Chương 6: Trương Khải Sơn.

Có lúc ta sẽ nghĩ, morphine đối với y mà nói rốt cuộc là chất kí©h thí©ɧ bản năng, hay là dược vật che mờ bản chất?

Y gần đây càng ngày càng trở nên không giống chính y. Nhẫn nhục chịu đựng, mơ mơ màng màng. Mềm mỏng, lúc thấy ta lại có chút sợ sệt.

Có phải là sợ sệt hay không? Sợ hãi hay là chán ghét? Ta phân không rõ.

Bỏ đi, cuối cùng chẳng qua là độc chiếm, vẫn không cần lo lắng nhiều lắm.

Vật nhỏ, không đáng nhắc đến.

===============

Hội chiến Tảo Trang vào tháng năm, chết hơn một vạn một ngàn người, Trương Tự Trung(*) cũng chết trận ở Nam Qua điếm. Vốn cũng không phải người thống lĩnh trọng quân, là Thượng tướng một hoa mai, mang theo chưa đến hai ngàn người ra trận gϊếŧ địch, về tình lý nên hy sinh vì nước. Trung tuần tháng sáu trung ương điều đi gần nửa số quân đội chỗ này của ta đi trợ giúp tiền tuyến. Chiến sự không thuận lợi, năm sau nếu có thể trở lại một nửa, ta đã thỏa mãn rồi.

Loạn loạn loạn!

Không thể bình định cảm xúc!

Thường xuyên phát hiện khi lấy lại được tinh thần vật trong tay đã bị mình bóp vỡ, có lúc là một chén trà sứ xương(1), có lúc là tay vịn ghế, có lúc thậm chí sẽ xảy ra việc bóp bả vai Nhị Nguyệt Hồng đến trật khớp.

Nhị Nguyệt Hồng…

Thôi thôi thôi…

Có lẽ nên tìm phương thức gì đó phát tiết, đánh một trượng, đi dạo quán mua vui, cái gì cũng tốt, chẳng qua là không nên gặp lại Nhị Nguyệt Hồng.

Nếu không… gϊếŧ y thì sao?

“Thịch!”

Ta bị ý nghĩ của mình dọa hết hồn, chén rượu trong tay siết vỡ thành mảnh, cứa rách tay, rượu trắng vẩy đầy đất.

“Ha ha, Trương quân tọa đang nghĩ gì thế? Lại xuất thần đến vậy!”

“Chẳng lẽ là đang nghĩ đến nội nhân(2)?”

Đột nhiên bốn bề im phăng phắt, yên tĩnh muốn chết. Ta lúc này mới phản ứng được, tiệc rượu… ta lúc này đang ở tiệc rượu… lại xuất thần nữa, đáng chết.

Ta nhìn bàn tay, cũng không đáng ngại, nhận khăn lông lau tay, có người vỗ vai ta, nói: “Anh ta không phải là cố ý nhắc tới nội nhân, Khải Sơn huynh chớ để bụng.”

Ta cười cười bày tỏ chuyện nhỏ mà thôi, sẽ không để ý.

Phồn hoa không còn, dung nhan đã lão. Gặp nhau đã là lúc biệt ly, ánh đèn rực rỡ tản đi, chuyện cũ không nên nhắc.

Uống nhiều rượu, uống gấp gáp, rượu cồn xông lên não, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút cho tỉnh rượu.

Đứng ở cửa phòng yến hội hút thuốc, càng ngày càng lạnh, lạnh đến cứng người, một làn gió thổi tới cũng khiến người ta khó thở.

Con thỏ kia chính là nhìn thấy ở đây, lúc ấy ta nửa mặt đều là vết máu, bởi vì dùng tay vuốt tóc, trên tay có vết rách bết dính.

Ta không biết nó là người hát hí, chỉ nghĩ nó là thố nhi gia(3) nhà ai, bởi vì nhỏ nhắn mà không rõ nam nữ, khoác áo khoác trắng lớn, mang một mũ da màu trắng, cực kỳ giống một con thỏ.

Nó từ dưới bậc thang đi tới, thị đồng đi theo phía sau xách vali da, thấy ta liền sửng sốt, cúi đầu đi lướt qua người ta, khắp người là mùi sữa.

