Chương 3: Viên Thẩm Vấn.

Mùng sáu tháng Chạp, tuyết ngừng.

Tuyết mới sạch sẽ phủ khắp bãi tập, lát sau liền có phạm nhân làm lao động đến quét dọn, quét gom lại một đống, có thể cả mùa đông cũng tan không hết. Không dễ gì thấy mặt trời, lớp tuyết trắng lóa đâm vào mắt người ta phát đau. Ngược lại trời hôm nay cũng không tính là quá lạnh, có lẽ là chưa tới lúc tuyết tan.

Hồng lão bản dùng cánh tay còn có thể hoạt động, tự mình ấn cách tay trật khớp trở lại bả vai, xích sắt run lên, kêu rủng roẻng, tôi đứng lên đi tới, y hỏi: "Tôi có thể đi ra ngoài đi một chút không?" .

Tôi nói với y tôi không làm chủ được, vạn nhất ngài chạy mất tôi thật không gánh nổi trách nhiệm này. Y cắn môi dừng một chút, hạ quyết tâm cực lớn mới lại nói: "Mang theo dây xích, được không?" nghe lời này, tôi lập tức cảm thấy giống như bị đánh một bạt tai... cuộc sống này, buộc y đến cả tôn nghiêm cũng giữ không nổi. Tôi giật mình ở chỗ là y có thể phân rõ canh giờ, phòng thẩm vấn này ngay cả cửa sổ cũng không có, tôi ngồi ở đây chẳng phân biệt ngày sáng đêm đen, mệt nhọc đến khi đổi ca thì đi đến cái giường trong phòng ngủ phía sau ngủ một giấc, mỗi lần quân tọa tới y gần như không phải ngất thì là ngủ mê man, một thùng nước lạnh dội tỉnh là chuyện thường. Đổi lại là tôi, nếu ngày ngày đêm đêm đều phân không rõ, sợ là sớm điên dại thôi.

Sáng sớm một chén cháo nóng mới vừa xuống bụng, quân tọa đẩy cửa đi vào. Đèn tường trong lối đi hơi yếu, ánh sáng từ khe cửa lách vào, Hồng lão bản vẫn như cũ cong lưng nằm nghiêng trên ghế ngủ mê man. Tôi nói với quân tọa tình hình trước bữa điểm tâm hôm nay, hắn nghe xong nói với tôi: "Tìm một tấm áo khoác cho y đi."

Đợi lúc tôi trở về Hồng lão bản không biết dùng phương pháp gì đã tỉnh táo lại, vịn tường đứng lên, hàm dưới lại là hai dấu tay, thật không biết quân tọa bóp cằm y rốt cuộc đã dùng bao nhiêu phần khí lực, có lúc trên cổ đều có bầm đen.

Trên đất một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ, quân tọa không phải là tay súng nhanh lẹ, khiến tôi mỗi lần ở bên ngoài chờ hắn làm xong, có thể ăn tối cộng thêm một giấc ngủ ngắn, cũng đủ để nói rõ hết thảy.

"Hôm qua ở bên trong y, nghe lời, vừa mới khai ra." quân tọa nhìn thấu nghi ngờ của tôi, đột nhiên nói với tôi như vậy.

Hồng lão bản cứng đờ, đoạt áo khoác lớn màu đỏ trong tay tôi, khoác lên liền đi. Quân tọa cười, đoán chừng là mới vừa hít xong một hơi thuốc thật sâu, khói mờ từ trong miệng phả ra. Quân tọa vung tay lên bảo tôi đuổi theo, tự mình lại ngồi trên ghế bành, tìm quẹt diêm lại châm một điếu thuốc, từng ngụm từng ngụm hút.

.

"Dừng bước!" tôi gọi Hồng lão bản lại, mắt y lâu ngày chưa được thấy ánh sáng, bên ngoài lại đang lúc tuyết mới lóa mắt. Một tấm vải đỏ như kim châm vào mắt, y lần mò dựa vào tường bước ra ngoài cửa.

Bên ngoài hanh khô, không khỏi mũi miệng không đủ dùng, y hít một hơi khí lạnh thật to. Vẫn có chút cảm giác ánh sáng, nhíu mày, không lâu cũng đã thích ứng.

Tôi dẫn y vịn lên tường rào, tuyết mới còn chưa bị ai giẫm lên, y từ từ đi, tôi thấy quân tọa tới, liền buông y đi ra xa canh chừng.

Chỉ thấy Hồng lão bản dừng bước, ho nhẹ mấy lần, kéo kín áo khoác, gió lạnh thổi đến lại khiến y ho đến thở hồng hộc. Từ trong cổ họng khạc ra không biết là máu trong bụng hay ở đâu, giọt giọt đỏ tươi rơi trên nền tuyết trắng, y tựa trên tường nửa ngày mới chậm rãi bình ổn, quân tọa liền đứng trước mắt y, chẳng qua là y không thấy được thôi. Một không đưa tay ra đỡ, một không cầu trợ giúp, ngược lại cũng trở nên hài hòa.

Hắng hắng giọng, đề khí, y đột nhiên mở miệng hát:

"Gửi mộ Nga Mi, xương tuấn mã... sân khấu không người -- !" âm sắc trong trẻo, từ lá phổi the thé thốt ra, hai chất giọng không chút khó khăn thật giả luôn phiên:

"Làm sao đến được đầu cầu oa, nước Hoàng Tuyền trôi theo bờ;

Giang sơn quân mã chiến một đời, phong thủy thay phiên người không đổi;

Đáng thương không một vật sau lưng a, âm dương cách biệt không cùng về!

Một cõi trần! Một nét chấm!

Một vầng trăng tàn! Một vùng lạnh lẽo!

Hồng trần cuồn cuộn chờ mong, trước điện Diêm Vương lại ba năm;

Đợi ruộng lam kia không hơi ấm, trâm cài đầu nhất tề gãy đôi

Phải, gặp nhau khó ly biệt cũng khó!"

Trên dưới ngục giam đều tĩnh lặng lại, tôi có thể tưởng tượng đến ánh mắt trống rỗng của những người đó, ở một nơi lâu ngày không có bất kỳ hoạt động vật chất tinh thần nào, nghe khúc hí này, đôi mắt không ánh sáng, còn có dáng vẻ không dám hít thở... vùi mình ở trong ngục, thấp giọng sống, thấp giọng chết đi.

Không biết là phòng thẩm vấn nào đang dụng hình, không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ mà khản giọng rên la, như là tiếng gọi thê thảm từ dưới lòng đất phát ra làm nền cho khúc hí.

Quân tọa đưa tay cởi dải băng chói mắt, Hồng lão bản rũ mắt, hàng mi khẽ động, cố gắng hé mí mắt ra một chút, thích ứng ánh mặt trời.

Đợi y đã hoàn toàn nhìn rõ, máu đỏ mắt trắng, ánh mặt trời đâm vào chảy nước mắt, nhìn quân tọa, lệ rơi đầy mặt:

"Tôi nhất định sẽ ném chén canh Mạnh Bà...

Thứ tôi nợ anh, kiếp sau trả..."

Giữa lúc thở ra khói trắng, hai người đối diện không lời, Hồng lão bản mở miệng:

"Trương Khải Sơn, nếu như anh chết ở chỗ này, thì thật tốt."

Quân tọa nhất thời cứng họng, Hồng lão bản ngẩng mặt lên, híp mắt đón anh sáng, quân tọa đưa tay lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt y.

Y híp mắt tựa như cười, cũng đưa tay ra, không nhẹ không nặng "bốp" một tiếng đánh một bạt tai lên mặt quân tọa.

"Nhị Nguyệt Hồng tôi không phải là thiếu anh cái mạng sao, thế nào, đền cho anh vẫn không được?"

Dứt lời liền đâm đầu vào tường rào, một tiếng "huỵch" trầm buồn.

Máu giọt xuống trên nền tuyết trắng như thiêu đốt mắt người, trong không khí còn vang vọng tiếng hát hí hoặc trong trẻo, hoặc đoạn mơ hồ sau cùng. Tôi suýt nữa đã quên, y từng là hoàng đế của Lê viên, Nhị Nguyệt Hồng.