Chương 8: Trương Khải Sơn.

Cảm giác mệt mỏi sâu sắc, đôi mắt nhói đau, chua xót. Trọc khí trong ngực luôn ứ đọng, thở thế nào cũng thở không ra được.

Phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, thân thể sắp suy sụp.

Tính xem đã bao lâu rồi không đến ngục giam? Một tuần? Hai tuần lễ? Haiz... Nhị Nguyệt Hồng.

Dưới mặt đất xung quanh ghế đầy tro thuốc lá, sợ là có thể giẫm thành vết giày, gần đây mơ nhiều, lại luôn không nhớ được nội dung. Trà đậm không áp chế được mệt mỏi, ngược lại nhớ đến vị trong ngục giam kia, chỉ một lần là có thể ngủ ngon.

Cũng không biết y đã hạ sốt chưa, lần trước lúc đi thì đang sốt hầm hập. Suốt đêm hai người trùm một tấm áo khoác mà ngủ, buổi sáng tỉnh lại phát hiện người kia cuộn thành một đống nấp sau lưng ta, cóng đến đôi môi tím bầm. Một câu cũng không nói, nếu như đẩy đẩy gọi ta tỉnh lại, cũng không đến nỗi kết quả sốt cao không hạ.

Phải nói đối với y rốt cuộc là thứ tình cảm gì, mấy ngày nay cũng tỉ mỉ suy nghĩ không ít. Càng náo loạn càng thể hiện bình tĩnh vô cùng trân quý, những ngày áp lực điên cuồng, luôn nghĩ đến trong ngục giam ít nhất có một mảnh bình yên, luôn có một người, tự nguyện cũng tốt, bị ép buộc cũng được, hết mình đợi ta. Không biết có còn ngủ trên ghế thái sư bên cửa không? Gương mặt mềm mại, ngay cả mi mắt cũng mềm, cứ thế yên lặng ôm quần áo ta ngủ mê man.

Cuộc sống này trôi qua còn khẩn trương hơn ở tiền tuyến, ví như có chiến báo chưa xử lý xong, cùng quân lương luôn quá hạn.

Mấy ngày trước đây vì chuyện quân lương còn phải xuống đấu một lần, đội ngũ bốn vạn người điều đi hai vạn ra tiền tuyến, quân còn lại ở trung ương không được phát lương, chỉ đành phải mỗi người tự nghĩ cách. Lên núi bắt cướp, đi lên phía Bắc mua lương ở Mông Cổ, Nga, tính ra ta đây xuống đất vẫn coi như thoải mái nhất, chẳng qua gần đây tinh thần không tốt, trước trước sau sau vào đấu mấy lần, suýt nữa chết mà vào. Không có hoa côn kia chiếu ứng trái phải, sơ suất không ít...

Nếu như ngày khác chết trận, nghĩ đến Nhị Nguyệt Hồng y sẽ không sống một mình. Khả năng duy nhất ra khỏi ngục giam chính là để bồi táng, sinh tử do ta, không do y.

Khi nào có thể đợi y dốc ra chút tình cảm nữa đây? Hôm đó dẫn theo thỏ nhỏ đi thăm dò, bây giờ nghĩ lại vạn phần hối hận, thật ra ta chỉ là... chỉ là muốn xem phản ứng của y. Cho dù chỉ là hô một tiếng "Trương Khải Sơn!", ta sẽ dừng lại ngay, ôm y nói cho y biết, đây đều là ta không tốt, cũng sẽ không như vậy nữa.

Thực ra... cũng là tính khí của Nhị Nguyệt Hồng - thứ từ trong xương tủy, dù morphine hay bất cứ chất kí©h thí©ɧ nào cũng không thể bào mòn được - cứ như vậy kinh ngạc nhìn ta, ta cho là y sẽ nói gì đó, ta sốt ruột chờ đợi y ngăn cản, không ngờ y sau khi quay đầu, nhắm mắt lại, từng đoạn từng đoạn hí cuối cùng hát sạch sẽ.

Xuống núi tìm một thiếu ca ca, dù hắn đánh ta, mắng ta, chê ta, cười ta. Một lòng không muốn thành Phật, không niệm Di đà bát nhã ba la.

