Chương 4: Thầy Thuốc.

Lúc Trương Khải Sơn tìm tới tôi, tôi cũng biết hắn sẽ không có hành vi gì tốt. Trong quân đội không biết có bao nhiêu quân y, lại cứ nhắm vào đầu tôi, nhất định sẽ có chuyện kỳ quặc.

"Mang theo morphine, đi theo ta."

Trương Khải Sơn nói với tôi, một chút cơ hội chất vấn phản bác cũng không có, hắn chính là người như vậy, nói cái gì thì là cái đó.

Xách theo hòm thuốc ngồi lên xe hắn, hắn mới kể lại nguyên nhân với tôi, thực ra căn bản chưa gọi là nguyên nhân, chỉ có thể nói là một phương diện ý nguyện:

"Khiến y nghe lời."

Chỉ lần này mà thôi.

Trên một phương diện tôi và Trương Khải Sơn coi là nửa tri kỷ, nghiêm túc đàm luận là một mặt, mặt khác là đều có một số bệnh trạng tâm lý tương tự nhau.

Tôi là thầy thuốc, có thể từ bệnh nhân đang giãy giụa sắp chết, lấy được loại thuốc có màu có vị, hoặc là máu còn tươi của tử sĩ, giữa xương tủy màu trắng đạt được kí©h thí©ɧ, khiến tôi ở đa số thời gian có thể biểu hiện giống như người bình thường. Trương Khải Sơn lại khác, hắn đối với huyết dịch đỏ thắm độ nhạy cảm hơi thấp, hiện trường gϊếŧ chóc quy mô lớn mới có thể khiến hắn hưng phấn, tỷ như chiến tranh. Nhu cầu của hắn hơi thiên về, kịch liệt, ngược xác, có tính chiếm đoạt mới có thể khiến hắn bình tĩnh.

Xe hơi tiến vào ngục giam, mới phát giác được đây chính là nơi chân chính hợp với hắn... quyền lợi, tính dục; tính dục, quyền lợi. Dưới màn che giấu của bóng đêm, lặng lẽ lên men.

Đó là một... mỹ nhân... trông như thi thể, mượn ánh trăng nửa mờ nửa tỏ nhìn xem, lạnh như băng, không chút tức giận.

"Lúc trước tự sát, không đủ độc nên chết không thành." Trương Khải Sơn nói.

"Một châm tiêm xuống có thể nghiện mức độ lớn." tôi lật người y, nằm ở trên giường, hai tay bị xích sắt trói vào một chỗ, trên người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, thân dưới quấn vải bố tựa như che đậy. "Có từng hút thuốc phiện chưa?" Trương Khải Sơn lắc đầu một cái.

"Một lần tiêm vào một chút, từ từ tăng lượng, sợ y không chịu nổi sẽ chết."

Trương Khải Sơn gật đầu một cái.

Tôi kéo cánh tay trắng nhợt của y, duỗi thẳng, da tái nhợt rất dễ tìm mạch máu, vỗ nhẹ hai cái mạch máu màu xanh nhạt đã nổi lên. Tôi sờ lên huyết quản của y, sờ dọc theo... có nhiệt độ, có nhịp đập, có co dãn, có lưu động... không khỏi thoải mái thở ra, quá kí©h thí©ɧ.

"Nhị Nguyệt Hồng, tỉnh lại." Trương Khải Sơn vỗ gò má y, mỹ nhân bất động, thật giống như chết rồi, chỉ có băng gạc thấm máu trên trán mới chứng minh y bình thường.

Trương Khải Sơn thở dài, hai ngón tay bóp trên dưới cằm, "rắc" một tiếng cứng ngắt khiến hàm dưới trật khớp quay về vị trí. Cơn đau đánh thức mỹ nhân đang mê man, Nhị Nguyệt Hồng chống người nửa ngồi dậy, mu bàn tay áp lên miệng, hai mắt ngái ngủ ngân ngấn nước, đau lại không kêu ra được, lỗ mũi rên lên, thả tay xuống liều mạng siết lấy mép giường, khớp xương cũng nổi trắng lên. Nhìn chằm chằm Trương Khải Sơn.

"Còn muốn chết sao?" Trương Khải Sơn cười, quay đầu nói với tôi: "Cắn lưỡi tự vận không thỏa, cằm cũng bị tháo khớp."

