Phiên ngoại (1): Hiên Viên Khải x Mục Sam

Năm nay Mục Sam nhà ta đang học lớp 12, còn ở độ tuổi ngây thơ, đáng yêu. Chỉ tiếc là y không muốn tiếp xúc quá gần với người khác, bởi vì sao??? Đơn giản bởi vì y là song tính nhân a. Y không muốn bị phát hiện rồi bị ghét bỏ đâu.

Mặc dù Mục Sam không cao lắm nhưng y vẫn ngồi được bàn chót, học sinh giỏi mà, muốn gì mà thầy với cô chẳng cho.

Lớp nhốn nhào bàn chuyện này chuyện kia. Còn Mục Sam thì ngồi cặm cụi loay hoay vẽ. Mặc dù y vẽ không được đẹp mà nhìn cũng chẳng ra hình nhưng y rất mê vẽ. Chỉ là không mê bằng hát thôi.

Vừa vẽ y vừa hát, hai chân đong đưa a đong đưa, trông có vẽ rất yêu đời. Tiếng chuông vang lên báo hiệu đã đến giờ học, lớp học vẫn tiếp tục nhốn nháo. Đến lúc giáo viên bước vào thì cả lớp im bặt, chả nói lời nào.

Cả lớp đứng dậy chào, thầy Tiêu vẫn tiếp tục đứng, nói với cả lớp:

- Hôm nay lớp chúng ta có thành viên mới nha!!!! Là học đệ lớp dưới nhưng vì học giỏi nên nhảy lớp... Mọi người hãy cho tràn pháo tay chào mừng bạn mới nào...

Cả lớp lập tức nháo nhào lên, tiếng nam sinh lẫn nữ sinh hỏi:

- Là nam sinh hả thầy???? Hay là nữ sinh, đẹp không thầy???? Học giỏi không thầy???

Đến lúc vị học sinh thần bí đó bước vào thì cả lớp im bặt, nam sinh im vì thất vọng, nữ sinh im vì ngạc nhiên.

- Chào mọi người.- Hiên Viên Khải đơn giản chào.

Lại một lần nữa tiếng nói, tiếng la, tiếng hét bùng nổ từ bọn con gái:

- Đẹp quá đi mất, cool quá đi mất. Oimeoi, chắc tôi chớt quá...

Mục Sam nãy giờ cặm cụi làm bài của mình nên cũng chẳng để ý gì nhiều. Nghe tiếng la hét dữ dội y mới ngước lên nhìn, hảo soái nha, nhưng mà nhìn mặt thì có vẻ hơi lạnh lùng a. Chắc là rất khó tiếp xúc. Làm người mà khó tiếp xúc quá sao mà có người yêu rồi lấy vợ được.

Cảm giác có ánh mắt đang thăm dò mình, Hiên Viên Khải vừa vặn quay lại nhìn. Là một người con trai đẹo kính tròn, da trắng, môi đỏ. Giống con gái nhở nhưng rất đáng yêu, anh thích. Nhìn kìa, đôi mắt to tròn nhìn anh mãi không ngớt. Thật thú vị.

Anh khẽ nhếch môi, làm bọn con gái thêm một lần điên đảo nhưng anh cũng chẳng để ý mấy, chỉ quan tâm đến người ngồi dưới kia thôi.

Thầy giáo lên tiếng bảo cả lớp yên lặng:

- Khải, em hãy tìm chỗ ngồi đi, em có thể tuỳ chọn.

Mấy cô gái bàn còn trống chỗ đều trông mong anh sẽ ngồi chung với mình nhưng không, anh bước đễn chỗ của y, nhẹ nhàng đặt balo mình xuống.

- Chào.- Anh mỉm cười với y.

- Chào.- Y cũng muốn nói nhiều hơn, nhưng ngại quá nên cúi đầu xuống, mặt đỏ lựng, ngay cả ngước lên cũng chả dám.

Hiên Viên Khải thấy y như vậy thì không khỏi mỉm cười, nhìn cái cỗ trắng nõn vì ngại mà đỏ lựng. Thật muốn cắn cho một cái a.

Suốt buổi học Mục Sam rất ư là tập trung, thầy nói thì gật gật rồi cấm cúi chép bởi y cũng chẳng phải thông minh gì nên y phải siêng năng lên. Chép lia chép lịa không ngừng nghỉ. Còn anh thì chả chú ý gì, mấy cái này chả là gì cả nhưng anh phải đi học cho có. Làm màu vậy thôi, người ta có bệnh viện rồi đấy nha.