Cũng không thể hoàn toàn coi là men rượu tác quái, không thể không nói trận tình ái như cường bạo kia xác thực vẫn là chất chứa tâm tình giận dữ bên dưới. Ít nhất vào lúc ấy ta cho rằng y sẽ có chút phản ứng, ví như tức giận, khổ sở, thậm chí rơi nước mắt... kết quả y cứ nhìn ta như thế, đơn giản giống như đang nhìn một người chết, màu sắc trong tròng mắt cũng phai nhạt. Thậm chí chán ghét quay đầu đi, không nguyện nhìn lâu thêm một chút! Chỉ sợ làm bẩn mắt.

Tình cảm những ngày kia sợ là sẽ không có nữa rồi. Nhớ y đêm đó quả thật là bị lăng nhục, thân thể khổ sở đến chết, khăng khăng khóc bò dậy, hung hăng ném cây trâm ta tặng, gãy đôi hay vỡ nát, ta không biết, chỉ biết là không đáng giá, hoặc là trong mắt ý thứ gì cũng không đáng giá, sớm đã như vậy.

Ta đi xem thầy thuốc một chút, lại bốc một chút thuốc an thần, từ sau khi rời khỏi y đã không ngủ ngon một giấc nào.

Trong phòng bệnh của thầy thuốc, nhìn dáng vẻ đạo mạo kia của gã. Sờ râu xanh lúng phúng trên cằm, nhìn gã bận trước bận sau như chó điên, bộ dạng như sắp mệt chết, kì thực là chịu quá nhiều kí©h thí©ɧ, não bộ mệt mỏi do phấn khởi quá độ. Huyết dịch khiến gã bị kí©h thí©ɧ, tựa như Nhị Nguyệt Hồng với ta, thiếu đi liền không thế nào sống bình thường.

"Nghe nói chim bồ câu máu đỏ như mực, có thể dùng để xăm mình?", ta hỏi.

"Có thể. Chẳng qua là hiệu quả không lớn lắm, huống chi là màu đỏ thẫm, có rất ít người xăm. Ngược lại có không ít người ở hoan quán yêu thích." gã đáp, cũng không ngừng việc trong tay.

Tay cầm bình mực đỏ lên chơi, nghi ngờ hỏi: "Hoan quán?"

"Hình xăm bình thường không nhìn ra, nhưng phàm tâm tình dậy sóng, uống rượu, làʍ t̠ìиɦ, thứ đó sẽ hiện lại. Lại màu đỏ thẫm, tự nhiên được hoan quán yêu thích."

"Phi, đừng có câu nào câu nấy lại hoan quán." ta mở nắp bình đổ một ít bột ra vân vê, hai chữ hoan quán chẳng biết sao lại chói tai khác thường.

Gã đang giải phẫu cho người ta, tới nơi này chữa trị không phải là đặc vụ thì là tù chính trị, thân phận nhạy cảm, ta cũng không sợ những thứ này, mấu chốt là gã cũng không ngại ta đứng bên quan sát.

"Còn có mặt mũi nói hoan quán là sai? Thỏ con lần trước đâu rồi?" gã tháo khẩu trang, tay đầm đìa máu cầm bình mực đỏ trong tay ta, lại nói:

"Chu sa tốt quý giá lắm, ai cho anh dùng như vậy."

Ta nhíu mày nhìn gã, phì cười. Đứng dậy đoạt lại bình, cả bình đổ vào trên người người đang nằm trên giường bệnh.

"Thỏ bị ta xử trí quay về rồi." ta lắc lắc bình, đổ sạch sẽ mực đỏ trong bình, sau đó "choang" một tiếng nện trước mặt gã: "Tìm một ít tốt hơn cái này, ta muốn dùng."

Gã quay đầu lại nhìn bệnh nhân còn đang hoàn toàn bị gây mê, nói: "Cấp trên hỏi tới thì giúp tôi đỡ đạn, tôi cũng không muốn bị nói y thuật không tinh." xoa tay một chút lại nói:

"Người này sợ là không sống nổi."

"Can gì đến ta?" ta cười, gã cũng cười. Vốn là loại hàng không nên sống tạm bợ, kiếp sau làm người cho tốt, bởi vì giặc bán nước chỉ có thể coi là một món hàng.

Lần nữa gặp Nhị Nguyệt Hồng, không phải mặt xám như tro như ta dự đoán, hay là làm nên tình huống ta không ngờ tới, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều. Ta ôm y, trông có vẻ không sốt nữa, chóp mũi vùi vào mái tóc ý, hít một hơi thật sâu, bật thốt lên:

"Thật là tưởng niệm."

Y run lên, đẩy ta ra, cúi đầu, tóc dài lại che mi mắt.