Ngay cả chết cũng không được, tôi thở dài, xoay người xách hòm thuốc tới đây, y vẫn nhìn tôi. Cho đến khi tôi thấy ống tiêm ra y mới hiểu là tôi tới làm gì, lập tức không còn để ý gì nữa, dùng cả tay chân giằng từ trên giường lăn xuống ngã ra đất, bị xích sắt khóa lại không thể không quỳ nhỏm dậy, hết sức lui về phía sau vừa nhìn tôi vừa nghẹn ngào, lại quay sang nhìn chòng chọc Trương Khải Sơn. Trương Khải Sơn lấy kim tiêm từ trong tay của tôi, ngồi xổm trước mặt y, hai ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y, nhẹ nhàng hỏi:

"Còn muốn chết không?"

Đau đớn từ hàm dưới mới được nắn về vị trí khiến y nhất thời nói không ra lời. Y chỉ đành phải liều mạng lắc đầu một cái, càng khiến lòng người mềm nhũng.

"Phần bướng bỉnh ngày thường đi đâu rồi?" hơi thở quân nhân ác liệt của Trương Khải Sơn xấu xa, biết rõ người ta đau đến nói không ra lời. Y quỳ trên mặt đất, hai tay bị xích sắt quấn quanh, tay siết chặt đến lộ khớp xương, nhất thời không biết làm sao mới phải, tấm thân gầy yếu quả thật trắng như sứ, tôn lên viên nhũ châu đẹp đẽ mềm mịn trước ngực, cương đến đẹp mắt.

"Morphine." Trương Khải Sơn lắc lắc ống tiêm, nhẹ nhàng nói.

Y chợt ngẩng đầu lên, nhìn Trương Khải Sơn xin tha, hoặc như cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, chỉ bi ai nói với bản thân: "Xin anh... đừng tiêm morphine cho tôi..."

"Xin ta?" Y nghiêng thân thể gầy gò về phía trước, đôi môi thật mỏng ngậm cắn môi dưới Trương Khải Sơn,

Trương Khải Sơn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ y lại hành động như vậy. Rất nhanh đầu lưỡi mềm mại lấy lòng dò xét hàm răng Trương Khải Sơn, lạnh như băng, nghiêm túc nhẹ nhàng lướt qua một lượt, lông mi ướŧ áŧ phất qua sống mũi Trương Khải Sơn. Đầu lưỡi trượt vào, Trương Khải Sơn bất vi sở động, rũ mi mắt hưởng thụ nịnh nọt hiếm có.

Y vùi đầu sau cổ Trương Khải Sơn, hàm hồ nói: "Xin anh..." Từ hướng tôi có thể thấy sau lưng y trắng nõn nhô lên hình dạng xương bướm(1).

Nhất định là không dễ dàng cầu xin người, nếu không cũng sẽ không khiến Trương Khải Sơn phân tâm đến nửa ngày.

"Cứ như vậy chẳng đáng bao nhiêu tiền?" Trương Khải Sơn đứng lên, cười khẩy một tiếng.

Nhị Nguyệt Hồng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Trương Khải Sơn.

Y sẽ rơi nước mắt, sẽ cầu tình, sẽ xin tha, tôi nghĩ vậy.

Y nhìn, từ dưới đất đứng lên ngồi trở về trên giường -- không cần quỳ, đối diện chúng tôi hai chân thõng xuống, không chạm mặt đất.

Y ngồi ở trên giường, bây giờ không giống một mỹ nhân có sức sống. Dùng phần vải còn sót lại che bắp đùi và vật kia, giống như bảo vệ tôn nghiêm chỉ còn chừng ấy, sau đó mới hiểu được... đó là y đang từ giã chính mình.

"Chạy không khỏi mà."

Chợt ngẩng đầu, nhìn Trương Khải Sơn. Đột nhiên bình tĩnh đến kỳ quái, nhíu mày, toát ra một luồng khí thế của hoàng đế Lê viên... nói trống trơn: "Quỳ xuống."

Trương Khải Sơn đi lên phía trước quỳ một gối xuống trước mặt y, bàn tay nâng chân trần hôn lên bắp chân dài mà mảnh khảnh.

Y ngước đầu, nhắm mắt, khẽ rên một tiếng bình tĩnh như tro tàn: "Châm này tiêm xuống rồi, coi như Nhị Nguyệt Hồng tôi đã chết. Sau khi nghiện... bất luận tôi nói cái gì, làm cái gì, đều không quan hệ tới Nhị Nguyệt Hồng hiện tại!"

Trương Khải Sơn ngẩng đầu nhìn y, cũng thả lỏng mấy phần.