Anh ngồi ngắm y, rất đáng yêu nha. Trắng lắm, môi đỏ, mỗi lần sửa bài phát hiện mình sai lại chu môi hoặc bĩu môi một cái. Còn hả mỗi khi rớt đồ, khom xuống lượm, không cẩn thận đập đầu vào bàn. Mắt long lanh như muốn chảy ra nhưng biết có anh kề bên nên cố gắng kiềm nén lại.

Ra chơi, ai cũng chạy đi xuống căn teen mua đồ ăn, còn y thì ngồi tại chỗ, lén đưa tay vào cặp bấm điện thoại để mở nhạc. Đeo tay nghe vào, ngồi cặm cụi làm bài anh văn.

Anh không khỏi cảm thán, y không khỏi có chút siêng năng đi. Làm bài mãi không chán sao. Thấy y vừa làm bài vừa xoa xoa bụng, lâu lâu lại thở dài một cái nằm lê lếch trên bàn, trông có vẻ như chẳng còn sức nữa, anh đoán là y đói.

Hiên Viên Khải rời khỏi bàn, xuống căn teen mua bánh cho Mục Sam. Mục Sam thấy anh đi rồi thì thở nhẹ ra, ở bên anh y cảm thấy lạnh lạnh làm sao ấy. Anh đi rồi y cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn đi.

Bỗng chốc y cảm thấy buồn ngủ, hôm qua y thức khuya xem phim ngôn tình bây giờ thì mệt rồi. Y kê cuốn sách ở dưới, nằm dài lên, nhắm mắt rồi ngủ. Người ta nói, nếu đói thì phải đi ăn, nhưng y không muốn tiếp xúc với người khác quá nhiều nên đành phải ngủ thay ăn vậy.

Lúc Hiên Viên Khải trở lại thì y đã thở đều đều, đều đều rồi. Anh nhẹ nhàng bước lại, búng vào trán y một cái. Một tiếng 'A' vang lên, y cắn môi, mắt rưng rưng chuẩn bị khóc vì đau, cái trán đỏ luôn rồi. Thấy vậy anh không khỏi thương tiếc, xoa xoa trán cho y. Nói ôn nhu đến nỗi chảy nước:

- Xin lỗi, ngoan, đừng khóc, nè ăn bánh đi.

- Cho tôi????- Mục Sam mắt ngơ ngác chẳng hiểu cái mô tê gì...

- Dĩ nhiên rồi, không cho cưng thì cho ai...- Anh cười cười nhìn vẻ mặt ngốc lăng của y.

- Lịch sự tí đi, tôi lớn hơn cậu đấy. Mà tại sao lại cho tôi.

- Thích.- Nói xong anh cũng mặc kệ y, ung dung đi ra ngoài. Mấy cô gái thấy vậy liền chạy theo bắt chuyện nhưng anh cũng mặc kệ, chẳng thèm trả lời.

Y suy đi tính lại một hồi, xé bịch bánh ngồi ăn. Thôi kệ, dù sao cũng là hàng miễn phí, trong thời buổi khắc nghiệt kiếm tiền còn khó hơn lên trời này thì y nên tiết kiệm tiền.

Nghĩ rồi y cũng ăn tự nhiên, chả quan tâm gì đến ánh mắt ghen tị của một vài người. Ăn hết rồi, đem rác bỏ vào thùng rác một cách đàng hoàng và tiếp tục ngủ.

Mấy ngày sau, y vào thư viện ngồi đọc truyện. Đang đọc thì anh bước vào, lại đúng chỗ của y ngồi xuống. Mục Sam sợ quá nên bước qua tuốt bên kia ngồi, hổm rài y cảm thấy hai người thân cận hơi quá rồi. Y không muốn vậy đâu nha, bị phát hiện bí mật là chớt luôn á.

Anh thấy vậy liền qua chỗ y ngồi tiếp. Y lại nhích đi. Cứ như vậy mà hai người nhích tới nhích lui. Đến lúc không còn kiên nhẫn nữa thì anh lập tức kéo y lại, nắm chặt tay y. Y tức giận quay qua trừng mắt với anh:

- Bỏ ra...

- Không, tôi cũng chẳng phải ôn dịch, làm gì mà né tránh dữ vậy!?