Ta đưa tay vén tóc trước mắt y, nói: "Cởϊ qυầи áo." Sắc mặt tái nhợt chợt trở nên túng quẫn, dùng bầu ngón tay cái xoa nhẹ khuôn mặt của y: "Tự cởi, không muốn khiến anh khó chịu."

Thầy thuốc theo ta cùng đến, dù sao loại kỹ thuật như xăm mình vẫn là cần chỉ đạo. Y ngâm mình trong thùng gỗ, ngẩng đầu nhìn trần nhà, tóc dài rũ ngoài thùng gỗ. Thùng gỗ không đủ lớn, ta chỉ có thể nhìn thấy hơi nóng khiến khuôn mặt y đỏ ửng một tầng, mồ hôi lấm tấm.

"Lát nữa xăm mình cho anh, nói trước một tiếng." ta đứng tựa cửa, y soạt một cái quay đầu lại, không nhúc nhích nhìn ta.

Đã lâu không được phát tiết, ta bây giờ sợ không nhịn được. Y còn cần thể lực để xăm mình, nghĩ tới đây ta liền xoay người, châm thuốc đi ra ngoài cùng thầy thuốc thảo luận hình vẽ.

Thiên hỏa hồng liên. Cái tên nho nhã này đã từng bị thầy thuốc cười nhạo, mà theo cảm nhận, ta cũng cảm thấy thật rất êm tai. Sai người vất vả tìm được một thợ vẽ, dùng ít bút mực nhất vẽ ra bức tranh này. Bốn đóa hồng liên, một đóa còn nụ, ba đóa đang nở rực rỡ. Nghiêng nghiêng chĩa thẳng ra, nụ hoa lộ vẻ mềm mại, hoa nở rộ tỏa ra cứng cỏi, anh khí. Không căn không duyên, ngược lại cũng thanh tâm quả dục.

Mặc chiếc quần cụt, bọc khăn ôm y đi ra, thân thể tỏa khí ấm dán sát ta, siết một nút đồng trước vạt áo ta không buông tay. Từ mặt đến thân thể đều là da trắng như sứ, bắp chân trắng nõn lắc lư thon dài kỳ lạ.

"Vì sao tôi phải xăm?" y giương mắt hỏi ta.

Anh sống là người chết của Trương Khải Sơn ta, chết là quỷ sống của Trương Khải Sơn ta. Sinh tử đều do ta, không lưu chút ký hiệu sao được?

"Đẹp mắt." ta nói như vậy. Thấy y cau mày, đoán chừng là sợ đau, lại nhẹ nhàng an ủi: "Sẽ không đau lắm đâu, nhịn một chút là được rồi, ta đã từng thử trên người mình. Đau quá sẽ dừng, hôm khác làm tiếp, lại nói thứ này cũng không phải vài ngày là có thể hoàn thành."

Y cố ý muốn xem trên người ta xăm hình gì, ta chỉ đành phải cởϊ áσ, lấy tay chấm rượu vỗ vào bắp tay, chỉ chốc lát sau mặt ngoài cánh tay liền hiện ra dấu chạm nổi như một vòng tròn, bên trong là một chữ "Hồng" thể Khải.

Đầu ngón tay y từng chút từng chút đến gần, đến khi cảm giác lạnh như băng chạm phải nhiệt độ như khí lửa hừng hực. Kinh ngạc vẽ theo một lượt hình xăm, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi:

"Nhị Nguyệt... 'Hồng'?"

Ta gật đầu một cái, kéo y vào ngực, chẳng qua không biết phải nói những gì. Liền mặc cho mi mắt dài của y tựa như bàn chải quét qua l*иg ngực, ngứa một chút.

Nhị Nguyệt Hồng à... khi nào ta có thể nói cho anh biết, Trương Khải Sơn sớm đã không còn hận, mạng người nọ cũng đã sớm không quan tâm, Nhị Nguyệt Hồng, trở lại đi.

Y không phải người thể chất sẹo lồi, nằm trên bàn đá, phần lưng trừ xương bướm thì không có tỳ vết gì, bóng loáng mềm mại. Tóc xuôi một bên, nghiêng đầu nhìn ta. Ta nâng cằm y lên, đặt ngang côn gỗ mềm thường dùng trong ngục giam lên khóe miệng y, bảo y ngậm đi, tránh phải cắn trúng đầu lưỡi.

