Phiên ngoại (2): Cố Tư Trạch x Hạ Tịch

Cố Tư Trạch và Hạ Tịch quen nhau thời học sinh. Lúc đó cậu khá ngây thơ, rất thích mơ mộng. Cậu đang thích một học trưởng, vừa vặn người đó là Cố Tư Trạch.

Nhưng trên thực tế Cố Tư Trạch anh không biết cậu. Có gặp mặt vài lần nhưng không nhớ. Theo ý nghĩ của cậu là vậy.

Cậu biết nam với nam là không có hy vọng nên cũng chẳng dám mơ ước gì nhiều, lại thêm một việc nữa là học trưởng đang quen với hoa khôi của trường. Anh là play boy điển hình.

Tuy thân là một song tính nhân nhưng Hạ Tịch không hề cảm thấy tự ti hay mặc cảm về thân thể của mình. Dù sao đây cũng là cha mẹ của cậu ban cho. Chỉ có điều là họ bỏ cậu ngay từ bé. Cậu phải sống trong cô nhi viện. Hạ Tịch cũng chẳng hận hai người họ. Không phải vì Hạ Tịch tốt mà vì cậu quên rồi. Chuyện làm mình tổn tương đến mức đó mà cậu cũng quên được thì hiểu trí nhớ của cậu ở tầm cở nào rồi hén.

Học hành thì nhớ rất mau lẹ nhưng những chuyện làm mình tổn thương thì cậu quên nhanh như chong chóng quay. Có lẽ như vậy cũng làm cho cậu bớt đau khổ.

Hôm nay Hạ Tịch phải ở lại lớp trật nhật nên về trễ. Lúc về, đi ngang sân bóng đá thì thấy có mấy học trưởng đang đá banh.

Ánh mắt của Hạ Tịch chợt loé lên, cũng có thể là học trưởng đang ở trong đó. Ngay lập tức cậu đứng nép dưới gốc cây, thầm quan sát.

Hạ Tịch thốt lên:

- Ôi học trưởng kìa học trưởng kìa, đẹp trai chết mất.... Ôi~~~~

Lúc này Cố Tư Trạch đang chạy trên sân thân hình cao ráo, nước da hơi ngâm, mồ hôi chảy xuống áo. Anh dừng lại, lấy tay lau trán, vuốt tóc lên một cái. Hạ Tịch nhìn mà muốn ngất đi. Mấy cô gái ngoài kia hò hét không ngừng nghỉ, nhưng cậu nào dám. Giời ạ, người ta sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ngạc nhiên a.

Hình như là đội của Cố Tư Trạch thắng, họ vui mừng đập tay. Đội kia thua, tức giận, tên đội trưởng sút quả bóng một cái. Vừa vặn Hạ Tịch bước ra, trái bóng vèo một cái bay thẳng vào mặt cậu.

- Ui da.- Cậu ôm mặt mình, mắt kính tròn cũng rớt xuống tới nơi. Cậu hai tay ôm mặt, nước mắt cũng chảy ra. Tên đội trưởng kia khinh bỉ cười một cái:

- Đúng là đồ vô dụng, chỉ chịu một đòn thôi mà đã ôm mặt khóc rồi, còn gì là đàn ông nữa.

- Thật quá đáng mà.- Anh quay lại liếc tên đội trưởng đó rồi chạy tới trước mặt cậu. Khom người xuống nhìn.

Lâu quá không thấy Hạ Tịch ngước lên anh bèn lên tiếng:

- Thỏ con, em không sao chứ???

Nghe được giọng của anh làm cậu không khỏi run lên, ngại ngùng nên cũng chẳng thèm ngước lên:

- Không sao ạ, học trưởng đi trước đi. Em tự lo được.

- Vậy anh đi đây.- Nói rồi anh xoay người bước đi, nghe tiếng bước chân cậu mới chịu ngước lên, miệng lầm bầm:" Đồ vô tình!!!"