Mục Sam cũng chả biết giải thích như thế nào... Không lẽ bây giờ mình nói là tôi sợ cậu biết tôi là song tính nhân. Không được đâu nha...

Thế là Hiên Viên Khải nắm tay Mục Sam được cả buổi trời. Vừa nắm vừa đọc sách, lâu lâu lại xoa một cái. Xoa chán rồi thì bóp, làm mãi mà không mệt. Mục Sam đen mặt nhưng không giám làm gì. Trong đầu đơn giản nghĩ là Hiên Viên Khải chỉ giỡn với mình thôi chứ không có gì...

Lại một thời gian nữa trôi qua, tình cảm của hai người gia tăng. Mục Sam biết được rằng mình thích anh. Nhưng với cái thân phận thấp hèn này thì y cũng chẳng ước mơ gì cao. Y hiểu được vị trí của mình trong lòng anh, chỉ là bạn.

Mục Sam ngồi ở băng ghế đá của trường đọc truyện, nơi này khá vắng vẻ... Y ngồi tập trung hết sức nên không chú ý có người đang bước đến chỗ của mình. Vẫn tiếp tục, bỗng nhiên cảm thấy hình như chân mình có gì đè nặng lên. Y bỏ quyển sách xuống, lại là anh. Mục Sam bất đắc dĩ hỏi:

- Sao lại nằm lên đùi tôi???? Dễ gây hiểu lầm lắm đấy...

- Kệ họ... Bản chất là vậy mà.- Hiên Viên Khải nói khá nhỏ nên y chẳng nghe được gì... Y khom người xuống kê lỗ tai lại gần chỗ anh.

Y hỏi anh:

- Cậu vừa nói gì chứ????

Anh cười quay vào ôm lấy eo y:

- Không có gì đâu, chỉ là nói xàm thôi...

- Phải không?? Tôi tưởng cậu nói với tôi chứ.- Mục Sam với cái bản mặt chả hiểu gì hỏi lại anh.

- Bỏ qua đi, ngủ một lát nào.- Nói rồi anh cứ giữ nguyên tư thế ôm y mà nằm ngủ.

- Này này...này đừng nằm ngủ chứ!? Dậy dậy dậy đi.- Y đẩy đẩy đẩy đẩy anh mà anh vẫn không nhúc nhích. Bất lực rồi, y đành ngồi yên cho anh nằm. Dù sao cũng không còn bao lâu nữa là hai người xa nhau, cứ tận dụng khoảng thời gian hạnh phúc này đi vậy.

Nghĩ rồi y lấy tay nhẹ vuốt lấy mái tóc của anh, mềm lắm, cảm giác thoải mái. Mục Sam không hề biết rằng, có một người đang lặng lẽ mỉm cười.

Thi HKII kết thúc, trong lúc mọi người ráo riết ôn tập thi đại học thì anh lại thảnh thơi vào bệnh viện tiếp tục công việc. Riêng y thì y không học đại học, bởi lẽ y không giỏi đến nỗi có thể lấy học bỗng, đi kiếm việc làm thôi.

Thế là không báo với anh tiếng nào, y rời xa anh, điện thoại cũng đổi, nhà trọ cũng thay. Anh phải tìm đã đời mới thấy được. Vì vậy mà Mục Hạ may mắn được làm vợ anh trong một ngày.

Quay lại hiện tại, Mục Sam thở hổn hên trên giường:

- Khải~~< ân dừng...dừng lại...

Anh tiếp tục đưa đẩy không chịu ngừng hỏi Mục Sam:

- Lần sau còn dám rời khỏi anh mà không báo tiếng nào nữa không???

- Chuyện từ đời đế nào rồi mà anh còn moi ra được nữa hả???- Y tức giận la lớn, nghĩ sao vậy lần nào muốn đè y anh cũng lấy cái cớ vớ vẩn này.

- Ai biết được nó có lặp lại hay không!!! Dù sao anh cũng phải tìm em rất lâu...- Anh giả bộ uỷ khuất nói, đẩy vào người y một cái.

- Rồi rồi, sẽ không. Anh ngừng được chưa, 5 lần rồi đấy, em mệt...- Y làm ra bộ dáng mệt mỏi a mệt mỏi.

- Để anh xong cái đã.- Nói rồi hai người tiếp tục hì hục a hì hục mà không biết rằng hai bảo bối của bọn họ đang nắm tay nào tròn mắt nhìn~~~~^•^

Hoàn phiên ngoại 1.