Hình xăm tính toán bắt đầu từ phần hông một bên, họa một dây leo đến xương bướm bên kia, vòng qua bả vai mãi đến chỗ gần ngực trái, dùng cả đóa hồng liên để thu bút.

Bản thân không biết đã luyện tập vẽ nét trên người bao nhiêu người, chỉ vì để có thể nắm được góc độ tốc nhất, vừa đạt đến độ sâu cần thiết, cùng với làm sao mang lại đau đớn nhỏ nhất khi hạ kim.

Không muốn mượn tay người khác làm, không nói được, chỉ cảm thấy đây là ta phải lưu lại dấu hiệu, tự tay vẽ hình lên màu rồi đến hoàn thành, mới coi là hợp lẽ.

Ta vỗ vỗ mông y, rõ ràng cảm giác cơ thể người bên dưới toàn thân căng thẳng, ý bảo với y sắp bắt đầu. Vẽ xong nét phác, vô cùng giống đóng dấu, hít sâu một hơi, ổn định tay, hạ châm.

"Phải tránh đừng quá nhỏ, quá nông, mờ ra." thầy thuốc ở một bên không ngừng chỉ điểm, cẩn thận chuyển chân, chưa đến nửa khắc đã ra một thân mồ hôi. Nhị Nguyệt Hồng càng là, một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh, trên da đau vô cùng cũng nổi lên một lớp sưng nhỏ.

Thật là tốn sức, nhưng lại không cảm thấy quá mệt mỏi, rõ ràng so với xử lý quân vụ còn phải hao tổn người hơn. Nghe y cắn gậy mềm, từng tiếng từng tiếng hoặc nhẹ nhàng rêи ɾỉ, hoặc hừ mũi, không tiếng nào không khiến người khác khẩn trương phấn khích.

Cẩn thận vẽ xuống, bông băng thấm máu thay một viên lại một viên, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi. Kim nhọn châm rách da, nhấc lên, sẽ luôn đảo mắt một chút, mấy lần nhìn xuống trong mắt rõ ràng ứa máu, day day mi tâm ngừng mới chút mới coi như tốt lên.

Từ thắt lưng đến giữa lưng đã tô xong một phần, ta như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, lại không nói y đau đến mệt lả, người ghim kim bên cạnh ta cũng mệt mỏi không muốn nhúc nhích. Lên tinh thần ôm y vào trong ngực, cẩn thận không đυ.ng phải lưng, hỏi y:

"Đau không?"

Y gật đầu, cả đôi môi đều đang run rẩy, gậy mềm cọ xát khóe miệng đỏ lên. Cúi đầu từ từ cắn lên môi dưới y, đưa lưỡi ra cẩn thận liếʍ tỉ mỉ khóe miệng mềm mại. Y ôm cổ ta, mồ hôi lại túa ra đầy cánh tay lạnh như băng, ngẩng đầu lên phối hợp ta. Tinh thần tựa hồ có chút khác thường, thân mình vẫn co rút, ta không ngừng vuốt tóc y an ủi, đầu lưỡi liến qua từng cái răng y, hút đầu lưỡi mềm mại của y vào trong miệng, sau đó đẩy trở về, khuấy đều.

An ủi tựa hồ bắt đầu có tác dụng, tiếng rên thoải mái từ mũi và yết hầu truyền tới, ừm ừm a a hết sức dễ nghe, nếu không phải nghĩ đến đau đớn sau lưng y, thật muốn xâm chiếm y ngay tại đây.

Dặn dò y nằm ngủ, nhất định đừng dính nước, đợi thầy thuốc thu gom xong dụng cụ, ta cũng đã sắp xếp xong cho y, sờ tóc y một cái, thầm nghĩ hôm nay cực khổ rồi.

"Đi đây, ngày mai trở lại."

Y vội vàng nắm ngón tay ta cố sức ngồi dậy, đau đến không chịu được hít một hơi khí lạnh, cầm chặt không buông, hỏi:

"Ngày mai sẽ tới?"

Xem ra thật là bị đâm đau, y sợ là tự nhận thấy ngày mai lại tiếp tục không chịu nổi, ta chỉ là muốn sớm sớm xăm xong, tối ngày mai, vậy là đủ rồi.

"Tối ngày mai. Mau nằm xuống lại, đừng để bị gió."

Y buông tay ra, ngẩng đầu vẫn nhìn ta, tựa như thở phào nhẹ nhõm, từ từ nằm lại xuống giường.