Mới chuẩn bị đứng lên đã nghe được âm thanh của ai đó trên đỉnh đầu phát ra:

- Thỏ con, em nói ai vô tình???

Hạ Tình giật nẩy mình, nhanh chóng đứng dậy lùi ra xa, lập tức xua tay biện minh:

- Không có không có đâu học trưởng, anh nghe nhầm thôi!!

Nói rồi cậu nhanh chóng chạy đi. Cố Tư Trạch phì cười, nhìn xuống dưới chân mình, nhặt lên cuốn 'Lấy chồng nhà giàu của ai đó' miệng lần bầm:

- Thỏ con ngốc.

Nói rồi anh ôm cuốn truyện quý báu của cậu, vẫy tay chào đám bạn rồi ra về. Sau ngày đó anh cũng chẳng gặp lại cậu, chỉ có cậu là luôn nhìn lén anh thôi.

Hôm nay anh vào thư viện đọc sách, cậu cũng đi theo. Hạ Tịch phát hiện ra rằng trên tay của Cố Tư Trạch có cuốn truyện quý báu mình mới mua nhưng không biết làm cách nào để lấy lại.

Anh đang chăm chú đọc sách thì hoa khôi trường Lưu Y bước đến trước mặt anh. Hai người cười cười nói nói gì đó rồi anh theo cô rời khỏi chỗ.

Hạ Tịch nhìn thấy thì lòng không khỏi chua xót, ráng cười gượng nhưng cậu biết vị trí của mình, người dưng không hơn không kém.

Cậu nhân lúc anh đi rồi mới rón rén chạy lại lấy quyển truyện của mình chạy đi mất. Chờ cậu chạy ra khỏi thư viện rồi thì anh mới bước lại bàn, cười khẽ:

- Usa-chan ngốc...

Hôm nay là ngày thi cuối cùng của trường, mọi người cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Đám bạn cùng lớp với cậu bảo:

- Thi xong rồi anh em ơi, mình đi karaoke đi...

- Được, triển khai thôi...- Cả lớp đều tán thành, cậu có muốn từ chối cũng không được, bị đám bạn trời đánh của mình kéo đi. Mấy đứa bạn của Hạ Tịch bảo rằng hôm nay là ngày buông thả nên uống bia rất nhiều. Cậu cũng không tránh khỏi.

Uống được nửa ly thì cậu khó chịu đi vô nhà vệ sinh sẵn tiện tránh khỏi việc chịu trận. Lúc cậu đi ra thì có một người bước loạng choạng đυ.ng vào cậu, rồi ôm cậu ngủ luôn.

Cảm giác thân hình quen quen cậu liền ngước lên nhìn, không ai khác chính Cố Tư Trạch, chắc là anh cũng đi ăn mừng.

Cậu tính dắt anh đi tìm bạn nhưng anh nhất quyết không chịu đi, miệng cứ lảm nhảm về nhà về nhà không ngừng. Hạ Tịch bất đắc dĩ đành hỏi địa chỉ nhà của anh rồi bắt một chiếc taxi. Vốn dĩ cậu sẽ để cho anh tự đi nhưng anh cứ cọ cọ làm nũng. Cậu mềm lòng nên theo luôn. Cậu cũng đâu biết rằng thỏ nhỏ một lần vào hang sói thì sẽ không bao giờ trở về nữa.

Về đến nhà Cố Tư Trạch, cũng may là anh còn chút lí trí, lấy ra được cái chìa khoá cho cậu. Cậu mở cửa rồi vác cái thân hình to xác, cũng không biết phải là vác không hay là kéo anh lê lếch nữa. Anh không khỏi khóc thầm trong lòng.

Cậu để anh nằm lên giường, thở ra một cái như vừa mới trút đi được gánh nặng. Cậu xoay người rời khỏi, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói là nhẹ nhưng nó lại cứng ngắc, cậu không vùng vẫy ra được.

