về phía mình.

Đôi chân trần mang theo chút nhiệt độ trong ngục có thể đem lại cho y, hòa tan vào mặt tuyết dưới chân. Nhiệt độ dần dần tản ra, giẫm lên một mảng tuyết mới.

Đưa tay đẩy Trương Khải Sơn đang chắn trước mặt, Nhị Nguyệt Hồng đi về phía trước hai bước nhỏ, khí lạnh thấu xương cuốn qua lá phổi bị thương của y, lại rước lấy một trận ho khan, cổ họng ngọt tanh.

Nhị Nguyệt Hồng cúi người xuống, vẫn nhắm hai mắt. So với ngón tay càng tiếp xúc nhiều hơn với mặt tuyết chính là tóc dài hai bên. Dinh dưỡng cả người sợ là đều dồn lên tóc, mái tóc mềm mại sạch sẽ trải ra trên mặt tuyết, trắng đen tương xứng, vô cùng đẹp đẽ bắt mắt.

Vốc lên một nắm tuyết mới, mang chút hơi nước, sạch tinh khiết đến chói mắt, Nhị Nguyệt Hồng hai tay chắp lại, ép tuyết kia vào lòng bàn tay, hai tay tạo thành chữ thập, đặt bên môi nhẹ nhàng phà một ngụm khí trắng. Chỉ chống lát sau liền có nước tan ra theo cổ tay chảy xuống, thấm ướt cửa ống tay áo.

Phát hiện người bị ôm từ phía sau, Nhị Nguyệt Hồng nghiêng mặt sang bên. Áo mỏng và áo khoác bị xương quai xanh căng lên, hồng liên trên vai trái lộ ra, đỏ lửa đâm thẳng vào mắt người.

Cánh tay rắn chắc hữu lực vòng trước ngực y, che bờ vai y, siết thật chặt. Hai tay dính đầy tuyết mới đã tan một nửa buông thõng, đầu ngón tay rỏ xuống nước tuyết. Cánh tay Trương Khải Sơn thon dài hữu lực ngăn trước mắt y, giúp y che kín một phần ánh sáng, cúi người ghé vào tai y nhẹ nhàng nói:

“Mở mắt.”

Nhị Nguyệt Hồng nhất thời nhìn thấy thế giới toàn là máu đỏ. Cả vườn tuyết đỏ, trong đầu vang vọng ong ong, rõ ràng đã trống rỗng. Cũng không biết từ khi nào bắt đầu hoa mắt, chân đứng không vững, hô hấp càng thêm dồn dập, thậm chí hé miệng thở dốc rất gấp. Tim đập thình thịch, mang theo mùi rượu thuần miên, yếu hầu trượt lên trượt xuống.

Mắt thấy bộ dáng như sắp ngất xỉu, Trương Khải Sơn tiến lên một bước, giày lính màu đen hung hăng nghiến lên bàn chân tái nhợt không chút máu của y, không đến nửa khắc liền khiến y khôi phục thần trí, nhìn lại mu bàn chân, chỉ là hơi đỏ lên một mảng. Nhị Nguyệt Hồng ngẩng đầu lên, cười khổ một tiếng, sáng tỏ.

“Hiếm khi... trời trong.” y nói.

“Ừ.” hắn đáp.

Trương Khải Sơn ngẩng đầu lên, phà ra một luồng khí trắng trầm muộn, lấy bao thuốc lá ra, trời xanh như nước tắm.

Nhị Nguyệt Hồng dùng bàn tay đã đóng băng những khớp xương che nửa bên mặt mình, con mắt nóng bỏng.

Ha ha... Nhị Nguyệt Hồng cười.

Đúng, Nhị Nguyệt Hồng, vững tâm một chút. Cái gì cũng đừng nói ra, thân này sắp chết, cần gì lại khiến cho người ta cảm thấy thêm đê tiện. Thắm thiết đến vứt bỏ tôn nghiêm, sợ rằng cũng không gọi là tình nữa.

Đánh bóng que diêm, châm thuốc. Xuyên qua khói mù nhìn Nhị Nguyệt Hồng một chút, hút hết nửa điếu, Trương Khải Sơn không được do dự nữa.