Vì sao phải thở phào? Ra cửa đốt thuốc thư giãn, không kiềm được suy nghĩ.

Ta đi rồi liền khiến anh thoải mái như vậy? Thôi, hít sâu một hơi thuốc, ngồi lên xe.

Quả thật hiếm khi ngủ ngon giấc, một đêm không mộng mị.

Buổi chiều ngày thứ hai liền đón thầy thuốc lên ô tô đến ngục giam, tối nay có cuộc xã giao từ chối không được, không muốn làm trễ nải tiến trình, loại chuyện như xăm mình phải tốc chiến tốc thắng mới phải, càng kéo dài ngược lại dễ bị nhiễm lạnh.

Căn phòng thông ống khói bên dưới coi như ấm áp, chẳng qua là đến đêm không đốt lửa than nữa sẽ cảm thấy lạnh hơn chút. Lúc vào cửa y còn đang ngủ, nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía ta, tấm chăn đắp ngang đùi, lộ ra toàn bộ vùng lưng trắng mềm. Có lẽ vai bị lạnh, y dùng một tay che vai mình. Đi vòng ra trước mặt, nhìn dáng ngủ cũng không yên ổn, nhíu mày, mi mắt dài thoạt nhìn khẽ động đậy, ta sờ tóc y một chút, rất nhanh đã tỉnh lại.

Mơ màng không biết nói câu gì, ngồi dậy, chân thật dài không chạm đất. Thừa lúc y đang mơ màng, ta đưa tay nâng chân y cong lên, tránh hình xăm trên lưng bế xốc y lên. Đổi lại lúc tỉnh táo không biết có bao nhiêu không đồng ý ta táy máy tay chân, bộ dạng ôn thuận như vậy thật đúng là hiếm có.

Đoạn ngày y tìm chết kia, ta đã từng hỏi thầy thuốc làm sao mới có thể khiến người trở nên si ngốc, nghe lời ôn thuận, lúc ấy một là cảm thấy tội nhân không nên chết, hai là cho rằng nếu như y có thể tiếng tục sống bên cạnh ta, cho dù là kẻ ngốc ta cũng chịu.

Cuối cùng không làm như vậy mà lựa chọn tiêm morphine, cuối cùng lại phát hiện khát vọng của mình vẫn là Nhị Nguyệt Hồng vô dục vô cầu ngày trước. May mắn đã không chọn phương thức cực đoan gì, nghĩ tới đây siết chặt cánh tay, gắt gao ghì y vào trong ngực. Haiz... Nhị Nguyệt Hồng.

"Sao sớm như vậy đã tới?" y dựa lên bình phong, giọng nói còn mang chút lười biếng chưa tỉnh ngủ, mềm nhũn lại có hơi nghẹt. Cánh tay ôm bụng y, dùng băng gạt chấm rượu cồn giúp y khử trùng sau lưng, không thấy được mặt cũng không biết y có vẻ mặt gì, hỏi ngược lại:

"Thế nào? Không thích ta tới sớm?"

Y lắc đầu một cái, cười cười, nói: "Tùy ý."

Nhị Nguyệt Hồng vẫn luôn rất gắt ngủ, cộng thêm đường huyết thấp, thường thường không đến lúc tự tỉnh sẽ không dậy. Từ lúc nào bị ta hành hạ thành bộ dạng như vậy?

"Bộp!" bình thủy tinh đựng chu sa trong tay bị nắm chặt đến nát bấy, bột màu đỏ thắm vẩy đầy đất.

"Anh sao vậy?" y từ trên giường chống thân ngồi dậy, quay đầu lại nhìn ta.

Ta cúi đầu nhìn bàn tay một chút, xoa nắn mấy cái, tại sao lại thất thần. Đặt kim xuống tìm thuốc lá: "Lực chú ý không tập trung lắm, ta ra ngoài hút chút thuốc."

Ta vẫn luôn không mong có một ngày sẽ có một cuộc sống của người bình thường. Bọn họ lấy vợ sinh con, lúc đánh giặc có thể mang theo gia quyến vàng bạc trốn chạy, trải qua tuổi già yên ổn, cũng sẽ có tâm trạng bình thường, tức giận, ghen tỵ, vui vẻ... thậm chí cảm thấy tội ác.

Ta đã từng vì sao mà hận Nhị Nguyệt Hồng như vậy? Bởi vì y phá hủy cuộc sống bình thường của ta? Lấy vợ sinh con trở thành bọt nước, những nhân tử điên cuồng cùng bạo xác giữa máu tanh được khám phá, kí©h thí©ɧ, đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường... tất cả tâm tình nên có đều không thấy, chỉ biết mệt mỏi và kí©h thí©ɧ.