Hạ Tịch nghi hoặc xoay người lại nhìn, lập tức bị Cố Tư Trạch kéo vào lòng, miệng không ngừng lẩm nhẩm:

- Lưu Y à Lưu Y à, đừng đi mà~~~

Cậu nghe mà lòng nhói đau, mắt cũng đã đỏ lên và nước mắt trào ra nhưng anh không biết. Theo du͙© vọиɠ của mình anh liền ôm lấy cậu mà làm việc. Lúc đi vào anh cũng chẳng ý kiến gì, chắc là cùng là tiểu huyệt thôi không có gì khác nhau.

Hạ Tịch cũng chỉ đành mặc cho anh dày vò, cậu không đủ sức chống lại anh và cũng chả muốn, thôi thì buông thả một ngày vậy??? Kết quả sau cuộc say rượu loạn tính ngày hôm qua thì Hạ Tịch như con cá chết cạn, không nhúc nhích được.

Người cậu ê ẩm cả lên nhưng ráng lê lếch mặc đồ vào chạy về nhà. Hạ Tịch sợ mình mang thai nhưng lại chẳng dám mua thuốc. Chỉ đành ngốc lăng mà đi về nhà.

Về đến nhà Hạ Tịch bước vào nhà tắm nhìn dấu hôn chi chít chi chít trên mình thì muốn đập đầu vào gối chết cho rồi. Cậu thế mà đêm qua cùng anh làm chuyện bậy bạ, ôi mất mặt quá đi.

Mấy ngày sau vô trường tổng kết cậu cũng né mặt anh, chẳng dám nhìn lén luôn. Chỉ cần nghe thấy anh la lên "Usa-chan" cậu liền chạy mất dép. Nhiều lần anh cũng chạy theo nhưng chẳng khi nào đuổi kịp. Anh cảm thấy thất vọng a, mình như thế này mà chạy không chạy lại con thỏ nhỏ đó.

Đây là lần thứ n cậu tránh được anh, cậu thở ra một cái:

- Hên nhở, mém nữa là tiêu rồi. Chắc là đang định nói mình nên giữ bí mật đây mà...

Vừa lúc cậu chuẩn bị đi về lớp thì có hai đứa con gái đi ngang qua. Hai cô nói với giọng ngưỡng mộ:

- Ôi, Tư Trạch đại thần với Lưu Y đại tỷ hợp nhau quá đi, lúc nãy đại tỷ còn hôn lên má đại thần nữa đó. Haiz... Tớ ước gì mình cũng là hoa khôi.

Cô bạn kia cười khinh bỉ:

- Đừng có mà mơ tưởng, trời sinh hai người đó là dành cho nhau rồi.

Cậu nghe mà tim hụt mất một nhịp, đúng thật cậu với anh chỉ là người qua đường thôi, nào có thể đi xa. Huống hồ, cái thân thể bán nam bán nữ này ai lại chấp nhận. Chắc anh thấy cậu ghê tởm lắm.

Cậu cúi đầu, hai tay ôm mặt, nước mắt cũng tràn ra tới nơi. Lâu lâu vai của cậu lại run lên một cái. Cảm thấy thật mệt mỏi, cậu ráng đi về nhà.

Bắt đầu từ ngày đó Cố Tư Trạch cũng chẳng thấy Hạ Tịch ở trường nữa. Cuối cùng anh quyết định gặp giáo viên chủ nhiệm của cậu. Thế là anh biết rằng, cậu đã chuyển sang thành phố và trường khác. Lúc ấy Cố Tư Trạch chỉ là học sinh lớp 12, cũng chẳng có quyền hạn gì nên sao mà tìm cậu được. Lại thêm một điều trớ trêu nữa là anh phải đi du học. Anh quyến luyến cậu nhưng anh đã cố gắng từ bỏ, đợi khi anh thành tài rồi, anh sẽ bắt cậu lại và nhốt bên mình, để cậu không bao giờ rời khỏi mình.

♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️♥️

- Anh phát hiện Usa-chan theo dõi từ rất lâu rồi nhưng anh không nói ra. Anh thích cái cảm giác được nhìn lén. Lâu lâu anh quay lại nhìn thỏ con nhát gan, ai ngờ cậu ta đỏ mặt quay đi mất tiêu làm anh phải nhịn cười thật khổ. Vả lại anh với hoa khôi trường chả có quan hệ gì hết. Số là cô ta không muốn bị làm phiền nên nhờ anh giúp đỡ, hàng xóm mà anh không bố thí sao được. Cô ta cũng giúp anh làm cậu ngốc nghếch đó ghen mấy lần. Cô ta bảo mình không phải là hủ nữ, chỉ là vừa vặn cô ta thích nam với nam thôi. Anh cũng mặc kệ. Anh chờ mãi mà không thấy bảo bối tỏ tình, cô ta bảo anh nên chủ động. Thế là ngày hôm đó anh giả vờ say sáp lại người em. Gọi Lưu Y Lưu Y cũng là anh nói chơi luôn. Ai biết được thỏ con lại hiểu lầm. Mới sáng sớm Usa-chan đã đi mất tiêu, anh đuổi theo thì trốn. Cuối cùng đi luôn. Anh thật đau lòng mà.- Vừa nói Cố Tư Trạch vừa ôm lấy Hạ Tịch, cọ cọ vào người cậu.

- Ne, anh đừng ôm nữa, con tôi nhìn kìa.- Hạ Tịch giãy dụa thoát khỏi anh. Cậu khổ lắm nha, giả gái tưởng anh đã bỏ qua rồi ai ngờ anh còn theo dõi rước luôn Hạ Viên con cậu đi. Cậu phải theo anh về nhà luôn.

- Con em cũng là con anh a.- Hai lại hôn lên má cậu một cái, cười với đứa con mủm mỉm đã được 4 tuổi của mình.

Hạ Tịch tức giận quay qua trừng anh:

- Ai nói Viên nhi là con anh hửm??? Nó là con tôi.

- Là baba nói. Baba chỉ vào hình của cha và nói đây là cha của Viên nhi và Viên nhi là con của baba với cha. Baba dạy Viên nhi không được nói dối nhưng baba lại làm vậy.- Viên Viên nghiên đầu khó hiểu nhìn cậu, rõ ràng ban đầu cậu không nói vậy nha.

- Baba xin lỗi bảo bối nha. Cũng đã khuya rồi con lên phòng cha chỉ rồi ngủ đi.- Cậu cười dịu dàng với Viên Viên. Ẩn sâu trong gương mặt đó là nước mắt cậu chảy ròng ròng, con cậu thật biết phản bội cha nó mà.

- Dạ.- Viên Viên bé nhỏ hôn lên miệng của cậu mốt cái rồi chạy đi ngủ. Cậu cười cười với bé.

Cố Tư Trạch mặt đen lại, gằn hỏi y:

- Này bảo bối, em sao có thể hôn ngay miệng được. Nơi đó là của anh.

Nói rồi anh đè cậu ra hôn một lát. Cậu đẩy đẩy anh, thở dốc nói:

- Anh làm cha gì kì vậy, con mình mà cũng ghen.

- Em không thấy truyện đam mỹ phụ tử luyến hằng hà hửm???

- Bớt xàm đi.- Nói rồi cậu đẩy anh ra, do không chú ý nên anh bật người về sau. Hạ Tịch lập tức chạy vào phòng của khách. Khoá cửa lại luôn. Cố Tư Trạch ở đây cười to bảo:

- Em yêu à, đó là phòng của anh đó.

Nói rồi anh lấy chìa khoá phòng bước về phía cậu vừa vào chuẩn bị làm đại sự....

Hoàn phiên ngoại 2 - Hoàn chính văn.

Bạn tác giả có đôi lời muốn nói: *thở ra* cuối cũng xong rồi. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Một thời gian sau bạn au sẽ viết về Tử Kỳ và Tử Du. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ.