Chương 30: Đám cưới (End)

Behind the scenes

Ban đầu khi Hiên Viên Khải và Mục Sam vào phòng, anh đã kể lại cho y nghe mọi chuyện về Trịnh Vân, anh nói:

- Bảo bối, anh muốn trả thù.

- Trả thù??? Như thế nào được anh, nhỡ làm như vậy là gây nên tội rồi sao???- Ai đó ngu ngơ hỏi lại.

- Không đâu, chồng em không phải là người não phẳng. Chồng em tính hết rồi, em giúp anh được không???- Vừa nói anh vừa ôm lấy y mà cọ cọ.

- Ân, đừng cọ, anh nghiêm túc. Nhưng mà em giúp như thế nào anh???? Em không biết gì đâu nha.- Y vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy.

- Em chỉ cần ráng diễn một xíu là được rồi, anh sẽ ra dấu cho em được không????- Hiên Viên Khải vuốt vuốt mái tóc mềm nhẹ của y.

- Vui lắm vui lắm nha. Sắp thú vị rồi đây... Hắc hắc... Kịch bản như thế nào???

- Bây giờ anh sẽ vào phòng bàn với cậu ta, anh sẽ không đóng cửa, chỉ khép thôi. Em đi theo, anh chắc chắn rằng cậu ta sẽ tiếp cận anh, lúc đó em nhảy ra và khóc bị tổn thương. Em rời nhà đến nhà Lạc Thần đi. Khi anh xử lí mấy công ty của cậu ta xong thì anh sẽ rước em về được không nà...?

- Vâng ạ. Em sẽ cố gắng diễn thật tốt ạ.- Mục Sam nhà ta gật đầu lia lịa.

- Ngoan lắm.- Anh cười sủng nịch ôm lấy y một cái rồi bước ra ngoài. Còn phần y thì y cho hai đứa con uống sữa, dỗ hai đứa ngủ. Làm như hôm nay chúng biết baba và daddy của mình phải làm đại sự hay gì mà hai bánh bao ngủ rất nhanh và ngoan, không hề quấy rối.

Đợi hai bảo bối ngủ, y đi ra ngoài tìm anh. Rón rén a rón rén, kéo nhẹ cửa ra, chuẩn bị xông vào nhưng thấy anh lắc đầu nhẹ, y đứng yên

Tiếp theo lại thấy cái đồ mất nết đó đổ cà phê lên người anh. Này, không phải chứ, áo trắng khó giặt lắm nha!!!! Đồ kì cục vô duyên. Nè nè, cởϊ áσ thôi cần gì mà ném sang một bên dữ vậy, đã bảo là khó giặt rồi.

Y bực tức mà lấy cái áo của mình gặm cắn. Chời ạ, tức quà mừ... Anh đã vậy còn cười nữa, áo đó y giặt cực khổ lắm á nha...

Hiên Viên Khải ở trong đây nhìn thấy hành động của con heo nhà mình thì không nhìn được cong khoé môi, chả biết vợ ai mà dễ thương thế nữa. Hình như là vợ mình, ngại thật nhở!?

Ôi sắp hôn rồi, Mục Sam lúc này biết mình phải phá ngay lập tức. Y liền làm rơi bình sữa, sẵn tiện lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa ra. Ánh mắt kiêu ngạo của Trịnh Vân còn có ánh mắt đầy ý cười của anh.

Y chỉ vào hai người nhưng chả biết nên chửi cái gì, lắp bắp một hồi thẹn quá chạy đi luôn.

___________*____________

Quay trở về hiện thực, Hiên Viên Khải nhấn chuông nhà Mục Hạ, Y Phàm liền ra mở cửa ra cho anh:

- Vào đi đại ca, chị dâu đang ăn ở trỏng đó.

Anh bước vào thì thấy Mục Sam ngồi sofa xem TV ăn quà vặt. Y ăn nhiều đến nỗi mà hai má phồng lên tưởng như là nghẹt cứng rồi.

Anh thấy vậy không khỏi mỉm cười a, vợ mình đúng là đáng yêu mừ. Hiên Viên Khải bước lại ôm Mục Sam vào lòng, hôn nhẹ lên tai của y:

- Về nhà thôi bảo bối, rong chơi như vậy là đủ rồi.

- A. Sao anh lại ở đây??- Y giật mình la lớn làm Mục Hạ từ trọng nhà bếp chạy ra.

- Có chuyện gì vậy anh trai??? Sao anh lại la lên vậy??? Y Phàm tên khốn đó ăn hϊếp anh hả????

- Nè nè nè anh vô tội nha!!! Tại sao lúc nào cũng đổ lỗi cho anh vậy chứ????- Y Phàm vừa đóng cửa xong bước vào trong nghe bạn gái nói vậy không khỏi tổn thương con tim.

- Tên bội bạc nhà anh sao lại ở nơi này??? Với lại, bỏ anh tôi ra!!!!- Lúc này cô mới để ý thấy có người lạ, lập tức la lên lần nữa.

- Cô chẳng có quyền gì cả... Vợ tôi thì tôi ôm thôi, có vấn đề gì???- Anh liếc nhìn cô, ôm chặt lấy Mục Sam hơn, chuẩn bị bế y đi về nhà

- Anh phản bội anh trai tôi. Anh không xứng đáng với anh ấy...- Cô bực mình lên tiếng

- Tôi chưa bao giờ phản bội em ấy.- Anh tự tin chắc nịch bảo.

- Phải không??? Trịnh Vân đó anh giải thích như thế nào????- Mục Hạ khinh bỉ mà nhìn anh, ý bảo anh có ngon thì nói tiếp đi

Lúc này thì Mục Sam lại áp mặt vào ngực anh nói lí nhí:

- Tiểu Hạ à, là anh diễn hơi lố. I'm sorry, so sorry...

Cô ngạc nhiên, nhìn y mà hỏi:

- Nhưng hôm đó nhìn mặt anh buồn hiu mà!?

- Anh buồn vì không có hai bảo bối đi cùng. - Giọng y càng lí nhí hơn nữa.

- What??? Vậy sao anh lại khóc, còn áp mặt xuống bàn không muốn cho em thấy nữa????

Lại 1 lần nhỏ thêm nữa:

- Anh sợ em biết anh đang cười nên anh không dám ngóc lên...

- Anh... Haiz Thật hết nói nổi mà, vậy mà mình lại ngu muội tin anh trai. Đời là bể khổ mà.- Cô thở một hơi rõ là dài, anh cô đúng là trọng sắc khinh tình thân mà.

Anh cũng mặc kệ cô, cô tổn thương cũng chả liên quan đến anh:

- Về thôi bảo bối.

- Không được.- Mục Sam và Mục Hạ cùng lên tiếng

Y Phàm cùng Hiên Viên Khải nhìn hai người bằng một cách khó hiểu, Mục Hạ không cho thì có thể hiểu nhưng tại sao ngay cả Mục Sam cũng không vại. Chẳng phải y rất nhớ chồng sao????

- Bảo bối có phải em yêu người khác rồi không??? Tại sao em lại không muốn về với anh???? Là ai??? Cô ta hay hắn ta??? Anh thủ tiêu trước vậy???- Anh vừa nói vừa chỉ chỉ cô và Y Phàm

Y chu mỏ, giọng nũng nịu nói:

- Có ai đâu, chỉ là người ta muốn ở đây chơi thôi mà??? Anh đừng có nói thủ tiêu nghe ghê vậy chứ!!!

- Nhưng anh không muốn em ở đây, chật chội, lại ở chung với hai người vô tích sự này. Chả tốt xíu nào. Về với anh đi bảo bối.- Anh ôm y nói

- Nhưng mà..... chưa chơi xong mà.... - Y bắt đầu lung lay, bởi y cũng không nỡ bỏ anh ở nhà một mình.

Anh sẽ không sợ, bởi anh có vũ khí bí mật có thể làm y đi theo anh:

- Em tính bỏ hai cục cưng ở nhà không ai chăm sóc sao??? Anh không có khả năng chăm sóc hết hai đứa đâu nha. Hai đứa lận đây. Lỡ anh lo chăm đứa này mà không chăm đứa kia rồi sao ta!?

- Vậy là không được đâu nha. Thôi em đi về vậy...

Và thế là dưới sự dụ dỗ của chồng mình, Mục Sam đã đi về nhà mình. Mục Hạ chẳng còn biết nói gì, anh mình ngây thơ quá mừ. Nói vậy mà cũng tin, nhìn là biết Hiên Viên Khải đang diễn rồi.

Buổi tối hôm đó là Mục Sam nấu ăn, y nấu cháo, đơn giản mà ngon, bởi vì sao??? Hổm rài y ăn vặt nhiều quá rồi, hôm nay phải tu tâm dưỡng tánh, tích phước cho đời a. Cả buổi ăn y cứ cảm thấy anh là lạ, ăn không xong, cứ múc lên rồi bỏ xuống, chả ăn được muỗng nào. Y thắc mắc nên hỏi anh:

- Khải, có vấn đề gì vậy??? Em nấu dở nên anh ăn không nổi hửm. Xin lỗi nha, hay là để em gọi đồ ăn bên ngoài cho anh được không???

- Anh...bảo bối.. hay là em....hay là....- Anh cứ lắp bắp mãi, chả nói ra được gì

- Vâng, anh muốn nói gì ạ???- Y nghiêng đầu nhìn anh một cách khó hiểu, làm gì mà anh cứ lắp bắp mãi thế chứ, có vấn đề gì à???

