Chương 7: Nhị Nguyệt Hồng.

Ha… tôi bây giờ chỉ là muốn nói với anh vài lời. Bây giờ tôi nhìn không thấy, không biết giờ giấc, giác quan nhạy bén quá mức đã chết lặng, vì không dùng cách bức chính mình phát điên, tôi chỉ là nghe chút âm thanh… tức giận, không phải do tôi tạo nên.

Phòng cai nghiện tối đen đến mức ép người ta phát điên, không có cửa sổ, không bàn ghế, chẳng có gì ngoài không biết bao nhiêu sợi xích sắt chằng chịt bó buột chân tay. Nếu có bát sứ… những lúc khó chịu nhất tôi cũng sẽ không chút do dự đập vỡ dùng mảnh sứ cắt cổ. Những người đó hiển nhiên cũng biết điều này, cho nên để lại cho tôi trừ xích sắt, cũng chỉ có cửa song sắt.

Tôi cũng không biết phòng cai nghiện này rốt cuộc bao lớn, yên tĩnh đáng sợ, những lúc suy sụp nhất thật chí cũng cảm thấy mình giống như bị nhốt trong đấu. Thần kinh căng thẳng, không biết trong bóng tối sẽ có thứ gì chờ đợi mình, khi nào có thể đi ra ngoài…

Thân thể đau đớn.

Không chỉ có khổ sở từ vết thương đau từng trận, mỗi một tấc da, mỗi một sợi thần kinh đều đang hỗn loạn gào thét dưới lỗ chân lông, thật sợ có một ngày chỉ còn lại một cái xác nặng nề, mà tình cảm, máu thịt, lý trí bên trong… đều đã xói mòn mất dạng.

Không biết giờ giấc, cai nghiện khiến cho từng giây từng phút đều dài khác thường, hơn nữa thường xuyên ngủ mê mang, tôi chỉ có thể dựa vào giờ cơm để xác định mình ngủ bao lâu.

Cũng bởi vì Trương Khải Sơn hắn không thích lỗ kim, tôi liền bị buộc phải cai morphine.

Ban đầu người tiêm morphine cho tôi là hắn, giờ người bắt tôi cai cũng là hắn.

Mười phần biếи ŧɦái, phần tử cực đoan, điên cuồng cố chấp.

Nghĩ lại một chút quen biết hắn như thế nào? Tôi ở trong hí viên kia, hí viên… đừng nói nữa, suỵt suỵt, đừng suy nghĩ nữa, chuyện cũ đã qua, không cần nhắc lại.

Tôi tin chắc mình không sống qua mùa đông này, chỉ cần chịu thêm một lần đại hình… hoặc là chỉ cần một lần phong hàn không nghiêm trọng lắm, liền không còn mệnh duyên nữa.

Lúc vừa bị mang đến ngục giam, tôi nghĩ có quá nhiều chuyện chưa kịp dặn dò, ví như hí viên của tôi, hay bọn trẻ trong đó. Không có ban chủ tôi đây, bọn họ… bọn họ phải làm sao bây giờ?

Bản thân mình cũng không cách nào tự vệ, chỉ có thể cầu nguyện đám người đó mạnh khỏe, muốn trách thì cứ trách ban chủ tôi đi, nếu phải giải tán… nhất định phải chăm sóc mấy đứa nhỏ nhất, chúng nó không có năng lực sống một mình qua mùa đông. Nếu như… nếu như có khả năng, đưa bọn nó đến một gia đình tốt, bọn tiểu tử có thể chịu được khổ, sẽ không gây thêm phiền toái…

Nói thế nào mà vừa nói vừa khóc rồi? Ha… thật không có tiền đồ.

Cũng không phải chưa từng cầu xin Trương Khải Sơn, cầu xin hắn giơ cao đánh khẽ tha cho gánh hát của tôi, ngay cả tôn nghiêm cũng không cần…

Những ngày cai nghiện đơn giản là sống không bằng chết, nhưng đại não đã tỉnh táo rất nhiều. Có lúc tư lự một hồi, gϊếŧ thời gian, hoặc là chịu đựng qua cơn nghiện. Ý nghĩ điên cuồng sinh trưởng, trộn lẫn với những ký ức, tinh thần thường bên bờ nguy hiểm, bắt cũng không được.