Có nên nói với y hay không... cả mùa đông mình cầm tù y ngược đãi y, cũng không phải là thù hận, mà là mình vốn dĩ chính là tên biếи ŧɦái; mà cái người sắp chết này, có nên hay không biết mình rốt cuộc... vì sao, muốn gì.

Đây tột cùng là loại biếи ŧɦái như thế nào đây. Trương Khải Sơn nghĩ.

Đại thụ che trời, cành lá đan xen. Lại không biết gốc rễ bên dưới thổ nhưỡng ngay từ đầu đã vặn vẹo nghiêng lệch, sao có thể vững vàng không ngã?

U ám trước nay đều cần phải có nơi ký thác. Ấm áp, sạch sẽ, bình bình đạm đạm, Nhị Nguyệt Hồng.

Ngược đãi, cuồng yêu, tất cả đều là phương thức uốn nắn vặn vẹo. Cuộc sống không bình thường, biếи ŧɦái này vốn đã cực khổ, Trương Khải Sơn lúc còn trẻ dựa vào kí©h thí©ɧ kinh hiểm của trộm mộ mà sống, lúc tráng niên dựa vào chiến tranh chém gϊếŧ, Nhị Nguyệt Hồng không chút cảm kích chẳng qua là không cự tuyệt, vì một phân đồng tình, sẽ phải dùng toàn bộ cuộc sống bình thường kiếp này đánh đổi.

Dùng cái chết của Trương phu nhân khống chế y, Trương Khải Sơn tự nghĩ cũng thấy hèn hạ.

Có thể có cách gì, tham luyến mà thôi.

Lấy ra thứ u tối nhất dằn xuống đáy lòng, lần đầu tiên đạt được đồng tình, chia sẻ, cùng gánh vác, Trương Khải Sơn cam nguyện xưng là một vốc nước ấm, là một thứ mà bất kỳ trận chiến, chinh phạt nào cũng không thể so sánh.

Đại thụ che trời, cây chết từ gốc, thối rữa, mục nát.

Thậm chí không thể giống đàn ông bình thường thừa nhận chuyện mình muốn làm.

Như vậy thôi, Nhị Nguyệt Hồng, theo ta đi qua cổng vòm hình tròn kia. Nếu như đi tới, ta sẽ nói cho anh biết Nhị Nguyệt Hồng, tự mình, mở miệng, nói cho anh biết. Trương Khải Sơn ta, biết sai rồi, nguyện hối cải, anh đừng chết.

Trong lòng Trương Khải Sơn lần đầu tiên có thứ tâm tình khác ngoài áy náy, gần giống như khẩn cầu, hoặc là hy vọng giữa đan xen cuộc sống cũ mới luân phiên. Tâm tình mới mẻ đến như thế trùng trùng vây quanh Trương Khải Sơn, kí©h thí©ɧ từng dây thần kinh của hắn đến sắp hỏng.

Khói thuốc lấp đầy l*иg ngực, xông lên đôi mắt ướŧ áŧ đỏ ngầu, Trương Khải Sơn dùng đầu ngón tay dập tắt tàn thuốc. Huyết dịch tựa hồ không đến được mười đầu ngón tay, da xương trở nên lạnh như băng, hô hấp cũng ngưng trọng, bắp thịt căng cứng.

Nếu như... nếu như theo ta đi qua cổng vòm. Ta quỳ xuống nói cho anh biết Nhị Nguyệt Hồng, đè xuống tôn nghiêm, đánh cược tính mạng, nói cho anh biết, chiến tranh kết thúc, ta dẫn anh đi.

...…

“Kiếp sau, đừng mơ hồ dây dưa thêm nữa.” y nói.

“Ừ.” hắn hít sâu một hơi thuốc, đáp.

Trương Khải Sơn nhắm mắt lại, cực lực tìm kiếm một loại giải thoát. Bất luận kết cục thế nào cũng được, chỉ là quá trình này bây giờ thật quá khốn khổ. Tiếng giày lính kẽo cà kẽo kẹt đạp lên mặt tuyết rắn chắc, hỗn loạn như thế mang theo những hy vọng cùng vướng mắc, quanh quẩn không ngừng. Đừng đứt đoạn, trong lòng Trương Khải Sơn chỉ còn một thứ ý niệm này, đừng đứt đoạn.