Nhưng cảm giác mang tội vừa rồi coi là cái gì? Chu sa dính lại thấm vào vết thương trên tay, đau đớn vô cùng tinh tế khiến ta không khỏi rùng mình.

"Thế nào rồi?" y khoác áo khoác xuất hiện sao lưng ta. Ta đột nhiên muốn quay đầu lại hỏi y đối với ta đến tột cùng là thứ tình cảm gì, mặc dù mười thì có đến tám chín phần là câu trả lời không vừa lòng người, nhưng ta vẫn muốn nghe một chút, chỉ cần không nghe câu "không có cảm giác gì" là được. Dù là chỉ có một chút tâm tình, chúng ta... chúng ta còn cứu được, hoặc là nói... ta còn cứu chữa được.

"Chu sa... thấm vào trong da, thật rất đau." ta nói, nhưng đây không phải lời ta muốn hỏi. Y đứng trước mặt ta, hai tay nắm bàn tay cúi đầu nhìn, ta cúi đầu chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu y. Tóc dài tương đối nặng rủ xuống, liền nâng lên một lọn muốn nhìn kỹ một chút. Tràng diện thật kỳ quái lại lúng túng, y nhìn tay ta, ta nhìn tóc y, nên nói gì đó, Trương Khải Sơn, đáng chết, mau nói gì đó đi.

"Loại chu sa này... độc tính không lớn, cho nên không cần phải lo lắng." ta nói, hình xăm của y cần không ít thứ này, cho nên chọn thứ có phẩm chất tốt nhất, ta không muốn những thứ ngoài ý muốn này hủy hoại y.

"Đi rửa tay một chút, anh không sao là được." y buông tay ta xoay người rời đi, lọn tóc trong lòng bàn tay theo động tác của y từ trong tay ta trượt đi.

Nói không phải là độc trong tay ta, ta đang nói anh... nắm chặt quyền, ta muốn gọi y lại giải thích rõ, chỉ là y đi quá nhanh, tất cả đều không còn kịp nữa.

"Nếu bị chu sa này độc chết, có sẽ ghi hận ta không?" dùng rượu vỗ vào sau lưng y, đợi hình vẽ hôm qua hiện ra, ta nắm kim, tìm đường vẽ đúng, nhẹ nhàng chọc thủng da trên lưng y.

Y cắn răng bắt đầu thích ứng đau đớn sau lưng, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:

"Sẽ không."

"Vì sao?"

Y lại hít một hơi khí lạnh, nhịn đau chật vật nói:

"Không có chút cảm giác nào... mà thôi."

Một kim kia nhất định ghim sâu, giọt máu rất nhanh rỉ ra, từng giọt từng giọt ứa ra.

Không có chút cảm giác nào!... ha, Trương Khải Sơn, lần này mày thật không cứu được nữa.

May mà mày còn có cảm giác mang tội!

Ý nghĩ như vậy nhanh chóng xuất hiện trong đầu, cần gì chứ? Khổ như thế chứ? Các loại ý niệm ào ào vọt tới, tốc độ xuống kim không khỏi tăng nhanh, giống như kiệt tác khi say rượu, rượu cồn kí©h thí©ɧ tất cả giác quan đau đến tê dại.

"Trương Khải Sơn! Xuống tay chậm một chút!" thầy thuốc đưa tay ra chặn ta lại, ta mới phát hiện người dưới kim đã đau tới ngất xỉu.

"Lay tỉnh y, tiếp tục." ta ngẩng đầu nói với viên thẩm vấn.

"Tốc độ quá nhanh, sẽ đau chết y, tô bóng cũng còn chưa bắt đầu, anh cẩn thận một chút." thầy thuốc ngừng một chút, lại nói: "Châm quá sâu, chú ý nặng nhẹ."

Không phải là không có chút cảm giác nào sao? Lần này lại có rồi?

Nửa tháng sau vẽ nét hoàn thành, trước một đêm chuẩn bị tô bóng lên màu y lại trúng gió, sốt cao không hạ, xăm mình tạm thời dừng lại. Thầy thuốc giở chứng trì hoãn dùng thuốc không xung đột chu sa, cũng dặn dò y nghỉ ngơi tốt mấy ngày.

Y vươn cánh tay từ dưới chăn bông, nắm chặt nút đồng trên ống tay áo, hỏi:

"Ngày mai không tới nữa?"

"Không."

Thì ra vẫn như cũ không muốn thấy ta như vậy, ngẫu nhiên ngã bệnh, như thế liền thỏa mãn tâm nguyện của anh rồi.

Ta ngồi trước bàn làm việc, mở chiến báo ra... tin chiến thắng cũng tốt, tin dữ cũng được, trà đậm không áp chế được nóng nảy, không lúc nào là không dẫn đến phát điên nữa.

Có lẽ là bị kiềm nén quá lâu, cần đi phát tiết một chút. Đi xe đến ngục giam, đừng hiểu lầm, thân thể kia bây giờ không chịu nổi ta chơi đùa, thân thể y càng ngày càng kém, cực kỳ không bằng trước đây, ta có thể cảm giác được.

Chẳng qua là theo lệ đến xem xem có thể hạ sốt không, có khi gặp phải lúc nóng cấp, chính mình cũng thường cả đêm không ngủ, cực khổ ngày đêm trông nom tình trạng của y. Trong lòng còn có nửa phần tư tâm cùng niệm tưởng, nếu sau khi y tỉnh người đầu tiên thấy là ta, thì sẽ thế nào?

"Đa tạ mấy ngày nay chiếu cố." y mở miệng nói, đôi môi tái nhợt không có chút máu lẩm bẩm động đậy.

Ta khựng ở cửa, kinh ngạc nhìn y chẳng biết tỉnh lại khi nào, giương mắt nhìn viên thẩm vấn đứng đối diện mép giường gằn từng chữ tạ ơn.

Khép cửa lui về. Ta cần một trận... tình ái mức độ sát hại, dù là ai lúc này cũng đừng ngăn cản ta, ngàn vạn đừng.

Người chết đối với một người lính mà nói là quá thường gặp, ta đứng ở mép giường liều mạng hút thuốc, sau lưng là một người chết nằm trên giường, cũng không biết đã chết hẳn chưa, có thể còn có nửa hơi thở. Hít sâu một hơi gần như cháy hết nửa điếu thuốc, giường đầy những máu, khăn giường nhuốm máu thông qua ngọn nến chiếu lên thủy tinh, khiến cho cảnh tượng ngoài cửa sổ nhìn không rõ ràng lắm. Dù sao cũng không có gì, ý của ta là, dù sao ban đêm như vậy, ngoài cửa sổ cũng không có gì để nhìn.

Hạ hỏa rồi, dễ chịu hơn nhiều. Vứt tàn thuốc nghiền tắt, lại châm tiếp một điếu, tâm tình dần dần khôi phục lại. Ta cũng không biết lửa giận của mình từ đâu tới, phẫn nộ từ chỗ âm ỉ bắt đầu ùng ùng cháy lêи đỉиɦ đầu, luyến thϊếp trên giường kia... ta quay đầu lại nhìn nó, thở dài. Vô duyên vô cớ phải hứng lửa giận không phải dành cho cậu, còn chưa từng hỏi qua tên cậu. Kiếp sau đầu thai đừng làm con hát xướng kỹ nữa, không dưng lại dây vào cái họa của những người tình thâm chúng ta.

Nếu sốt cao đã hạ, chuyện xăm mình cũng không nên trì hoãn nữa. Đêm đó liền chai chai lọ lọ mang theo một cái hòm, kim đặc biệt dùng tô bóng lên màu cũng chuẩn bị đầy đủ hết, thầy thuốc rất là hưng phấn, ta bảo gã chuẩn bị xong trước người dùng để phát tiết, nếu đến lúc đó chịu không nổi kí©h thí©ɧ, cút nhanh ra ngoài, cũng đừng ở lại làm bẩn mắt ta.

Ta không biết rõ mình đang so đo cái gì, một câu cảm ơn thôi mà.

Suốt cả đêm cũng rất buồn bực, thầy thuốc cũng không có tình huống gì. Trừ cùng thầy thuốc thỉnh thoảng trao đổi cùng hỏi han chỉ đạo thì không nói gì thêm với gã, nhiều lần gã chủ động hỏi ta tình huống mấy ngày gần đây, ta chuyên chú cúi đầu lên màu, bây giờ không muốn nói chuyện. Sau mấy lần gã đã rút kinh nghiệm, không nói gì nữa, ngoan ngoãn im lặng.