Ta cũng không biết lúc ấy nghĩ như thế nào, theo bản năng tóm lấy nó kéo đến trước mặt mình, thị đồng bị dọa sợ, rớt vali da, luống cuống tay chân không biết làm sao mới phải.

Tiểu hài tử nhiều lắm là mười sáu mười bảy, ta nắm vạt áo trước kéo nó đến trước mặt, nó nửa giương cái miệng nhỏ nhắn kinh hô một tiếng, mi mắt rất dài, đồng tử như ẩn chứa một đầm nước, thật là cực kỳ giống Nhị Nguyệt Hồng.

Đồng liêu nghe thấy liền từ trong phòng đi ra nhìn đoạn cuối, tiếng bước chân vang trong đầu óc trì độn của ta… ta nhất định là uống say, chợt nghiêng người cúi đầu cắn lên bờ môi nó.

Tiếng rên bất an bị ta chận lại, rất mềm, mùi tiểu hài tử. Cùng nhau ngược tâm, hung hăng cắn môi thịt, chỉ nghe nó cũng hít một hơi, nước mắt chợt rơi xuống, thị đồng ở bên cạnh gấp gáp không ngừng xin tha.

Hôm nay uống rượu bao nhiêu độ? Ta nhắm hai mắt suy nghĩ.

Tiếng cười các đồng liêu rất ồn, ồn ào vang đến trần nhà.

“Phúc khí tốt! Ha ha ha có thể được quân tọa coi trọng!”

“Đi theo anh ấy nửa đời sau cũng không cần buồn! Còn không mau nói cám ơn!”

“Ha ha ha người này nổi danh lòng dạ sắt đá! Cuối cùng thế mà lại thua ở đây!”

…..........

Mở mắt buông nó ra, sợi chỉ bạc kéo dài, không hổ là tiểu hài tử, tính dính của nước bọt thật tốt. Ta không động, chỉ bạc liền mắc giữa môi chúng ta.

“Còn không mau tiến tới ăn sạch sẽ?” tiếng cười vang lại nổi lên bốn phía. Bọn họ nhất định cũng đều say, bọn cháu chắt, tối nay ai cũng không tỉnh một mình.

Thỏ nhỏ giữa một khoảng ồn ào huyên náo đỏ bừng mặt nhào vào trong ngực ta, xương cốt mềm mại, đôi môi… cũng mềm, mang theo hơi thở tiểu hài tử, mềm mại mà có thịt, gặm cắn vô cùng thoải mái, không giống như Nhị Nguyệt Hồng, người bạc tình ngay cả đôi môi cũng mỏng.

Khốn khϊếp, tại sao lại nhớ tới Nhị Nguyệt Hồng.

“Nếu Khải Sơn huynh đệ thích, tôi cũng không vung đao chia rẽ nữa, vốn là hôm nay gọi tới cho hát hí trợ hứng, nếu thích cứ việc dẫn về!”

“Ha ha ha…”

“Phúc khí tốt! Sinh ra cũng thật là xinh đẹp, ha ha…”

Ta đứng lên, ôm thỏ nhỏ trong ngực. Say rượu đến đứng cũng không vững, nó cẩn thận e dè đỡ ta, ta cười nói:

“Đa tạ huynh đài quan ái, không khách khí!”

Đến lúc trở về phòng, ta nghĩ tối nay hẳn là sẽ khắc lên quang cảnh tốt.

Trông như còn non, ta hỏi nó: Đã có ai phá thân chưa?

Nó cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn mà mắc cỡ đỏ bừng, đáp: Chưa từng.

"Tối nay gia khai bao cho cậu." Ta nói như vậy, nhìn phản ứng ngượng ngùng của nó, không khỏi ha ha cười to.

Ta nhất định là uống nhiều quá, dáng vẻ nó thật là giống Nhị Nguyệt Hồng, ta lại hỏi nó, biết diễn hí không?

Nó nói: không tinh, biết sơ sơ mấy câu, khó mà đạt đến nơi thanh nhã.

Năm đó Nhị Nguyệt Hồng trả lời ta thế nào? Ta nghĩ nghĩ…

“Hồng mỗ tôi từ trong bụng mẹ đã đi học! Anh thích nghe hay không nghe, cứ việc ra khỏi hí viên đi tìm nhà khác!” một cây quạt ném tới trước ngực ta, đúng vậy, ta làm sao dám nói chuyện như vậy với vai chính chứ.