Đại não trống rỗng như vừa thoát chết sau tai kiếp.

Sống tiếp, ta tốt với anh, nhất định dùng mọi cách đối tốt với anh. Đi Đài Bắc, đi nước ngoài, Trương Khải Sơn là người thô lỗ, không hiểu tình ý, trước nay là ta ngu độn, sống tiếp, dùng nửa đời sau đối tốt với anh.

Tình thâm không thể chối từ, thừa nhận.

Dựng một căn nhà, anh muốn một hồ hoa sen, hải đường đạp tuyết. Gió xuân, mưa hạ, sương thu, tuyết đông. Bắc đấu, nam phong, tây thành, đông thăng. Ta bầu bạn cùng anh, những gì ta thẹn với anh, đều sẽ bù đắp.

Không có xích sắt hình cụ, không có cả ngày không ánh mặt trời, không có phòng giam lạnh giá… chuyện này là ta đã sai, vốn không nên như vậy, ta chỉ là… chỉ là muốn giữ anh lại.

Trương Khải Sơn chợt có chút không kiềm được mình, tựa như lâu dài không được phát tiết, tinh thần có hơi suy sụp. Một chút nữa, nhịn thêm một chút, đã sắp tới cổng vòm rồi.

Chuỗi âm thanh nặng nề từ dưới chân truyền tới, tuyết mới bị nén cứng chắc, từng tiếng vang sàn sạt xua nịnh, chỉ sợ Trương Khải Sơn không biết, không đủ suy sụp.

Trương Khải Sơn lúc này mới mạnh mẽ ôm lấy phía sau, thứ gì dĩ vãng… dĩ vãng từng ôm lấy, thứ gì… mềm mại, đơn bạc.

Cuối cùng mở miệng nói: “Hận ta không?”



Lúc này Trương Khải Sơn, vô cùng khát vọng Nhị Nguyệt Hồng có thể rống to hét to đại náo một phen. Tựa như năm đó đầy mặt y mang theo lớp trang điểm còn sót lại, hí phục chưa cởi, xuất hiện ở tiệc rượu đại hỉ thành hôn của mình, trước mặt bao nhiêu khán giả, gϊếŧ chết người vợ còn đang che khăn hỉ, chưa kịp cưới qua cửa của mình.

“Nhị Nguyệt Hồng tôi, được xem là cái gì vậy?”

Cả đời chưa từng cầu xin điều gì, quả nhiên là người cực ác, Phật gia thiện thuyết, không phải thiện báo, cầu xin cái gì, không được cái gì.

Nếu như anh là nữ tử, tự nhiên cưới anh về nhà; nhưng anh vậy mà là nam nhi, chỉ kết bái tương giao, nhưng ta làm sao có thể chỉ thỏa mãn như thế.

Nhị Nguyệt Hồng. Nam sủng, luyến thϊếp, con hát. Bị những thế nhân không biết nội tình vô duyên vô cớ chỉ trích đến không chịu nổi như thế, Trương Khải Sơn ta cả đời chưa từng mắc nợ ai, duy chỉ có anh lại là có đối đãi thế nào cũng thấy không ổn. Nhị Nguyệt Hồng là vật gì? Nuôi không quen, xin lỗi, là một thứ… chấp niệm nồng đậm đến cùng cực.

Trương Khải Sơn đột nhiên cảm thấy chơi vơi, là máu thịt… trước đây là của mình, lúc này lại không còn nữa, khiến người ta khổ sở như róc thịt, kéo đứt mạch máu, cắt vụn kinh mạch.

Đến cổng vòm rồi.

Vệ binh chuyên cần cẩn thận thăm dò Trương Khải Sơn, nên làm thế nào?

Hắn phất tay một cái, cuộn một manh chiếu, chôn đi thôi.