Hiên Viên Khải nhắm chặt mắt lại, sau đó hét lớn, quỳ xuống đưa nhẫn ra:

- Em làm vợ anh nha, ta bên nhau lâu lắm rồi nhưng anh vẫn chưa cho em được một cái danh phận. Anh muốn em mãi ở bên anh, làm vợ anh

Nói xong một tràng như vậy anh liền thở ra như trút đi gánh nặng. Y nghe vậy ban đầu chẳng hiểu được gì, nhưng khi tiêu hóa được thì y liền phì cười, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Anh thấy vậy liền bất mãn la lớn:

- Em không có quyền từ chối đâu mà ở đó cười, anh chỉ cầu hôn lấy lệ thôi.

Mục Sam nhéo má mình một cái để ngừng cười, y bảo:

- Lấy lệ mà sao trông anh căng thẳng vậy tình yêu, không phải chỉ cần đeo vào thôi sao???

Nói rồi y chủ động đưa bàn tay trắng nõn ra cho anh đeo vào, thấy vậy anh liền an tâm, ban đầu anh rất sợ, anh sợ y đột xuất từ chối, dù sao anh cũng yêu y rất lâu rồi. Anh lấy lại phong độ, hôn lên bàn tay mềm mại của y một cái, mỉm cười gian xảo:

- Kết hôn rồi thì mình nên động phòng vợ nhỉ??? Anh đã phải nhịn rất lâu rồi đó...

- Không là không, chờ đến ngày tổ chức đám cưới đi. Nếu anh dám làm bậy thì em sẽ gỡ nhẫn ra, Em không sợ anh nữa đâu.- Y bĩu môi, giọng khá trẻ con nói.

- Gì chứ, vậy anh sẽ ráng nhịn tới ngày mai vậy.- Nói rồi anh đi chạy để gọi điện cho mọi người, bao gồm luôn cái gia đình trời đánh đó, chuẩn bị đám cưới ngay và luôn.

Và thế là ngày hôm sau, Mục Sam cùng Hiên Viên Khải người vest đen, người vest trắng cùng nhau bước vào lễ đường ở Mĩ dưới những tràn vỗ tay của người thân. Hai bé con Hiên Viên Tử Kỳ và Hiên Viên Tử Du được nằm trong nôi, cả hai bé mỉm cười rất tươi, hai má phúng phính, trắng trẻo làm ai cũng muốn cắn.

Hai tiếng con đồng ý vang lên, Hiên Viên Khải và Mục Sam hôn nhau thắm thiết, mọi người vỗ tay. Và trong lúc đó thì... e hèm.... anh trai Tử Kỳ đã quay sang, cố gắng bò người tới hôn lên má em trai Tử Du...

Đến lúc Mục Sam tốt bụng ném hoa thì lại vừa vừa rơi và tay của Lạc Thần và Hạ Tịch, mỗi người cầm một bên, hai người sợ quá mà la lên rồi nhanh chóng ném xuống. Hai người đàn ông của họ thì cười gian bảo:

- Chúng ta có nên tổ chức đám cưới chung không nhỉ???

Bên phía khác thì Hiên Viên Nhật và Từ Duệ cười toe toét, bà còn giả bộ lau nước mắt rồi nói:

- Cuối cùng con trai của chúng ta cũng gả đi được rồi.. Tôi hạnh phúc lắm ông ạ.

Kết thúc bữa tiệc Mục Sam đỡ Hiên Viên Khải say mèm về phòng, đỡ muốn tắt thở luôn, mới đặt anh xuống giường, tính tắm rồi đi ngủ ai ngờ có một vòng tay kéo y xuống rồi hôn. Hôn ngấu hôn nghiến. Môi anh kề sát môi y:

- Bảo bối, đêm còn dài lắm, mình cứ từ từ mà tận hưởng được không???

Nói rồi anh lăm le tính hôn y tiếp, y lấy tay ngăn cản anh, để đầu ngón tay lên môi anh, đầu quay sang một bên:

- Anh...anh không phải say rồi sao???

- Anh say rồi, say vì em đấy. - Anh chuẩn bị công tác, y liền đẩy anh ra, chạy đi chỗ khác

- Mới không cho anh đâu. Lêu lêu.- Thế là anh phải chạy vòng vòng bắt y, cuối cùng cũng thành công, ăn ngấu ăn nghiến y, bất chấp thời gian và không gian. Đợi y mệt lã rồi anh hôn lên trán y và bảo:

- Thế giới bé nhỏ của anh, ngủ ngon em nhé, anh sẽ mãi ở bên em, sủng em, yêu em, không để ai tổn hại đến em đâu. Nếu phải có ngày anh không yêu em thì đó chính là ngày 30-2 đấy bảo bối.

Y ngủ ngon lành, lăn qua tìm một chỗ êm ái trong lòng anh rồi ngủ tiếp, giọng lẩm bẩm:

- Yêu anh...

Anh mỉm cười hạnh phúc, cuộc đời này có y như vậy là đủ rồi...

Hoàn chính văn.

Thế là xong rồi, cảm ơn vì mọi người đã ủng hộ.😊😊😊😊😊

À mà còn vài phiên ngoại nữa...