Một cơn phát nghiện sau khi hành hạ thường sẽ trở nên mệt lả, khắp người toàn mồ hôi, vừa động sẽ co giật. Như vậy cũng tốt, ngủ mê man là được không cần phải có nhiều dụng cụ tra tấn người.

Mộng cảnh cũng chắc sẽ không buông tha cho tôi, thật thật giả giả, dư âm của cơn nghiện khiến cho giác quan trong mộng vẫn hưng phấn như cũ. Biết rõ là mộng lại vẫn chưa tỉnh lại, chỉ có thể trơ mắt chờ đợi kết thúc. Nhân quả tuần hoàn, tôi mắc nợ… tôi biết.

Thường xuyên nằm mơ thấy mình đang hát hí.

Đứng trên sân khấu cao cao hát đến đoạn cuối cùng, âm thanh mang theo tất cả khí lực trong người. Không ngừng xoay tròn, vị trí cũng bị xoay đến mơ hồ, tất cả vòng đeo lớn nhỏ trên người phát ra tiếng vang leng keng. Nhịp trống càng lúc càng gấp, không ngừng xoay, vạt áo hí phục xoay thành vòng, bóng sáng rực rỡ… trống lớn “thùng!” một tiếng kết âm, khán đài nín thở tĩnh lặng, người đứng đứng yên, uống trà dừng chén trà. Bội sức trên người cuối cùng xoẻng một tiếng giòn vang, ngửa mặt ngã xuống đất. Ngực kịch liệt phập phồng… mắt nhắm lại, cả sảnh đường reo hò.

Đợi thở lại đều đặn cũng đã túa mồ hôi, khí nóng xông lên đỏ ửng vài mắt, không biết trang điểm có trôi không. Đảo tầm mắt, vừa vặn dừng trên bàn trà ở lầu hai.

Người mặc quân trang màu mực ngồi yên lặng, đôi găng tay trắng chạm đến chén trà sứ nóng bỏng. Ánh mắt lãnh bạc vừa khéo đối diện tôi, đường nét cứng cáp không hề động đậy, ở giữa một vùng huyên náo lộ vẻ hết sức cao ngạo. Tiếp theo khóe miệng sắc như loan đao khẽ cong, giống như đang nói với tôi: trà ngon.

Cứ nhìn nhau như vậy, nhắm mắt, lại mở ra. Hắn lại đứng lên, thành thục kéo áo choàng, cài nút mũ quân đi thẳng xuống lầu, găng tay trắng nắm quân đao…

Cơ thể giống như đã dính trên sân khấu, vùng vẫy vẫn không thể động đậy, trơ mắt nhìn hắn đến gần, rút đao khỏi vỏ.



Ngay sau đó trên bả vai chợt bị đâm một đao, quả thực đã bị ghim vào sân khấu. Đau như cá sống bị ném lên bờ, không khí đâm vào mang, bất lực nhịn đau…

“Một đao kia, Nhị Nguyệt Hồng, là anh thiếu ta một mạng.”

Hắn rút đao ra khỏi vai tôi, đau đớn từ kẽ xương bả vai truyền khắp toàn thân, ôm vai, máu từng dòng chảy xuống, nhuộm đỏ cả hí phục. Mũi đao của hắn áp trước ngực, nói:

“Đao tiếp theo… là Nhị Nguyệt Hồng anh nợ ta.”

“!” tôi mở mắt liều mạng hít một hơi khí lạnh, chợt ngồi dậy ôm ngực ho kịch liệt.