Đột nhiên muốn quay đầu lại, Trương Khải Sơn đột nhiên bị ý niệm này dằn vặt khiến cả người run rẩy co rút, nắm quyền chịu đựng tất cả xung động đại não truyền xuống thân thể.

Muốn quay đầu lại nhìn một chút, y ngã trên mặt tuyết tư thế ra sao.

Muốn nhìn thiên hỏa hồng liên dưới tấm áo mỏng kia, thuốc nhuộm đỏ thắm có từng phai ra, nếu như kiếp sau cả đời tìm không được thì phải làm sao cho tốt.

Muốn biết vẻ mặt của y, cười khổ? Bình tĩnh? Hay là… giải thoát?

Hồi quang phản chiếu lâu như vậy, Trương Khải Sơn che nửa gương mặt, hít thật sâu một hơi khí đυ.c.

Lâu như vậy… không phải là đang đợi một câu “ta yêu anh” sao…

Vẫn là chậm một bước. Trương Khải Sơn đứng ở bên kia cổng vòm, mờ mịt không biết phải làm sao.



Không thể quay đầu lại! Quay đầu lại cảnh tượng nhìn thấy đủ khiến mình sụp đổ. Thối rữa thì thối rữa thôi, trận chiến còn chưa đánh xong, vẫn chưa thể cho anh thái bình thịnh thế… đại thụ trăm năm, vẫn không thể ngã.

Nhiều năm chinh chiến liên tục, Trương Khải Sơn từng tự tay chôn cất rất nhiều người, một cái mộ huyệt, một cỗ hài cốt, một vốc đất vàng, đã sớm chai sạn.

Ta rốt cuộc biết cảm giác năm đó khi anh tang vợ, ba ngày ba đêm không ăn cơm, bảy mươi mốt ngày không lên đài. Thì ra người chết, là đau như vậy.

Đại khái sớm đã hận chết ta rồi, một mùa đông không ít lần tìm chết, lần này rốt cuộc đã được thỏa tâm nguyện, Hồng lão bản.

Một người vô cùng niệm tình cũ, tình nghĩa tích góp từ lần đầu quen biết, sợ là trong một mùa đông này đã hao mòn không còn một mảnh. Vốn là một người bạc tình, giao tình quân tử nhạt như nước, năm đó vì sao ta không cự tuyệt anh, để trở thành lưỡng tình tương duyệt? Một lòng kéo anh lên thuyền giặc, cũng chưa từng nghĩ anh có cảm tưởng gì.

Trương Khải Sơn một tên thô lỗ, tình tình ái ái luôn cảm thấy nói ra giống như thiếu nữ, mấy năm nay chưa từng đàng hoàng nói với anh một câu… ta yêu anh. Luôn cảm thấy không muộn không muộn, thời điểm chưa tới, có rất nhiều thời gian để nói những câu này, không ngờ chỉ muộn trong khoảng cách một cái cổng vòm, đã không còn nữa.

Rất hiếm khi tỏ thái độ, ôn nhuận lãnh đạm. Thậm chí đều nói hận người quá mệt mỏi, không bằng gác lại một bên, không còn cảm giác mới thật nhẹ nhàng. Ngay cả hận ta cũng không bằng lòng sao? Hồng Nhị, anh nghĩ thế nào vậy, vì sao đến chết cũng không chịu nói nhiều thêm với ta một câu?

...

Vệ binh chuyên cần sau khi trở lại liền vẫn đứng sau lưng Trương Khải Sơn, không dám quấy rầy, cũng không biết lời kia khi nào nên nói, tình thế khó xử. Do dự hồi lâu, vẫn là đi tới bên cạnh Trương Khải Sơn, thận trọng nói:

“Hồng Nhị gia ngài ấy… vừa rồi lúc còn một hơi thở, ngài ấy nói…”

“Tôi yêu anh.”

Tuyết rơi.

Trời ửng lên sắc đỏ, không biết đã đứng trên mặt tuyết bao lâu. Trương Khải Sơn cứng nhắc quay đầu lại, khu vườn vắng lặng, rơi đầy tuyết mới, cái gì cũng không còn.

Rơi xuống trắng xóa cả vùng đất, thật sạch sẽ.