Sau đó ánh mắt kia của hắn giống như đang nhìn một người chết, giọng điệu thành kính: "Vĩnh biệt, Nhị Nguyệt Hồng."

Tôi ngồi ở trên ghế thái sư, góc tường tối đen cùng mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ kí©h thí©ɧ giác quan hết sức bén nhạy, tôi biết đó là ảo tưởng -- hoặc là ảo thích, bơm ra hết không khí trong ống tiêm, âm thanh châm nhọn phá vỡ mạnh máu đều nghe rất rõ ràng, giọt máu rỉ ra... Trương Khải Sơn nhìn tôi một cái, đũng quần tôi cộm lên khiến tôi thấy buồn cười. Hắn nói "Đi tìm quân kỹ(2), hoặc là nữ tù giải quyết, y hôn

mê, lúc sau còn cần ông trở lại."

Mỹ nhân nằm ở trên giường, tóc dài như tơ buông thõng gần chạm đất, vòng cung khuôn hàm sắc bén, mi mắt tựa mảnh đao cong, tôi nghĩ... tối nay không tìm một con hát hay kép nhí phát tiết thì không được.

===========

Có chút hối hận. Trương Khải Sơn không thể chứng thực, bàn tay thô ráp sờ một lần lại một lần, lại tìm chết, cáu giận, nhục chí ra sao... đều là Nhị Nguyệt Hồng đó, kiên cường, bền bỉ, ẩn nhẫn, có một đoạn quá khứ... cũng là Nhị Nguyệt Hồng.

Thật là hôn mê bất tỉnh, bắp thịt Nhị Nguyệt Hồng vẫn còn đang co quắp, bắt đầu nóng rần lên, Trương Khải Sơn biết bây giờ tinh thần y đang ở trạng thái phấn khởi cực độ, thân thể không thích ứng kiệp liền hôn mê. Là có phản ứng chăng?

Trương Khải Sơn vươn tay vuốt vật trắng nõn kia, tinh xảo thanh tú. Cởi bỏ xiềng xích trên cổ tay rồi ôm y lên giường lớn, lấn người đè lên. Mà y vẫn chỉ co quắp, không hề để ý. Thời gian chưa tới thôi, Trương Khải Sơn nghĩ thầm.

Thật hối hận. Ác ý xoa nắn thân thể gầy yếu của y, dấu tay bầm đen phủ khắp toàn thân, còn có vết cắn mấy ngày trước cũng chưa biến mất. Thật là thông minh, Nhị Nguyệt Hồng, người trong lòng có khúc mắc, sợ ta tốn tâm tư hành hạ, không phải là Nhị Nguyệt Hồng có thù với ta.

Hai ngón tay Trương Khải Sơn luồn vào lòng bàn tay y đang nửa nắm lại, mềm mại, ấm áp. Chỗ từng bị dùng đầu thuốc lá làm phỏng đã thành nốt tròn hồng hồng, làn da thật mỏng, thịt non mới kéo, càng thêm mềm mại mỏng mịn.

Đang ngủ mê man vẫn siết chặt năm ngón tay, Nhị Nguyệt Hồng thiếu hụt cảm giác an toàn nắm chặt ngón tay của Trương Khải Sơn, Trương Khải Sơn sửng sốt, Nhị Nguyệt Hồng, đổi lại ngày trước ta sợ là sẽ là một phen động lòng... bây giờ ta không biết rõ.

Lại sau đó, Trương Khải Sơn đã quên khi nào y mới tỉnh, khi nào ngất đi lần nữa, bên trong co quắp ấm áp, chưa từng từng có chút nhiệt tình, bộ dáng ham muốn vô độ, bộ dáng nước mắt giàn giụa, xúc cảm tóc dài gãi vào trong lòng bàn tay, vết cắn tím bầm, mồ hôi ròng ròng dính vào gò má, hàng mi nhíu chặt, khóe miệng mềm mại, đôi mắt ngấn nước...

Nhị Nguyệt Hồng, tỉnh lại đi, Trương Khải Sơn ta quỳ cho anh, thế nào?

Chú thích:

(1) Xương bướm

Xương bướm (sphenoid) là xương của sàn hộp sọ, tên khoa học gọi là sphenoid bone, do nó đóng vai trò như một cái nêm (wedge) chen ở giữa các xương sọ khác

(2) Quân kỹ: là những người, tình nguyện và không tình nguyện, đi theo quân làm công việc của phụ nữ.