Lại mơ thấy ác mộng… tỉnh lại trước khi chuôi quân đao cắm vào ngực tôi. Mồ hôi lạnh hung hăng túa ra một trận, tay siết chặt hồi lâu không bình tĩnh được. Khóe mắt giần giật, hốc mắt chua xót…

Thần kinh căng thẳng khiến cho yết hầu không kiềm được co thắt, mong muốn nôn mửa ngày càng mãnh liệt. Khổ sở dùng trán áp vào mặt tường lạnh như băng, dạ dày nhộn nhạo, không có thứ gì có thể nôn ra được, chỉ có thể nôn khan từng chút.

Xích sắt rủng roẻng mở ra, có người đẩy cửa sắt.

“Nghe nói không chịu ăn gì?”

Trương Khải Sơn.

Còn chưa tỉnh lại từ giấc mộng, chỉ cảm thấy sợ mất hồn.

Tình cảm đối với hắn hỗn tạp nhiều hay đổi, không thể chuyển thành lời để nói ra. Tôi thiếu hắn một mạng, cho nên hắn làm gì với tôi… thậm chí muốn lấy mạng tôi cũng hợp tình hợp lý. Tôi chỉ là không biết làm sao vượt qua, ôn tồn và chấp niệm lúc trước như ảo giác đã dừng lại ở ngày xưa, hiện tại hắn đối với tôi… trừ bắt tôi hai chữ “chuộc tội” thì không còn ý niệm gì khác. Mỗi một roi, mỗi một lần đâm xuyên, mỗi một câu nói… đều là cứu chuộc.

Ha… rất biếи ŧɦái đúng không? Thế mà lại sinh tình cảm với người ngược xác. Tình cũ hận mới, hỗn tạp như sợi đay.

“Nhị Nguyệt Hồng.” hắn gọi tôi.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt không rõ ràng kia, đôi mắt đã lâu không thấy ánh sáng thập phần kháng cự với đèn bão hắn đang cầm. Khả năng nhìn đêm cực tốt, thậm chí có thể thấy nhung mao màu đen trên cổ áo khoác của hắn, được ánh sáng nhuộm một màn vàng quýt.

“Ăn cơm, nghe lời.”

Chỉ là bây giờ, trong nháy mắt hắn lương thiện với tôi… giãy giụa. Thích vuốt ve từ xương cụt đến cổ, ôm tôi đi tắm rửa; morphine không qua tay hắn; mang theo canh thuốc; sau khi phát nghiện hôn mê, áo choàng lớn trên người hắn đó, chứng minh hắn đã tới… không một gợn sóng không khiến lòng lưu niệm…

Hắn ngồi xổm xuống cởi xích sắt quấn quanh cánh tay tôi, rời khỏi mặt đất lạnh như băng, được ôm vào trong áo khoác lớn ấm áp.

“Há miệng.” một muỗng canh thuốc kê tới trước mặt. Tôi không biết hắn rốt cuộc có ý gì, không cho tôi chết, cũng không cho tôi sống tốt; không cho tôi khỏe mạnh, cũng không để tôi vô lực đến mệt lả. Liếc muỗng sứ trắng một cái, dùng chút kháng cự còn sót lại trong mộng đưa tay gạt đi.

“Không biết tốt xấu.” ngay sau đó bắp đùi hung hăng bị một cái tát, cắn môi dưới, đau, thật đau. Không cần nhìn, nhất định là một mảng đỏ lớn.

“Haiz, nhịn hai ngày nữa, qua thời hạn lại để anh ra ngoài.”

Thống khổ cai morphine, không thể so sánh với bất kì lần hành hình nào. Cảm giác đầu đau muốn rách ra, suy nghĩ một chút nên hình dung thế nào, ừm… tương tự dùng một cái muỗng sắt gỉ sét từng muỗng từng muỗng đào vào não. Mà choáng váng hoa mắt càng thêm dễ nói rõ, đôi mắt không rõ tiêu cự, cảm giác mê muội ghê tởm từ dạ dày bốc lên, không nôn sạch sẽ thì không xong. Đau đớn trên thân thể càng bị phóng đại mấy chục lần, những vết roi, phỏng, đau khớp xương, thậm chí đến lỗ kim cũng từng chút từng chút hành hạ người.