Bây giờ mới phát giác ra khỏi phòng bên ngoài trời lạnh giá rét, tựa như nhũ băng chích vào từng mạch máu, theo huyết dịch ấm áp chảy vào trong tim, đâm hắn vỡ nát vạn kiếp không thể khôi phục.

Nếu vẫn tiếp tục đứng như vậy, trong đầu trống rỗng, sẽ không… đau khổ nữa?

Bắt đầu ngày hai mươi hai tháng hai, Trương Khải Sơn chật vật giơ cánh tay vuốt tóc trên trán.

Hắn kéo cửa ra, một ngọn đèn dầu đậu nành màu vàng cam, hắt cái bóng kéo dài rõ ràng trên mặt tuyết, hắn quay đầu lại nhìn cả vườn tuyết đỏ một chút, gương mặt trong bóng tối, tựa như một đêm trở nên già cỗi.

...

Tiếp sau.

Dân quốc năm hai mươi chín, Nông lịch ngày hai mươi mốt tháng hai, Cửu môn Đề đốc Nhị Nguyệt Hồng, mất.

Ba ngày sau, hai mươi bốn tức Thực Xuân phân, âm dương tương hoành. Từ đó trở đi, đông lạnh qua, sinh ấm áp.

Cùng ngày năm sau, trước lễ bái tế tổ, mộ áo mũ của Nhị Nguyệt Hồng dựng bên cạnh vợ, người của Hồng gia ban bộ hành đến phúng viếng, hiện trên bia đá, có đài phủ(1) của Trương quân tọa, tự đặt là chữ “để thân nhân”(2).

Dân quốc năm ba mươi mốt, Cửu môn Đề đốc Trương Khải Sơn, ngày 8 tháng 12 (tức Nông lịch ngày mười hai tháng mười một, tiết Đại tuyết), trong Thường Đức hội chiến(3) quyết chiến một tháng lẻ bảy ngày, chức vụ Thượng tướng Trung Hoa Dân Quốc hàm Trung tướng lục quân, đền nợ nước.

Tháng ba năm sau, truy phong quân hàm Thượng tướng lục quân nhị cấp. Di thể an táng như Cửu môn Đề đốc Trường Sa, bên cạnh là một túi hương giống như tro cốt, trầm hiếm có, mùi hương kỳ lạ, làm vật tùy táng.

(Lúc an táng chỉ có quan tài của Nhị Nguyệt Hồng được chôn xuống đất, Trương Khải Sơn sợ không ai cúng bái nên đem hài cốt của Nhị Nguyệt Hồng ướp thơm mang theo bên mình, đến khi Trương Khải Sơn chết thì dặn dò đem cả hài cốt của Nhị Nguyệt Hồng chôn theo.)

Chính văn hoàn.

============

Chú thích:

(1) Đại phủ: Tên tự, xưa dùng để hỏi tên người khác khi mới gặp nhau với ý kính trọng.

(2) Để thân nhân: 底亲人, không biết nghĩa như nào, fan Trung cũng đang thảo luận, đoán là thân rất thân. Mình cũng đoán bừa, chữ “để”(底) có nghĩ là phần đáy, nên cho rằng là một kiểu khiêm xưng, giữa Khải Hồng không có bất kỳ quan hệ nào để được tính là thân nhân, nên nhận là một kiểu thân nhân “hờ”, đứng sau tất cả các thân nhân của Nhị Nguyệt Hồng.

(3) Thường Đức hội chiến phát sinh từ tháng 11 đến tháng 12 năm 1943, quân Nhật xâm lược Trung Hoa vì để kiềm chế quốc quân phản công Vân Nam, đồng thời đoạt lấy vật tư chiến lược, đả kích sĩ khí quân đội Trung Quốc, phát động chiến dịch đối với bộ kết hợp chiến khu thứ sáu và thứ chín. Thường Đức hộ chiến là một trong những hội chiến quy mô lớn trong thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, cũng là một trong những thắng lợi có ý nghĩ nhất cho đến nay, có địa vị nhất định không chỉ trong chiến tranh kháng Nhật mà còn trong Chiến tranh Thế giới lần II.

=========================