Ha ha… thật là, kiêu ngạo không ai bì nổi.

Thôi, thứ đồ nuôi không quen đó, còn không bằng chơi với món đồ chơi nhỏ này cho thoải mái.

Ta muốn nó hát cho ta đôi câu, nó gật đầu một cái, ta buông nó ra để nó ngồi trên giường vận khí.

“Thế sự tràn lan theo nước chảy, chẳng qua là giấc mộng phù sinh…”

“Hư hư…” ta dùng ngón tay ấn môi nó, cắt ngang.

“Cậu biết ta muốn nghe cái gì.”

Thỏ nhỏ thu bả vai, sắp dúi đầu vào ngực.

“Không biết? Đừng phá hứng thú của gia.” dùng hai ngón tay nâng cằm nó, nó ngẩng đầu nhìn ta một chút, vệt đỏ không tan, gật đầu dạ một tiếng.

“Như vậy cũng tốt, cao hứng, gia có thưởng.” ta nằm xuống gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt đợi nghe.

“Tháng bảy bảy đêm người tuyệt diệu tới, Ngự Sử đầu đường yên lặng bài. San hô phải trồng trong bình ngọc… người say rượu ngồi bên sườn đồi.”

Thanh tuyến còn mang theo hơi sữa tiểu hài tử…

Người nọ hát lên… kia đúng thật là, giòn giã, người nghe không khỏi bất giác thông suốt, thanh thoát, trong trẻo như xuyên vào da đầu.

—— Nhị gia, hát cho ta nghe.

—— Bây giờ?

——…đúng vậy.

—— Lăn xuống khỏi người gia, Trương Khải Sơn, nửa tháng chớ tới gặp gia!

Không mở miệng hát dù chỉ một câu trên giường, lần đầu tiên nói ra yêu cầu như thế liền bị phạt xuống giường, ước chừng nửa tháng không đυ.ng tới, chậc chậc.

Ta hồi thần lại, thỏ nhỏ vẫn còn đang hát:

“Hoa sáng trăng mờ sương bao phủ, đêm nay liền đến cạnh chàng đi…”

Hai tay ta khéo thắt lưng khiến nó khuỵu xuống bên cạnh ta, cởi hạ y nó, nó nức nở một tiếng, ta bảo nó tiếp tục hát, đừng có ngừng.

“Vớ thêu trên thềm thơm… tay cầm giày kim lũ, họa đường bờ nam… A! Gia! Gia… Nhẹ!… Nhẹ một chút…”

Chẳng qua là ngón tay mà thôi, liền đau đến kêu lên như vậy. Ta trợn mắt nhìn nó một cái, nó cắn răng tiếp tục hát:

“Gặp ở họa đường bờ nam… luôn luôn… luôn kề người run rẩy… nô vì… a… đi ra khó khăn… dạy chàng… tùy tiện thương yêu!”

Tiểu tử cũng hát không ra được nữa, không cưỡng cầu nữa.

Quần của mình càng ngày càng lồi, ta thế mà ắt xì một hơi, cảm thán thật là già rồi, đứng dậy cọ xát cửa vào.

“A!” thỏ nhỏ không chịu nổi, liền sơ ý mở ra, hậu đình dưới sự kí©h thí©ɧ co quắp lại, sợ là lần đầu tiên hưởng thụ vui vẻ thăng thiên này. Ta nhìn trọc dịch đầy tay, phát giác còn chưa đi vào đã mềm nhũn ra.

Trên tay bết dính không thoải mái, ngửa đầu nó ra.

“Liếʍ sạch sẽ.”

Nó rung cầm cập chống người trên, lè lưỡi dò lên đầu ngón tay, tiếp theo không ngừng rơi nước mắt. Chờ tay sạch sẽ, đưa tay lau đi nước mắt đầy mặt nó.

“Gia… đừng nóng giận…” nó ôm tay ta, khóc thút thít.

“Gia không có tức giận.” ta sờ đầu nó một cái, “Lần đầu tiên, không thể tránh khỏi, không bắt buộc.”

“Còn… còn muốn sao?” nó ngẩng đầu nhìn ta.

“Không được. Lần tới đi.” ta lắc đầu một cái, đẩy nó ra đi xuống giường, ta muốn đi gặp một người, bây giờ đầu đầy đều là y.

“Xin lỗi xin lỗi…” nó ở sau lưng ta không ngừng nói.

Ta thở dài: “Nằm xuống ngủ một giấc, ngày khác lại muốn cậu, ngủ đi.”

“Gia…” nó nhảy xuống giường từ sau ôm ta, thân thể nhỏ bé đang run rẩy, ta có thể cảm giác được.

“Cút về!” ta gần như quát lên một tiếng lớn, nó buông lỏng tay, ta bây giờ muốn đi gặp một người, bây giờ ai cũng đừng cản ta.

Ta quay đầu lại nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt… sợ hãi?

Đây mới gọi là… đây mới gọi là sợ hãi!

Nhị Nguyệt Hồng thì gọi là! Thì gọi là chán ghét!

Ta lấy làm kinh hãi, khốn kiếp! Lại dám chán ghét!

Ta giận đến run cả người, hận không thể bây giờ chỉ gặp được y, hung hăng thưởng y một roi.

Thỏ nhỏ luống cuống tay chân bò lên giường nằm xuống, ta siết nắm tay, ổn định tâm tư, tận lực ôn hòa nói với nó:

“Đừng sợ đừng sợ, ngủ tốt thật, gia ngày mai sẽ trở lại.”

Nó gật đầu, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

Phủ thêm áo khoác ngoài, đi ra cửa, phó quan vẫn luôn ở ngoài phòng đưa tới điếu thuốc, đốt quẹt diêm, hung hăng hít một ngụm.

“Quân tọa đi chỗ nào?”

“Ngục giam.” ta phun ra một ngụm khói. Giọng căm tức khiến tiểu phó quan không khỏi nhìn ta thêm mấy lần. “Cút đi lái xe!”

Vào giờ phút này ta mới phát giác, trong sâu thẳm ta, quyến niệm sâu thẳm từ trước là Nhị Nguyệt Hồng, thời thời khắc khắc, không khỏi nhớ nhung.

Người trong tù luôn có thể mang cho ta… thể nghiệm mới? Kinh hỉ mới? Có thể nói như thế, tính tình nhiều thay đổi, hành vi ngoan lệ, cũng không cảm thấy tát ta một bạt tai là đại nghịch bất đạo, cho dù nhốt lâu như vậy, vẫn là nhiều lần có thể mang cho ta cảm giác khác biệt.

Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn khiến y đau, sau đó tiến vào y.

Còn chưa vào phòng thẩm vấn đã nghe thấy y từng tiếng gầm thét tựa như rêи ɾỉ, xích sắt loẻng xoẻng vang dội. Chẳng lẽ là có người động tư hình?

Ta cảm thấy sợi dây khống chế cảm xúc trong đầu đứt phực.

Đầu óc trống rỗng, giống như là bị lửa một phen đốt sạch sẽ —— có người, lại có người dám động roi với y!

Đá văng cửa phòng thẩm vấn, ta nghĩ qua rất nhiều khả năng, nằm trên mặt đất co quắp, lệ rơi đầy mặt, khắp người là vết roi, giống như gái điếm không mảnh vải che thân…

Vạn vạn không ngờ đều đoán đúng toàn bộ… xích sắt cũng khóa không được y, một vòng một vòng quấn trên cánh tay siết thật sâu vào trong thịt, mười ngón tay siết thành quyền dầm dề rỉ máu, y phục sớm đã bị xé nát, không phải đập mạnh thân thể mình lên tường, thì là dùng móng tay cào chính mình máu dầm dề. Hai viên thẩm vấn nắm xích sắt định trói y lại, còn vặn mạnh tay y ra sau lưng một cái, đầu gối đè ép phía sau lưng y, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Nhìn thấy ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Quân tọa, cơn nghiện tái phát.”

Ta phất tay để cho gã từ trên người Nhị Nguyệt Hồng lăn xuống.

Loạn, trong lòng loạn làm một mớ.

Nếu không phải bị thỏ làm vướng tay chân, nếu không phải đi tham gia tiệc rượu gì đó, nếu không phải…

Ảo não?

Đây là lần thứ hai hôm nay ta tự mình hù mình.



Đúng là gặp quỷ. Chẳng qua là bỏ lỡ thời gian tiêm thuốc cho y mà thôi.

Từng tiếng rêи ɾỉ tan vỡ, thân thể không nhúc nhích được liền điên cuồng vung vẫy tóc. Vứt điếu thuốc xuống dụi tắt, tiến lên xốc xích sắt treo cao tay y, đè ở trên tường, đầu gối chèn giữa hai chân y. Không ngờ hai chân y vòng qua thắt lưng ta, còn chưa kịp kinh ngạc, đau đớn trên cánh tay đã khiến ta hồi thần. Hàm răng trắng hếu chỉnh tề mà đẹp mắt, dám cắn tay ta đến bật máu, thực đau. Bóp cằm y đè trên tường, đánh thêm một tát, ngoan ngoãn hơn nhiều. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ in rõ dấu hồng, thật mẹ nó đẹp mắt.

Phó quan từ trên xe xách ra vali da, ống kim sạch sẽ đâm vào nút mềm.

“Trước tiên rút ra nửa ống.” ta muốn rút ra một tay châm thuốc, thứ trong óc sắp áp chế không được, vô luận là tính khí, tính dục, hay là ý niệm hành hạ y.

Phó quan đưa thuốc tiêm tới, y ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mang hơi nước nhìn chằm chằm ống kim, du͙© vọиɠ mãnh liệt không chút che giấu.

Sao lại biến thành bộ dạng này? Từ Nhị Nguyệt Hồng lúc trước liều mạng khắc chế du͙© vọиɠ, thậm chí coi như cấm dục đã đi đâu rồi?

Tìm được mạch máu tiêm vào, nói không rõ là nỉ non hay là rêи ɾỉ, y dần dần xụi lơ xuống, hai chân quấn ngang hông lại dùng không thêm được nửa phần khí lực. Ta buông tay ra, y buông mình tựa như bị tê liệt ngã xuống đất, cuộn mình lại co quắp.

Xoay người lại đi rút nửa ống morphine. Nửa ống kia căn bản không đủ cho y, lượng yêu cầu càng lúc càng lớn. Rút xong liền đặt xa xa trên bàn, bảo người xách vali, phất tay cho tất cả cút ra ngoài.



Nhị Nguyệt Hồng y phục rách rưới vẫn đang co quắp trong góc tường, thỉnh thoảng rên một tiếng mềm nhũng, đích xác là biểu hiện thoải mái… ban đầu tại sao phải tiêm morphine cho y?

Co quắp qua đi thì liền run rẩy, ôm cánh tay cả người co giật. Ngẩng đầu mê mang nhìn xung quanh, sau đó tìm được mục tiêu.

“Cho tôi…” gầm khóc nhẹ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trước đây anh luôn không khóc, Nhị Nguyệt Hồng, tình nguyện chảy máu cũng không nguyện rơi lệ. Nhìn xem anh bị ta hành hạ thành bộ dạng gì? Bây giờ nói hoàng đế Lê viên Nhị Nguyệt Hồng là vợ lẽ, thì cũng sợ sẽ không có người hoài nghi.

Y biết ta nghĩ cái gì, giùng giằng đứng lên, vịn tường từng bước từng bước đi tới, sau đó thoát lực ngã vào lòng ta, ta đưa tay vịn y, lại gầy đi rồi.

Tay run rẩy cởi cúc đồng của quân trang ra, bắp đùi trắng sứ chống trên người ta. Sờ tóc y một cái, y ngẩng đầu nhìn ta, ta lắc đầu một cái, đè đầu y xuống.



Quỳ trên mặt đất, cánh tay khoác lên đùi ta, tựa đầu vùi vào giữa hai chân ta, nức nở một tiếng, ta thở dài, bắt lấy gáy y, đè tới.

Người lên cơn nghiện khoang miệng đều vô cùng nóng, hơn nữa nước miếng dồi dào, thiếu dưỡng khí khiến hô hấp dồn dập đối với ta mà nói chính là liều thuốc kí©ɧ ŧìиɧ. Cho tới bây giờ cũng ngậm không được hết, đến chỗ sâu y sẽ kháng cự đẩy ta, đầu lưỡi thật là mềm mại muốn chết. Kinh nghiệm dùng miệng không đủ, nhưng ta thích loại ngây ngô này, chỉ cần hàm răng không đυ.ng phải là tốt rồi. Một đợt sóng hô hấp đi qua ta áp vào thật sâu cổ họng y, ngay trước âm chuy (4), từng chút từng chút gõ vào lỗ tiểu, mười ngón tay nắm tóc y, rất thoải mái, thật sự là thoải mái, vô luận là tâm lý hay sinh lý —— quỳ trên mặt đất chính là Nhị Nguyệt Hồng, người ta độc chiếm.

Ta hiểu lúc này trong dạ dày y như phiên giang đảo hải, cổ họng co rút theo tiết tấu có thể chứng minh. Đẩy y ra, hít thở sâu, không thể cứ như vậy thả ra ngoài hết.

Y đứng lên, hư nhược ôm lấy cổ ta, hai chân móc lên tay vịn ghế, tự mình ngồi xuống từng tấc. Đầu lưỡi đỏ thắm vòng quanh môi dưới liếʍ một vòng, nhất thời không kiềm chế được, hung hăng thúc mạnh vào, hít thở thật sâu, thoải mái không gì sánh kịp.

“A…” mười ngón tay y cắm vào bả vai ta, run rẩy cào ra vết máu, cặp mắt tiêu tán thất thần, đoán chừng toàn bộ giác quan đều tập trung về sau lưng. Bên trong thân thể đều đang co rút, từng chút từng chút ngậm cắn. Tư thế chính diện, hình dáng tính khí dễ dàng lộ ra, bụng nhỏ đều căng lên, ta cúi đầu cắn lên chái tai y, hỏi: “Đầu ở đâu? Sâu hay không?”

Nghe lời này liền cảm giác được hậu đình y siết chặt ta, thắt chặt liên tục không hề thả lỏng, thân thể cũng biến thành màu hồng.

“Chỉ cho ta xem một chút, ha?” liếʍ vành tai tinh xảo, khí nóng phả vào trong tai, y rụt vai tránh né. Thân thể còn suy yếu, đây là biểu hiện chưa thỏa cơn nghiện, mồ hôi toát ra từng tầng từng tầng. Bàn tay bám lên vai ta run rẩy trượt xuống trước ngực, nhắm nghiền mắt không ngừng rêи ɾỉ.

Ta… rất hưng phấn. Chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy.



Tay vuốt ve qua lại bụng nhỏ mình, thúc vào vô cùng sâu tựa hồ khiến y có chút thống khổ, có điều ta tin rằng đây đối với y mà nói đơn giản không đáng giá nhắc tới. Tính khí chọc vào bụng y, y sờ, sau đó đầu ngón tay dừng ở một chỗ:

“Nơi này… ở nơi này…”

“Sâu không?”

Y cắn môi dưới gật đầu một cái. Nắm hông của y trầm xuống, bên hông phát lực, y cật lực cắn môi không để cho mình lên tiếng, hô hấp dồn dập, rên lên một tiếng, mềm nhũn, cám dỗ, thân thể ưỡn về phía sau, đầu cũng nâng lên —— vòng cung của cổ và hàm dưới, đơn giản chính là đang dẫn dụ —— cúi đầu ngậm sâu vào yết hầu y, ừ… Nhị Nguyệt Hồng, thật là một liều morphine, vật nhỏ âm độc.

“Cai nghiện.”

Xong việc, y nằm trong ngực ta, ta hút thuốc, nghe lời này y miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn ta, giơ tay lên cho ta một cái tát giòn tan:

“Vì sao?”



“Ta không thích những lỗ kim kia.”

Hít sâu một ngụm thuốc, xoa xoa gò má.



“Cho nên có chết cũng phải cai.”

* Làm người ta nghiện xong bây giờ lại bắt cai. Đến chịu anh này*



===================

Chú thích

(*) Tôn Tự Trung: https://onggiaolang.com/21-19-truong...

(1) Loại sứ mà trong lúc luyện chế có trộn lẫn xương động vật, cải thiện độ trong, ánh sáng có thể xuyên qua.

(2) Nội nhân: vợ, bà xã

(3) Thố nhi: nam sủng, toẹt ra là trai bao

(4) Âm chuy: tui nghĩ là amidan