Thứ tôi sợ nhất, không ngoài tư tưởng hỗn loạn, cùng nụ cười trong mộng. Khi hai người dính vào nhau chính là thời khắc dễ hỏng nhất.

Nửa đêm tỉnh lại, tuyết đỏ rơi đầy, mưa xanh trút nước. Ngay cả mùa cũng lẫn lộn, Mộng Ma bắt lấy bím tóc nhỏ trong ký ức, trong óc nổ vang. Lạnh lòng nhất chẳng qua là giấc mộng Nam Kha, rõ ràng không thôi, cảm tình trước đây tôi từng trả giá, mỗi phong hoa tuyết nguyệt cười cho qua, từng mảnh từng mảnh lặng lẽ gào thét. Đã từng có bao nhiêu vui vẻ, giờ phút này lại có bấy nhiêu khó chịu.

Tôi không lý giải được tình cảm của mình. Trương Khải Sơn hắn không phải là người xem thường người khác, lại dám đưa lưng về phía tôi nằm ngủ cả đêm. Nhưng thường thường buổi đêm như vậy tôi lại tỉnh táo nhất.

Ngồi ở mép giường cầm xiên sắt cao thuốc phiên, khêu khêu bất đèn trong đèn bão, cái bóng trên tường lắc lư, mùi nha phiến tỏa ra, ấm áp ngọt ngào. Cảm nhận xiên sắt trong lòng bàn tay từ từ nóng lên… nếu vật này từ đâm xuyên từ sau tim… sợ là càng khó sống?

Tôi bị ý nghĩ của mình dọa hết hồn.

Không thể gϊếŧ hắn!

Que xiên ghim rách đầu ngón tay, giọt máu rỉ ra, nồng đậm. Tiếp theo liền tan ra, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, ngấm vào nền xi măng.

Vì sao…?

Cầm que xiên đâm thủng hổ khẩu, đau đến siết tay, trấn tĩnh lại.

Bởi vì… bởi vì vốn là nợ tình của hắn, nếu lại đả thương hắn, đơn giản chính là… tội nghiệt sâu nặng.

Ngày sau đó dài như qua một mùa đông. Có một ngày hắn đứng trước mặt nói với tôi, có thể đi ra ngoài, Nhị Nguyệt Hồng, ta dẫn anh đi.

Quần áo rách rưới bị vây trong áo khoác, khuỷu tay hữu lực ôm giữa tất cả trọng lượng của tôi, cố hết sức ôm cổ hắn, rốt cuộc ra khỏi phòng cai nghiện này, thấy được ánh mặt trời.

Là một ngày u ám, ngoài cửa tuyết rơi, hắn ôm tôi đi qua tường đá, lúc ngang cổng mái vòm tôi xin hắn dừng lại một lúc, tôi không sợ lạnh.

Xòe bàn tay ra đón hoa tuyết lả tả, lạnh cóng giống như một đầu lưỡi liếʍ lên đầu ngón tay, lòng bàn tay tái nhợt không chút máu chỉ chốc lát sau liền cóng triệt để, đến nỗi tuyết tiếp xúc cũng không tan ra nữa. Hắn kéo áo choàng bao lấy cánh tay tôi, bên trong ấm áp, lướt qua cánh tay ướt sũng.

Mở mắt ngấu nghiến thế giới bình thường này: không có xích sắt, không có băng gạc nhuốm máu, không có đèn bão lắc lư, không có mùi cồn —— thật muốn chết ở đây, thật muốn.

Sau khi cai nghiện thân thể dần dần bị hô hấp rút hết khí lực, không nhìn ra, nhưng tự mình có thể cảm giác được. Từ đầu dây thần kinh mạng sống bắt đầu rút đi, càng thêm xác nhận cái ý nghĩ “sống không quá mùa đông”.

Hắn bắt đầu thêm nhiều tâm ý đối với tôi, nhưng bộ dạng nửa sống nửa chết này, tôi không muốn kiên trì nữa.