Xăm đóa hồng liên từ bả vai tới xương quai xanh là chuyện có lạc thú nhất, thầy thuốc không ngồi cạnh nữa, y ngồi trên giường đối mặt với ta, cố gắng nâng cao eo đưa đến trước mặt ta. Ta lấy tay đè ngang lưng y phòng ngừa y cựa quay, từng chút từng chút tô bóng hình xoắn ốc. Một tay y khoác lên vai ta, một tay vịn chân ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, nhìn ta một hồi lại quay đầu đi nơi khác, hiếm khi nhiều loại biểu cảm phô bày trước mặt ta, thật sự rất thú vị.

"Nhìn ta." ta nói với y, y quay đầu trở lại nhìn ta.

"Hả?"

"Ta bảo anh nhìn ta, đừng nhìn chỗ khác."

Bị nhìn chăm chú là một... chuyện tốt. Như thể trong mắt chỉ có một mình ta, không có thứ gì khác nữa... cảm giác thỏa mãn.

"Nhìn ta."

Y quay lưng ngồi trên người ta, ngửa đầu gối lên bả vai ta. Nghe lời này, cái cổ giãy giụa khó chịu nhìn vào mắt ta. Dưới một quầng lửa đỏ, màu sắc nóng bỏng từ bả vai kéo dài đến xương quai xanh, y nâng cánh tay lên ôm ngược lấy đầu ta, cánh hông mềm dẻo nhỏ nhắn vặn vẹo, dẫn tới một trận ma sát nhỏ bên trong, nhất thời liền cảm giác thoải mái đến đỉnh điểm, cúi đầu hung hăng cắn lên môi y, hơi thở trong khoang mũi cùng âm thanh ưm a cách ta gần như thế, một tay ôm lấy eo y, một tay luồn dưới chân ôm y đứng dậy, hậu huyệt căng cứng hàm chứa dươиɠ ѵậŧ, đi một bước động một cái, ta muốn nhìn sau lưng y, muốn nhìn thiên hỏa hồng liên rốt cuộc có thể mang đến cho ta bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ.

Đi tới trước giường đặt y lên giường, từ từ tiến vào từ phía sau. Mái tóc đen rũ xuống hai bên, duy chỉ có vài sợi mỏng che phần lưng. Hồng liên từ viền eo duỗi ra hoàng toàn nở rộ phía sau lưng, ta nhìn đến sắp phát cuồng, từng chút từng chút vuốt làn da mềm mịn, đẹp đến quá không chân thực, bàn tay thô ráp phải từng chút từng chút xác nhận lại, là thật, thật sự tồn tại, Nhị Nguyệt Hồng.

Ta cúi người xuống gọi tên của y, lặp đi lặp lại không biết mệt, thân thề này quá lâu không được hưởng dụng rồi, vẫn là mỹ vị như trong ký ức.

"Quá... lớn rồi..." y khó khăn nói, hay tay sít sao nắm lấy mép giường, khớp xương trắng bệnh.

Ta muốn nói gì đó để tạo chút tình thú, thế nhưng thật sự quá mức kí©h thí©ɧ, chỉ biết cắn răng để bản thân không phải xuất ra.

"Anh quả nhiên... đang tức giận tôi..." y cuối cùng chịu không nổi cánh tay buông thõng trên giường, hai tay ta nhấc eo y, không rời khỏi y. "Rất lâu chưa từng mở miệng... mở miệng nói chuyện với tôi... vì sao?"

Y lại gắng gượng nhấc mình, vẫn duy trì tư thế bị tiến vào, nâng chân lên xoay người, đối mặt với ta. Ta nắm đùi y... thoải mái đến run rẩy, hồng liên trên vai không như sau lưng, một đóa như thế, là một đóa tôn lên làn da trắng nhợt, ta nhắm đôi mắt, kí©h thí©ɧ cực lớn, sẽ chịu không nổi nữa.

"Nhìn tôi." y mở miệng nói.

Ta mở bừng mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn cấm dục kia, sắc mặt nhuốm hồng. Cắn răng, tóc ngắn mảnh dính vào trên mặt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, từ cửa huyệt chảy ra ngoài, y cũng không chịu nổi nữa, ngất đi.

Từ khi nào thể lực trở nên không thể chịu nổi như vậy? Trước đây rất ít khi ngất xỉu... ta nhìn, vỗ vỗ mặt y.

"Nhị Nguyệt Hồng... anh nhìn ta một chút, tỉnh lại nhìn một chút."