Chương 7: Mang đồ ăn trưa cho chồng

Sáng hôm sau, khi Mục Sam tỉnh dậy thì Hiên Viên Khải đã rời khỏi giường.

Y mặc đồ vào, cố gắng bước từng bước xuống nhà ăn. Thân thể y bây giờ thật sự là uể oải. Chỉ di chuyển một bước thôi mà hạ thân như muốn xé rách toàn bộ. Y bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo. Ngay khi y sắp té thì có một người cao to ôm y vào lòng.

L*иg ngực của người đó thật rắn chắc, thật ấm áp làm sao. Y ngước đôi mắt long lanh lên nhìn người đó. Người đó không ai khác chính là chồng y, Hiên Viên Khải.

- Tiểu Sam, em nếu có muốn đi đâu cũng phải gọi anh chứ. Nếu như lúc nãy anh không vào kịp là em với cục cưng bị thương rồi.- Anh dịu dàng bảo.

- Anh lo thái quá rồi đó.- Y lí nhí trả lời, lỗ tai đỏ lên làm anh nhịn không được, cắn lên một cái.

Anh bế y đặt trở lại chiếc giường mềm mại của hai người, đặt y xuống giường, sủng nịch hôn lên trán y và cuối cùng là xoa thắt lưng cho y.

- Bà xã còn đau không a?- Anh dịu dàng hỏi.

- Anh nghĩ sao? Bị đè suốt đêm hỏi thử có đau không hả?- Y tức giận lườm anh, thật là quá đáng mà, anh cứ như là con dã thú vậy á. Chả biết dịu dành với người mang thai gì cả.

- Anh xin lỗi mà~~~~~~. Bà xã đại nhân đừng giận nha!

-... Đúng là hết cách với anh... đã lớn rồi mã sao cứ như con nít thế.

- Anh chỉ như vậy trước mặt em thôi mà..........

-... Cạn lời.

- Anh không đi làm à?

- Bây giờ đi thưa bà xã~~~

Nói rồi anh hôn lên trán y một cái, rời khỏi giường thay đồ đi làm. Y đi theo tiễn anh ra khỏi nhà.

- Bà xã anh đi nha.

- Ừm anh đi cẩn thận!

Anh thừa cơ hội y lơ đễnh mà hôn vào môi y một cái rồi chạy như bay ra xe chuẩn bị đi làm.

Mọi người trong nhà, từ người hầu đến bảo vệ, từ đầu bếp đến quản gia ai nấy cũng đều há hốc miệng.

Xưa giờ chưa ai thấy được cậu chủ cười cũng chưa bao giờ thấy cậu chủ dịu dàng như bây giờ. Ngay cả lão gia với phu nhân cũng không được thấy nữa mà. Quả thật cậu chủ đã rơi vào lưới tình rồi.

Anh đi đến chỗ làm với tâm trạng cực kì vui. Anh vừa lái xe vừa cười nữa kìa. Ai không biết nhìn vào nhìu khi còn tưởng anh có vấn đề về thần kinh.

Nhưng khi anh vừa bước vào bệnh viện lại lập tức trưng ra bộ mặt băng sơn ngàn năm khiến mọi người ai cũng sợ hãi mà phát run.

Song mọi cô gái trong bệnh viện vẫn yêu thầm trộm nhớ anh. Anh lạnh bao nhiêu thì các cô gái càng yêu anh bấy nhiêu. Điều đó làm anh khá là chán ghét con gái.

Còn ở nhà anh thì lại khác. Bác Từ đầu bếp la lớn lên khiến cho Mục Sam giật mình.

-Aaaaaaaaaa...

- Có chuyện gì vậy bác Từ?- Y bước vào hỏi một cách lễ phép

- Phu...phu nhân, cậu chủ quên mang buổi trưa rồi.

Y cười nhẹ:

- Chuyện đó không sao đâu ạ. Để trưa cháu đem cho anh ấy là được rồi ạ.

- KHÔNG ĐƯỢC- mọi người đồng thanh lên tiếng.

Hiên Viên Nhật thấy vậy bèn nói:

- Tiểu Sam à, con ở nhà đi ra ngoài nguy hiểm lắm. Ba không muốn con dâu với cháu nội ba bị tổn thương đâu.

Y năn nỉ hết lời mà mọi người cũng không ai chịu nên y đành sử dụng chiêu lợi hại, độc nhất của mình.

Y chớp chớp đôi mắt long lanh ngấn nước của mình, bĩu môi nói:

- Mọi người xem thường con a.

Thôi rồi, mọi sự nổ lực để không cho y đi bị thất bại hết rồi.

- Mọi người cho con đi nha!

- Haizzzzzzzzz... thôi được rồi.

Cuối cùng y được cho phép ra ngoài. Y mừng lắm gấp gáp đòi đi lẹ. Bó tay, Hiên Viên Nhật đành phải để cho y đi nhưng phải có điều kiện là có bảo vệ với tài xế đưa đến nơi. Mục Sam mà mất một cọng tóc nào chắc thằng con trời đánh với lại bà xã của mình sẽ gϊếŧ mình a.

Y rất chịu nghe lời, lên xe và ngồi yên. Tay cầm buổi trưa cho Hiên Viên Khải mà niềm vui lên đến tột độ.

Đến nơi, y từ tốn bước vào. Quả thật nơi đây rất đông. Người ra người vào vô cùng tấp nấp.

Y bước lại bàn tiếp tân hỏi:

- Cho tôi hỏi phòng làm việc của bác sĩ Hiên Viên Khải ở đâu ạ?

- À phòng của giám đốc ở tầng cao nhất ấy ạ.- Cô tiếp tân mỉm cười với cậu.

Mọi người không khỏi thắc mắc, thật ra y là ai vậy, tại sao lại tìm giám đốc. Người có khuôn mặt baby mỹ lệ này là ai ta?

Y cảm ơn cô nàng ở quầy tiếp tân rồi bước vào thang máy. Cũng may không có ai đi thang máy cả. Nếu có chắc y với cục cưng nghẹt thở chết mất.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, y bước ra dưới ánh nhìn của các cô nàng thư kí.

Y mỉm cười chào mọi người rồi lại bàn của một thư kí, y dịu dàng hỏi:

- Cho hỏi giám đốc của các vị có bận không ạ?

Cô thư kí hỏi lại y với giọng đầy khinh thường:

- Người giao đồ ăn hả? Không cần phải mang vào, tôi sẽ tự mình chuẩn bị cho giám đốc. Cậu về đi.

Y hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh. Chỉ là một thư kí thôi mà nghênh ngang hết chỗ nói. Cô ta tưởng cô ta là chủ ở đây chắc.

Có một điều y chắc chắn. Đó là: " Y GHÉT CÔ TA!"