Kiếp sau đầu thai vào nhà người tốt đi, chỉ hy vọng kiếp sau đừng là linh nhân luyến đồng, nói khó nghe một chút, kiếp sau đừng làm con hát kỹ xướng nữa.

Nhân tính trong Trương Khải Sơn tựa hồ thêm phần tức giận, chỉ cần không như trước đây, hắn cũng thật xem như đại từ đại bi.

Không còn bị xích sắt trói buộc, phòng thẩm vấn có cửa sổ. Dưới có đường thông khói, cả gian phòng đều ấm áp.

Gần như mỗi ngày có thời gian liền tới đây, cũng không tra tấn gì cả. Đến buổi tối sẽ đi, không động đến tôi nữa, sẽ sờ tóc nói với tôi cứ yên tâm ngủ yên, ngày mai trở lại.

Lúc tới thường sẽ mang vài thứ đồ chơi. Điểm tâm nóng ở hàng điểm tâm đầu phố Tây, một hộp kẹo Đông Dương trong veo, một xâu mức quả hồ lô ven đường, thậm chí là một cây trâm cài tóc mặc ngọc.

Sẽ oán trách phó quan nói nhiều mà đa nghi của hắn một chút.

“Còn nhỏ tuổi lại thâm trầm hơn cả người già, nhất định lúc trong bụng mẹ đã nếm tàng hồng hoa[1].”

“Hồng lão bảo có thể nể mặt lại hiến một khúc?”

Những ngày buồn bực không vui bị hắn hòa loãng không ít, nụ cười nhạt nhẽo, tôi thậm chí có ước mơ về cuộc sống tương lai.

Nhìn lại tình sử cũ liền phát giác đây là trích đoạn không thể sáo rỗng hơn, nếu mang lên sân khấu sợ rằng cũng sẽ không ăn khách. Lạnh mặt nhìn hắn tới hắn đi; một tấm chân tình lại đổi ánh mắt lạnh lẽo của người khác. Mà cuối cùng thân quyến người ta thương tích đầy mình, kế tiếp hẳn là cả khán đài đều hò reo, diễn một đời một, hạ màn thôi.

Có lúc hắn ôm tôi, tôi sẽ ngửi thấy mùi thơm của son và sữa. Chòng ghẹo hỏi hắn là hài tử nhà nào bị hắn làm nhục, hắn khinh thường, bao lấy tay tôi, cầm mu bàn tay cọ cọ lên râu xanh cưng cứng của hắn. Cắn ngược lại: “Sợ đả thương anh, đành đi làm nhục cải trắng nhà khác.”

Người đó, hoặc những hài tử tôi chưa từng biết, tôi chỉ muốn khuyên anh, khói mây sớm thu lại một nơi thôi, chuyên tâm với anh chính là kết cục tốt nhất.

Ngồi trên ghế thái sư ở cửa, xuyên qua rào lưới sắt nhìn đến hành lang. Hắn chính là từ một nơi khác ở hành lang bắt đầu xuất hiện, trên người bao phủ khí lạnh ngày đông, ánh sáng đèn bão lắc lư đến vỡ vụn. Mùi thuốc lá nhàn nhạt giấu trong ống tay áo, lúc đẩy cửa tỏa ra từ khớp xương ngón tay. Khẽ mỉm cười cúi đầu xuống ông lấy tôi, từ trên ghế ôm vào trong ngực hắn, hàn khí trên người hòa lẫn mùi son xông vào chóp mũi, khiến l*иg ngực ho lên mấy tiếng.

“Thật là tưởng niệm.” hắn thỉnh thoảng sẽ nói, âm thanh truyền đến từ sau tai, hơi thở ấm áp rơi trên cổ, tôi kinh ngạc nghe hắn bộc bạch.

Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, hắn dần dà không chăm đến nữa. Tôi ngồi ở cửa suốt một ngày, không rõ đang làm gì. Viên thẩm vấn chòng ghẹo hỏi tôi, chẳng lẽ là đang đợi quân tọa?

Đúng vậy, trừ việc này tôi còn có thể làm gì? Vuốt vuốt tóc, gió lạnh thổi vào lại ho khan một trận. Nước ớt lần đó làm thương phổi, chẳng qua ngược lại cũng không mong gì khỏi hẳn. Cuộn mình trong áo khoác, mũi vùi vào cổ áo lông, rất mềm, rất tưởng niệm.

Tôi nguyện tin lời viên thẩm vấn nói với tôi, hắn không đến là vì chiến sự không được lạc quan.

“Nhị Nguyệt Hồng, quên thôi.”

Người đang hát hí kia nói với tôi.

Mỉa mai thế mà từng có tâm tình không hề sợ hãi như vậy, thật là gan lớn che trời. Hơi son bao quanh bất an, ngược lại cũng không phải là đau đớn khổ sở đến không thiết sống, chỉ… chẳng qua là đau đầu không giống như bệnh, thường xuyên tới một lúc, tủi thân chua xót thoáng qua, mà thôi.

Người tôi chờ đợi lại đêm khuya không hẹn mà tới. Mùi rượu cùng hơi son, hương sữa, hương tóc tựa hồ lấp đầy phỏng thẩm vấn.

Trương Khải Sơn, niềm vui mới của anh, đứa bé trai kia không biết tại sao, dáng vẻ thật giống tôi.

Sao lại say rồi, sau khi anh say rượu đều không nghe khuyên bảo. Tôi còn muốn nói mấy lời với anh đây, ví dụ như… gần đây, thật là tưởng niệm.

Xiềng xích quen thuộc lại cuốn lên cánh tay, roi ngắn lại rơi trên người. Đứa trẻ kia đứng sau lưng anh lộ nửa cái đầu… thật đau, lại thấy máu… cứ như vậy nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, thận giống một con thỏ con.

Roi ngắn ứng tiếng mà gãy, giống như con thú bị nhốt tìm vật phát tiết, đừng nhìn tôi như vậy, tuyệt vọng gì chứ, tôi còn chưa đau đến rơi lệ, cậu vì sao mắt đã đỏ hoe.

Quát lên một tiếng lớn:

“Hát!”

Tôi biết đó không phải là nói với mình, đứa trẻ bị dọa đến đỏ mắt, lắp bắp nói:

“Hát, hát cái gì…?”

“Khúc《Tư Phàm》đi” tôi cười nhìn nó, máu trên trán chảy vào mắt, tầm mắt một vùng đỏ máu.

Đứa trẻ chờ đồng ý, anh không lên tiếng, tôi liền khích lệ nó: “Hát đi, tôi đỡ cho cậu.”

“Niệm… niệm mấy tiếng Nam mô Phật,

Hận một tiếng bà mai, sa bà a, ai!

Gọi, gọi một tiếng, chẳng biết làm sao…”

Tôi quả thật muốn cười nhạo, nếu đổi lại là đồ đệ của tôi, mở miệng hát thành như vậy, sớm đã bị đánh một trận rớt cả hàm răng cho nhớ.

Xem sắc mặt anh sao lại xanh mét như thế? Cũng hù được đứa trẻ rồi.

“Gia…” đứa trẻ đáng thương lúc lắc tay áo anh. Mau, đứa trẻ gọi anh kìa, còn không mau trả lời đi, đặt lên giường hẹp, cũng đỡ phải ở đây làm bẩn mắt tôi.

Máu đâm vào mắt tôi đau rát.

Anh nhìn tôi, nặng nề ngồi trên ghế thái sư. Đứa trẻ kia quả nhiên đi theo anh, khép nép nấp sau lưng, anh ngồi cũng cao hơn nó.

Sắc mặt anh uống rượu lại sẽ ngày càng trắng bệch, trán đổ mồ hôi, sức lực không biết nặng nhẹ, thỏ con bị anh kéo một cái liền sợ hãi ngồi lên chân anh.

Trong lòng hung hăng nhói một cái.

Anh đưa tay cởi cúc áo trên người nó, tôi nhìn chằm chằm, ngực đập thình thịch. Quá tàn nhẫn… quá tàn nhẫn, Trương Khải Sơn.

Nếu muốn làm việc… sớm, sớm cút khỏi phòng giam này đi!

Quần áo cởi ra rơi trên mặt đất, tất cả vết hôn trên người cậu ta nhìn đến ghê người, hình dạng xương bướm, tính khí hơi cương lên.

Hốc mắt nóng lên, tim đập đến lợi hại. Quay đầu đi không muốn nhìn tiếp, lại không ngăn nổi tiếng kêu mị hoặc non nớt truyền vào lỗ tai. Cắn môi dưới, nhắm mắt lại.

“Một ôm đầu gối ung dung, trong miệng luôn gọi ta.

Một tay nâng gò má thơm, trong lòng nghĩ đến ta.

Một mắt mệt mỏi hé mở, mông lung nhìn trộm ta.”

Hơi nước trước mắt khiến tôi nhìn không rõ ràng… hát thôi, hát lên sẽ không nghe được âm thanh mỹ mỹ hành hạ người kia nữa.

“Hương Tích trù[2] , không làm được bữa tiệc xa hoa.

Chung Cổ lâu[3] , không làm được đài vọng phu.

Đệm hương bồ, ngồi không được phù dung, đệm mềm phù dung.

Nô vốn là nữ kiều nga… cũng không phải nam nhi hán tử…”

Hai mắt khô khốc, chỉ là dạ dày đau đớn như đang thút thít. Nửa giọt nước mắt cũng chảy không ra nữa, đoạn cuối cùng này, để tôi hát cho xong đi.

“Từ nay rời xa Chung lâu Phật điện,

Xuống núi tìm một thiếu ca ca,

Dù hắn có đánh ta, mắng ta, nói ta, cười ta…

Một lòng không muốn thành Phật, không niệm Di đà bát nhã ba la!”

Mở mắt ra, lòng bàn tay hữu lực của Trương Khải Sơn vòng lấy cổ của tôi, siết chặt. Đứa trẻ chẳng biết bị mời ra ngoài từ lúc nào, Trương Khải Sơn y quan chỉnh tề đưa ngón tay chặn môi tôi:

“Suỵt… Hồng lão bản, trên giường chiếu trúc đừng mở miệng.”

Thắt lưng bị khóa chặt kéo lên đầu vai hắn, hậu huyệt nửa tháng qua chưa từng sử dụng đã khô khốc, lúc ngón tay thăm dò, cảm giác trơn trợt của dị vật đùa giỡn nội tạng xông lên đầu, màng mỏng bị mở ra, gắt gao ngậm lấy ngón tay, trước ngực khẩn trương căng cứng. Hắn áp người lên, ngậm lấy đầṳ ѵú, ngón tay bắt đầu vào ra. Ngẩng đầu lên, bắp đùi vòng lên bả vai, râu xanh mới nhú của hắn tựa như mũi kim cọ xá© ŧᏂịŧ mềm trước ngực, nín thở cắn răng sống chết không muốn mở miệng kêu đau.

Sau khi khuếch trương xong, tính khí cương cứng hoàn toàn không chút do dự thúc vào.

Hít một ngụm khí lớn, cứ như vậy… cứ như vậy đã tiến vào toàn bộ! Cường bạo như vậy, lực đạo ác độc như sói thật sự khiến tôi không chịu nổi. Cúi đầu cắn lên vai hắn, răng nanh cắn rách da rịn máu, trong miệng là vị ngọt tanh.

Không chút kɧoáı ©ảʍ nào đáng nói, mỗi một chỗ trong đường ruột đều vì thiếu bôi trơn mà trong ngoài đều kéo đến đau đớn, hơi thở đã không thể đáp ứng nhu cầu dưỡng khí, bất đắc dĩ há miệng hô hấp, nước miếng theo khóe miệng rơi trên vai hắn, hòa lẫn với huyết dịch.

Huyệt khẩu cùng cơ vòng bị trừu sáp đến tê dại, không biết từ lúc nào bắt đầu rêи ɾỉ, cổ họng đã khàn khàn.

“Có đau không!” hắn mù quáng, nổi giận nắn bóp thịt mông, cảm giác của tính khí trong đường ruột càng thêm rõ ràng.

“A ô…” tôi siết chặt xích sắt trong tay, nức nở. Tận lực mở rộng bắp đùi tiếp nhận hắn, trên đùi rải rác dấu tay xanh đen, những đau đớn nhỏ kia đã không thấm vào đâu, chỉ mong chờ thứ tình yêu cường bạo này có thể nhanh chóng qua đi.

Khí nén trong ngực gần như nổ tung, thở dốc thế nào cũng không thể hóa giải, chỉ đành phải lớn tiếng kêu ra, giọng nói đứt quãng, càng giống như kêu khóc. Hắn nghe lại càng thêm hưng phấn, vào ra càng nhanh. Tiếng ma sát khiến người ta đỏ mặt trong đường ruột không ngừng vang lên, tôi dùng hai chân cuốn lấy thắt lưng hắn để giảm bớt đau đớn trên cổ tay, ép mình phối hợp, liều mạng co thắt thứ trong thân thể.

Hắn đưa tay cởi xích sắt ra, đột nhiên mất đi trói buộc, tôi vội vàng ôm cổ hắn không để mình té xuống, hắn ôm tôi từng bước từng bước đi về phía giường lớn. Hai chân bủn rủn, không tốn chút sức nào đã bị đè trước ngực. Tóc dài xõa tung, hắn cao hứng, tóm gọn trong lòng bàn tay. Đau đớn trên da đầu xông vào đầu mυ"ŧ dây thần kinh nhạy cảm, đau đến run rẩy. Hậu huyệt bị kéo động co rút lại, hắn rốt cuộc không kiềm chế được nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng chảy sâu vào trong thân thể.

Quá sâu… tôi cũng không biết còn có thể lấy ra được không…



Hắn đẩy tôi ra, nhặt áo khoác từ dưới đất khoác lên người tôi, tự mình cũng đè lên. Tôi trở tay ôm lấy hắn, thể trọng thật nặng nề, đè đến không thở nổi, lại chân thật… chân thật tồn tại như thế.

Cây trâm ngọc bên gối, màu xanh sẫm sáng bóng ôn nhuận, rậm rì rơi vào ánh mắt. Tôi quỷ thần xui khiến cầm lên nắm trong lòng bàn tay… khẩn trương co rút.

Nếu như từ yết hầu đâm ngược lên… mặc dù rất thống khổ… nhưng vẫn sẽ chết chứ?

Ý nghĩ này khiến mình kinh hãi sâu sắc, trâm ngọc ôn nhuận như càng khó nắm bắt hơn xiên sắt bỏng tay kia, không kịp suy nghĩ đã hung hăng ném ra ngoài.

Tôi không thể gϊếŧ hắn…

Không thể… bởi vì… bởi vì…

Cuối cùng sụp đổ. Lấy tay che nửa gương mặt, nước mắt rịn ra từ kẽ ngón.

Bởi vì tình cảm đặt nơi đó… tôi từ đầu đến cuối không buông bỏ được.

“Ha… anh thật là tên biếи ŧɦái.”

Không hề hát nữa, Tư Phàm chính là một hồi cuối cùng… từ nay về sau Hồng mỗ này… không hề hát nữa…

Chú thích:

[1] Tàng hồng hoa/Saffron: một loại gia vị làm từ nhụy cây nghệ tây, một trong những loại gia vị đắt tiền nhất thếgiới tính theo khối lượng.

[2] Hương Tích trù: Tên phòng bếp của đền chùa, nơi tăng nhân ăn cơm.

[3] Chung Cổ lâu: Loại kiến trúc tháp chuông cổ đại Trung Quốc.

==============================

Buồn từ đầu đến đuôi, ngọt cũng buồn, ngược cũng buồn, H cũng buồn ==”